Chương 36 - chương 40

Chương 36

Câu nói này giống như một thùng nước lạnh dội thẳng đầu khiến Lan Ninh tỉnh táo lại hoàn toàn.

Hóa ra là vậy, vừa nãy nhất định là vì cô quá hưng phấn, nên mới có cảm giác mình vừa ngủ vừa cầm con dấu đóng xong cả đống giấy kia.

Ngôn Nho Ngữ lại ngáp một cái, nhìn qua có vẻ rất mệt: "Tôi giúp cô đóng xong tất cả đống đó, để báo đáp lại, cơm cả ngày nay đều do một mình cô làm."

Lan Ninh: "..."

Cô im lặng đứng tại chỗ nhìn anh một lúc lâu, rồi mới mở miệng nói: "Thầy à, đóng dấu vốn là công việc của anh, là tôi đang đóng hộ anh mới đúng."

Ngôn Nho Ngữ đi về phía salon ngồi xuống, tỉnh bơ liếc cô nói: "Chuyện đó vốn không phải việc của tôi, mà là việc tự cô tìm cho tôi."

Thôi đi, dù là việc của mình anh cũng không tich cực hơn bao nhiêu đâu!

Khóe môi Lan Ninh mấp máy hai lần, cuối cùng vẫn mỉm cười hỏi: "Thầy, bữa sáng anh muốn ăn gì đây?"

Sau khi làm xong bữa sáng, nhìn trông có vẻ ổn nên cô định báo cáo với anh rồi về nhà. Trước khi về Ngôn Nho Ngữ còn không quên nhắc nhở cô: "Nhớ phải qua sớm làm bữa trưa nhé."

Lan Ninh: "..."

Cô quyết định lên mạng đặt đồ ăn bên ngoài cho anh cũng được.

Mệt bở hơi tai mới về đến nhà, Lan Ninh xoa xoa bả vai hơi đau nhức. Quả nhiên ngủ ngoài phòng khách một đêm cả người thật khó chịu, tắm nước nóng xong chắc cũng khá hơn một chút.

Cô vừa mới chuẩn bị vào phòng, cửa phòng ngủ Khúc Đồng bỗng mở ra, cô nàng mặc bộ đồ ngủ công chúa tóc tai rối bù ánh mắt mơ màng bước ra, vừa thấy Lan Ninh đứng ngoài cửa thì mặt rõ ngạc nhiên: "Chị Lan Ninh, giờ chị mới về đấy à?"

"Hả..."

"Chị qua đêm ở nhà thầy Ngôn sao?" Lan Ninh: "..."

Con bé có thể đừng dùng cụm từ "qua đêm" mẫn cảm như vậy được không?

"Khà khà khà, không ngờ trường em mở cuộc họp phụ huynh lại có tác dụng xúc tiến tình cảm nam nữ lớn đến vậy."

Lan Ninh đi tới cốc vào đầu cô nàng một cái: "Bài thi toán của em sai lung tung đã sửa lại chưa? Con nhỏ này cả ngày không chăm chỉ lo lắng học hành, chỉ giỏi tập trung suy nghĩ mấy thứ đen tối thôi."

Khúc Đồng xoa xoa đỉnh đầu của mình, ngước mắt nhìn cô: "Không phải em suy nghĩ đen tối, mà là chị cả đêm không về, chỉ mỗi chuyện đó thôi ai nghe cũng cảm thấy rất đen tối rồi."

"... Chị đóng dấu suốt muộn quá nên ngủ quên ở phòng khách nhà thầy thôi, em đừng có nghĩ vớ vẩn." Lan Ninh nói xong thì cầm túi xách đi vào, còn không quên đóng vội cửa lại. Khúc Đồng đứng ngoài cửa ồ lên một tiếng, nhỏ giọng lải nhải: "Vậy chị tự dưng đỏ mặt làm gì."

Vì Ngôn Nho Ngữ "giúp" Lan Ninh đóng dấu xong nên anh coi đây là cái cớ để kéo Lan Ninh tới nhà nấu cơm cho anh hai ngày. Hôm sau khi Lan Ninh đang ở công ty liền nhận được đống giấy đã được đóng dấu từ Ngôn Nho Ngữ, chờ sách được in ra, là có thể giao xuống cho nhà xưởng để đóng vào sách luôn.

Trong nhóm chat nội bộ của ban biên tập, chủ biên lại đăng một thông báo mới liên quan đến buổi tiệc cuối năm của công ty, trong đó yêu cầu mỗi biên tập gửi lời hỏi thăm tác giả mình phụ trách để xác nhận người đó có tới tham gia hay không. Lan Ninh nhìn qua một lượt nội dung và thời gian hoạt động, lần lượt gửi lời mời cho từng tác giả mà cô chịu trách nhiệm quản lý.

Súp Lơ: Thầy, xác nhận cho tôi một chút, ngày kia là bữa tiệc cuối năm của công ty tôi, anh có đến được không?

Hạnh Tâm: Ừ. Súp Lơ: Ok √

Hạnh Tâm: Hạt lạc cũng nhận được lời mời à?

Súp Lơ: ...Ý anh là Trời Xanh Mây Trắng sao? ^_^ chắc sang năm cậu ta sẽ được mời

^_^

Hạnh Tâm: Ha ha :')

Súp Lơ: À đúng rồi, truyện ngắn hay nhất trong tạp chí tháng này, chính là tác phẩm 'Cầu xin' của cậu ta, vì thế ngoài tiền nhuận bút còn một phần khen thưởng nữa

^_^

Hạnh Tâm: Ha ha ha :))

Lan Ninh nhìn anh gửi icon mặt cười lớn kia, thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng, cô cảm thấy có thể dùng người kích thích thầy Hạnh Tâm một chút, thì cũng là chuyện tốt.

Chiều thứ tư vì công ty mở bữa tiệc liên hoan cuối năm, nên nhóm biên tập đều được tan làm sớm, mọi người cùng nhau tập trung tại khách sạn mà công ty đã đặt trước. Các tác giả nhận được lời mời cũng lần lượt kéo nhau tới khách sạn, Lan Ninh đứng ngoài cửa khách sạn chờ, chỉ lo vị tác giả đại nhân nào đó không tìm được đường.

Mọi người đoán không sai đâu, người cô nói chính là thầy Hạnh Tâm.

May là thầy Hạnh Tâm sống ở thành phố A đã nhiều năm vậy rồi, muốn anh lạc đường giữa thành phố A này cũng không dễ dàng. Từ xa xa Lan Ninh liền thấy chiếc Jaguar màu bạc của anh đang lại gần, cô liền đi tới trước.

Ngôn Nho Ngữ đỗ xe lại rồi đi ra khỏi xe. Trên người anh là bộ âu phục thẳng thớm, có điều không giống bộ lần trước khi anh đi họp phụ huynh cho Khúc Đồng.

Lan Ninh đánh giá anh vài lượt, không thể không thừa nhận anh mặc bộ âu phục kia quả nhiên thực rất tuấn tú. Ngôn Nho Ngữ vừa xuống xe thì ngắm cô vài phút, sau đó mở miệng hỏi: "Đây chính là bộ lễ phục đẹp nhất cô chọn được à?"

Lan Ninh: "..."

Bình thường trang phục cô đi làm đều chọn phong cách thoải mái trang nhã làm chủ đạo, loại lễ phục thế này một năm cô cũng chỉ mặc vài lần, nên cũng chỉ có một bộ. Tuy rằng nó không phải hàng hiệu gì, nhưng cô tự nhận là mình có thể mặc ra ngoài đường nhìn người khác, tại sao trong mắt anh nó lại trở nên thấp kém đến mức như bùn nhão thế này?

Cô thở ra một hơi, nhìn Ngôn Nho Ngữ cười nhạt: "Tôi không cần chọn, bởi vì tôi chỉ có một bộ thôi."

Mắt Ngôn Nho Ngữ lóe lên một chút kinh ngạc, sau đó mở miệng với giọng nói vô cùng tiếc nuối: "Thật là đáng thương."

Lan Ninh: "..." Anh cút đi!

"Hội trường ở tầng ba, đi thôi." Cô nói xong thì nhanh chóng xoay người đi vào trong khách sạn, Ngôn Nho Ngữ đi theo phía sau cô, khẽ nở nụ cười mỉm mà không cho cô biết.

Hội trường trên tầng ba đã có không ít người, cả tác giả và cả biên tập. Bộ phận ngôn tình có mấy tác giả nữ lần đầu tiên tới tham gia bữa tiệc liên hoan cuối năm của công ty, vừa nhìn thấy Ngôn Nho Ngữ thì không kiềm chế được mà khẽ rì rầm: "Anh ấy cũng là tác giả sao? Cô có biết là ai không?"

"Người kia rất giống thầy Hạnh Tâm, ôi chao!"

"Trời ạ không thể nào! Thầy Hạnh Tâm là nam thần của tôi đấy! Anh ta đẹp trai đến vậy sao?!"

"Đúng là thầy Hạnh Tâm thật sao? Không phải là ngôi sao nào công ty mời tới góp vui đấy chứ?"

Lan Ninh nghe tiếng các cô bàn luận, quay đầu nhìn Ngôn Nho Ngữ nói nhỏ: "Thầy à, có vẻ anh rất được hoan nghênh đấy nhỉ?"

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô ra vẻ kinh ngạc vô cùng: "Lẽ nào hôm nay cô mới biết sao?" Lan Ninh: "..."

Thật muốn lật tẩy bộ mặt thật của anh ta trước công chúng, xem đám em gái coi anh là nam thần kia có vỡ mộng mà ngất không đây!

Vị trí ghế ngồi trong hội trường sắp xếp theo các phòng, vì vậy Ngôn Nho Ngữ đi thẳng tới khu của tác giả truyện trinh thám, mọi người đang ngồi xung quanh cũng đều là tác giả quen thuộc.

Vân Khinh nhón chút hạt dưa, quay lại nhìn Ngôn Nho Ngữ thở dài nói: "Lần nào tới tham gia tiệc cuối năm, đều có mấy cô tác giả mới cứ ngắm lão Hạnh Tâm suốt thôi, nhìn cũng không đành lòng."

Mộc Bạch ngồi bên cạnh cười nói: "Lần thứ nhất cô gặp thầy Hạnh Tâm, không phải cũng giống mấy cô ấy à?"

"Haiz, ai không từng ngốc nghếch thời trẻ chứ."

Lan Ninh đứng bên cạnh cảm thông trong lòng mà gật đầu.

"Đúng rồi, Mười Chín Tai đâu? Sao giờ anh ta còn chưa tới?" Vân Khinh hỏi.

Bình Quả nói: "Thầy Mười Chín Tai nói phải đi đón con gái tan học trước, cũng sắp tới rồi đấy ạ."

"A a, rõ ràng là cùng nhau xuất đạo, con gái Mười Chín Tai cũng biết đi biết ngã rồi, vậy mà tôi đến một anh cũng không có." Vân Khinh hối tiếc tự than một trận, rồi quay đầu sang nhìn Ngôn Nho Ngữ, "Nếu không thì tôi đành chịu khổ, hẹn hò cùng thầy Hạnh Tâm cũng được."

Mộc Bạch ngồi bên cạnh cười nắc nẻ, Ngôn Nho Ngữ bình tĩnh nói: "Tôi thấy trong nhóm cô và cậu thịt tươi kia nói chuyện cũng vui vẻ đấy chứ, tôi thấy hai người rất xứng đôi."

"Thật sao? Lần trước tôi bảo tiểu thịt tươi gửi tấm ảnh qua cho tôi, cậu ta không chịu."

"Lần sau tôi sẽ giúp nếu cô muốn." Lan Ninh: "..."

Chờ chút, tiểu thịt tươi bọn họ vừa nói không phải là Trời Xanh Mây Trắng đấy chứ?

...Bạn học Diệp Trừng, nhìn xem thần tượng của cậu là người thế nào chứ! Trong vòng mấy giây đã có thể bán đứng cậu rồi!

Trước khi bữa tiệc liên hoan cuối năm bắt đầu, Mười Chín Tai cũng vội vã chạy tới kịp. Tổng giám đốc công ty lên bục làm một bài phát biểu cảm nghĩ, vừa nhấn mạnh biểu dương mấy vị biên tập và tác giả xong, buổi lễ liền bước vào giai đoạn quan trọng nhất, ăn cơm.

Bữa tiệc năm nay giám đốc của bọn họ còn đặc biệt dành nhiều tâm tư thiết kế rất nhiều tiết mục nhỏ, không chỉ có hát khiêu vũ, còn có chương trình "Xúc tiến tình cảm giữa biên tập và tác giả ".

Trong hội trường có những bàn làm bánh, mọi người có thể tự tay làm bánh gatô tại đó, tuy rằng ý của giám đốc là để tác giả và biên tập cùng nhau làm, nhưng cuối cùng mọi người đều tìm những người thân thiết với mình hợp thành một đội.

Lan Ninh cũng nóng lòng muốn thử làm, nhưng cô không tìm được ai về cùng đội với mình, nên đành một mình tới đó. Ngôn Nho Ngữ nhìn về phía bàn làm bánh một chút, rồi cũng đi theo ngay sau cô.

Khi Lan Ninh đang thắt tạp dề, liền thấy Ngôn Nho Ngữ tiến về phía mình, cô hơi kinh ngạc nói: "Thầy à, anh cũng muốn làm sao?"

"Không được sao?" Ngôn Nho Ngữ cũng cầm lấy chiếc tạp dề còn lại, tự thắt dây cho mình.

Lan Ninh nhìn anh một cái rồi cũng không nói gì nữa, trên bàn có bày những thành phẩm đã được chuẩn bị sẵn, chỉ cần bọn họ chuẩn bị bơ, trang trí cho bánh gato nữa là xong.

Lan Ninh đổ bơ vào phơi xong, liền bắt đầu dùng dao quyệt bơ lên bánh gato, Ngôn Nho Ngữ lấy hoa quả, cắt thành từng lát nhỏ, chuẩn bị chờ lát nữa sẽ trang trí cho bánh.

Vân Khinh đang ăn cơm ở khu bên cạnh thấy thế liền khẽ đẩy nhẹ vào khuỷu tay Mười Chín Tai: "Thầy à, cp của anh theo người khác rồi kìa."

Mười Chín Tai nhìn về phía bàn làm bánh, híp mắt nói: "Cô nói xem bao lâu nữa chúng ta sẽ nhận được thiệp cưới của bang chủ?"

"... No!" Vân Khinh hoảng sợ mở to hai mắt, tại sao trong đám người bọn họ từng người từng người thoát kiếp FA, mà một cô gái đáng yêu như cô lại vẫn cứ FA? Chuyện này có hợp logic không chứ ???!

Mộc Bạch thở dài nói: "Sau khi bang chủ kết hôn chắc bệnh tâm thần cũng đỡ hơn."

Mười Chín Tai gật gù: "Ít nhất cũng không tự phát hồng bao trong nhóm."

Lan Ninh và Ngôn Nho Ngữ ở bên khu làm bánh hoàn toàn không biết bọn họ đang trở thành đề tài câu chuyện của người khác, cả hai đang rất tập trung làm bánh gato. Ngôn Nho Ngữ đã cắt xong hoa quả, nhìn Lan Ninh đang chăm chú quyệt bơ lên bánh gatô.

Cô quyệt bơ lên bánh được hai phần ba thì chiếc bánh trông nhìn hơi loang loang lổ lổ, Ngôn Nho Ngữ nhìn một lúc, không nhịn được cảm thán: "Xấu quá."

Lan Ninh: "..."

Cô ngừng động tác trên tay, tức giận ngẩng đầu nhìn anh: "Thế anh làm thử xem!"

Ngôn Nho Ngữ nhìn chằm chằm cô mấy phút, đột nhiên anh vươn tay tới, dùng ngón trỏ vuốt nhẹ một cái bên khóe môi cô: "Cô đoảng quá bơ dính hết lên khóe miệng rồi kìa."

Động tác của anh rất nhẹ, như một chiếc lông chim vừa sượt qua môi cô vậy, nhẹ đến mức tim Lan Ninh đập thình thịch.

Cô nhìn chút bơ dính trên tay anh, ho khan một tiếng nói: "Hừm, bởi vì bơ thơm quá, nên vừa rồi tôi mới nếm qua một chút."

Ngôn Nho Ngữ cười một tiếng, đầu lưỡi nhẹ liếm vào ngón tay một cái, quét sạch đống bơ trên tay anh.

Lan Ninh: "..."

Anh ta lại ăn luôn chút bơ còn dính trên tay mình???

Trong nháy mắt, mặt Lan Ninh đỏ bừng cả lên, chiếc phới trong tay cũng không biết phải cầm thế nào. Ngôn Nho Ngữ hơi cúi đầu nhìn cô, khóe môi cong lên cười mỉm:

"Cô sao vậy? Sao mặt tự nhiên đỏ bừng lên vậy?" Lan Ninh: "..."

Thầy à, anh nói xem! Vừa rồi là anh cố ý trêu chọc gái nhà lành phải không ???

Chương 37

Tâm trạng Lan Ninh rất phức tạp, cũng may nhờ gương mặt đẹp trai kia của thầy, bằng không với hành vi vừa nãy không gọi là chọc ghẹo con gái nhà lành mà phải là quấy rối mới đúng.

Nhưng tại sao hôm nay anh ta không có dấu hiệu đã phát tác bệnh tâm thần rồi? :')

Ngôn Nho Ngữ thấy Lan Ninh không nói gì, thì cong môi nở nụ cười rồi đưa mắt nhìn chiếc bánh gato đang đặt trên chiếc giá xoay tròn: "Cần tôi dạy cô làm thế nào để phết kem lên bánh vừa gọn lại đẹp không?"

Anh nói xong thì vươn tay lấy chiếc dao phết kem Lan Ninh đang cầm, vừa lúc tay anh vừa chạm vào tay Lan Ninh, cô nhanh chóng gạt tay anh ra.

Vì vậy dao phết kem suýt nữa rơi xuống đất, may là Ngôn Nho Ngữ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy được. Anh khẽ chau mày, vẻ mặt không vui mà nhìn Lan Ninh: "Sao vậy, trên người tôi có bệnh dịch sao?"

Lan Ninh: "..."

Không có, chỉ là giống như có điện vậy...

Cô suy nghĩ muốn tìm một lý do rời đi, thì bỗng thấy một người đàn ông tầm ba bốn mươi tuổi đang đi về phía bọn họ. Ông ta mặc một bộ âu phục trông rất sang trọng, tóc tai cũng được cắt gọn gàng, Lan Ninh đoán ông ta có thể là ông chủ của công ty nào đó.

"Là người của công ty điện ảnh." Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh đặt dao phết kem xuống, cũng nhìn về người đang đi tới.

"Công ty điện ảnh?" Lan Ninh dường như ngộ ra gật gật đầu, công ty bọn họ đang có vài dự án hợp tác với bên công ty điện ảnh, nên buổi tiệc chúc mừng cuối năm có sự xuất hiện của người bên công ty điện ảnh cũng không có gì là lạ.

"Ngôn tiên sinh, chào anh." Người đàn ông tất nhiên là tới tìm Ngôn Nho Ngữ, ông ta đi tới, lịch sự đưa tay phải ra chào anh.

"Chào anh." Ngôn Nho Ngữ cũng đưa tay ra, lịch sự bắt tay chào hỏi "Quản lý Tưởng tìm tôi có chuyện gì không?"

Người đàn ông được gọi là quản lý Tưởng hơi cong khóe miệng, cười có phần khó xử: "Vẫn là chuyện hợp tác đó thôi, trước đây chúng tôi đã liên lạc với anh rất nhiều lần, để mua bản quyền bản điện ảnh của 'Diễn Viên', có điều anh luôn từ chối. Hiện giờ nhân cơ hội sách mới sắp ra thị trường, tôi muốn thử lại xem Ngôn tiên sinh có thay đổi ý định không đây?"

Lan Ninh nghe ông ta nói vậy, liền quay đầu sang nhìn Ngôn Nho Ngữ. Đối với tác giả mà nói, nếu tác phẩm của mình được chuyển thể thành phim, tuyệt đối là một sự hấp dẫn và tự hào vô cùng lớn, tiểu thuyết của thầy Hạnh Tâm cũng không phải chưa từng được chuyển thể thành bản điện ảnh, chỉ là riêng hệ liệt trinh thám An Nhiên, thì anh vẫn chưa bán bản quyền bộ nào cả.

Ngôn Nho Ngữ không trả lời ngay, dường như anh đang suy nghĩ chuyện gì đó. Quản lý Tưởng thấy thế, liền tich cực bổ sung: "Tôi biết Ngôn tiên sinh vẫn đang lo lắng vấn đề lựa chọn diễn viên cho bộ phim, hệ liệt trinh thám An Nhiên là một tác phẩm rất nổi tiếng, nên chúng tôi cũng muốn làm một bộ phim xuất sắc, vì vậy việc chọn diễn viên chính chúng tôi sẽ cố gắng mời bằng được Mạc Trăn."

...Cái gì cơ?!

Trong lòng Lan Ninh dậy sóng, Mạc Thiên vương sao??? Nam thần hiện nay muốn diễn tác phẩm của nam thần tiểu thuyết trinh thám sao???!

Mau đồng ý với ông ta đi, thầy! Lan Ninh tha thiết mong đợi mà nhìn Ngôn Nho Ngữ.

"Điều kiện của Mạc Trăn thực sự là không tệ, nếu như có thể mời anh ấy diễn Ngô Dạng, có lẽ sẽ tạo ra sự bất ngờ."

Quản lý Tưởng thấy thái độ của anh cũng có vẻ xuôi xuôi, thì mau chóng tận dụng cơ hội nói: "Không chỉ là Ngô Dạng, vai nữ chính chúng tôi cũng chọn được vài người cảm thấy rất khá, như Lý Vi Vi, Nghê Bạch..."

"Lý Vi Vi rất xinh đẹp, có điều khả năng diễn xuất không khá lắm, Nghê Bạch diễn xuất khá tốt, nhưng nếu đóng Triệu Việt nhìn lại có vẻ hơi già."

Lan Ninh: "..."

Cô quả thật muốn cho Ngôn Nho Ngữ mấy đấm, người ta đã gợi ý hai nữ diễn viên nổi tiếng cho anh chọn, anh còn soi mói nhiều như vậy. Đặc biệt là Lý Vi Vi, người ta là nữ thần quốc dân đấy ạ, nếu như fans của cô ấy biết anh công kích khả năng diễn xuất của người ta, cuộc đời bình yên của anh sẽ chẳng còn nữa dâu!

Thế nhưng nhìn qua quản lý Tưởng có vẻ trông rất thoải mái: "Triệu Việt là linh hồn của bộ phim này, về chuyện chọn diễn viên đương nhiên là phải cẩn thận, nếu như Ngôn tiên sinh đồng ý, có thể tới xem cuộc thi tuyển diễn viên, chúng tôi tất nhiên sẽ ưu tiên ý kiến của anh."

Lan Ninh: "..."

Quả nhiên là tác giả nổi tiếng có khác, ngay cả công ty điện ảnh cũng phải nể mặt anh như vậy. :)

Có thể do cảm thấy đối phương thật lòng, Ngôn Nho Ngữ cũng gật gật đầu: "Kịch bản sắp tới, tôi hy vọng có thể do chính mình biên kịch."

Quản lý Tưởng cười nói: "Đương nhiên rồi, chúng tôi cũng có ý này, thầy có thể tự mình cầm bút tất nhiên là không còn gì tốt hơn nữa." Ông nói, ý cười trên mặt cũng càng ngày càng đậm, "Như vậy thầy quyết định sẽ hợp tác với chúng tôi chứ?"

"Ừm."

Quản lý Tưởng dường như thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh cười nói: "Vậy chúng ta hẹn một ngày nào đó, tới công ty để nói chuyện hợp tác, thầy thấy thế nào?"

"Được."

"Vậy được, tôi sẽ mau chóng thông báo cho thư ký sắp xếp thời gian." Lần thứ hai quản lý Tưởng muốn bắt tay với Ngôn Nho Ngữ, "Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."

Ngôn Nho Ngữ cười mỉm: "Hợp tác vui vẻ."

Sau khi quản lý Tưởng đi rồi, Lan Ninh vẫn chưa hồi hồn lại được. Cô cảm thấy dường như trong lúc vô tình cô đã chứng kiến một khoảnh khắc lịch sử quan trọng.

"Cô đang ngẩn ngơ gì vậy? Xếp hoa quả lên đi." Giọng nói của Ngôn Nho Ngữ kéo Lan Ninh trở về hiện tại, cô đưa mắt nhìn lên bàn làm bánh, mới phát hiện Ngôn Nho Ngữ đã quệt xong kem từ bao giờ.

"Ừm, đẹp thật." Cô lấy từng miếng hoa quả Ngôn Nho Ngữ đã cắt rất gọn gàng vừa nãy, tiện tay cầm hai quả đặt lên trên lớp kem của chiếc bánh gato.

"Cô nghĩ mình đang cho lợn ăn đấy à?" Ngôn Nho Ngữ bỗng cầm lấy cô tay, kéo qua một bên, "Có thể trang trí đẹp hơn tí được không?"

Lan Ninh: "..."

Mấy người cung Kim Ngưu thẩm mỹ cao, vậy cứ để anh ta tự trang trí đi. Cô phủi tay một cái, đơn giản là không cần làm thêm gì nữa.

Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh nghiêm túc trang trí bánh gato, Lan Ninh nhìn anh một lúc rồi hỏi: "Thầy à, anh thật sự muốn bán bản quyền điện ảnh của 'Diễn viên' sao?"

Ngôn Nho Ngữ cũng không ngẩng đầu lên đáp lại cô một tiếng: "Ừm."

"Nhưng không phải trước đây anh không muốn bán sao? Sao lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ?" Mạc Thiên Vương cũng ra mắt được hơn hai năm nay rồi, cô tin rằng trước đây cũng có công ty điện ảnh nào đó đã hứa với anh sẽ mời bằng được Mạc Trăn diễn Ngô Dạng, nhưng lúc đó không phải anh đã từ chối rồi sao?

Hay là, anh ta cảm thấy hai năm trôi qua diễn xuất của Mạc Thiên Vương càng ngày càng trưởng thành rồi?

Ngôn Nho Ngữ ngừng động tác trang trí chiếc bánh, anh ngẩng đầu lên nhìn cô: "Bởi vì tôi dự định sẽ kết hôn."

Lan Ninh: "..."

Ha? Câu trả lời của anh có liên quan gì tới câu hỏi của cô không? "Chuyện đó...có liên quan gì không?"

"Đương nhiên là có." Ngôn Nho Ngữ nói, "Nếu như muốn kết hôn, tôi càng cần phải gia tăng điều kiện vật chất của mình, để cuộc sống của vợ tôi sẽ càng tốt hơn."

"À..." Lan Ninh mở to mắt nhìn anh, cố gắng bắt kịp lối suy nghĩ của anh, "Bây giờ điều kiện vật chất của anh đã rất tốt rồi... Không đúng, anh có đối tượng kết hôn rồi á?!"

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, trong đôi đồng tử đen như mực ẩn chứa ý cười tinh tế: "Có chứ."

"!!!!" Lan Ninh cảm thấy như mình vừa bị sét đánh giữa trời quang, anh ta tìm được đối tượng kết hôn lúc nào chứ? Rõ ràng người phụ nữ ra vào nhà anh nhiều nhất chính là cô mà??!

Ngôn Nho Ngữ tiến sát lại gần cô, trong đôi mắt sáng lập loè tia sáng nhạt: "Sao trông cô có vẻ bị đả kích nghiêm trọng vậy?"

"Ha ha." Lan Ninh cười nhạt hai tiếng, "Ngay cả người như anh cũng đã tìm được đối tượng kết hôn, mà tôi vẫn còn độc thân, chẳng lẽ không phải đáng thương quá rồi sao?"

Trời cao quả thực không công bằng, cô sống tử tế hơn Ngôn Nho Ngữ gấp mười lần, tại sao không có ai quan tâm để ý tới cô?!

Khóe miệng Ngôn Nho Ngữ hơi cong lên, anh cúi đầu tiếp tục trang trí bánh gato: "Cô thích ăn dâu tây hay cam?"

Lan Ninh ngơ ngơ ngác ngác đáp: "Dâu tây."

Ngôn Nho Ngữ nhặt tất cả dâu tây trong đĩa lên để trang trí cho bánh gato. Lan Ninh hồi hồn lại, vẫn chưa từ bỏ ý định tìm hiểu lại tiếp tục hỏi: "Anh thật sự có đối tượng kết hôn sao? Rốt cục người đó là ai vậy?"

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô: "Cô không biết thật à?" "Nếu tôi biết còn hỏi anh làm gì thế?"

Ngôn Nho Ngữ hơi chau mày: "Vậy cô cứ suy nghĩ thật kỹ đi." Lan Ninh: "..."

Chuyện này cũng phải suy luận sao? Nhưng nếu anh ta đã có đối tượng kết hôn tại sao vẫn muốn nô dịch sai cô làm cơm? Sao anh không gọi đối tượng kết hôn tới làm cho mình!

Lan Ninh chẹp một tiếng, lườm anh nói: "Nếu anh đã có đối tượng kết hôn, vậy sau này cứ gọi cô ấy đến làm cho mà ăn."

Ngôn Nho Ngữ mím môi cười nói: "Được rồi, tôi nhất định sẽ gọi." Lan Ninh: "..."

Tại sao anh ta lại... cười nham hiểm thế kia hả?

"Được rồi, ăn đi." Ngôn Nho Ngữ cắt một miếng bánh từ chiếc bánh gato vừa trang trí xong, đưa cho cô. Lan Ninh nhận đĩa bánh, cầm thìa xúc một miếng bánh đưa vào miệng: "Ừm! Mùi vị cũng không tệ lắm!"

"Ừ" Ngôn Nho Ngữ cũng ăn một miếng, coi như cũng khá được.

Lan Ninh cười tít mắt với anh nói: "Tôi phết kem cũng được lắm phải không?!" Ngôn Nho Ngữ nói: "Đều là do công tôi trang trí."

"...Anh trang trí bánh gato đẹp như vậy nhìn cũng vô dụng, không phải ăn một miếng thì hết luôn sao."

"Cô không biết sao? Thị giác sẽ ảnh hưởng đến vị giác." "Ha ha, vị giác của anh chẳng kiên định chút nào."

"...Ngu ngốc là từ tạo ra dành riêng cho người như cô đấy."

"Ờ, những từ tạo ra dành riêng cho anh còn nhiều hơn, tự cao tự đại vô liêm sỉ miệng độc mặt dày... Trời ạ cho tôi ba ngày ba đêm cũng kể không hết đâu."

"..." Ngôn Nho Ngữ quay lại nhìn cô cười nhạo: "Hai năm nữa rồi hãy tới gặp tôi hỏi bản thảo nhé."

...

Cút đi ai thèm cái bản thảo của anh chứ!

Tuy rằng có chút mâu thuẫn nhỏ trong buổi tiệc, nhưng sau khi kết thúc bữa tiệc cuối năm, Ngôn Nho Ngữ vẫn cho Lan Ninh đi nhờ xe về nhà.

Sau khi đến trước tòa nhà Lan Ninh sống, Ngôn Nho Ngữ dừng xe lại. Lan Ninh cởi dây an toàn, trước khi mở cửa xuống xe, thì cô không nhịn được quay đầu lại hỏi Ngôn Nho Ngữ: "Anh không cần hẹn hò với đối tượng kết hôn của mình sao?"

Ngôn Nho Ngữ cúi đầu, cười khẽ một tiếng: "Cô vẫn đang suy nghĩ chuyện đó sao?"

"Bởi vì rất lạ nhé, anh không cần hẹn hò với người ta đã định kết hôn sao?" Cũng sắp đến giai đoạn làm lễ cưới rồi sao, không phải hai người sẽ gặp nhau gọi anh anh em em à?

Ngôn Nho Ngữ cười nhìn cô rồi vẫy tay: "Tạm biệt." Lan Ninh: "..."

Thèm vào, có cái gì mà giữ bí mật chứ, cô chẳng thèm tò mò cái bí mật của anh nữa.

Lúc xuống xe, cô đóng cửa xe thật mạnh vang lên "rầm" một tiếng. Ngôn Nho Ngữ nhìn cô đi vào khu nhà, mỉm cười rồi lái xe đi.

Sau khi Lan Ninh về đến nhà thì cởi bộ lễ phục ra, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa qua. Cô vốn định tắm nước nóng để tinh thần được thoải mái, nhưng trong đầu cô tất cả đều là chuyện của Ngôn Nho Ngữ và đối tượng kết hôn của anh.

Bởi vì lý do công việc, trong khoảng thời gian này rõ ràng cô và anh luôn đi cùng nhau, thế mà cô lại không phát hiện ra chút tung tích nào về đối tượng kết hôn của anh mới lạ. Hơn nữa để kiếm được nhiều tiền hơn anh còn sẵn sàng bán bản quyền tác phẩm mà mình chưa từng nghĩ sẽ bán... quả nhiên anh ấy đối với vợ mình rất tốt.

Lan Ninh tắm rửa xong thì ra ngoài, đi lấy một lon bia Ba La trong tủ lạnh. Sau khi trở về phòng, cô ngồi trước máy vi tính, uống một hớp bia rồi quyết định đăng một status mới trên weibo.

Súp Lơ V: Khắp nơi trên thế giới đều tràn ngập mùi chua thối của tình yêu, chỉ có mình ta toả mùi hương thơm ngát độc nhất của FA. :)

#muốn_thiêu_sạch_các_cặp_yêu_nhau #muốn_thiêu_sạch_tất_cả~

Chương 38

Lan Ninh vừa đăng status được vài phút, đã nhanh chóng nhận được sự quan tâm từ các chư vị bốn phương tám hướng.

"Biên Biên cô vừa trải qua kích thích gì vậy? (⊙v⊙)?" "Bật lửa và xăng xin hân hạnh tài trợ chương trình này." "Hóa ra là thất tình [mặt chó]"

Lông mi của Lan Ninh nhảy lên một cái, cô thất tình sao? Ha ha.

Cô mím môi đáp lại một tin cho đối phương: "Người yêu còn chưa có sao mà thất được [bái bai] "

"Đơn phương cũng là yêu mà [mặt chó]" Lan Ninh: "..."

"Có người thầm mến cũng đủ lắm rồi, như mị đây nè bao nhiêu năm qua ngay cả đối tượng yêu thầm mị cũng không có một chàng [bái bai]"

Lan Ninh: "..."

Cô cong khóe miệng, đáp lại một bình luận dưới status của mình: "Tôi không thầm mến ai cả, cũng không thất tinh, cảm ơn mọi người đã quan tâm :) "

Hạnh Tâm @Súp Lơ: Hôm nay cũng không phải valentine, đốt cháy các cặp đôi làm gì? :')

Súp Lơ @Hạnh Tâm: Muốn thiêu sạch mấy kẻ yêu nhau còn phải xem ngày tháng à?

:)

Trời Xanh Mây Trắng @Súp Lơ: Biên Biên, chị muốn bạn trai sao ~ là kiểu có thể làm ấm giường á ~\(≧▽≦)/~

Hạnh Tâm @Trời Xanh Mây Trắng: Có thể gửi cho tôi một tấm ảnh của cậu không? Lan Ninh: "..."

Lẽ nào anh ta thật sự sẽ gửi ảnh của Diệp Trừng cho Vân Khinh đại sư sao??!

Cô đang định gửi inbox nhắc khéo Trời Xanh Mây Trắng, cuối cùng lại đọc được một comment bình luận của người qua đường: "Mối quan hệ này hỗn loạn quá, quả thực như chốn Tu La [mặt chó]"

Lan Ninh: "..."

Cô nên im lặng mà xóa status này thôi.

Thứ năm, bộ phận thiết kế cuối cùng cũng bàn giao bản cuối bìa của 'Lời nhắn tử vong'cho cô. Lan Ninh gửi cho chủ biên và Ngôn Nho Ngữ xem qua, cả hai đều tương đối hài lòng, cũng coi như Lan Ninh có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Súp Lơ: Thầy, bìa truyện cứ quyết định như vậy đi, chúng tôi đã bàn bạc với bên xưởng in rồi, sau khi kỳ nghỉ mùng 01/05 kết thúc sẽ bắt đầu in sách.

Hạnh Tâm: Ừ.

Súp Lơ: Vậy tôi tan làm trước!

Hạnh Tâm: Giờ tan làm thì tiện đường mua chút đồ ăn tới đây đi. Súp Lơ: .........

Hạnh Tâm: Hôm nay tôi tập trung viết sách quá, nên quên cả thời gian :') trong tủ lạnh cũng không còn gì nữa.

...Sao anh không tự đi mua đi?!

Lan Ninh bực bội tắt máy tính đi về, nhưng có ai tới nói cho cô biết đi, tại sao khi đi qua siêu thị cô vẫn không kiềm chế được mà đi vào mua đồ ăn cho anh?!

Lan Ninh cầm túi đồ ăn, buồn rầu đứng trước cửa nhà Ngôn Nho Ngữ.

Lẽ nào bị anh ta nô dịch lâu rồi, nên hình thành nô tính à! Quả thực thật đáng sợ! "Cô về nhanh thật." Ngôn Nho Ngữ mở cửa, khóe miệng khẽ cong lên cười mỉm.

Lan Ninh nở nụ cười nhạt hời hợt rồi đi vào, thay đôi dép lê trong nhà: "Thầy à, tốt nhất là anh thực sự đã viết bản thảo cả ngày hôm nay."

"Đương nhiên, tôi thèm lừa cô sao?"

"...Ha ha." Cô xách túi đồ xuống nhà bếp, lấy từng món ra. Ngôn Nho Ngữ đi tới bên cạnh, mở vòi nước bắt đầu rửa rau trong bồn: "Đúng rồi, sáng sớm hôm nay ba tôi mới xuất viện, sau này cô không cần tới bệnh viện nữa nhé."

Lan Ninh đổ ớt xanh vào bồn nước, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sức khỏe chú Ngôn đã khá hơn chưa?"

"Ừm, bác sĩ nói không cần phải nằm viện, ông ấy cũng muốn về nhà dưỡng bệnh nữa."

"Cũng đúng thôi." Dù sao không ai thích ở lâu trong bệnh viện, "Có điều chú Ngôn sống cách xa đây như vậy, anh nên đi thăm chú ấy nhiều hơn, không thì lại giống như lần trước, chú ấy nằm viện anh cũng không biết."

Ngôn Nho Ngữ cười một tiếng: "Bên ấy có chú hai tôi nữa, bọn họ sống với nhau còn thoải mái hơn tôi nhiều."

Lan Ninh nhớ tới căn biệt thự xa hoa chú hai anh tặng cho anh, cảm thấy cũng có chút hợp lý: "Dù sao chú ấy cũng già rồi cần phải được quan tâm."

"Được rồi tôi biết rồi, sao cô nói nhiều thế nhỉ, trước tiên cô cứ lo cho mình đi đã." "Tôi làm sao?" Lan Ninh không phục nhìn anh.

Ngôn Nho Ngữ hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: "Lần trước cô về nhà là lúc nào?"

Lan Ninh: "..."

"Tôi... tôi mùng 01/05 tôi nhất định sẽ về!" Lan Ninh mạnh miệng đáp lời chắc nịch, dù sao cô cũng tính toán cẩn thận rồi, đã hơn một năm nay cô chưa về nhà.

"Tại sao tết âm không về nhà?"

Lan Ninh bĩu môi nói: "Lúc ấy tôi vừa mới thất nghiệp, hơn nữa lại không có bạn trai, về nhà không phải sẽ nghe lải nhải đến chết sao."

"Thì ra là như vậy." Ngôn Nho Ngữ nói đuôi lông mi khẽ chớp, "Bây giờ cô có bạn trai rồi sao?"

"Vèo" một mũi tên chọc trúng khớp gối Lan Ninh, kẻ vừa có người yêu đã bắt đầu khinh bỉ FA như cô đây quả thực rất đáng ghét. Cô ngẩng đầu nhìn anh cười mỉa: "Có điều nói đi cũng phải nói lại, không phải đã nói sau này muốn ăn thì gọi người yêu anh tới mà nấu rồi sao, tại sao còn gọi tôi tới làm gì?"

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, hiếm khi để lộ ánh mắt thật lòng mang theo chút mê hoặc quyến rũ: "Đúng nhỉ, cô nói thử xem là tại sao?"

Khi nói câu này giọng Ngôn Nho Ngữ truyền cảm đến lạ kỳ, nghe qua giống như một câu thần chú thầm thì bên tai cô, trái tim Lan Ninh cũng vì thế mà lỗi nhịp.

Cô hơi hơi chớp mắt, có chút ngạc nhiên mà nhìn người đang đứng trước mặt.

Là cô hiểu sai chỗ nào rồi sao? Hay ý của anh chính là như vậy? Thần kinh cũng không theo điều khiển mà hoảng loạn, cô cảm thấy ngay cả việc thở giờ đây đối với cô cũng thật khó khăn.

Nhưng anh vẫn đang nhìn cô, Lan Ninh muốn nhìn sang hướng khác, lại phát hiện đôi mắt của anh dường như rất hấp dẫn, cô vốn không thể lảng tránh đôi mắt kia.

Trên mặt cô dần xuất hiện những vết ửng đỏ màu nhạt, Ngôn Nho Ngữ hơi nghiêng người về phía cô, Lan Ninh bị bất ngờ mà hét lên một tiếng, rồi cô nhanh chóng lùi người về phía sau: "Tôi đột nhiên nhớ ra mình có chút việc, tôi về trước nhé!"

Cô nói xong thì mau chóng chạy ra khỏi nhà Ngôn Nho Ngữ, nhanh như một tia chớp vừa xoẹt qua căn phòng.

Ngôn Nho Ngữ nhìn cửa phòng vừa đóng lại, im lặng đứng đó một lúc lâu, rồi anh cúi người nhặt mấy quả ớt xanh đang rơi bừa bãi trên mặt đất.

Sau khi Lan Ninh rời khỏi nhà Ngôn Nho Ngữ, cô vẫn ở trong trạng thái mơ hồ chưa tỉnh táo lại được.

Mẹ ơi ý của anh ta giống như những gì cô đang nghĩ sao? Không không không, nhất định là do cô nghĩ quá nhiều rồi! Đừng có ảo tưởng sức mạnh như thế Lan Ninh!

Cô liên tục thầm nhắc nhở bản thân, nhưng ánh mắt và lời nói lúc nãy của Ngôn Nho Ngữ, lại không ngừng xuất hiện trong đầu cô, càng ngày lại càng trở nên rõ ràng hơn.

"Mợ nó~ anh ta thật nham hiểm!" Lan Ninh chạy vòng quanh con đường đi bộ của khu chung cư, hi vọng gió lạnh có thể làm cho mình tỉnh táo hơn.

Bước chân của Lan Ninh càng ngày càng nhanh, nhưng trong đầu cô tất cả vẫn là Ngôn Nho Ngữ. Cô bỗng cảm thấy thật kỳ quái, rõ ràng trong khoảng thời gian này cô luôn ra vào nhà anh, nếu như anh ta thật sự có đối tượng kết hôn, cô không thể nào không biết được, cứ coi như hai người đó không hẹn hò, nhưng ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho nhau chứ?!

Nếu như đối tượng kết hôn anh nói chính là cô, thì tất cả mọi thứ trông có vẻ khá hợp lý!

Không! Chuyện này quá đáng sợ ! Thầy làm sao có thể sẽ thích cô được, thái độ của anh đối với cô rõ ràng hung dữ như vậy mà!

Nhưng anh ta là đồ thần kinh mà, có thể mấy người bất bình thường thể hiện tình cảm của họ như vậy thì sao... ?

... Lan Ninh có cảm giác cô cũng sắp bị điên lên theo anh luôn rồi.

Chạy mấy vòng cũng không thể bình tĩnh lại được, nên cô quyết định từ bỏ đường chạy, đi vào thang máy về thẳng nhà.

Lan Ninh ngả người xuống chiếc sofa cỡ lớn ngoài phòng khách, nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ về cuộc sống của sống.

Có phải cô nên gặp anh ta hỏi thẳng thì tốt hơn đúng không? Nhưng ... nhỡ đâu anh ấy nói người đó không phải cô, thì mối quan hệ này sẽ lúng túng thế nào chứ, mà nhỡ đâu anh nói người đó chính là cô... Vậy thì càng ngại ngùng hơn.

"A a a, tại sao tôi đến cái tuổi này rồi, còn phải lo lắng chuyện yêu đương như mấy cô nữ sinh thế này!" Lan Ninh nằm trên sofa tuyệt vọng lăn lộn oán hận.

Càng tệ hại hơn chính là, cô hoàn toàn không biết sau này nên đối mặt với anh thế nào. Trong tay cô còn đang xử lý cuốn sách của anh, bọn họ không thể cắt đứt liên lạc với nhau được.

Tiếng chuông điện thoại di động trong túi xách vang lên, nghe thấy lại rĩ. Trong lòng Lan Ninh căng thẳng, sẽ không phải là thầy gọi tới cho cô chứ ?!

Cô bật nhảy khỏi sofa như chú cá chép mạnh mẽ vượt vũ môn, hít một hơi thật dài, cô lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi xách.

... Là mẹ cô gọi tới.

"Mẹ, có việc gì ạ?" Trong nháy mắt đầu óc Lan Ninh tỉnh táo hơn hẳn, cô lại nằm vật xuống sofa lần nữa.

Mẹ Lan Ninh ở đầu điện thoại bên kia nói sang: "Ninh Ninh, có phải ngày mai con về nhà không?"

"Vâng, con đã mua vé tàu rồi."

"Ừ, vậy thì tốt, ngày mai mẹ làm món cô thích ăn nhất đấy nhé gà quay khoai sọ."

"Dạ!" Lan Ninh nói xong, lại thấy hơi mệt mỏi, "Có điều chắc chiều tan làm xong con mới về, lúc về đến nhà chắc cũng tối muộn đấy ạ ."

"Không sao, mẹ chờ cô về."

Lan Ninh cảm động trong lòng, đôi mắt cũng đỏ lên rồi: "Con sẽ cố gắng về sớm hơn ạ."

"Được, vậy mẹ không quấy rầy cô nữa, cô ngủ sớm một chút."

"Vâng." Lan Ninh nghe đầu dây bên kia đã cúp máy, thì tiện tay vứt di động lên sofa. Thôi đi, tốt nhất cố đừng nên nghĩ nhiều nữa, vừa đúng lúc có kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm, nói không chừng chờ mùng một tháng năm trôi qua, cả hai cũng quên việc này luôn rồi.

Ngày cuối cùng Lan Ninh đi làm cũng không liên lạc với Ngôn Nho Ngữ, sau khi tan làm thì từ công ty tới thẳng nhà ga.

Vừa trở lại quê nhà, cảm giác tinh thần đều thoải mái không ít, tuy rằng kỳ nghỉ chỉ có ba ngày, nhưng cô muốn bản thân mình có thể thả lỏng một chút.

Ba ngày nay cô không chủ động liên hệ với bất cứ ai, chỉ thỉnh thoảng lướt weibo bạn bè, xem qua những tấm ảnh về giải thi đấu mùng một tháng năm. Việc nhà cô cũng không phải làm, mỗi ngày mẹ cô còn nấu đồ ăn ngon cho cô ăn, cô có cảm giác mình thật sự sắp quên luôn Ngôn Nho Ngữ rồi.

Nhưng mỗi lần đăng nhập Weibo, cô cũng sẽ không kiềm chế được mà kiểm tra xem thầy Hạnh Tâm có đăng status mới hay không. Ngôn Nho Ngữ rất ít khi đăng status, ngay cả kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm cũng rất im ắng.

Lan Ninh vừa ăn hoa quả mẹ gọt, vừa đăng nhập Weibo bằng di động, liền nhìn thấy tin tức đang hot nhất ngày hôm nay.

Công ty điện ảnh Hoàn Vũ V: Tin hot nhất ngày hôm nay - công ty chúng tôi đã ký bản quyền điện ảnh của 'Diễn viên' với thầy Hạnh Tâm thành công! [Dẩy đầm ~] về vấn đề chọn diễn viên, Mạc Trăn đã được xác định đóng vai nhân vật chính Ngô Dạng! Hơn nữa thầy Hạnh Tâm sẽ tự mình đảm nhiệm vị trí biên kịch của bản điện ảnh, Nhạc sĩ Kiều - Kiều Dĩ Thần đảm nhiệm toàn bộ mảng âm nhạc! Nghe nói ca khúc chủ đề sẽ do Đinh Mông biểu diễn đấy nhé! [tung hoa] mọi người nhớ đón chờ! Dù sao mị cũng hóng lắm rồi!!

Lan Ninh: "!!!"

Bản quyền bản điện ảnh của 'Diễn viên' đã được bán! Hơn nữa còn có một đội hình long lanh thế kia đi kèm theo! Gào gào gào cô cũng muốn đặt gạch hóng!

Cô vội vã click vào Weibo cá nhân của Ngôn Nho Ngữ, nhìn thấy anh cũng vừa share lại tin từ weibo của công ty điện ảnh kia. Cô mở khung bình luận, vốn là muốn cho nhắn chúc mừng anh, nhưng lại phát hiện dưới bình luận đang bùng nổ.

"Quá tuyệt! Rất mong chờ! Nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng!"

"Trăn Trăn Trăn Trăn Trăn Trăn! Ngô Dạng Ngô Dạng Ngô Dạng Ngô Dạng! Yêu anh nhất moaz moaz moaz!"

"[bái bai] Rốt cục thầy vẫn vì tiền mà bán Ngô Dạng, mấy người không cẩn thận còn làm hỏng cả một tác phẩm?"

"Có mùi ghen tị đâu đây, không biết kẻ cần cẩn thận là ai [móc mũi] tác giả người ta bán tiểu thuyết của mình kiếm tiền, còn không được sao?"

"Bán thì bán đi, tại sao nam chính lại là Mạc Trăn [bái bai] anh ta có thể diễn được sao?"

"... Thực sự là đi đâu cũng nhìn thấy antifan của Mạc Trăn :)."

"Đặt gạch hóng, dù sao mỗi lần có tin tiểu thuyết sẽ được chuyển thể, fan của diễn viên và fan của truyện đều cãi nhau [doge] "

"Đạo diễn bộ phim này rất có tâm đấy ạ! Nhìn đội hình quá long lanh quá đi! Mị vô cùng hónggg! Không xem thì cút!"

Lan Ninh đọc qua một lượt các ý kiến, rồi chợt nhớ tới lời Ngôn Nho Ngữ đã nói lần trước, vì muốn cuộc sống của vợ mình ngày càng tốt hơn nên anh mới bán bản quyền tác phẩm, cũng là vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn...

Cô dùng sức mà ấn share status của anh.

Súp Lơ V: Vô cùng mong chờ! [đáng yêu] Nếu ai không muốn xem thì nhẹ nhàng đi ra nhé, xin đừng nói lời cay đắng. [mỉm cười]

Chương 39

Sau đó Lan Ninh vẫn quan tâm đến diễn biến câu chuyện, buổi tối hôm ấy Mạc Trăn cũng share status của Ngôn Nho Ngữ, thể hiện mình cũng là độc giả của thầy Hạnh Tâm, lần này may mắn được diễn Ngô Dạng, nhất định anh sẽ thể hiện thật tốt.

Status này vừa được đăng lên liền thu hút sự bàn luận xôn xao của cộng đồng mạng, Lan Ninh lướt đọc comment một lúc rồi thoát khỏi weibo.

Ba ngày của kỳ nghỉ mùng một tháng năm nhanh chóng kết thúc, Lan Ninh xách theo túi đồ ăn mẹ cô sống chết nhét vào balo, lại bước lên xe quay về thành phố A.

Cô ngồi chuyến xe cuối cùng lên thành phố, lúc về đến nhà đã là buổi tối muộn. Cô lấy chút đồ ăn mang sang cho Khúc Đồng rồi đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó cảm thấy hơi mệt nên ngả người xuống giường ngủ luôn.

Bản điện ảnh của "Diễn viên" gây nên tiếng vang lớn nên được rất nhiều người quan tâm, có điều sau đó thầy Hạnh Tâm cũng không đăng thêm tin tức gì nữa, hơn nữa anh nhận trách nhiệm viết kịch bản cho bộ phim này, nên kỳ nghỉ mùng một tháng năm chắc vẫn đang bận rộn viết kịch bản nhỉ?

...Vậy bản thảo sắp tới có phải lại xin khất rất lâu nữa không?

Vừa nghĩ tới chuyện đó Lan Ninh lại cảm thấy tuyệt vọng, vừa trải qua cuộc sống đòi bản thảo địa ngục kia, cô thật sự không muốn trải qua lần thứ hai nữa.

Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ mọi người đều đi làm đầy đủ, công việc vẫn rất bận rộn. Dù 'Lời nhắn tử vong' cuối cùng cũng xuống xưởng in, nhưng Lan Ninh vẫn chưa yên tâm, còn đích thân tự chạy xuống xưởng in kiểm tra tiến độ công việc, nhìn xem sách in ra chất lượng có tốt không. Mặt khác tháng này tạp chí lại ra số mới, nên mấy ngày nay Lan Ninh bận đến mức chân không chạm nổi đất, mỗi ngày vừa về tới nhà là mệt đến mức vừa ngả người xuống giường liền ngủ luôn.

Ngày thứ ba đi làm, công việc vẫn bận rộn giống hai hôm trước, tin nhắn trên QQ cô cũng không thể trả lời ngay được. Khung chat của Trời Xanh Mây Trắng nhấp nháy dưới góc phải màn hình thật lâu, cuối cùng mới được cô kéo lên.

Trời Xanh Mây Trắng: Biên Biên Biên Biên, hôm nay là sinh nhật thầy Hạnh Tâm thật á ~\(≧▽≦) ~

Lan Ninh vừa đọc được tin này, thì theo bản năng nhìn sang chiếc lịch bàn để ngay bên cạnh, hôm nay là ngày mùng 5/5, cô nhớ hình như đúng là ngày sinh nhật của thầy Hạnh Tâm.

Súp Lơ: Ừm... Hình như đúng rồi.

Trời Xanh Mây Trắng: Biên Biên, có phải chị bận lắm không? Súp Lơ: Ừ, bận đến mức đầu óc choáng váng hết cả _(:3" ∠)_ Trời Xanh Mây Trắng: xoa xoa ~

Trời Xanh Mây Trắng: Vốn không nên quấy rầy Biên Biên, nhưng chị có biết tin tức gì về thầy Hạnh Tâm không_(:3" ∠)_ gần đây không thấy anh ấy vào nhóm, hôm nay thầy Mười Chín Tai nói tổ chức sinh nhật cho anh ấy, anh ấy cũng từ chối _(:3" ∠)_

Trời Xanh Mây Trắng vừa nói vậy, Lan Ninh mới kịp nhận ra, hình như cũng đã lâu rồi cô không liên lạc với Ngôn Nho Ngữ .

Súp Lơ: Tôi cũng không rõ lắm, gần đây hơi bận nên tôi cũng không gọi điện được cho thầy.

Trời Xanh Mây Trắng: Thầy Mười Chín Tai nói, hình như thầy Hạnh Tâm không khỏe lắm :-(

Súp Lơ: Hả...lúc nào thầy ấy chả than trong người không thoải mái ○| ̄|_ Trời Xanh Mây Trắng: ... Phụt.

Trời Xanh Mây Trắng: Tôi còn tưởng nhân dịp sinh nhật thầy sẽ có cơ hội gặp anh ấy một lần QwQ.

Súp Lơ: Sau này còn rất nhiều cơ hội khác nữa, xoa đầu một cái ~ dạo này chắc thầy Hạnh Tâm rất bận, anh ấy vừa chuẩn bị sách mới rồi lại phải ký bản quyền bản điện ảnh "Diễn Viên" nữa.

Trời Xanh Mây Trắng: A a a tôi rất chờ mong bản điện ảnh của "Diễn Viên"! Mạc Thiên Vương diễn Ngô Dạng không phải quá đẹp trai đấy sao!

Súp Lơ: Ha ha tôi cũng cảm thấy vậy, không nói nữa nhé, tôi phải chuẩn bị xuống xưởng in giờ đây.

Trời Xanh Mây Trắng: Được được, Biên Biên chú ý chăm sóc sức khỏe nhé, chị đừng làm việc quá sức!

Lan Ninh gửi cho cậu một icon mỉm cười thân thiện rồi tắt khung chat, thoát khỏi QQ.

Sau ba ngày liên tục xuống xưởng in, cuối cùng Lan Ninh cũng có chút yên tâm, ngày mai sẽ không phải chạy xuống xưởng in giám sát tiến độ nữa. Lúc rời khỏi xưởng in thì đã sáu giờ hơn nên cô không về công ty, mà ra ga tàu điện ngầm về thẳng nhà.

Lúc đi qua cửa hàng bánh gato phía dưới chung cư, Lan Ninh dừng chân đứng ngoài cửa lưỡng lự vài phút, rồi cuối cùng cũng đi vào. Bây giờ trời cũng đã tối, không còn thời gian làm bánh sinh nhật nữa, nên Lan Ninh không thể làm gì khác hơn là mua một chiếc bánh gato hoa quả to nhất trong tiệm.

Nhưng chiếc bánh gato này cũng chỉ có sáu miếng, mà mỗi miếng thì rất nhỏ. Lan Ninh cảm thấy nếu như cô tặng chiếc bánh này cho thầy, thì không biết anh sẽ càu nhàu chế nhạo cô bao nhiêu ngày mới thôi đây.

Sau khi nhìn quỹ tiền mặt ọp ẹp Lan Ninh cắn răng chọn thêm vài miếng bánh gato cho đủ số, mới coi như một dao thanh toán sạch món nợ này.

Khi cầm túi bánh gato lớn tới cửa nhà Ngôn Nho Ngữ, thì cô lại chần chứ không dám nhấn chuông cửa. Tuy rằng hôm nay là sinh nhật của anh, nhưng cảm giác gặp thẳng mặt vẫn thấy hơi lúng túng. Không không không, mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, cần gì phải xấu hổ, hơn nữa nói không chừng chuyện ngày đó chỉ là do cô hiểu lầm mà thôi!

Chuẩn bị tinh thần thật tốt, cuối cùng Lan Ninh cũng nhấn chuông cửa.

Chuông cửa vang lên rất lâu nhưng không có ai ra mở, Lan Ninh bắt đầu hoài nghi Ngôn Nho Ngữ có ở nhà hay không. Cô giơ tay lên đang định nhấn chuông lần nữa, thì đột nhiên người bên trong bỗng đẩy cửa ra.

Ngôn Nho Ngữ mặc một áo T-shirt màu trắng, đôi mắt hơi sưng, tóc cũng bối rù cả lên, dường như anh vừa mới tỉnh ngủ. Lan Ninh sửng sốt mấy phút, rồi nhìn anh cười một cái vô cùng tự nhiên: "Thầy, chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một lượt, hai tay rụt về đút trong túi quần, xoay người đi vào nhà: "Vào đi."

Lan Ninh thay dép đi theo phía sau anh: "Thầy, anh làm sao vậy? Nhìn trông không thấy có sức sống gì cả."

Ngôn Nho Ngữ nói: "Cô thử bị sốt rồi thể hiện sức sống cho tôi xem đi."

Lan Ninh chớp mắt mấy cái, rồi đi tới bên cạnh anh: "Anh thật sự bị sốt sao?"

Ngôn Nho Ngữ lườm cô: "Muốn tôi cặp nhiệt độ đo lại cho cô xem ngay bây giờ không?"

"Không cần ..." Lan Ninh đặt túi bánh gato lên bàn, quan sát anh chăm chú, "Còn không phải vì anh đã có tiền sử nói dối ăn vạ nhiều lần đấy sao? Anh từng đọc truyện 'Cậu bé chăn cừu và chó sói' chưa?"

Dường như Ngôn Nho Ngữ rất mệt mỏi, nên anh không nói câu nào, chỉ ngả người nằm xuống ghế sofa.

Lan Ninh đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống bên cạnh chiếc sofa: "Thầy này?"

Cô gọi một tiếng, thấy đối phương không phản ứng lại, liền đánh bạo đặt tay lên trán anh kiểm tra thử: "Nóng quá, anh đã uống thuốc chưa?"

"Ừm..." Ngôn Nho Ngữ nhắm mắt lại, mơ màng không rõ đáp một tiếng.

Lan Ninh đứng dậy, vào phòng anh lấy chăn ra, đắp lên người cho anh, sau đó lại xuống nhà bếp chuẩn bị một túi đá lạnh, đặt lên trán anh.

Dường như Ngôn Nho Ngữ đã thoải mái hơn nhiều, lông mày chau lại nãy giờ cuối cùng cũng buông lỏng.

Lan Ninh nhìn anh chăm chú, lầm bầm lầu bầu nói: "Xem ra mấy chiếc bánh gato này anh không ăn được rồi."

"Khụ..." Ngôn Nho Ngữ ho khụ một tiếng, nhẹ nhàng mà nói, "Bánh gato cô cứ để vào tủ lạnh giúp tôi, ngày mai tôi khỏe lại là có thể ăn rồi."

Lan Ninh: "..."

Đây chính là bản năng nghề nghiệp của kẻ tham ăn đi. :')

Cô nghe lời đem bánh gato cất vào ngăn mát của tủ lạnh, sau đó ngồi ngắm Ngôn Nho Ngữ đang ngủ ngon trên sofa. Anh bị sốt lại ở một mình cả ngày hôm nay, anh cũng thật là đáng thương, cô không muốn để anh ở lại đây một mình nữa.

Cô tim một vài nguyên liệu nấu ăn ở nhà bếp, quyết định làm cho mình vài món ăn tạm. Ngôn Nho Ngữ vẫn đang nằm ngủ trên sofa, Lan Ninh thay túi đá cho anh mấy lần, cuối cùng bản thân mình cũng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Không biết Ngôn Nho Ngữ tỉnh lại từ lúc nào. Anh vươn tay sờ túi đá đã chảy ra thành nước từ lâu, anh hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Lan Ninh đang ngả đầu ngủ trên một chiếc sofa khác.

Ban đầu anh hơi ngạc nhiên, sau đó ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng. Hơi thở Lan Ninh đều đều, mái tóc dài mềm mượt xõa ngang vai. Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một lúc, rồi từ từ duỗi một tay tới, chạm nhẹ lên đỉnh đầu của cô.

"Ưm..." Lan Ninh khẽ lầm bầm, cô vốn ngủ không sâu, vào lúc này khi Ngôn Nho Ngữ chỉ mới chạm nhẹ, cô đã tỉnh lại.

Ngôn Nho Ngữ vừa thấy cô sắp tỉnh, liền mau chóng thu tay lại.

Lan Ninh vịn tay vào thành ghế, từ từ ngồi thẳng dậy: "A, thầy, anh tỉnh rồi sao?" "Ừm." Ngôn Nho Ngữ đáp một tiếng, chuyển hướng ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà phía trên.

Lan Ninh lấy túi đá trên trán anh xuống, lại kiểm tra nhiệt độ trên trán anh một chút, rồi thở phào nhẹ nhõm nói: "Hạ sốt rồi, anh có muốn đo lại nhiệt độ không?"

"Không cần..."

"À..." Lan Ninh hơi do dự, rồi đứng thẳng người lên. Bởi vì ngồi dưới đất quá lâu, nên bây giờ chân cô hơi tê. Cô xoa bóp tay chân một chút, thuận tiện nhìn đồng hồ trên tay một cái: "Còn chưa tới 12 giờ này!"

Cô chạy xuống phòng bếp lấy bánh gato hoa quả ra, bày trên bàn trà ngoài phòng khách, tiện thể cũng thắp thêm một ngọn nến: "Thừa dịp còn mấy phút nữa, anh mau cầu nguyện đi!"

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một cái, rồi lại nhìn chiếc nến cắm trên chiếc bánh, anh nhỏm người ngồi dậy từ sofa: "Cô mua loại bánh cô thích làm quà sinh nhật cho tôi đấy à?"

"Trong tủ lạnh còn mấy miếng vị khác nữa, anh có thể giữ lại để ngày mai ăn!" Lan Ninh mau chóng giải thích, "Nói chung anh mau cầu nguyện trước đã!"

Giọng nói Ngôn Nho Ngữ vẫn có chút ghét bỏ: "Dùng cái bánh bé xíu đó mà ước nguyện á, không chừng điều ước chẳng thực hiện được đâu."

Lan Ninh: "..."

Ước ao thì tự mình cố gắng mà thực hiện, liên quan gì đến chuyện bánh to hay nhỏ!

"Còn nữa, lần trước sinh nhật của chủ biên mấy người cắm nến số 17 rõ to, sao đến lượt tôi thì cô cắm số 28?"

Lan Ninh: "..."

Bởi vì chủ biên là phụ nữ, anh cũng muốn vậy sao!

Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh, nhắc nhở bản thân không được chấp nhặt cùng bệnh nhân, hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật anh, cô nên khoan dung với anh một chút mới phải. Cô vừa nghĩ thế, liền nhìn Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười vô cùng bao dung bác ái: "Thầy à, anh không thổi nến nữa thì 12 giờ bây giờ đấy."

Ánh mắt Ngôn Nho Ngữ nhàn nhạt đảo qua nhìn cô một cái, anh nhắm mắt lại hai tay tạo thành chữ thập, nhẹ giọng nhủ thầm: "Hi vọng năm nay tôi có thể kết hôn."

Lan Ninh: "..."

Thầy à, tốt nhất anh vẫn nên cầu nguyện năm nay có thể thoát khỏi kiếp FA còn thực tế hơn đấy!

"Phù ――" Ngôn Nho Ngữ thổi tắt ngọn nến, cầm chiếc dĩa đặt bên cạnh bánh gato chuẩn bị xúc bánh. Lan Ninh cướp dĩa về, chau mày nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"

"Đương nhiên là ăn bánh gato, cô lấy dĩa ra đây không phải để tôi ăn sao?" "... Không, tôi chỉ muốn để anh ước nguyện thôi."

"Bây giờ sứ mệnh thứ nhất của nó đã hoàn thành, có thể thực hiện sứ mệnh thứ hai của nó rồi."

Lan Ninh: "..."

"Tôi vừa nấu chút cháo vẫn còn nóng đấy, anh ăn cháo trước rồi hãy ăn bánh gato." Cô xuống nhà bếp, múc một chén cháo nhỏ, bưng ra cho Ngôn Nho Ngữ.

Ngôn Nho Ngữ cúi đầu nhìn cháo trong chén, quả nhiên vẫn còn đang bốc hơi nóng, anh cầm lấy thìa, múc một muỗng đưa vào miệng.

Lan Ninh ngồi bên cạnh cắt hai miếng bánh gatô nhỏ, bỏ vào hai chiếc đĩa, rồi đóng gói hộp bánh cất đống còn lại vào trong tủ lạnh. Trong phòng trở nên yên tĩnh, Lan Ninh xiên gần hết đống dâu tây trên chiếc bánh, độc thoại luyên thuyên một hồi: "Đợt nghỉ mùng một tháng năm anh làm gì vậy? Sao không có chút tin tức nào?"

Ngôn Nho Ngữ nói: "Không phải cô cũng biệt tăm biệt tích đó sao?" "À, chỉ là tôi đang... suy nghĩ về cuộc đời."

Ngôn Nho Ngữ quay đầu nhìn cô: "Tôi cũng đang cho cô thời gian suy nghĩ về cuộc đời."

Chương 40

Câu nói vừa rồi của Ngôn Nho Ngữ khiến bầu không khí đột nhiên trở nên ám muội hẳn lên, vẻ mặt Lan Ninh cũng không tự nhiên như vừa nãy nữa.

Vốn tưởng rằng hai người sẽ rất ăn ý mà không nhắc lại chuyện này, nhưng lời nói này của Ngôn Nho Ngữ lại khiến cô bối rối không biết phải làm sao.

Sau mấy giây ngỡ ngàng, cô nhanh chóng giật chiếc túi xách đang đặt trên sofa định bỏ chạy, vừa mới đứng lên, Ngôn Nho Ngữ đã nhanh hơn nắm chặt cổ tay cô: "Em lại muốn trốn tránh tránh tôi sao? Rốt cuộc em đang sợ điều gì vậy?"

"Tôi..." Câu hỏi của Ngôn Nho Ngữ khiến cô không biết phải trả lời thế nào, động tác hơi cứng lại một chút, rồi cô mau chóng rụt cổ tay về, "À đột nhiên tôi nhớ ra mình còn hộp đồ chuyển phát nhanh đang đặt dưới phòng bảo vệ! Tôi đi lấy đồ trước đã nhé!"

Cô nói xong thì cũng như lần trước, chạy như bay đến cửa, mở cửa rời đi.

Ngôn Nho Ngữ đặt miếng bánh gato xuống bàn, rồi ngửa mặt nhìn trần nhà, thả mình nằm xuống sofa.

Lan Ninh về đến nhà, tiện tay vứt túi xách qua một bên, rồi thả người xuống giường.

Giọng nói của Ngôn Nho Ngữ vẫn cứ vang vọng bên tai, cô đang sợ điều gì vậy? Cô có gì phải lo sợ sao?

Lông mày Lan Ninh dần chau lại, cô đang không biết phải đối mặt với anh thế nào? Nói đi nói lại, ý của anh ta chính là thích cô sao? Giả thiết này khiến cô nổi hết da gà, hơn nữa vì sao anh lại thích cô chứ?

Còn cô... có thích anh không đây?

Cả đêm hôm ấy Lan Ninh trằn trọc trở mình vì câu hỏi yêu hay không yêu, vừa mới nhắm mắt lại chưa được bao lâu, thì lại phải dậy đi làm .

Trang bìa kỳ này của Mistry dành riêng một trang màu đặc biệt để quảng cáo cho tiểu thuyết 'Lời nhắn tử vong' sắp ra mắt thị trường. Đoạn giới thiệu tung chưa được bao lâu các đơn đặt hàng trên mạng cũng ngay lập tức được đăng ký. Rất nhiều người muốn mua bản đặc biệt có kèm con dấu của tác giả, số lượng bản đặc biệt vừa được thông báo đã được đặt mua hết sạch, các trang web lại nhanh chóng đặt về những bản thường tiếp theo.

Tuy rằng thành tích này không liên quan nhiều lắm tới Lan Ninh, nhưng thân là biên tập viên của cuốn sách này, Lan Ninh vẫn rất mừng. Theo lý mà nói cô vốn nên tích cực báo cáo thành tích với Ngôn Nho Ngữ, rồi thuận tiện chúc mừng anh mấy câu, nhưng cô lại chần chừ không dám liên lạc với anh.

Chẳng nói tới liên lạc, hai ngày nay mỗi lần nhìn avatar trên QQ của Ngôn Nho Ngữ cô cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng, hơn nữa lúc nào cô cũng trong trạng thái lo lắng nếu như anh đột nhiên tìm cô nói chuyện thì cô phải trả lời anh thế nào?

Lan Ninh cảm thấy bản thân mình như vậy thật buồn cười, tốt xấu gì cô cũng là người trưởng thành, nhưng lại vì chuyện này mà mất tập trung vào công việc. Rõ ràng lúc cô đang học đại học, cũng chẳng bao giờ vì chuyện yêu đương mà trễ nải việc học hành.

Tiếng thông báo tít tít từ QQ đột nhiên truyền tới, Lan Ninh căng thẳng lần hai. Cô liếc mắt nhìn avatar của Trời Xanh Mây Trắng đang nhấp nháy, thì thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Trời Xanh Mây Trắng: Biên Biên Biên Biên, tôi nhận được tiền nhuận bút rồi! Vui quá!

Trời Xanh Mây Trắng: Không biết ngày mai chị có thời gian không? Tôi muốn mời chị ăn cơm [đỏ mặt]

Súp Lơ: Chúc mừng chúc mừng! Không cần tốn tiền mời tôi một bữa làm gì, cậu cứ giữ tiền lại mua thứ mình thích đi nhé ~

Trời Xanh Mây Trắng: Tôi chỉ thích mời Biên Biên một bữa thôi (* w *) đây là món tiền nhuận bút đầu tiên trong cuộc đời, tất nhiên phải dùng nó để cám ơn Biên Biên đã thích tác phẩm của tôi rồi [ đỏ mặt ]

Súp Lơ: 2333 [1] Cậu khách sáo quá rồi.

[1] 2333: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, có nghĩa là "A ha ha ha"

Trời Xanh Mây Trắng: Thế nên Biên Biên, chị có rảnh không [đáng thương] [đáng thương] [đáng thương]

Súp Lơ: ... Được rồi, có điều chắc tôi sẽ tan làm rất muộn.

Trời Xanh Mây Trắng: Không sao! Quá tuyệt vời! ~ (≧▽≦ ) ~ Biên Biên chị muốn ăn gì?

Súp Lơ: Tất cả do cậu chọn ~

Trời Xanh Mây Trắng: Được! Đến lúc ấy tôi sẽ nhắn địa chỉ cho Biên Biên (*w*) Lan Ninh mỉm cười, gửi một icon ra hiệu ok, rồi tắt khung chat.

Tan làm ngày hôm sau, trên đường ra ga tàu điện ngầm, Lan Ninh liền kiểm tra tin nhắn Diệp Trừng đã gửi trước đó cho cô.

"Dream? Nhà hàng cơm Tây sao?" Lan Ninh thoáng chau mày, cô vốn nghĩ sinh viên như Diệp Trừng, bình thường nếu hẹn ăn khao thì sẽ ăn ở mấy quán thịt nướng hoặc nhà hàng kiểu buffet, không ngờ lần này cậu ta lại hẹn cô ở nhà hàng cơm tây, hơn nữa còn là một nhà hàng cơm Tây sang trọng thế này.

Tuy rằng tiền nhuận bút của cậu ta còn bao gồm một khoản tiền thưởng tiêng, nhưng với giá cả của một nhà hàng cao cấp như vậy, chắc hẳn là không thể nào đủ được...

Cô suy nghĩ một chút, rồi nhắn cho Diệp Trừng một tin: "Cậu định mời tôi ăn ở nhà hàng cơm Tây đó thật sao? Nhà hàng đó hình như rất đắt thì phải [toát mồ hôi]"

Diệp Trừng: Biên Biên đừng lo lắng quá, bình thường tôi không ăn tiêu nhiều, phần lớn sinh hoạt phí đều đã đặt riêng ra một phần rồi ~\(≧▽≦) ~ hơn nữa trước đây tôi đi làm partime cũng để dành được chút tiền ~

Lan Ninh cảm thấy bạn học Diệp Trừng quả là một thanh niên tốt, thời đại này còn có một nam sinh như cậu ta, tuyệt đối là động vật quý hiếm.

Lan Ninh: Nói thì nói thế, nhưng ăn một bữa cơm ở nhà hàng này, cậu liền trở về trước giải phóng _(:3" ∠)_

Diệp Trừng: 2333 Không sao đâu, chờ sau này tôi ra sách lại có tiền nhuận bút! Tương lại tôi sẽ thể kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, rồi lại mời Biên Biên ăn một bữa ngon hơn nhé ~\(≧▽≦) ~

Lan Ninh: "..."

Có phải cô đang bị một nam sinh trêu đùa không? Mẹ nó chứ tự nhiên lại cảm thấy xấu hổ...

Cô đút di động vào túi xách, đi vào ga tàu theo hướng tới nhà hàng Dream.

Nửa tiếng sau cô mới đến cửa nhà hàng, cô sợ Diệp Trừng chờ mình quá lâu, liền nhanh chóng chạy vào. Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa cúi đầu chào đón rồi lễ phép hỏi: "Xin chào tiểu thư, xin hỏi cô có đặt bàn trước không?"

"Có." Cô nhìn một vòng xung quanh nhà hàng, muốn tìm bóng dáng Diệp Trừng.

Trước khi cô nhận ra Diệp Trừng, đối phương đã nhìn thấy cô trước. Cậu đứng dậy, vẫy vẫy tay với Lan Ninh đang đứng phía ngoài cửa: "Biên Biên, ở đây."

"À, tôi thấy bạn mình rồi."

"Mời cô đi theo tôi." Nhân viên phục vụ dẫn Lan Ninh đi về phía bàn của Diệp Trừng.

Sau khi đến nơi, Lan Ninh có chút ngại ngùng mà nhìn Diệp Trừng: "Thật xin lỗi cậu, hôm nay có buổi họp nên tôi đến hơi muộn."

"Không sao." Diệp Trừng cười rồi cầm bó hoa trên bàn, tặng cho Lan Ninh, "Bó hoa này tặng cho chị."

Lan Ninh ngẩn người, đó là một bó hoa hồng rất đẹp, dường như màu đỏ hôm nay còn rực rỡ hơn ngày thường rất nhiều.

"Cái này..." Lan Ninh choáng váng đầu óc, đã ăn cơm Tây rồi còn tặng hoa hồng, tại sao cô cứ có cảm giác không khí có gì đó thật lạ.

Diệp Trừng hơi cong khóe miệng cười nói với cô: "Vừa nãy tôi đi ngang qua tiệm hoa liền nhìn thấy bó hoa hồng này, cảm thấy chúng rất đẹp, nên quyết định mua một bó tặng chị, chị không thích sao?"

"À..." Nhân viên phục vụ vẫn còn đang đứng bên cạnh nhìn hai người họ, Lan Ninh nở nụ cười, nhận bó hoa từ tay Diệp Trừng, "Rất đẹp, cảm ơn cậu."

Cô ngồi xuống ghế của mình, nhân viên phục vụ liền đưa thực đơn cho cô. Lan Ninh chọn một vài món rẻ, rồi trả lại thực đơn trả cho nhân viên phục vụ.

Diệp Trừng ngồi phía đối diện, nở nụ cười bất đắc dĩ nhìn cô: "Biên Biên, chị không cần tiết kiệm tiền cho tôi, một bữa cơm thôi mà tôi vẫn mời chị được."

"À... Để sinh viên mời tôi ăn cơm, tôi thực sự cảm thấy hơi xấu hổ" Diệp Trừng hơi mím môi nhìn cô nói: "Đừng coi tôi là sinh viên." "Ừ..." Nhưng cậu vốn là sinh viên mà.

Lan Ninh không biết phải trả lời cậu ta thế nào, Diệp Trừng nhìn dáng vẻ luống cuống chân tay của cô, liền nở nụ cười thân thiện như động viên, rồi cũng đưa thực đơn trả lại cho nhân viên phục vụ.

Lúc dùng cơm thỉnh thoảng Diệp Trừng sẽ kể cho Lan Ninh nghe vài câu chuyện vui vẻ ở trường, bầu không khí trên bàn cơm vẫn rất tốt, Lan Ninh vừa nhấp một ngụm nước lọc trong ly, bỗng nghe thấy tiếng chuông báo điện thoại có tin nhắn mới.

"Thật xin lỗi." Cô nhìn Diệp Trừng cười xấu hổ, rồi lấy di động từ trong túi xách ra.

Trên thanh thông báo hiển thị một tin nhắn Wechat gần nhất.

Ngôn Nho Ngữ: Em đang ở đâu?

Không có dấu hiệu nào mà bất ngờ nhìn thấy cái tên Ngôn Nho Ngữ này, trái tim Lan Ninh suýt chút nữa bật ra khỏi lồng ngực. Cô hít vào một cái, rồi mở khóa di động, nhắn lại một tin cho anh: "Tôi đang ăn cơm bên ngoài, thầy có chuyện gì không?"

Ngôn Nho Ngữ: Ăn với ai?

Lông mày Lan Ninh hơi giật giật, anh hỏi chi tiết như vậy để làm gì? Nhưng cứ như bị ma quỷ xui khiến, đột nhiên cô không muốn nói thật cho anh biết.

Lan Ninh: Một người bạn thân của tôi, anh không biết đâu.

Sau khi cô nhắn tin này, Ngôn Nho Ngữ không nhắn lại gì nữa, Diệp Trừng ngồi đối diện nhìn cô một cái rồi hỏi: "Chị có việc bận gì sao ?"

Lan Ninh hơi ngước mắt nhìn cậu, cười lắc đầu nói: "Không có gì đâu, chỉ là chuyện công việc thôi."

"Ừm." Diệp Trừng gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Lan Ninh lại chăm chú nhìn điện thoại di động trong phút chốc, vài giây sau Ngôn Nho Ngữ nhắn lại một tin cho cô, nhưng lần này anh gửi cho cô một tin nhắn âm thanh, hiện giờ Lan Ninh cũng không tiện nghe, nên cô không thể làm gì khác hơn là cất điện thoại vào trong túi xách.

Sau khi ăn xong bữa cơm tây, Lan Ninh thấy thời gian cũng không sớm, liền nói với Diệp Trừng ngồi đối diện: "Ngày mai tôi còn phải đi làm, hôm nay tôi về trước nhé, cảm ơn cậu đã chiêu đãi."

"Không cần khách sáo." Diệp Trừng nhìn cô, nhẹ nhàng cong khóe miệng cười mỉm, "Chị đi tàu điện ngầm về sao? Vậy chúng ta cùng đi đi."

"Ừm, được rồi."

Đại khái là vì Lan Ninh còn ôm một bó hoa trong lòng, nên đi qua đi lại trên đường vô cùng thu hút ánh mắt của người khác. Tuy rằng Diệp Trừng nhỏ tuổi hơn cô, nhưng dáng người lại cao hơn cô một cái đầu, nên khi hai người đi chung với nhau, rất dễ sẽ khiến người khác hiểu nhầm hai người bọn họ là một đôi.

Thật vất vả mới tới ga tàu điện ngầm, Lan Ninh quả thực có cảm giác như vừa trút được gánh nặng: "Vậy tôi về trước nhé, cậu cũng mau về trường học đi, đừng đi chơi lung tung đêm hôm."

Diệp Trừng bất đắc dĩ nhìn cô mà cười nói: "Biên Biên, tôi cũng là người trưởng thành rồi, đừng coi tôi như trẻ con vậy."

"A..." Ai bảo cậu cứ thích ra vẻ đáng yêu trên mạng cơ. Cô nhìn Diệp Trừng vẫy vẫy tay, đi về phía cửa soát vé. Diệp Trừng nhìn cô đi qua cửa soát vé, mới xoay người đi về hướng ngược lại.

Sau khi Lan Ninh lên tàu điện, nhớ nhớ ra vừa nãy Ngôn Nho Ngữ có gửi cho cô một tin nhắn âm thanh, cô liền mau chóng lấy điện thoại ra, cắm tai nghe vào nghe thử.

Mở tin nhắn âm thanh, đầu ngón tay chạm nhẹ lên nút bật trên màn hình, nút đỏ liền biến mất.

Đầu tiên Ngôn Nho Ngữ vẫn theo thói quen cười khẽ một tiếng, sau đó mới cất chất giọng từ tính trầm buồn thủ thỉ bên tai cô: "Bây giờ thì anh tin lời em nói rồi, con người ta khi đã yêu, dù biết rõ đối phương đang nói dối, cũng sẽ theo bản năng mà tin tưởng người đó."

Trái tim Lan Ninh đánh rầm một cái, sau đó nhanh chóng đập thình thịch.

Câu này là có ý gì, anh biết vừa nãy cô lừa anh sao? Sao anh có thể biết được? Nếu như đang nói chuyện trước mặt, anh còn có thể nhìn vẻ mặt chất giọng của cô mà phán đoán, nhưng vừa nãy rõ ràng cô nhắn tin mà, lẽ nào anh ta có thể phá án ngay khi cô đang trong thời gian nhắn tin sao?

Không biết tại sao, trái tim Lan Ninh lập tức bỗng cảm thấy hoang mang, nó giống hệt cái cảm giác ngày xưa khi cô nói dối bố mẹ, cuối cùng lại bị lật tẩy thẳng mặt như thế.

Cô cầm khư khư di động suy nghĩ một lúc lâu, sau đó quyết định lên Weibo lướt một lượt. Không ngoài dự đoán của cô, chiều nay Trời Xanh Mây Trắng đã đăng một status mới: "Nhận được món tiền nhuận bút đầu tiên của cuộc đời, quyết định hẹn Biên Biên ra ngoài một bữa. ~\(≧▽≦)/~"

Lan Ninh: "..."

Trong nháy mắt cô có cảm giác mình ngu chết đi được.

Status này Diệp Trừng đăng lúc sáu giờ mười phút, lúc Ngôn Nho Ngữ nhắn tin qua Wechat cho cô, là tầm bảy giờ rưỡi... vì thế nhất định là anh đã đọc Weibo của Diệp Trừng sau đó, mới nhắn tin qua Wechat hỏi chuyện cô phải không? Mà lúc ấy cô đã nhắn với anh, cô ăn cơm cùng bạn thân của mình...

Lan Ninh ngả người về phía sau, giống như một con cá tựa người vào ghế.

Ánh mắt chăm chú vừa đúng lúc lướt qua màn hình di động, phía bên phải tấm ảnh, là một bó hoa hồng đỏ rất nổi bật. Diệp Trừng còn tự sướng một kiểu ngay ở bàn ăn trong nhà hàng.

Màn hình từ từ tối đen rồi tự tắt, Lan Ninh nhìn chằm chằm bó hoa hồng trên tay mà ngẩn ngơ.

Cô chỉ nói một lời nói dối vô hại mà thôi, tại sao tâm trạng lại tệ hại đến cùng cực thế này? Chuyện cô đi với ai ở cùng ai, đang làm gì, cũng đâu có nghĩa vụ phải báo cáo với Ngôn Nho Ngữ.

Cô bật lại tin nhắn âm thanh nghe lại một lần nữa, cái gì gọi là "con người ta khi đã yêu" chứ? Hơn nữa anh nói với cái giọng điệu như mình đang bị tổn thương, còn cô chính là một kẻ bạc tình vậy...

Cô chau mày, cất điện thoại vào trong túi xách.

Sau khi về đến khu chung cư, cô đưa mắt nhìn tòa nhà Ngôn Nho Ngữ đang sống, bầu trời tối đen, trước cửa sổ khu chung cư luôn luôn có đèn sáng, nhưng hôm nay cô nhìn mãi cũng không biết căn phòng nào có Nhan Như Ngọc. [2]

[2] Tên anh là Ngôn Nho Ngữ - lời lẽ nho nhã, đọc gần giống với Nhan Như Ngọc – gương mặt xinh như ngọc đẹp.

Cô đứng đó im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định về nhà mình. Sau khi về tới nhà, cô tìm một chiếc lọ cắm bó hoa hồng, sau đó ngả người nằm nhoài trên giường.

Lời nói ấy của Ngôn Nho Ngữ vẫn in đậm trong tâm trí cô gạt thế nào cũng không trôi, nó giống như bài niệm chú của Đường Tăng dằn vặt con người ta khó chịu. Lan Ninh lăn lộn vài vòng trên giường, cuối cùng nhỏm người ngồi dậy, cầm túi xách lao ra khỏi cửa.

Một hơi chạy tới cửa nhà Ngôn Nho Ngữ, cô sợ bản thân sẽ đổi, liền không kiềm chế được mà vội vã nhấn chuông cửa.

Dường như phải chờ rất lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt, cửa phòng bất ngờ mở ra từ lúc nào.

Ngôn Nho Ngữ đứng bên trong, hơi cúi đầu nhìn cô.

Khóe miệng Lan Ninh hơi giật, đứng một lúc lâu cũng không biết phải nói gì. Ngôn Nho Ngữ nhìn cô chăm chú, không nói một lời rồi xoay người đi vào nhà.

Lan Ninh đứng ngoài cửa chần chừ một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi vào. Cô đóng cửa lại, nhìn bóng lưng Ngôn Nho Ngữ mà nói: "Thầy..."

Ngôn Nho Ngữ dừng chân đứng lại, nhưng vẫn đứng quay lưng với cô như thế, Lan Ninh gọi anh một tiếng, rồi lại không biết phải nói thêm gì nữa.

Trong phòng yên lặng đến mức hai người có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, Lan Ninh cắn nhẹ đôi môi, nói với anh: "Thật xấu hổ quá, vừa nãy không nên nói dối anh."

Ngôn Nho Ngữ im lặng mấy phút, rồi xoay người lại nhìn cô: "Sao lại nói dối tôi?"

Lan Ninh khẽ chau mày, cô cũng không biết tại sao mình phải gạt anh. Đúng đấy, tại sao cô phải gạt anh chứ, cứ coi như là nói thẳng với anh mình và Diệp Trừng ăn cơm cùng nhau thì cũng có sao?

"À, chẳng qua là tôi cảm thấy hình như anh không thích Diệp Trừng lắm thì phải..."

Giọng nói Lan Ninh nhỏ dần, thế nhưng Ngôn Nho Ngữ vẫn nghe thấy. Anh cười nhạt nhìn cô hỏi: "Thật sự là vì thế sao?"

"Đúng vậy... Nói đi cũng phải nói lại, tôi ăn tối cùng ai đâu cần phải giải thích với anh chứ?"

"Không cần? Em cảm thấy mấy ngày qua anh thể hiện chưa rõ ràng, phải không?" "Rõ... rõ... cái gì... ?" Lan Ninh có chút chột dạ, cô cảm thấy chuyện cô đang trốn tránh mấy ngày qua, có thể lần này sẽ không trốn được nữa.

Ngôn Nho Ngữ cong khóe miệng cười nhạt rồi đi thẳng về phía cô đang đứng: "Vậy lần này anh sẽ thể hiện rõ cho em thấy."

Lan Ninh theo phản xạ mà lùi người về phía sau, nhưng phía sau cô chính là cửa lớn đang đóng, chặn đứng đường lui của cô.

Ngôn Nho Ngữ chống một tay vào cánh cửa, anh từ từ cúi người rồi nghiêng đầu, dịu dàng hôn lên môi cô.

��|���D

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: