Chap 2
1 lúc sau Nathan tỉnh lại.
Nathan: "Ui da... Đau đầu quá... Chuyện gì vừa xảy ra... Thôi mệt quá, nghĩ chi cho nhức đầu. Về nhà thôi.".
Nathan quay trở lại và đạp xe về nhà.
Sáng ngày hôm sau, mặt trời dần ló dạng, những tia nắng ấm ban mai chiếu vào muôn vật trông thật sinh động biết bao.
*Lạch cạch*
Carlos đang đi đến nhà của Nathan bằng chiếc xe đạp.
*Ting tong*
...
*Ting tong*
Vẫn không có hồi đáp.
Carlos: "Haizz cái tên mọt ngủ.".
Carlos lấy ra 1 chiếc chìa khoá để mở cửa. Nathan và Carlos vốn là 2 người bạn rất thân, họ là đôi bạn cùng tiến khi đã quen nhau từ nhỏ. Họ tin tưởng lẫn nhau và không nghi ngờ điều gì nên đã cho nhau chìa khoá để mở cửa nhà phòng trường hợp ngủ quên thì kêu dậy.
*Lộc cộc*
Sàn nhà làm bằng gỗ của Nathan tạo ra tiếng động khá là dịu nhẹ và có hương thơm. Carlos bước vào phòng ngủ của Nathan. Cậu ta nhéo tai Nathan.
Nathan: "Ặc ặc ặc, đau! Đau! Ui daaa."
Carlos: "Biết đau luôn à? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cậu định không đi học sao? Gần thi tốt nghiệp rồi đấy!"
Nathan: "Ủa... Mấy giờ rồi *ngáp*."
Carlos: "Vâng đã là 6 giờ 30 phút rồi đấy. Chỉ còn 15 phút nữa là đóng cổng. Không nhanh chân thì toang."
Nathan: "Xời ơi tưởng gì... Huh!? 6 giờ 30!? Oh noooooooooooo sao đi kịp!?"
Carlos: "Mà lạ nhỉ? Cậu đã bao giờ dậy trễ đâu?"
Nathan: "Uhhhhhh tôi cũng không biết nữa... Chuyện gì ấy nhỉ..."
Carlos: "Thôi nhanh đi!"
Nathan: "Ô-ôi quên!?".
Nathan sửa soạn được 1 lúc thì liền tích tốc chạy ngay cùng Carlos trên chiếc xe đạp. Trên đường đi, Nathan bắt đầu thấy có 1 số điều kì lạ. Mọi thứ hình như có phần chậm lại 1 chút.
Nathan: "Huh? Mình vẫn còn chưa tỉnh ngủ sao?".
Thật bất ngờ, họ đã đến trường cùng lúc và đúng giờ. May mắn làm sao khi trường đại học công nghệ thông tin và luật lại gần nhau và cùng gần nhà 2 người họ.
*Reng reng*
Buổi học nhanh chóng kết thúc, Nathan vẫn còn buồn ngủ.
Nathan: *Ngáp*
Rio: "Eh? Cậu vẫn còn buồn ngủ sao? Hôm nay cậu học hành bị làm sao ấy nhỉ?"
Nathan: "Ờ, chả hiểu kiểu gì mà nay buồn ngủ dữ dội, đau đầu, chóng mặt."
Rio: "Mà ghê nha, hôm qua được lên TV luôn."
Nathan: "Huh?"
Rio: "Eh? Giỡn hoài ní. Hôm qua lên hẳn TV vì đi siêu thị có người chết do bệnh dịch ấy."
Nathan: "Huhhhhhhhh... Nhức đầu thế này."
Rio: "Ồ vậy thôi, cậu đi khám đi nhé chứ như vầy hơi bị khoai đấy.".
Rio rời đi.
*Cạch*
Cánh cửa căn phòng đóng lại. Chỉ còn lại Nathan ở đó. Cậu ta bắt đầu cảm thấy khó chịu trong người.
*Rầm!*
Nathan đập tay lên bàn.
Nathan: "Cái chuyện quái quỷ gì thế này!? Tại sao mình không thể nhớ!? Tại sao mình lại không có 1 chút ấn tượng nào!? Tại sao!?".
Nathan nhìn ra cửa sổ hướng đến cổng trường, Carlos và Kaytlyn đang đứng đợi bên dưới.
Nathan: "Phải nhờ họ giúp thôi, tức chết đi được.".
Nathan nhanh chóng chạy xuống dưới lầu. Trên từng bậc thang ấy cậu ta vô tình gặp lại 1 người lạ mặt nào đó.
Nathan: "Huh?"
Nathan đi chậm lại nhìn kĩ người đó, dáng người rất quen. Cậu ta đã gặp ở đâu đó rồi. Nathan ôm đầu chạy nhanh xuống.
Kaytlyn và Carlos đã nhìn thấy Nathan từ xa.
Kaytlyn: "Kia rồi."
Carlos: "Haizz cái tên này làm tôi lo chết đi được. Hôm nay cứ như bị ốm ấy."
Kaytlyn: "Hở? Bị ốm!?"
Carlos: "Nào, cậu nghĩ gì thế? Nathan sao mà dính phải căn bệnh đó được."
Kaytlyn: "Chẳng phải đó là những triệu chứng sao?"
Carlos: "Không thể khẳng định được gì."
Nathan: "Các cậu!!!"
Carlos: "Huh?"
Nathan: "Tôi cần các cậu giúp tôi 1 việc."
Kaytlyn: "Việc gì thế?"
Nathan: "Đi tìm lại kí ức."
Trên đường đi, Nathan đã kể lại mọi chuyện với họ.
Kaytlyn: "Sao cơ? Mất trí nhớ á?"
Carlos: "Không đúng lắm, mất trí nhớ là cậu sẽ không nhớ chúng tôi là ai đâu."
Nathan: "Tôi cũng không biết nữa. Nhưng mà rõ ràng chuyện ngày hôm qua, tôi không nhớ bất cứ điều gì.".
Đang đi thì xe đạp của Nathan bị xẹp lốp.
Nathan: "Ô kìa. Trời ơi sao lại xẹp lốp ngay lúc này!? Tiệm sửa xe ở xa lắm đấy!"
Carlos: "Haizz cậu nên đi chùa sám hối đi là vừa chứ sao xui thế được.".
Nathan xuống xe và bắt đầu dắt bộ. Trên đường đi về, họ lại 1 lần nữa lướt ngang qua người đàn ông lạ mặt kia.
Nathan: "Huh?"
Kaytlyn: "Cậu sao thế?"
Carlos: "Có chuyện gì à?"
Nathan: "Người đàn ông đó... Huh!?".
Người đó lấy ra 1 cái bộ đàm và bắt đầu nói chuyện.
Nathan: "A!".
Nathan lại 1 lần nữa ôm đầu đau đớn.
???: "Hửm? À gọi lại sau nhé.".
Người đó cúp máy và tiến lại gần Nathan.
???: "Cậu bé, cậu không sao chứ?"
Kaytlyn: "Cậu ấy bị làm sao ý ngày hôm nay cứ để đầu óc trên mây rồi chuyện ngày hôm qua cũng không nhớ gì."
???: "Ồ, tôi hiểu rồi. Đây nè, cậu hãy...".
Nathan bỏ chạy đi mất.
Nathan: "Ông tránh xa tôi ra!"
???: "Huh?".
Có 1 bóng người đứng ở phía xa nhìn chằm chằm vào ông ta và lắc đầu.
???: "Ồ.".
Ông ta chỉ gật đầu rồi thôi. Sau đó ông ta bỏ đi.
Kaytlyn: "Xin lỗi chú vì sự nóng nảy của cậu ta ạ!".
???: "À không sao, chú không bận tâm đâu."
Carlos: "Haizz ngày càng không ổn. Chắc là phải mang Nathan đi khám thôi.".
Họ cũng rời đi ngay sau đó. 1 người nào đó với bộ đồ tuần tra đã dùng ống nhòm quan sát họ từ xa.
???: "Đã xong, họ đi về rồi. Ừ, tôi hiểu. Phải đặc biệt chú ý họ. Tạm biệt, hẹn gặp lại cô sau, Seinto.".
Ông ấy cúp máy.
-Hết chap 2-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro