Chương 7: Càng nhiều thị phi
Nhìn quanh căn phòng một lần, Lâm Lập Hạ cười khổ ngồi xuống bên mép giường, cuối cùng vẫn phải trở lại nơi này.
"Tiểu thư, người đã trở lại." Mạch Tuệ cười tủm tỉm bước vào.
Lâm Lập Hạ nhìn thoáng qua những nha hoàn khác: "Các ngươi đều lui xuống hết đi, Mạch Tuệ hầu hạ ta là được rồi."
Bọn nha hoàn vâng lời đi ra ngoài, trước khi đi còn đóng cửa lại.
Lâm Lập Hạ vẫy vẫy tay với Mạch Tuệ: "Mạch Tuệ, lại đây."
Mạch Tuệ chạy nhanh tới trước mặt Lâm Lập Hạ, nở nụ cười đáng yêu với cô.
Lâm Lập Hạ cảm thấy tâm tình thoải mái hơn, nghĩ nghĩ liền mở miệng hỏi nàng: "Mạch Tuệ, nửa tháng này đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên cha ta lại ngã bệnh?"
"Tiểu thư, người không biết, ngày đó lão gia rất tức giận đi ra từ đại sảnh, ngay cả Nhị phu nhân khuyên nhủ cũng vô dụng, đến ngày thứ hai thì phát bệnh, đại phu đến khám nói là do lão gia tích tụ trong lòng đã lâu, hơn nữa lần này lửa giận công tâm, cho nên mới nghiêm trọng như vậy." Mạch Tuệ nhìn Lâm Lập Hạ nói.
"Vậy không dùng thuốc đại phu kê sao?" Lâm Viễn Sơn cùng lắm cũng chưa đến bốn mươi tuổi, sao thân thể lại dễ dàng suy sụp như vậy?
Mạch Tuệ lắc lắc đầu: "Đều đã uống, nhưng không thấy hiệu quả."
"Thế không còn biện pháp nào khác sao?" Chẳng lẽ lại cứ đứng nhìn ông ấy từ từ chết đi như vậy?
"Nhị phu nhân cũng hỏi đại phu như vậy, nhưng mà đại phu nói, đây là tâm bệnh đã nhiều năm, cho nên uống nhiều thuốc cũng vô dụng."
Lâm Lập Hạ nghe xong trong lòng gật đầu, tục ngữ nói tâm bệnh vẫn nên dùng tâm dược.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới, Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn người đang đến, vội vàng đứng dậy khúm núm gọi một tiếng: "Mẫu thân!"
Đỗ Lệ Nương liếc mắt nhìn thoáng qua Mạch Tuệ, Mạch Tuệ lập tức yên lặng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Đỗ Lệ Nương và Lâm Lập Hạ.
Lâm Lập Hạ bất an cúi đầu nhìn mũi giày mình, ở trong mắt Đỗ Lệ Nương thì thành một bộ dáng nhát gan sợ phiền phức. Hừ lạnh một tiếng, Đỗ Lệ Nương mở miệng: "Uổng phí ta sinh ra ngươi có một gương mặt xinh đẹp như vậy, lại ngay cả tiểu tạp chủng Lâm Hành Dật kia cũng không chịu được."
Trong lòng Lâm Lập Hạ kinh ngạc, giọng điệu như vậy là đang nói chuyện cùng với nữ nhi của mình sao? Hơn nữa, bà ta còn mắng Lâm Hành Dật là tiểu tạp chủng?
"Câm điếc hay sao mà không hé răng, nói ngươi nắm lấy Cửu hoàng tử ngươi cũng không làm được, ngược lại còn bị từ chối trước mặt mọi người. Vốn dĩ nghĩ công tử nhà Tô Thượng thư thật sự thích ngươi, nào biết ngươi cũng chỉ là món đồ chơi của tên phong lưu bại hoại ấy. Bây giờ ngay cả Lâm Hành Dật cũng khinh thường ngươi, ngươi nói ngươi còn có tác dụng gì?" Lời nói trào phúng phát ra từ trong miệng Đỗ Lệ Nương, gương mặt vốn dịu dàng vào lúc này lại có chút dữ tợn.
Hóa ra là như vậy, Lâm Lập Hạ bừng tỉnh hiểu ra. Đỗ Lệ Nương vì muốn hưởng vinh hoa phú quý mà muốn cho con gái mình đặt lên cây cao làm phượng hoàng, không ngờ không trộm được gà còn mất cả nắm gạo, cành không đậu lên được ngược lại lại mất hết mặt mũi. Lại còn bị con nhà Tô Thượng thư gì đó đùa giỡn. Nghĩ đến đây, Lâm Lập Hạ cảm thấy đồng tình với Lâm Đại tiểu thư, sao lại có thể có một mẫu thân như vậy, đối với bà ta, nữ nhi chính là một công cụ hay sao?
"Hừ, thật không nên trông cậy vào ngươi." Đỗ Lệ Nương như nghĩ đến việc gì vui vẻ nên không mắng Lâm Lập Hạ nữa: "Đúng rồi, cha của ngươi sắp không xong rồi, rảnh thì qua nhìn ông ta một chút." Nói xong, cũng không thèm nhìn phản ứng của Lâm Lập Hạ đi ra khỏi cửa.
Lâm Lập Hạ chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa. Đỗ Lệ Nương thân là thê tử của Lâm Viễn Sơn, trượng phu sắp chết không phải nên đau lòng sao? Nhưng bà ta không những không có đau lòng, mà còn đi đến phòng của nữ nhi oán giận? Còn có, rốt cuộc bà ta nghĩ đến cái gì mà tâm trạng lại tốt lên như vậy?
Lâm Lập Hạ gõ gõ đầu mình, bất đắc dĩ bĩu môi, thật là đau đầu mà, ngoài việc phải thu thập cục diện rối rắm của Lâm Đại tiểu thư, lại còn bị quấn vào tranh đấu gia đình, haiz haizz haizzz.
Trong khi chìm đắm vào trong suy nghĩ của bản thân, ngoài cửa truyền đến giọng nói thanh thúy của Mạch Tuệ: "Tham kiến thiếu gia, thiếu gia muốn tìm tiểu thư ạ?"
Lâm Hành Dật cúi đầu lên tiếng, sau đó đẩy cửa tiến vào phòng.
Ngón tay Lâm Lập Hạ xoa xoa thái dương, trời ạ, người nhà họ Lâm thật không muốn để người khác yên ổn, một người vừa đi lập tức lại có một người khác đến thay thế.
"Tỷ tỷ nghỉ ngơi tốt không? Trong miệng phụ thân vẫn gọi tỷ tỷ đấy." Lâm Hành Dật nhìn nữ tử mệt mỏi trước mắt. Ngồi vài canh giờ trên xe ngựa, hiển nhiên Lâm Lập Hạ ăn không tiêu.
"Không sao. Ta cũng nghỉ đủ rồi, lập tức đi thôi." Lâm Lập Hạ xốc lại tinh thần, đi về phía cửa.
Lâm Hành Dật khinh thường nói: "Thật là một nữ nhi hiếu thuận."
Lâm Lập Hạ nghe vậy thì dừng bước, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước. Những lời châm chọc khiêu khích tổng cộng nghe được hai mươi mấy năm kiếp trước cũng không bằng nửa tháng tới đây.
Lại đi theo nha hoàn vòng vèo uốn lượn khoảng năm, sáu phút, Lâm Lập Hạ mới đến được cửa phòng của Lâm lão gia.
Vừa vào phòng đã ngửi thấy một hương thơm ngát tràn ngập, một nha hoàn đang đút thuốc cho Lâm Viễn Sơn, mới nửa tháng không gặp mà Lâm Viễn Sơn đã tiều tụy hơn rất nhiều. Lâm Lập Hạ nghi ngờ nhíu mày, tại sao có thể như vậy được?
Lâm Viễn Sơn đang uống thuốc nhìn thấy Lâm Lập Hạ đến, thì cố gắng kéo đôi môi tái nhợt nở nụ cười, dưới đáy mắt ảm đạm đã có thoáng một tia sáng, suy yếu nói: "Hạ Nhi, con đã về."
Nhìn Lâm Viễn Sơn như vậy, cho dù nàng không có chút quan hệ nào với ông ấy, Lâm Lập Hạ cũng cảm thấy thương cảm đỏ hốc mắt: "Vâng, phụ thân, con đã trở về." Đi tới ngồi xuống bên giường ông, Lâm Lập Hạ nhận chén thuốc trong tay nha hoàn, múc từng thìa, từng thìa một.
"A." Lâm Viễn Sơn mở miệng thở gấp, chậm rãi uống thuốc.
Rất nhanh đã uống xong chén thuốc, Lâm Lập Hạ lại nhận lấy khăn tay từ nha hoàn lau miệng cho ông, mở miệng hỏi: "Phụ thân, sao đột nhiên lại bị bệnh vậy?"
Lâm Viễn Sơn xua xua tay: "Không có gì đáng ngại."
Lâm Lập Hạ áy náy nhìn ông: "Là do chuyện của con với Lâm Hành Dật sao?"
Lâm Viễn Sơn thở dài, ánh mắt nhìn về hướng khác: "Đứa nhỏ Hành Dật này…"
Tay Lâm Lập Hạ đặt lên tay ông: "Phụ thân, thật sự nửa tháng ở trong am ni cô đã làm con nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Chuyện của con với Hành Dật không thể hoàn toàn trách đệ ấy, dù sao trước kia con…" Lâm Lập Hạ cố ý ngừng một chút, một lát sau mới tiếp tục nói: "Phụ thân, bây giờ quan trọng nhất là người phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, những việc khác để sau hãy nói."
Lâm Viễn Sơn lắc đầu, mỏi mệt nói: "Hạ nhi, thân thể của phụ thân, bản thân phụ thân tự rõ, mấy năm nay càng ngày càng kém. Lần bị bệnh này phụ thân cũng có chuẩn bị. Mọi việc trong cửa hàng ta giao hết cho Hành Dật, để cho Nhị thúc nó ở bên giúp đỡ. Ta sợ nhất là Hành Dật không chịu chăm sóc con cùng với mẫu thân."
Lâm Lập Hạ nhìn ông cười trấn an: "Làm sao thế được, phụ thân khẳng định sẽ không có việc gì."
Lâm Viễn Sơn nghe vậy vui mừng nhìn Lâm Lập Hạ, đứa con gái này tuy không phải con ruột, tính khí trước mặt người ngoài cũng kém thật, nhưng ông lại yêu thương nó nhất.
Lâm Lập Hạ nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Lâm Viên Sơn: "Phụ thân nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai con lại đến thăm người."
"Ừ." Lâm Viễn Sơn gật gật đầu.
Sau khi ra khỏi cửa, Lâm Lập Hạ vừa đi vừa nghĩ. Không thể tưởng tượng được tình cảm của Lâm Viễn Sơn với Lâm Đại tiểu thư lại tốt như vậy, đây lại là loại tình cảm phát ra từ đáy lòng. Lâm Viễn Sơn hiền lành nói chuyện với nàng như vậy, làm cô nhớ đến ông bà của mình, họ chắc cũng rất nhớ cô, nhưng giờ cô muốn báo bình an cho ông bà biết cũng không được.
Lâm Lập Hạ cảm thấy mất mát, Lâm Đại tiểu thư còn có kế phụ yêu thương, còn cha mẹ cô thì… Cô cười tự giễu, hồi trước mỗi lần họp phụ huynh ở trường, những đứa trẻ khác luôn có ba mẹ cùng nhau đến, mà cô vĩnh viễn chỉ có ông và bà mà thôi.
Ông nội luôn cười tủm tỉm với cô, trước giờ đều không bao giờ mắng cô. Bà nội thì thích lải nhải lẩm bẩm với cô, kêu cô phải cẩn thận cái này cái kia. Ở trong thế giới của ông bà, cô chính là người quan trọng nhất. Nghĩ đến đây, cô lại lập tức vui vẻ trở lại. Đúng vậy, cô có ông nội bà nội tốt như vậy, không có cha mẹ thì có làm sao đâu.
Lâm Lập Hạ vừa mới ngẩng đầu chuẩn bị gọi nha hoàn thì phát hiện phía trước đã sớm không còn bóng người, lại nhìn quang cảnh lạ lẫm xung quanh, kết luận cô đã bị lạc đường. Vừa mới định đi sang hướng khác xem có người không, lại thấy phía trước hình như có tiếng động.
Lâm Lập Hạ xách làn váy lên đi qua nơi đó, đến nơi mới phát hiện thì ra là một hoa viên, mà trong bụi hoa có một tiểu cô nương đưa lưng về phía nàng nhìn xuống mặt đất nói chuyện với cái gì đó.
"Ngươi bị lạc đường sao?" Nữ hài tử hỏi.
Lâm Lập Hạ sửng sốt một chút, sau đó trả lời bé: "Ừ." Đứa nhỏ này rõ ràng ngồi quay lưng về phía nàng, sao lại biết cô đứng đằng sau?
"Vậy ngươi có biết nhà ngươi ở chỗ nào không?" Tiểu cô nương lại hỏi.
"Ta, ta không biết." Lâm Lập Hạ thành thật trả lời.
Tiểu cô nương cười cười: "Vậy để ta dẫn ngươi về nhà."
Lâm Lập Hạ vui mừng: "Thế thì tốt quá." Cô đứng tại chỗ chờ tiểu cô nương đứng lên, nhưng đợi vài phút mà vẫn không thấy bé có động tĩnh gì. Vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy giọng nói hoang mang của cô bé vang lên.
"Này, con kiến nhỏ, sao hôm nay ngươi lại nói chuyện, bình thường ta nói gì ngươi cũng không để ý đến ta mà."
Lâm Lập Hạ nghe thấy thế khóe miệng không kìm được giật giật, vừa rồi tiểu cô nương không hỏi cô mà là đang hỏi con kiến?
Tiểu cô nương đột nhiên quay người lại nhìn thẳng tắp vào nàng: "Tỷ là ai?"
Lâm Lập Hạ nhìn nữ hài tử kia khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, lớn lên trắng trắng mềm mềm, hơn nữa với ngôn ngữ ngây thơ vừa rồi, trong lòng cô đã đoán được là ai.
Lâm Lập Hạ cười ôn hòa, đi qua chỗ tiểu cô nương, bắt chước bé ngồi xổm xuống: "Vậy muội là ai?"
"Muội?" Tiểu cô nương chỉ vào chính mình: "Muội là Diệu Nhi."
"Diệu Nhi à." Lâm Lập Hạ nhớ kỹ tên bé, vươn tay xoa xoa đầu cô bé: "Tỷ là tỷ tỷ của Diệu Nhi."
Lâm Diệu Nhi gãi gãi đầu, bé có tỷ tỷ sao?
Lâm Lập Hạ bắt lấy bàn tay cô bé đang vò đầu lại: "Vừa rồi Diệu Nhi nói chuyện với con kiến này sao?"
Lâm Diệu Nhi dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay con kiến nhỏ lại nói chuyện với muội đấy."
"Vậy con kiến nhỏ nói gì với muội vậy?"
"Muội hỏi có phải con kiến nhỏ lạc đường không, con kiến nhỏ bảo phải." Lâm Diệu Nhi chỉ chỉ con kiến trên đất nói.
Lâm Lập Hạ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, đứa nhỏ này thật sự đáng yêu mà: "Hóa ra là như vậy, Diệu Nhi thật sự lợi hại nha, có thể nói chuyện với kiến nhỏ."
Ngay lúc Lâm Diệu Nhi muốn mở miệng nói chuyện, Lâm Lập Hạ bị một người dùng sức đẩy ngã xuống đất, mà Lâm Diệu Nhi cũng bị người vừa mới tới kéo lên. Lâm Lập Hạ ngẩng đầu thì thấy một thiếu nữ mặc trang phục tím vẻ mặt giận dữ quát cô: "Đại tiểu thư, ngươi làm gì ở trong này?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro