4.2: Rainbow Sword

*Chương có minh họa

Cuộc chiến chống lại mối đe dọa từ lũ orc tấn công lãnh địa nam tước nơi tôi từng sinh sống, cùng với đó là cuộc tái ngộ với người thầy cũ... mà, dù gì anh ta cũng thuộc dạng mặc kệ học trò. Tôi còn phải cùng với Viro và đồng đội anh ta—pháp sư Samantha truy sát kẻ phản bội Grave.

Trận chiến với ma thú Quarl—Nero—vừa là đối đầu, vừa là hợp tác. Dù đã đánh bại Grave, nhưng tôi vẫn không thể kết liễu hắn. Với quyết tâm chuẩn bị cho lần tái đấu, tôi lại nhận được một lời đề nghị mới từ Viro.

Nhiệm vụ lần này là hộ vệ cho hoàng tộc khi họ tiến vào một hầm ngục quy mô lớn... nói cách khác, bảo vệ Elena.

Tôi không hề có ý định từ chối. Nếu cô ấy gặp nguy hiểm, tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Đó là lời thề của tôi.

Nhưng Viro nói rằng để làm được điều đó, tôi cần phải gia nhập nhóm mạo hiểm giả của anh ta—『Rainbow Sword』.

Nhìn nụ cười nửa miệng của Viro, như thể y vừa nói được điều gì vĩ đại lắm, tôi bất giác nheo mắt lại.

「Từ chối.」

「Hảaa!?」

Vừa dứt khoát từ chối, tôi lập tức thấy Viro tròn mắt kinh ngạc, giọng anh ta vỡ hẳn lên như thể không tin nổi.

『Rainbow Sword』— nếu tôi nhớ không nhầm, đây là một trong số ít những nhóm mạo hiểm giả cấp bậc 5 của quốc gia này. Tôi không rõ vì sao Viro lại muốn tôi gia nhập. Nhưng nếu là để thay thế vị trí của Samantha, lẽ ra y nên tìm một pháp sư chính thống. Anh ta cũng đã tìm kiếm một pháp sư suốt một thời gian dài.

Hơn nữa, tôi vốn quen chiến đấu một mình. Không phải là tôi không thể chiến đấu theo đội, nhưng với lối đánh ám sát và ẩn nấp của mình, nhiều trường hợp như trận chiến với lũ orc, hành động đơn độc lại hiệu quả hơn.

「Hya-ha-ha! Lại bị từ chối thẳng thừng nữa rồi, thằng nhóc!」

「Bà già, đừng có nói cứ như tôi vừa bị con gái đá không bằng! Tôi cũng có ít nhất một cô bạn gái đấy nhé!」

Samantha nhìn Viro với ánh mắt pha trộn giữa sự ngán ngẩm và thương hại, khiến y đột nhiên trở nên luống cuống.

「Không không không! Lần này khác mà! Aria! Đừng có tin mấy lời vớ vẩn của bà già này chứ! Không phải chuyện đó đâu!」

Như thể cuối cùng cũng nhớ ra lý do chính của mình, Viro vò mái tóc nâu một cách bực bội rồi đột ngột quay sang tôi.

「Viro, anh sẽ hói đầu đấy.」

「Im đi! Nghe cho kỹ này, Aria!」

Với gương mặt đầy bất lực, Viro bắt đầu giải thích lý do vì sao anh ta lại mời tôi tham gia.

Bỏ qua chuyện tìm người thay thế Samantha—vốn là một pháp sư—Viro cũng đã bắt đầu tìm kiếm người kế nhiệm vị trí trinh sát của mình.

Thông thường, mạo hiểm giả khi bước vào tuổi bốn mươi sẽ bắt đầu tính chuyện giải nghệ. Nhưng những mạo hiểm giả cấp cao sở hữu nhiều ma lực lại có tốc độ lão hóa chậm hơn, nên chuyện họ vẫn còn hoạt động đến tận năm mươi cũng chẳng phải hiếm.

Viro tuy đã ngoài ba mươi, nhưng bề ngoài vẫn trông như mới bước vào đầu ba mươi. Xét về tuổi nghề, anh ta vẫn còn khá sung sức.

「Tôi không định giải nghệ ngay đâu, nhưng 『Rainbow Sword』là một nhóm đặc biệt với lịch sử lâu đời. Người kế nhiệm không thể là ai cũng được, và việc truyền thụ kinh nghiệm sẽ mất vài năm. Hơn nữa... người yêu của tôi muốn tôi có một công việc ổn định với thu nhập chắc chắn, và cả tổ chức Bộ Mật Vụ cũng đã chính thức đề nghị tôi một vị trí Hiệp sĩ huấn luyện với mức lương hậu hĩnh...」

「............」

Câu chuyện bắt đầu đi lệch hướng một cách kỳ lạ.

「Này nhóc, đừng tin mấy lời thằng nhóc đó nói về người yêu của nó. Cứ vài năm một lần nó lại kể như vậy rồi lại lủi thủi quay về thôi!」

「Tôi hiểu rồi.」

Nghe Samantha chêm vào một câu, tôi lập tức gật gù, cảm thấy hoàn toàn hợp lý.

「Có chuyện gì với mấy người thế!? Lần này tôi nói thật mà! Nhưng khoan đã, chuyện đó không quan trọng! Điều quan trọng ở đây là tôi tin rằng em đủ khả năng kế nhiệm anh. Hơn nữa, để trở thành hộ vệ cho công chúa, chỉ là một mạo hiểm giả bình thường là không đủ. Dù công chúa có tin tưởng em đi chăng nữa, những kẻ xung quanh chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, đúng chứ?」

Tôi cũng hiểu được lý do đó. Đúng là, xét theo địa vị xã hội, tôi chỉ là một mạo hiểm giả xuất thân từ trẻ mồ côi. Dù đã đạt đến cấp 4 và có chút danh tiếng trong giới mạo hiểm, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc tôi được xã hội công nhận hay tín nhiệm.

「Đừng nghĩ rằng em đang gia nhập một nhóm mạo hiểm giả, mà hãy xem đó như việc tham gia vào một tổ chức có cùng mục tiêu. Em cũng biết đấy, anh vẫn thường nhận nhiệm vụ riêng lẻ. Nhóm bọn anh là những cá nhân có kỹ năng cao, nên có thể làm việc độc lập, chỉ khi có nhiệm vụ lớn thì mới tập hợp lại thành nhóm. Với lại, nếu không thích thì em cũng sẽ tự ý rời đi thôi, đúng chứ?」

Lời của Viro, người hiểu rõ tôi, khiến tôi lặng lẽ gật đầu.

「...Ra là vậy.」

Tôi đã hiểu lý do vì sao chỉ những nhóm mạo hiểm giả có uy tín như " Rainbow Sword " mới có thể nhận các nhiệm vụ cấp quốc gia.

Trước đây, tôi chỉ là 『đứa trẻ được Viro – một mạo hiểm giả đáng tin cậy giới thiệu』, nên dù làm hầu gái của công chúa, tôi cũng không bị cảnh giác quá mức. Nhưng bây giờ, khi đã lớn hơn và mạnh hơn, chắc chắn tôi sẽ không còn được phép tiếp cận Elena dễ dàng như trước.

Tổ chức Bộ Mật Vụ cũng đang thiếu nhân lực chiến đấu đến mức họ sẵn sàng mời Viro thay thế Grave, kẻ đã phản bội. Đồng thời, họ cũng trở nên cẩn trọng hơn trong việc thu nhận người mới.

Chuyện tìm người kế nhiệm Samantha cũng tương tự. Pháp sư đúng là rất quan trọng trong mạo hiểm, nhưng không nhất thiết phải có trong một nhóm. Tuy nhiên, nếu 『Rainbow Sword』cứ tiếp tục tạm ngưng hoạt động trong thời gian dài chỉ vì chờ một pháp sư cấp cao, điều đó có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ với các nhà tài trợ. Thế nên, nhân dịp nhiệm vụ hộ vệ hoàng gia lần này, họ quyết định tiếp tục hoạt động ngay cả khi chỉ có một pháp sư ánh sáng cấp 3.

Việc kiềm chế thế lực ngầm cũng vậy. "Rainbow Sword" là một nhóm có lịch sử hơn trăm năm, danh tiếng của họ không phải chỉ để trưng bày. Chắc chắn cái tên này sẽ có tác dụng răn đe rất lớn.

...Nhưng mà.

「Thật chẳng thú vị chút nào. Ngay từ đầu, chuyện này đã được sắp đặt để tôi không thể từ chối rồi còn gì.」

「Đó chính là sự xảo quyệt của người lớn đấy. Nhưng chính vì em có đủ thông minh để hiểu điều đó, em cũng biết rằng mình không thể từ chối, đúng không? Anh tin rằng em sẽ nhận ra điều đó.」

Viro bật cười, vỗ nhẹ lên vai tôi trong khi tự nhận mình là một kẻ mưu mô. Tôi chỉ có thể nghiến răng nhìn y đầy bất mãn.

Chà, đành chịu vậy... dù gì thì hoàng tộc cũng có những hộ vệ chính quy, nên dù tôi không có mặt, kết quả chắc cũng không thay đổi là bao. Nhưng nếu tôi bảo vệ Elena, tỷ lệ sống sót của cô ấy chắc chắn sẽ cao hơn.

「Hiểu rồi, Viro. Tôi sẽ tham gia vào tổ đội『Rainbow Sword』, chứ không phải một đội mạo hiểm. Như thế được chứ?」

「Tất nhiên rồi, Aria. Anh mong đợi ở em đấy.」

「Hyah-hah-hah!」

Vậy là tôi chính thức gia nhập 『Rainbow Sword』, nhóm mạo hiểm giả cấp 5.

Đối với tôi, việc tham gia một nhóm vừa có lợi vừa có hại. Nhưng lần này, lợi ích có vẻ lớn hơn.

Dù nghe nói mỗi năm họ chỉ hoạt động theo nhóm một lần, nhưng nếu phần lớn thời gian tôi vẫn có thể hành động riêng lẻ như Viro, thì cũng không phải là chuyện xấu.

「Được rồi! Nếu quyết định rồi thì để anh nói sơ qua về kế hoạch.」

「Ừm.」

Tóm tắt lời của Viro, thì đợt thám hiểm hầm ngục của nhóm hoàng tộc, bao gồm cả Elena, sẽ diễn ra sau bốn tháng nữa.

Trong số những người tham gia, có hai người bằng tuổi tôi nên họ vẫn còn chút thời gian chuẩn bị. Nhưng hai người còn lại sẽ nhập học tại học viện ma thuật vào đầu năm sau, nên việc chinh phục hầm ngục này phải được hoàn thành trong năm nay.

Và hầm ngục mà họ sẽ tiến vào là...

「Nó nằm trên một hòn đảo trực thuộc công tước Fudale, một trong ba đại hầm ngục của đất nước này.」

Ba đại hầm ngục của vương quốc bao gồm:

1. Hầm ngục hoàng gia mà tôi từng cùng Karla tiến vào các tầng thấp.

2. Hầm ngục thuộc lãnh địa của công tước Laxton, nằm ở phía tây nam đất nước.

3. Và lần này, hầm ngục trên hòn đảo trực thuộc công tước Fudale.

Những hầm ngục quy mô lớn này đều do hoàng gia và các công tước—trụ cột của quốc gia—quản lý. Rõ ràng, chúng chứa đựng những thứ quan trọng đến mức cần được kiểm soát chặt chẽ.

...Mục đích của chuyến thám hiểm lần này là để trao lại thứ gì đó cho thế hệ hoàng tộc kế tiếp sao?

Elena... liệu chị có ổn không?

Dù sao thì, nhiệm vụ tiếp theo của tôi đã được quyết định theo một cách vô cùng gượng ép.

Vì vẫn còn bốn tháng nữa, tôi định quay về chỗ sư phụ, nhưng trước đó, có vẻ tôi cần đến vương đô để gặp mặt các thành viên khác của 『Rainbow Sword』trước đã.

Dù không có thời gian nhờ Galbas bảo dưỡng vũ khí, tôi vẫn muốn giao việc bảo trì giáp trụ cho Gelf, em trai ông ấy. Nên tốt nhất là ưu tiên chuyện đó trước.

...Gần đây, tôi cảm thấy khó cử động ở vùng eo và ngực.

Trong khi tôi đang nghĩ như vậy, Viro đã tự xử lý vết thương xong một cách qua loa, rồi nhanh chóng nhặt đống hành lý anh ta vừa ném sang một bên và bắt đầu chuẩn bị rời đi.

「Vậy trước tiên, chúng ta quay lại vương đô đã. Nếu là anh với Aria, ba tuần là đến nơi thôi.」

「Anh gấp gáp dữ nhỉ.」

Cả tôi lẫn Samantha đều có thể dùng ma thuật trị thương, thế mà Viro lại vội vã như thể đang chạy trốn khỏi thứ gì đó. Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, và khi tôi lên tiếng hỏi, bờ vai y khẽ run lên.

「Đâu có gì đâu...」

「Hyah-hah-hah! Tên nhóc này chỉ muốn chuồn trước khi đám người của công tước đến thôi! Vì ngay cả Quarl cũng biến mất, điều đó chẳng khác gì làm mất mặt công tước cả!」

「Chẳng còn cách nào khác, bà già! Những quý tộc mà tôi thân cận hầu hết đều thuộc phe hoàng gia. Nếu bị đám quý tộc phe đối lập phát hiện, phiền phức to đấy! Nên thôi, đi nhanh lên nào, Aria!」

Hiện tại, hoàng gia đang ưu tiên phát triển thị trường nội địa. Nhưng điều đó khiến các lãnh địa có nền kinh tế yếu gặp khó khăn, buộc họ phải buôn bán với nước ngoài để duy trì tài chính. Vì vậy, những quý tộc thuộc phe quý tộc đang ngày càng mở rộng ảnh hưởng của nước ngoài vào trong nước, dẫn đến sự đối đầu với hoàng gia.

「Cũng được thôi. Nhưng còn Samantha thì sao?」

「À... đúng rồi, còn chuyện tiền thưởng của bà già nữa. Nếu chúng ta hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt, tiền sẽ được chuyển qua hội mạo hiểm. Nhưng mà sao đây, bà có muốn đến vương đô gặp Dalton không?」

Khi Viro hỏi, Samantha nhăn mặt một cách chán chường.

「Ta chẳng có hứng nhìn cái bản mặt lão già Dwarf hay mụ Elf kỳ quặc đó nữa đâu! Cứ bảo với đám kia cái gì đó tùy nhóc. Ta chỉ muốn nhanh chóng về nhà chơi với chắt của ta thôi!」

「Hiểu rồi. Còn tiền thưởng thì sao?」

「Dù sao thì, tiền thưởng của tổ chức Hắc Ám cũng chỉ là tiền lẻ thôi, phải không? Lấy số đó mà mua trang bị cho bé con này đi! Vậy nhé, thằng nhãi, bé con! Hyah-hah-hah! 」

Samantha cười lớn rồi chạy đi mất, giống hệt lần đầu tiên tôi gặp bà ấy. Trước khi tôi kịp lên tiếng, bà ấy đã lao xuống con đường mòn, để lại một làn bụi mờ phía sau.

「...Bà ấy thực sự đã già rồi ấy hả?」

「Anh bắt đầu không chắc nữa... Lời nói thì đúng là của một bà già đãng trí, nhưng hành động thì lại chẳng giống chút nào.」

「Ra vậy.」

Cặp đôi ăn ý với một kẻ hay châm chọc như Viro đúng là không thể đùa được.

Dù Samantha là nhân tộc nhưng đã hơn trăm tuổi, tôi vẫn có cảm giác bà ấy có thể sống thêm một trăm năm nữa... Bà ấy thực sự không phải yêu quái đấy chứ?

Vậy là tôi và Viro quyết định đến vương đô để gặp gỡ các thành viên của Rainbow Sword.

Nếu chỉ có hai chúng tôi, tôi có thể sử dụng kỹ năng ẩn nấp để tránh mọi cuộc chạm trán với quái vật và băng qua những vùng hoang dã một cách nhanh chóng. Nhưng Viro, kẻ đã quen với cuộc sống thành thị, lại tỏ ra không thích kiểu di chuyển đó, khiến tôi không thể rút ngắn hành trình được.

「Nhắc mới nhớ, Aria, ngoài chiến lực ra, em có gì để chứng minh mình là mạo hiểm giả cấp 4 không?」

Trên đường đi, Viro đột nhiên hỏi.

「Tôi đạt cấp 4 trong ma thuật bóng tối. Tôi biết niệm phép cấp 4, nên nếu luyện tập một chút, tôi có thể sử dụng được.」

Ma thuật bóng tối cấp 4 bao gồm 【Ảo giác – Illusion】 và 【Rối loạn – Confusion】. Tôi đã được sư phụ dạy về cách niệm chú và ý nghĩa của chúng. Ngoài ra, 【Bóng Ảnh – Shadow Walker】 cũng là một kỹ năng cấp 4, nhưng nó không quá phổ biến.

「Vậy thì được rồi. Em cần phải cập nhật thứ hạng của mình tại hiệp hội mạo hiểm ở vương đô trước khi gia nhập Thanh Kiếm Bảy Sắc. Lúc trước, anh định để em gia nhập mà chưa cần đăng ký chính thức. Nhưng với cấp 4, việc có tên trong hệ thống sẽ giúp mọi chuyện dễ dàng hơn.」

「Hiểu rồi.」

Để trở thành hộ vệ của công chúa, tôi phải gia nhập "Rainbow Sword". Nhưng dù cùng gia nhập nhóm, cấp 3 và cấp 4 vẫn có sự khác biệt rất lớn trong cách mọi người nhìn nhận. Viro có lẽ muốn tôi cập nhật thứ hạng để tăng tính chính danh khi tôi nhận trách nhiệm bảo vệ Elena.

Mới cập nhật lên cấp 3 chưa được nửa năm, vậy mà tôi lại có linh cảm rằng sắp có chuyện rắc rối xảy ra nữa...

「Thông thường, anh sẽ bắt em luyện tập quy trình và kiến thức cơ bản trong một hầm ngục nhỏ trên đường đi. Nhưng với em thì khỏi cần, cứ đến nơi rồi học trực tiếp luôn.」

「Hiểu rồi.」

Vẫn cái phong cách mặc kệ học trò như thường lệ. Nhưng vì cách này phù hợp với tôi, nên Viro mới dạy tôi như vậy. Dù trông có vẻ qua loa, nhưng anh ta chưa bao giờ tùy tiện.

「Anh sẽ nhắn trước với hiệp hội mạo hiểm ở vương đô. Nếu may mắn, em có thể gặp một thành viên nào đó của Rainbow Sword ở đó. Mà này, cẩn thận với Dalton, lão thủ lĩnh đó chắc chắn sẽ thử thách em đấy. Lão đáng sợ lắm.」

「Hả?」

Tôi hiểu rằng thủ lĩnh tên là Dalton. Nhưng...

「Viro, anh không cùng tôi đến vương đô à? Tôi nhớ anh đã nói sẽ đi chung mà?」

「Anh sẽ đi đến vương đô. Nhưng vấn đề là... chuyện để Grave trốn thoát vẫn là sự thật. Anh cần phải đích thân báo cáo. Cầu mong họ không coi đây là một thất bại...」

「Rõ.」

Nhìn bộ dạng vừa chán nản vừa phiền phức của Viro, tôi khẽ cười.

Nhưng nếu thế, chúng tôi cũng chẳng cần đi chung đến tận vương đô. Tôi cũng cần luyện tập ma thuật bóng tối cấp 4, và dù nó không gây phiền phức như các nguyên tố khác, việc luyện tập trong thành phố vẫn sẽ gây rắc rối.

Sau mười ngày đồng hành, học được một số kinh nghiệm khám phá hầm ngục từ Viro, chúng tôi tách nhau ra. Tôi tiếp tục lên đường một mình đến vương đô.

Trên đường đi, ngoài việc bổ sung lương thực, tôi không thấy lý do gì để ghé vào các thị trấn. Vậy nên tôi chủ yếu di chuyển trong rừng, tận dụng màn đêm để luyện tập 【Ảo giác – Illusion】.

Và rồi, trong một lần như thế, tôi cảm nhận được điều gì đó.

「............」

Không có sinh vật nguy hiểm nào trong phạm vi cảm nhận của tôi. Cả thị giác lẫn kỹ năng cảm biến đều không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu gì.

Nhưng... không đúng.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa.

Trong ánh trăng lơ lửng trên đỉnh núi, tôi thoáng thấy bóng dáng một con thú đen tuyền—chỉ trong một khoảnh khắc, như một ảo ảnh thoáng qua.

「Nero... ngươi có thực sự ở đó không?」

Sau khoảng ba tuần di chuyển, tôi đã đến được vương đô mà không gặp vấn đề gì.

Trên đường đi, tôi có nghe một số tin đồn. Công tước Helton, người đã cử đội săn ma thú ra ngoài, dường như không đạt được chiến tích nào đáng kể. Tuy nhiên, ông ta vẫn tuyên bố rằng con đường đã được đảm bảo an toàn và khép lại vụ việc.

Thông tin này đến khá nhanh, nhưng tôi nghe nói rằng Hội Mạo Hiểm Giả và Hội Thương Mại có những 『ma cụ truyền tin từ xa』. Rất có thể có một quý tộc nào đó đã khao khát biết được thông tin này đến mức phải sử dụng chúng.

「Nghĩ lại thì... đây là lần đầu tiên mình đến hiệp hội mạo hiểm của vương đô nhỉ...」

Tôi đã đến vương đô vài lần, nhưng vì có quá nhiều kẻ thù ở đây, tôi thường tránh những nơi đông người. Chính vì thế, tôi chưa bao giờ ghé vào hiệp hội mạo hiểm của thành phố này.

Tòa nhà của hiệp hội mạo hiểm nằm ngay phía sau hiệp hội thương mại, và nó lớn đến mức chẳng khác nào một dinh thự quý tộc. Ở bất kỳ thành phố nào, hiệp hội mạo hiểm đều được đặt sát bên hiệp hội thương mại—lý do là vì chính hiệp hội thương mại đã đầu tư vào việc thành lập hiệp hội mạo hiểm, để có thể thu mua nguyên liệu từ các mạo hiểm giả một cách hiệu quả hơn.

Vì hiệp hội thương mại luôn nằm ở những vị trí dễ tìm, nên việc định vị hiệp hội mạo hiểm cũng không khó khăn gì.

Dù hầu hết các mạo hiểm giả là những kẻ thô lỗ, nhưng những người đến vương đô có vẻ giữ ý hơn một chút. Không giống như ở những thành phố khác, tòa nhà hiệp hội mạo hiểm ở đây không quá bẩn thỉu hay hư hại.

Dẫu vậy, cánh cửa đôi của tòa nhà vẫn luôn được mở rộng—có lẽ vì lượng người ra vào rất đông, hoặc cũng có thể do quá nhiều vết xước do vũ khí và áo giáp gây ra, nên họ chẳng buồn đóng cửa nữa.

Bước vào bên trong, tôi thấy một sảnh lát đá rộng lớn, có kích thước gần như một phòng khiêu vũ. Rải rác trong đó là các bàn ghế dùng để thương thảo giao dịch.

Trần nhà được thiết kế theo kiểu giếng trời, với ánh sáng ma thuật chiếu rọi từ trên xuống. Ở phía cuối sảnh là khoảng mười quầy tiếp tân, và đằng sau mỗi quầy đều có một nữ tiếp tân xinh đẹp—một cảnh tượng hiếm thấy ở các hiệp hội mạo hiểm khác.

Ngoại trừ quy mô và mức độ xa hoa, thì cấu trúc chung của hiệp hội mạo hiểm vương đô cũng không khác gì so với những hiệp hội khác.

Lúc tôi đến, trời đã quá trưa một chút. Trong sảnh có khoảng mười mấy mạo hiểm giả, và ngay khi tôi bước vào, tất cả bọn họ đều đồng loạt quay lại nhìn tôi chằm chằm.

Chỉ cần liếc sơ qua, tôi đã nhận ra không có nhiều mạo hiểm giả trẻ tuổi ở đây.

Những người đến vương đô hầu hết đều là những mạo hiểm giả đã rèn giũa kỹ năng ở các vùng khác trước khi đến đây tìm kiếm sự bảo trợ từ quý tộc hoặc giới thượng lưu. Vì lý do đó, độ tuổi và thứ hạng của họ cũng cao hơn đáng kể.

Trong số những người có mặt, chắc chắn vẫn có vài tân binh mạo hiểm giả sinh ra tại vương đô, hoặc những kẻ chỉ ghé qua trên đường di chuyển.

Nhưng ngoại trừ nhóm thứ hai, những tân binh hẳn sẽ rời khỏi vương đô ngay lập tức. Tôi từng nghe nói đa số nhiệm vụ ở đây đều dành cho những mạo hiểm giả cấp cao, nên chẳng có chỗ cho những kẻ mới vào nghề.

Vì thế, hầu hết những người ở đây đều từ cấp 3 trở lên.

Những kẻ nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc hoặc cố tình tránh né có lẽ là những người đã sử dụng kỹ năng 《Giám Định》 lên tôi.

Ngược lại, những ai chỉ đánh giá tôi qua vẻ ngoài và xem thường tôi thì lại chẳng đáng để lo.

《Giám Định》 thực chất là kỹ năng chuyển hóa lượng ma lực và sức mạnh mà người khác tỏa ra thành các chỉ số có thể nhìn thấy.

Những người có kinh nghiệm thực chiến và thực lực thực sự có thể cảm nhận sức mạnh của người khác ngay cả khi không có kỹ năng giám định. Vì vậy, ở một nơi tập trung nhiều kẻ mạnh như vương đô, gần như chẳng có ai dại dột mà gây sự vô cớ.

Các nữ tiếp tân của hiệp hội, có lẽ là cựu mạo hiểm giả, dường như cũng sở hữu kỹ năng giám định. Sau khi một vài người trong số họ "quan sát" tôi, họ rời khỏi quầy và nhanh chóng tiến vào bên trong.

Một lúc sau, không phải nữ tiếp tân, mà là một quý ông đứng tuổi, ăn vận lịch sự, đích thân bước ra khỏi quầy tiếp tân và tiến về phía tôi.

「Chào mừng quý cô đến với hiệp hội mạo hiểm. Nếu không nhầm, có phải cô chính là "Công Chúa Lọ Lem" không?」

「Tôi chưa từng tự xưng như thế.」

「Xin thứ lỗi, thưa tiểu thư Aria. Danh tiếng của cô đã vang đến tận vương đô, nhưng tôi không ngờ cô lại trẻ đến vậy. Tôi đã nhận được chỉ thị từ nhóm Rainbow Sword, vậy nên hôm nay, tôi sẽ trực tiếp phụ trách các thủ tục cập nhật thứ hạng của cô. Sau này, sẽ có một người phụ trách chính thức cho cô, mong cô thông cảm.」

「Ừm.」

Có lẽ Viro đã liên hệ trước với hiệp hội từ một chi nhánh nào đó.

Hiệp hội mạo hiểm có vẻ sử dụng ma cụ truyền tin từ xa để thu thập thông tin trên khắp vùng. Nhưng dù vậy, tôi không ngờ một danh hiệu lan truyền tự phát trong thế giới ngầm lại được sử dụng một cách bình thường trong hiệp hội mạo hiểm.

Người đàn ông này, khi gọi tôi là "Công Chúa Lọ Lem", có vẻ cũng chỉ coi đó như một danh hiệu thông thường dành cho các mạo hiểm giả cấp cao, mà không có ý gì đặc biệt.

Giờ đây, tôi cũng chẳng định phàn nàn về việc bị gọi bằng cái tên đó nữa. Dù không thích, nhưng vì đã bị gọi quá nhiều trong thế giới ngầm, tôi cũng dần quen với nó.

Tuy nhiên—

Tôi đã quên mất rằng cái tên đó nổi tiếng hơn trong thế giới ngầm, nơi mà vẫn có không ít mạo hiểm giả nhận nhiệm vụ liên quan đến những công việc mờ ám.

「Ồ, đừng có đùa chứ. Một con nhóc như này mà là "Công Chúa Lọ Lem" á?」

Một gã chiến binh hạng nhẹ, trông khá bảnh chọe và có vẻ ngoài khoảng cuối tuổi hai mươi, vừa nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và ông lão quý tộc đã cười khẩy rồi lên tiếng.

「Tiểu thư Aria vẫn còn một số thủ tục cần làm với hiệp hội. Nếu không phiền, mong ngài dời cuộc trò chuyện sang lúc khác.」

Ông lão đứng ra hòa giải. Nhưng gã chiến binh kia chỉ nhún vai, tiếp tục với giọng điệu đầy giễu cợt.

「Tôi cũng không định tốn nhiều thời gian đâu. Chỉ là tôi rất tò mò không biết một con nhóc chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp như cô đã dùng chiêu trò gì để quét sạch cả hiệp hội sát thủ và chen chân vào nhóm Rainbow Sword thôi?」

「............」

Xét theo khí thế, có lẽ hắn ta khoảng cấp 3.

Gã này chắc chắn đã đánh giá tôi qua vẻ bề ngoài và tin rằng tôi không thể nào gia nhập nhóm của Viro nhờ vào thực lực.

Nhìn vẻ mặt của hắn, tôi có thể thấy hắn không đủ khả năng nhận định đúng sức mạnh của người khác. Một người như vậy mà lại dám tỏ thái độ với tôi ngay trong vương đô, nơi tập trung các kẻ mạnh?

Điều đó có nghĩa là hắn không thuộc thế giới ngầm, nhưng có quan hệ với nó—một kẻ sống bằng vũ lực, có chút tài năng, nhưng bản chất chỉ là một tên côn đồ may mắn mà thôi.

Có lẽ hắn nghe được tin đồn về tôi từ ai đó trong giới ngầm.

Với cảnh giác cao độ, chỉ cần vài giây quan sát, tôi đã thu thập được chừng đó thông tin.

Và với từng đó dữ kiện, tôi không còn bất kỳ lý do gì để quan tâm đến hắn nữa.

Tôi liếc qua hắn một lần, rồi quay đi và tiếp tục bước về phía ông lão.

Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được khí thế của hắn khẽ bùng lên—hắn rõ ràng khó chịu vì bị phớt lờ.

「Này! Đừng có tỏ thái độ như thế! Nói gì đi chứ, con nhãi!」

Giọng điệu của hắn nhanh chóng mất đi vẻ bình thường ban đầu và lộ rõ chất lưu manh, đúng như tôi dự đoán.

Tôi có thể nói một câu gì đó cho xong chuyện, nhưng tôi chẳng thấy lý do gì để dỗ dành kẻ này cả.

「Tiểu thư Aria, xin hãy kiềm chế...」

Ông lão, người đã nhìn thấu sức mạnh thực sự của tôi, lo lắng lên tiếng.

Nhưng tôi cũng không hề muốn gây đổ máu ngay trong ngày đầu tiên đến vương đô.

「Không sao đâu. Tôi sẽ không làm bẩn nơi này.」

「Chuyện đó...」

Tôi khẽ nghiêng người, nhanh chóng giơ cánh tay trái lên.

Ngay lập tức, gã chiến binh nhẹ kia thoáng tỏ vẻ cảnh giác—nhưng đã quá muộn.

Ngay khi tôi giơ tay lên, nếu hắn không né tránh hoặc phòng thủ ngay lập tức, thì sẽ không có cách nào ngăn được đòn tấn công của tôi nữa.

RẦM!

「──Gah!?」

Ngay khi tôi vung tay, một quả lắc chì dạng tạ nhỏ từ 【Shadow Storage】 lập tức xuất hiện và theo đà tay tôi giáng thẳng xuống đỉnh đầu hắn.

「...Agah...」

Hắn quỵ xuống ngay lập tức.

Tôi không định giết hắn, nhưng khi thấy hắn vẫn trừng mắt nhìn tôi, tôi khẽ thở dài.

Có vẻ tôi đã nương tay quá mức.

...Vậy thì nên giết hắn luôn nhỉ?

Ý nghĩ đó lướt qua trong đầu tôi, và ngay khi tôi định thực hiện nó, gương mặt của gã chiến binh kia co rúm lại—hắn bắt đầu tái nhợt dần.

Nhưng ngay trước khi tôi ra tay, một giọng nói lạ vang lên.

「Hãy bắt giữ hắn ngay! Nhanh lên!」

「Cái...? Bỏ ta ra! Các ngươi làm gì vậy!?」

Ngay khi cô gái kia cất tiếng, những vệ sĩ của hiệp hội, vốn đứng im từ nãy giờ, đột ngột lao tới và ghìm chặt gã đàn ông kia xuống.

Bị đánh vào đầu, hắn gần như không thể chống cự khi bị kéo đi đâu đó.

Thông thường, các hiệp hội, thậm chí cả quân lính, đều không can thiệp vào các cuộc xung đột giữa mạo hiểm giả.

Ngay cả khi có hình phạt, cùng lắm cũng chỉ là bị giảm đánh giá trong hiệp hội. Lý do là vì không ai có thể kiểm soát hoàn toàn những mạo hiểm giả cấp cao, nhưng quan trọng hơn mạng sống của mạo hiểm giả rẻ hơn rất nhiều so với dân thường.

Ngay cả các vệ sĩ của hiệp hội cũng chỉ có nhiệm vụ bảo vệ những khách hàng bị vướng vào rắc rối. Ngay cả ông lão quý tộc kia, dù cố gắng ngăn tôi lại, cũng không định triệu tập vệ sĩ.

Vậy tại sao lần này vệ sĩ lại hành động?

Là vì tôi có liên quan đến "Rainbow Sword", nhóm nhận nhiệm vụ từ hoàng tộc?

Hay chỉ đơn giản là... vì tôi chính là tôi?

Dưới đây là bản dịch chương truyện sang tiếng Việt:

Nếu vậy, người đã đưa ra mệnh lệnh đó là ai?

「Tiểu thư Tabasa, sao cô lại ở đây?」

「Tôi nghĩ nếu cứ để như vậy thì máu sẽ đổ, nên đã lên tiếng can thiệp. Từ giờ tôi sẽ tiếp chuyện vị này, còn ngài hãy lui xuống đi」

「Chuyện này nằm ngoài chức trách của cô... phải không?」

Người đàn ông lớn tuổi có vẻ cũng là nhân viên của cùng một hội đoàn, nhìn người phụ nữ vừa đưa ra mệnh lệnh với ánh mắt nghi hoặc. Tuy nhiên, cô ấy không hề thay đổi nét mặt mà chỉ lướt qua ánh nhìn ấy một cách điềm tĩnh.

「Đây không phải là việc các ngài cần can thiệp. Mau quay về đi」

「Tôi đã rõ...」

Sau khi giải quyết với người đàn ông lớn tuổi ban đầu, người phụ nữ quay sang tôi và nở một nụ cười nhẹ.

「〝Công Chúa Lọ Lem〟......tiểu thư Aria, có phải không?」

「......Ừm」

Cô ấy nhìn mái tóc của tôi như để xác nhận, rồi nheo mắt lại một chút khi tôi trả lời.

Người phụ nữ này... mạnh thật.

Không phải tiếp tân, cũng không giống nhân viên thông thường. Vì cô ấy khoác lên người một chiếc áo choàng rộng thùng thình, nên tôi không thể đoán chính xác thực lực của cô ấy, nhưng có cảm giác ít nhất cũng ngang ngửa với Sera của Bộ Mật Vụ.

Dù không phải nhân viên của hội mạo hiểm giả, nhưng lại có quyền ra lệnh cho nhân viên... Rốt cuộc cô ta là ai?

Có vẻ như cô ta đã nhận ra sự cảnh giác của tôi, nên nụ cười có chút căng thẳng, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu.

「Thành thật xin lỗi, tiểu thư Aria. Ở đây có vẻ quá thu hút sự chú ý, cô có thể vào bên trong được không?」

Tôi được đưa vào một căn phòng có vẻ là phòng tiếp khách và đợi khoảng mười lăm phút. Sau đó, người phụ nữ lúc nãy quay lại với một số tài liệu trên tay.

「Xin lỗi đã để cô chờ, tiểu thư Aria. ......Cô không thích đồ uống sao?」

「Tôi không khát」

Trên chiếc bàn trước mặt tôi, tách trà thảo mộc mà cô ấy đã pha trước khi rời đi vẫn còn nguyên, lạnh ngắt.

「Vậy sao?」

Nhưng cô ta không tỏ ra khó chịu vì điều đó, mà chỉ mỉm cười rồi cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính.

「Cho phép tôi được tự giới thiệu lại. Tôi là Tabasa, hiện đang đảm nhiệm vai trò kiểm toán viên của hội đoàn này」

Người phụ nữ tự xưng là Tabasa nói rồi khẽ cúi đầu.

「Kiểm toán viên?」

Nghe thấy một từ ngữ xa lạ, tôi vô thức thốt lên. Có lẽ cô ấy coi đó là một câu hỏi nên bắt đầu giải thích.

「Đúng vậy. Chắc hẳn cô cũng đã nhận ra, tôi không phải là nhân viên của hội mạo hiểm giả. Tôi được cử đến từ hội thương nghiệp, tổ chức đứng sau hội mạo hiểm giả. Vì lý do đó, không ít người trong hội mạo hiểm giả có ác cảm với tôi, nên việc này mất khá nhiều thời gian」

Có vẻ như đó là lý do tôi bị bắt chờ đợi.

Tuy nhiên, theo những gì tôi biết, kiểm toán viên thường là một chức vụ chuyên giám sát và điều tra nội bộ trong cùng một tổ chức. Nhưng một người giữ vị trí như thế lại tìm đến một mạo hiểm giả như tôi để làm gì?

「Tôi đã nghe về việc thăng hạng lên cấp 4 của cô, tiểu thư Aria. Bản thân việc này không có vấn đề gì cả. Thông thường, nhân viên của hội sẽ tiến hành thẩm định rồi hoàn tất thủ tục thăng cấp ngay sau đó, nhưng...」

「Có chuyện gì sao?」

Thấy Tabasa hơi ngập ngừng, tôi lên tiếng thúc giục. Cô ấy tiếp tục giải thích.

「Công việc của tôi với tư cách là kiểm toán viên của hội thương nghiệp chủ yếu liên quan đến kiểm tra tài chính của hội này. Tuy nhiên, trên thực tế, tôi còn có nhiệm vụ giám sát để đảm bảo không có quý tộc nào nắm giữ ảnh hưởng quá lớn. Chính vì vậy, công việc này cũng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, và chỉ những người có thực lực nhất định mới được chọn」

Có vẻ như Tabasa muốn bày tỏ sự xin lỗi vì đã khiến tôi cảnh giác do sức mạnh của mình. Nhưng tôi cũng không còn để tâm đến chuyện đó nữa.

「Vấn đề lần này chính là sự ảnh hưởng của một quý tộc」

Tôi thử tóm tắt lại lời giải thích của Tabasa.

Những mạo hiểm giả hàng đầu thường có nhiều mối quan hệ với giới quý tộc.

Các quý tộc không phải là một khối thống nhất, ngay cả trong vương quốc này, phe hoàng gia và phe quý tộc cũng đang tranh giành lợi ích. Nếu có một quý tộc nào đó can thiệp vào hội đoàn, thông tin về các quý tộc đối lập có thể bị rò rỉ. Điều này không chỉ làm mất đi sự công bằng mà còn ảnh hưởng đến uy tín của cả hội mạo hiểm giả và hội thương nghiệp.

「Tôi hiểu điều đó. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?」

「Những ai biết rõ tình hình đều nhận ra rằng "Rainbow Sword" có mối quan hệ thân thiết với một gia tộc quý tộc nào đó. Danh nghĩa là nhận nhiệm vụ hộ tống, nhưng việc một tổ đội cấp 5 như họ lại muốn thêm thành viên mới chỉ để làm 'hộ vệ' đã khiến một thành viên cấp cao trong hội mạo hiểm giả xen vào, đặt vấn đề rằng việc thăng cấp 4 cho cô, tiểu thư Aria, có phải là quá sớm đối với độ tuổi của cô hay không」

「Người đó là thành viên của phe đối lập sao?」

「Điều tra sự thật về điều đó là công việc của tôi, nhưng khả năng rất cao là như vậy」

Dù chưa có bằng chứng, nhưng có vẻ như quý tộc đó đang cố cản trở nhiệm vụ hộ tống bằng cách không để tôi gia nhập "Rainbow Sword", bởi vì tổ đội này có mối quan hệ với một phe đối lập.

「Hội có quyền can thiệp vào việc tổ đội chọn thành viên sao?」

Dù là tổ đội cấp 5, nhưng vẫn có thành viên cấp 4 như Viro. Ngay cả khi tôi chỉ ở cấp 3, đáng lẽ cũng không có vấn đề gì.

「Thông thường thì không. Nhưng vì tiểu thư Aria vẫn trong độ tuổi thiếu niên, hội có thể sử dụng lý do 'bảo vệ mạo hiểm giả trẻ tuổi' để hạn chế cô. Vốn dĩ, đây là một quy định nhằm bảo vệ các tân binh khỏi việc bị các mạo hiểm giả vô lương tâm lợi dụng và vắt kiệt sức. Nhưng lần này, người ta đã lợi dụng điều đó để gây khó dễ cho cô」

「Ra vậy...」

Khi tôi đăng ký vào hội mạo hiểm giả, cũng đã được cảnh báo về chuyện những tân binh bị bóc lột.

「Vậy thì tôi không cần phải gia nhập "Rainbow Sword"」

「Hả...?」

Khi tôi nói vậy và đứng dậy, Tabasa thoáng sững sờ.

「Mục tiêu của tôi là 〝công việc〟 chứ không phải tổ đội. Có thể sẽ hơi rắc rối một chút, nhưng tôi nghĩ người giao nhiệm vụ sẽ tự tìm đến tôi」

Viro nói rằng nếu muốn làm hộ vệ cho hoàng gia, tôi cần có danh tiếng của "Rainbow Sword". Nhưng nếu chính Sera là người đã nhờ Viro tìm tôi, thì dù mất chút thời gian, tôi vẫn có thể tham gia nhiệm vụ.

「X-xin hãy đợi một chút, tiểu thư Aria!」

Tabasa hốt hoảng gọi tôi lại khi tôi định rời khỏi phòng tiếp khách.

「Vị người giao nhiệm vụ đó có thuộc phe hoàng gia không?」

「Ai mà biết? Nhưng chẳng phải việc không tiết lộ những điều đó cũng là một phần của sự tin cậy sao?」

Thực tế, tôi cũng chỉ biết đó là nhiệm vụ hộ vệ cho hoàng gia, chứ không rõ gia tộc quý tộc nào đứng sau.

Là người của hội thương nghiệp, Tabasa chắc hẳn muốn xác nhận xem ai là người đã giao nhiệm vụ cho "Rainbow Sword" và nội dung chi tiết của nó. Nhưng nếu cả Viro và đồng đội của cậu ấy không tiết lộ, thì tôi cũng chẳng có lý do gì để nói ra.

「Ra vậy...」

Có vẻ cô ấy đã phần nào hiểu được lý do tôi không tiết lộ thêm. Sau vài giây suy nghĩ, Tabasa quay lại nhìn tôi.

「Vậy thì, tiểu thư Aria... cô có thể nhận nhiệm vụ từ hội thương nghiệp không?」

「...Ý cô là gì?」

「Tôi sẽ giải thích tất cả bao gồm cả điều đó」

Nhiệm vụ từ hội thương nghiệp mà Tabasa đề cập thực chất chính là giúp cô ấy thực hiện công việc của mình.

Nói cách khác, nội dung nhiệm vụ không quan trọng, mà chỉ cần tôi hỗ trợ công việc của Tabasa thì đồng nghĩa với việc chứng minh rằng tôi xứng đáng với hạng 4. Khi đó, hội thương nghiệp sẽ công nhận tôi đủ tư cách gia nhập "Rainbow Sword".

Mục tiêu của họ là xác định những kẻ trong hội mạo hiểm giả có dính líu đến quý tộc nào, sau đó loại bỏ những kẻ đó khỏi vị trí của họ.

Nhờ vậy, tôi sẽ có thể tránh được những rắc rối không cần thiết và chính thức nhận nhiệm vụ hộ vệ của Elena... Tuy nhiên.

「Làm sao để chứng minh rằng thực lực của tôi không có vấn đề?」

「Tất nhiên, tôi sẽ đích thân xác nhận điều đó tại hiện trường」

Có vẻ như Tabasa, người có thực lực ngang tầm mạo hiểm giả hạng 4, sẽ trực tiếp đi theo tôi trong nhiệm vụ để kiểm tra khả năng của tôi.

Tất nhiên, đó chỉ là cái cớ. Trùng hợp là hội thương nghiệp cũng đang có một nhiệm vụ cần gửi đến hội mạo hiểm giả, và họ sẽ dùng nhiệm vụ đó như một bài kiểm tra thăng cấp cho tôi.

Dù không chắc liệu những kẻ thuộc phe đối lập trong hội mạo hiểm giả có thực sự chấp nhận cách này hay không, nhưng vì chuyện đã được sắp xếp như vậy nên tôi cũng gật đầu đồng ý.

Mà thôi, cũng đành chịu. Dù sao thì đây cũng là hậu quả từ những gì tôi đã gây ra.

Nhiệm vụ mà hội thương nghiệp định ủy thác là điều tra một mỏ than đã bị đóng cửa từ rất lâu, nằm không quá xa vương đô.

「Điều tra một mỏ bỏ hoang thì có vẻ ai cũng làm được nhỉ?」

Nếu đó chỉ là một cuộc điều tra đơn thuần ở một khu mỏ bỏ hoang gần vương đô, thì một nhóm mạo hiểm giả hạng 2 cũng có thể xử lý dễ dàng. Khi tôi hỏi điều đó trong lúc bước vào cỗ xe ngựa của Tabasa – mà cô ta đã bố trí để tôi lên xe một cách kín đáo từ cửa sau hội mạo hiểm giả – cô ta cũng không phủ nhận mà chỉ gật đầu.

「Thông tin sắp tới đây là điều mà ngay cả trong hội thương nghiệp cũng rất ít người biết, vì vậy tôi mong cô giữ bí mật. Mỏ than này đã bị đóng cửa từ hơn một trăm năm trước. Nhưng gần đây, một đoàn thương nhân đã nghe người dân trong làng lân cận nói rằng có quái vật xuất hiện trong mỏ. Khi họ cử hộ vệ đến xác minh, đã có báo cáo cho thấy dấu hiệu của việc 〝hóa thành hầm ngục〟」

「Hầm ngục sao...」

Hầm ngục hình thành khi một loài quái vật cổ đại có khả năng biến đổi môi trường bám vào một địa điểm nào đó. Tuy nhiên, sinh thái của chúng vẫn còn là một bí ẩn.

Nếu đây là một cá thể trẻ, thì không có gì đáng lo. Nhưng nếu đó là một cá thể đã rời bỏ vỏ cũ của mình từ một di tích nào đó và di chuyển đến đây, thì nó có thể thu hút những con quái vật cực kỳ nguy hiểm.

Hội thương nghiệp muốn giữ bí mật cuộc điều tra này vì cách họ và hội mạo hiểm giả xử lý những trường hợp như thế là hoàn toàn khác nhau.

「Hội mạo hiểm giả, khi phát hiện một hầm ngục mới gần khu dân cư, sẽ ưu tiên tiêu diệt nó ngay sau khi điều tra. Nhưng hội thương nghiệp lại ưu tiên đánh giá giá trị sử dụng của nó trước」

Trong hầm ngục, các khoáng sản dưới lòng đất thường được xem là 〝bảo vật〟. Dù một mỏ than đã cạn kiệt quặng sắt và than đá, nhưng nếu hầm ngục được kích hoạt, các loại quặng từ sâu dưới lòng đất có thể trồi lên bề mặt. Nếu trong đó có bạc, thì với ảnh hưởng của ma lực từ hầm ngục, nó thậm chí có thể biến thành 〝Bạc Mithril Ma Thuật〟.

Mithril không bị gỉ sét hay mục nát, dù mỏng nhưng vẫn có độ bền cao, rất phù hợp để chế tạo áo giáp. Ngoài ra, vì dễ dẫn truyền ma lực, vũ khí làm từ mithril có thể gây sát thương lên ác linh và các thực thể tinh thần.

Bản thân nó cũng có vẻ đẹp riêng. Tôi chưa từng thấy tận mắt, nhưng nghe nói có một loại tiền tệ được chế tác tinh xảo từ Bạc Mithril Ma Thuật – thường được gọi là đồng xu bạch kim. Vì độ quý hiếm và giá trị nghệ thuật, đồng tiền này có giá trị gấp mười lần những dồng xu vàng lớn.

Hầm ngục, trong một số trường hợp, có thể mang lại giá trị khổng lồ như vậy. Tuy nhiên, nếu thu hút những loài quái vật nguy hiểm, nó cũng có thể dẫn đến sự hủy diệt của cả một ngôi làng. Vì vậy, hội mạo hiểm giả không muốn mạo hiểm và chọn cách tiêu diệt hầm ngục ngay từ đầu. Trong khi đó, hội thương nghiệp lại có cách nghĩ thực dụng hơn – nếu ngôi làng là trở ngại, họ có thể dời cư dân đi nơi khác.

Công việc của tôi và Tabasa là xác minh xem nơi đó có thực sự đã trở thành hầm ngục hay chưa, đánh giá loại quái vật và cấp độ của chúng. Nếu nó chưa trở thành hầm ngục nhưng vẫn tiềm ẩn nguy hiểm, chúng tôi sẽ có trách nhiệm tiêu diệt mối đe dọa đó.

「Vũ khí của cô là gì?」

「Tôi là một pháp sư hệ Thủy. Sức mạnh tấn công trực diện không bằng cô, nhưng tôi giỏi phòng thủ, nên không cần cô phải bảo vệ tôi」

Tabasa khoác một chiếc áo choàng rộng che đi đường nét cơ thể, trông đúng dáng vẻ của một pháp sư. Cô ta thậm chí không mang theo một con dao găm nào bên hông, không rõ là còn có vũ khí nào khác hay y đơn giản là cực kỳ tự tin vào bản thân.

Sau khoảng một ngày di chuyển, chúng tôi đến khu mỏ bỏ hoang, nơi được cho là đã phát sinh hầm ngục.

Chúng tôi không chuẩn bị thức ăn hay trại dã ngoại, chỉ mang theo những phần thức ăn chế biến sẵn mua từ vương đô. Nhờ vậy, chúng tôi có thể đến nơi ngay trong đêm.

Nó thực sự không quá xa vương đô. Việc có một mỏ than gần vương đô có lẽ là dấu tích của thời kỳ xa xưa, nhưng ngay cả sau khi mỏ bị bỏ hoang, ngôi làng gần đó vẫn tồn tại vì đây là nơi sản xuất lúa mì, nguồn cung cấp lương thực cho vương đô.

Nếu một hầm ngục có khả năng thu hút quái vật thực sự đã hình thành ở nơi này, thì cần phải nhanh chóng quyết định giữa việc tiêu diệt nó hay đưa nó vào quản lý, nếu không, ngôi làng gần đó sẽ gặp nguy hiểm.

...Nếu như nó thực sự là một hầm ngục.

Tabasa có vẻ không có ý định ghé vào làng mà đi thẳng đến mỏ than bỏ hoang. Tôi cũng không phản đối. Chúng tôi không rõ sẽ mất bao lâu để điều tra khu mỏ, và nếu vào làng vào giờ này, cũng chưa chắc đã tìm được chỗ nghỉ qua đêm. Tôi cũng không có ý định lãng phí thời gian.

「Vậy thì, chúng ta đi thôi」

「Hiểu rồi」

Để lại người đánh xe ở ngoài cùng cỗ xe ngựa, tôi và Tabasa tiến vào khu mỏ bỏ hoang.

Chúng tôi không mang theo đèn, nhưng với khả năng nhìn trong bóng tối, ánh sáng là không cần thiết.

Tôi đi trước, Tabasa theo sau. Tôi không phải là chuyên gia về mỏ than, nhưng từ 〝kiến thức〟 mà tôi có, nơi này dường như là một mỏ than điển hình. Dù vậy, có vẻ như vẫn có người từng ra vào khu mỏ này sau khi nó bị bỏ hoang, vì có dấu vết khai thác trên những vách đá kéo dài khoảng vài chục mét tính từ lối vào.

「Có vẻ không có gì bất thường cả?」

Nếu nơi này thực sự đã trở thành một hầm ngục, lẽ ra sẽ có những dấu hiệu kỳ lạ như nền đất bằng phẳng một cách bất thường hoặc rác thải bị hấp thụ vào đâu đó, nhưng ở đây lại không có bất kỳ dấu hiệu nào như vậy.

「Có thể sự biến đổi bắt đầu từ sâu bên trong. Chúng ta cứ tiến vào xem sao」

「Được thôi」

Nếu đây là một hầm ngục thực sự, lẽ ra tôi phải cảm nhận được một luồng ma lực bao trùm, giống như một bầu không khí đặc trưng của nó. Nhưng nơi này không hề có cảm giác đó. Thông thường, luồng ma lực đó sẽ che giấu sự hiện diện của quái vật trong hầm ngục, nhưng ở đây, quái vật thậm chí còn không xuất hiện.

Tuy nhiên, khi đi sâu hơn, cuối cùng chúng tôi cũng phát hiện một dấu hiệu bất thường.

「Đây là... một Kobold sao?」

Tabasa cau mày khi nhìn thấy xác của một con quái vật có đầu chó rơi vãi trong bóng tối.

Kobold chỉ là một quái vật hạng 1, có thể nó đã vô tình lạc vào đây. Tuy nhiên, nó không chết vì nguyên nhân tự nhiên—nó đã bị giết bằng một lưỡi dao.

Gần đó, một con dao găm rỉ sét nằm lăn lóc trên mặt đất, và nếu quan sát kỹ hơn, có thể thấy vết máu và dấu hiệu của một cuộc giao tranh.

「Có vẻ là dấu vết của một cuộc chiến giữa các quái vật. Có lẽ nơi này cũng giống với hầm ngục lớn gần lãnh thổ Lester—một hầm ngục tập trung quái vật hình người. Tiểu thư Aria, chúng ta tiến vào sâu hơn đi」

「...Ừ, đúng vậy」

Mỗi hầm ngục có đặc điểm riêng tùy theo khu vực. Những hầm ngục trong rừng thường có côn trùng và thú hoang, ở vùng đất đá thì có chim và bò sát, còn gần nguồn nước sẽ có sinh vật thủy sinh. Nhưng nếu một hầm ngục nằm gần khu dân cư, thì quái vật hình người sẽ xuất hiện nhiều hơn.

Dựa trên những đặc điểm đó, nơi này có vẻ là một hầm ngục kiểu thú nhân. Tabasa giục tôi tiếp tục tiến vào sâu hơn, khi tôi vẫn đang kiểm tra xác của con Kobold.

「...Tiểu thư Aria, đó là gì vậy?」

Giữa đường, có lẽ do nhận ra mùi lạ, Tabasa nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc khi thấy tôi rải một thứ chất lỏng từ những bình gốm dọc theo lối đi trong mỏ bỏ hoang.

「Thuốc xua quái vật thôi. Đừng lo, không phải độc đâu」

「Ra vậy...」

Có lẽ cô ta biết chuyện Lọ lem đã dùng độc để tiêu diệt hội sát thủ. Không rõ cô ta đang sợ hãi hay chỉ đơn thuần cảnh giác, nhưng thực sự thứ này không phải là độc.

Tiến sâu hơn vào trong, chúng tôi tiếp tục tìm thấy xác Kobold. Nhưng không có xác của con quái vật nào đã giết chúng, và số lượng cũng không quá nhiều.

Dù vậy, tôi và Tabasa vẫn không hề bị chặn lại, cứ tiến thẳng vào trong. Và rồi—

Khi tôi vừa đặt chân vào một khu vực rộng, có vẻ như là điểm giao nhau giữa các lối đi và cũng là nơi tập kết vật liệu—

Vút!

Một âm thanh xé gió nhẹ vang lên. Ngay khi nhận ra, tôi lập tức nhảy tránh sang một bên.

Keng!

Mũi tên găm mạnh vào vách đá phía sau tôi, vang lên một âm thanh chói tai.

Những mũi tên tiếp tục lao tới. Tôi dùng kỹ thuật chiến đấu né tránh, đồng thời quan sát hướng bắn.

—Bốn... năm... sáu...

「──【Ảo Ảnh Bóng Tối - Illusion Shadow】──」

Trong bóng tối, một ảo ảnh xuất hiện, đánh lừa kẻ địch sử dụng tầm nhìn ban đêm. Những mũi tên đang nhắm vào tôi lập tức lệch hướng, bắn trúng ảo ảnh thay vì cơ thể thật của tôi.

Ngay khi toàn bộ số tên đã bắn hết, tôi lao ra, nhắm vào khu vực kẻ địch ẩn nấp.

Với kỹ năng ẩn thân, tôi sử dụng con lắc chiến đấu của mình—Pendulum, quét một đường mạnh vào không trung nơi những mũi tên vừa được bắn ra.

──!?

Một âm thanh hoảng hốt vang lên trong bóng tối.

Rầm!

Hai luồng khí tức di chuyển né tránh, trong khi luồng thứ ba hất văng con lắc như thể đang đón đỡ nó.

Cảm nhận được sự bối rối từ kẻ địch, một mũi tên khác liền được bắn ra. Nhưng lần này, độ chính xác không còn như trước. Ngay khoảnh khắc tôi định lao tới, tận dụng ảo ảnh làm mồi nhử, một luồng sát khí sắc bén, tựa như một đường thẳng, bất ngờ phóng tới từ phía sau. Tôi lập tức xoay người nhảy tránh trong không trung.

Không có kẻ địch mới nào ở lối vào. Nhưng ngươi thì có.

「Đó là vũ khí của ngươi sao?... Tabasa」

「...Đúng là ngán ngẩm. Bị phát hiện rồi à?」

Tabasa thở dài đầy chán nản, đồng thời vung sợi xích bạc mảnh với đầu là một quả chùy gai sắc bén. Một vũ khí cùng loại với của tôi—một loại vũ khí điều khiển bằng dây... nhưng thay vì bạc thông thường, có lẽ nó được làm từ Bạc Ma Thuật — Mithril.

「Làm sao ta có thể tin tưởng một kẻ dám tiến vào khu mỏ mà không bật 'ánh sáng'?」

Với thực lực của Tabasa, việc cô ta sở hữu thị giác trong bóng tối cũng chẳng có gì lạ. Nhưng chính vì thế, hành động này của cô ta lại quá bất thường.

Hơn nữa, ngươi quá đề phòng ta. Cho dù không phải kẻ địch thực sự, một kẻ luôn cảnh giác với người khác thì cũng không thể tin tưởng một cách trọn vẹn được.

Vẫn còn những lý do khác, nhưng Tabasa chỉ thở dài, sau đó gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

「Đúng là xứng danh 〝Lọ Lem〟. Có nghe nói về ngươi rồi, nhưng đúng là một đối thủ phiền phức. Mấy đứa kia! Bật đèn lên! Tên này mạnh hơn bọn bây đấy!」

Có lẽ nghĩ rằng bóng tối sẽ chỉ có lợi cho tôi, Tabasa hét lên như vậy. Ngay lập tức, ánh lửa và ma thuật phát sáng được thắp lên xung quanh, để lộ những kẻ phục kích đang ẩn nấp.

Đúng như dự đoán, đây không phải một hầm ngục, mà là nơi đã được giăng bẫy mai phục từ trước.

Dựa trên cảm giác của tôi, mỗi kẻ ở đây đều có chiến lực khoảng 300... tương đương với hạng 3 cấp thấp.

Có tất cả sáu nữ chiến binh, trong độ tuổi từ giữa mười lăm đến hai mươi, mặc giáp da nhuộm đen, đứng chĩa cung về phía tôi với ánh mắt đầy thù hận, như thể đang đối diện với kẻ đã giết hại gia đình mình vậy.

Không, điều đó cũng không hẳn là sai.

Trên cơ thể của một vài người trong số họ, tôi có thể thấy mờ nhạt những vết bỏng chưa hoàn toàn biến mất.

「Tàn dư của Hội Sát Thủ. 」

Ngay khi tôi buông ra câu nói đó, bầu không khí căng thẳng lập tức truyền đến từ bọn họ.

「Bình tĩnh lại! 」

Thế nhưng, ngay khi khoảng trống nhỏ bé ấy xuất hiện, Tabasa lập tức quát lớn như để trấn áp họ. Những người phụ nữ xung quanh ngay lập tức đề phòng, chậm rãi di chuyển vào vị trí bao vây tôi, đồng thời vứt cung xuống đất và rút ra đoản kiếm cùng thương ngắn.

「...Ngươi nhận ra nhanh thật đấy, Lọ Lem. Như ngươi đoán, bọn họ là những kẻ sống sót từ chi nhánh vùng biên giới phía Bắc. Mà nhân tiện, làm sao ngươi biết đây là một cái bẫy? 」

「...Báo thù sao? 」

Tôi phớt lờ câu hỏi của Tabasa, chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh. Thấy vậy, cô ta nhún vai đầy thản nhiên.

「Lý do của bọn họ đúng là thế. Nhưng ta thì không có thù oán gì với ngươi cả. Sáu năm trước, ta đã chuyển từ bên đó sang chi nhánh trung tâm này rồi. Tất cả chỉ vì ta không hợp tính với thằng khốn Dino... Đến khi nghe tin hắn lên làm chi nhánh trưởng rồi khiến cả hội bị hủy diệt, ta thực sự không nhịn được cười. 」

「Chị đại! 」

Một trong những cô gái trẻ từ chi nhánh cũ vùng biên giới gào lên trước lời chế giễu của Tabasa. Nhưng ngay lập tức, Tabasa trừng mắt nhìn cô ta một cách khó chịu.

「Ồn ào quá... Các ngươi tìm đến ta cầu cứu, nên ta mới nể tình quen biết cũ mà dùng đến các ngươi đấy. Hiểu chứ? 」

Tabasa thở hắt ra một hơi đầy khó chịu, rồi dù vẫn đang đề phòng tôi, cô ta đưa tay lên vuốt tóc.

「Thôi kệ đi. Ta cũng có việc cần hỏi ngươi đây. Đám hoàng tộc đang âm mưu chuyện gì thế? Mà cũng không cần trả lời ngay đâu. Nếu ngươi không chịu mở miệng, thì sẽ bị những đứa trẻ đang căm hận ngươi ở đây tra tấn mà thôi. Rõ chưa!? 」

「「RÕ Ạ!」」

Lời của Tabasa khiến cô gái trẻ vừa nãy rụt người lại, còn những kẻ khác cũng cuống quýt đáp lời.

Dù khuôn mặt họ bị che bởi mặt nạ, nhưng chỉ cần nhìn cách họ phản ứng cũng đủ hiểu họ khiếp sợ Tabasa đến mức nào.

Tabasa đã từng trà trộn vào Hội Mạo Hiểm Giả... Không, chính xác hơn là Hội Thương Mại, để theo dõi động thái của phe hoàng gia. Nhưng một kẻ thuộc Hội Sát Thủ không thể dễ dàng xâm nhập vào đó được. Điều này có nghĩa là, trong Hội Thương Mại, hẳn cũng có một phe phái chịu sự ảnh hưởng của quý tộc—những kẻ đang đứng sau giật dây cho Tabasa.

Nếu phe quý tộc nhúng tay vào và ra lệnh cho một Hội Sát Thủ, thì nội dung của nhiệm vụ đã quá rõ ràng.

Ám sát hoàng tộc...

Khi tôi chỉ lặng lẽ cảnh giác mà không đáp lời, Tabasa chậm rãi tiến đến chắn lối ra, trong khi những kẻ còn lại cũng di chuyển không một tiếng động, tạo thành vòng vây xung quanh tôi.

Nếu có ai mất bình tĩnh và lao lên tấn công trước, đó sẽ là cơ hội để tôi phá vỡ vòng vây. Nhưng Tabasa—một kẻ thực lực đáng gờm—đã hoàn toàn áp chế bọn họ, không cho phép điều đó xảy ra.

「Nào nào, Lọ Lem, hãy ngoan ngoãn chút đi. Ngươi không nghĩ mình có thể thắng trong tình huống này mà không có kế hoạch nào, đúng chứ? Nếu chịu khai ra, có khi ngươi sẽ được chết mà không phải chịu đau đớn. Nhưng mà... điều đó còn tùy thuộc vào bọn chúng đấy—」

「──【Illusion Pain】──」

「──!? 」

Ngay khi tôi niệm phép 【Illusion Pain】 , cơ thể Tabasa bỗng chốc cứng lại. Nhưng dường như cô ta đã có chuẩn bị từ trước—tôi cảm nhận được một thứ gì đó đang cản trở hiệu ứng phép thuật của mình. Không bỏ lỡ cơ hội, Tabasa nhanh chóng lùi lại, tạo khoảng cách với tôi.

Tất nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể hạ gục một Rank 4 như cô ta chỉ trong một đòn duy nhất. Điều tôi cần chỉ là một chút khoảng trống.

── Vút!

「──!?」

Ngay khoảnh khắc tất cả sự chú ý đổ dồn vào Tabasa, tôi phóng vũ khí của mình—một con lắc dạng quả nặng—lao thẳng về phía một trong những cô gái trẻ tuổi nhất trong nhóm.

Nó chỉ sượt qua thái dương của cô ta trong gang tấc, nhưng đó chỉ là đòn nghi binh.

Ngay lúc cô ta giật mình tránh đòn, con dao trong tay tôi vẽ một đường ngang qua bụng, rạch sâu vào da thịt kẻ địch đang cố gắng lùi lại.

Dù chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng để khựng lại một Rank 4 như Tabasa và khiến cô ta mất tập trung, chừng đó thời gian cũng đủ để giết ít nhất một người.

Nhưng lần này, tôi không giết.

「Khốn kiếp! 」

Với vẻ mặt giận dữ, một người phụ nữ lao ra từ bên cạnh, vung cây đoản thương của cô ta về phía tôi. Tôi lập tức chặn nó lại bằng con dao găm và nhảy lùi ra sau, thoát khỏi vòng vây.

Ngay từ đầu, tôi đã không hề xem nhẹ họ. Chỉ riêng Tabasa thôi cũng đã ngang sức với tôi. Dù cô ta không thể so sánh với Keira, người từng ở trong Hội Sát Thủ, nhưng dù sao đi nữa, nếu có đến sáu người ở hạng 3, dù là cấp thấp, thì đúng như Tabasa đã nói, ngay cả việc chạy trốn cũng trở nên khó khăn.

Vì vậy, tôi đã cố tình nhắm vào kẻ yếu nhất và khiến ả bị thương nặng ngay từ đầu.

Người phụ nữ bị rạch bụng, đập đầu xuống đất và ngã gục. Nếu cứ để vậy, cô ta chắc chắn sẽ chết.

Nếu là đám người từng ở căn cứ của Hội Sát Thủ, có lẽ họ sẽ phớt lờ điều đó. Nhưng những kẻ sống sót trong tình huống vừa rồi lại có tình đồng đội rất mạnh mẽ. Chính vì thế, dù là người trong thế giới ngầm, họ vẫn hành động như thể đang "báo thù" – một điều chẳng giống sát thủ chút nào. Và cũng vì thế mà họ đã để tâm quá nhiều đến đồng đội bị thương nặng.

Các ngươi đã quá say sưa với lợi thế của mình và vô tình tiết lộ quá nhiều thông tin cho ta.

「Dừng lại ngay!」

Tabasa, vừa hồi phục từ cơn đau ảo giác, hét lên, và những người phụ nữ kia lập tức giương vũ khí lao đến tấn công.

Dù tôi đã lên hạng 4, kỹ năng chiến đấu cận chiến của tôi vẫn chỉ ở cấp 3. Dù cho cả 《Thể thuật》 và 《Điều khiển tơ》 đã đạt đến cấp 4, điều đó cũng không mang lại lợi thế áp đảo.

「Đừng đấu tay đôi! Bao vây nó lại!」

Keng!

Tôi dùng dao găm và con dao nhỏ để chặn những đòn tấn công từ đoản kiếm và đoản thương lao đến từ hai bên. Đúng lúc đó, Tabasa lao vào và vung chiếc chùy xích bằng mithril xuống.

Quả cầu gai trên dây xích có thể xé rách da thịt và dù không gây ra vết thương chí mạng, nó vẫn đủ để khiến đối phương mất máu trầm trọng. Nếu là trang bị do Gelf chế tạo, có lẽ tôi có thể chịu được một đòn, nhưng tôi không có ý định thử điều đó.

「──【Ảnh bộ - Shadow Walker】──」

Chát!

「Cái gì!?」

Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể tôi biến mất vào bóng tối và quả cầu gai chỉ đánh trúng vách đá. Đồng thời, tôi xuất hiện từ trong bóng của Tabasa, vung con dao đen trong tay──

Keng!

Lưỡi dao của tôi rạch toạc tấm áo choàng của Tabasa, nhưng có thứ gì đó bên dưới đã chặn lại đòn tấn công.

「Ngươi dám làm vậy à, Đầu Tro*!」

(* "Đầu tro" là cách dịch từ 灰かぶり【Haikaburi, một từ có liên quan đến "Cinderella" nhưng mang ý mỉa mai trong ngữ cảnh này.)

Tabasa vứt bỏ chiếc áo choàng, để lộ lớp áo giáp xích sáng bạc bên dưới.

...Cũng là mithril sao? Ngay từ đầu tôi đã không nghĩ cô ta là pháp sư. Có lẽ chính nhờ bộ giáp mithril, thứ có khả năng truyền ma lực tốt, mà hiệu quả của 【Illusion Pain】 bị giảm đi bởi chính ma lực của cô ta.

「Con nhãi phiền phức!」

「Câu đó tôi phải nói mới đúng.」

Cho đến giờ, tôi vẫn có thể chiến đấu ngang ngửa với cô ta, nhưng tình thế bất lợi vẫn không thay đổi. Hiện tại, một người đang phải bận rộn sơ cứu cho kẻ bị thương nặng, khiến số lượng kẻ địch giảm bớt thêm một. Nhưng chỉ cần kéo dài thời gian, kẻ đang chữa trị kia chắc chắn sẽ quay lại ngay lập tức.

「Đừng để con nhỏ đầu tro đó làm gì cả! Nó không có kế hoạch gì đâu!」

Dù nhăn mặt khi thấy hai đồng đội đang chữa trị, Tabasa vẫn ra lệnh cho những kẻ còn lại. Tôi đỡ cú vung chùy gai của cô ta bằng dao găm, nhưng vẫn bị đẩy lùi bởi sự chênh lệch về kỹ thuật.

Ngay lúc đó, đòn tấn công từ những người phụ nữ khác ập đến, khiến tôi không thể né hết và bị trúng vào cánh tay cùng bả vai.

Đúng như Tabasa nói, nếu không có kế hoạch, trong một không gian chật hẹp thế này, thật khó để chống đỡ năm kẻ tấn công cùng lúc. Nhưng... ai nói là tôi không có kế hoạch?

「Chết đi, Lọ Lem!」

Cơn hận thù dường như còn lớn hơn cả mệnh lệnh của Tabasa, những kẻ kia ồ ạt lao tới. Tôi lập tức nhảy lên để né tránh, nhưng ngay khi tôi còn lơ lửng trên không, quả chùy gai của Tabasa đã lao thẳng tới.

「Kết thúc rồi, Lọ Lem!」

Ngay khoảnh khắc đó, tôi đạp mạnh vào không trung để lấy phản lực, tránh được cú đánh của cô ta──

「──【Hỏa Hoa – Spark Fire】──」

Tôi lấy ra một mảnh vải từ 【Shadow Storage】, châm lửa rồi quấn nó quanh một con dao phóng trước khi ném thẳng về phía Tabasa.

「Ngươi điên rồi à!?」

Tabasa mở to mắt ngạc nhiên trước cách tôi né tránh đòn tấn công, nhưng ngay sau đó, cô ta vẫn ung dung tránh đi mà không hề bận tâm đến đòn đánh của tôi.

Nhưng Tabasa, phía sau ngươi có gì vậy? Ngươi đã đứng chặn lối ra để ngăn ta chạy thoát. Và ở đó──

「Cái gì!?」

Lửa bùng lên từ phía sau. Ngọn lửa không quá mạnh, nhưng nếu cứ để mặc, nó chắc chắn sẽ lan rộng. Trong không gian chật hẹp của khu mỏ này, khí độc từ lửa sẽ gây sát thương nghiêm trọng.

Ta có thể chịu đựng được một chút. Chỉ cần dùng chiếc khăn choàng dệt từ tơ nhện để che miệng, ta có thể giảm bớt ảnh hưởng của độc tố. Nhưng... còn các ngươi thì sao?

「Ngươi điên rồi à!? Ngay cả ở nơi thế này cũng dám dùng hỏa công sao!?」

Đúng vậy, khi tiêu diệt chi nhánh vùng biên giới phía Bắc, ta cũng đã dùng hỏa công. Đó không phải là điều ta cố ý làm, nhưng nhờ may mắn, nó đã phát huy tác dụng. Những kẻ còn sống sót, với vết bỏng vẫn còn trên da, rõ ràng đang hoảng loạn.

「Không phải độc đâu, đúng chứ?」

「Đừng có giỡn mặt ta!」

Ngọn lửa này là do ta đã rải 〝dầu〟 từ trước khi đến đây. Mối đe dọa từ lửa không chỉ đến từ nhiệt độ hay khí độc mà nó sinh ra, mà còn đến từ 〝nỗi sợ〟 bị thiêu rụi.

Sự hoảng loạn sẽ làm giảm sức chiến đấu, làm chậm phản xạ và suy yếu khả năng phán đoán. Và minh chứng là Tabasa, không hề nhận ra đồng bọn của mình đang chùn bước vì chấn thương tâm lý, chỉ vung cây chùy gai một cách lúng túng.

Nếu là cận chiến, ngươi mạnh hơn ta. Nhưng nếu xét về kỹ năng 《Điều khiển tơ》, ta ngang cơ với ngươi. Và trong tình huống này, ta mới là kẻ chiếm ưu thế.

「Cái...!?」

Dây xích của cây chùy gai và dây con lắc của tôi quấn vào nhau trong cuộc giằng co giữa hai kỹ năng 《Điều khiển tơ》──

「Hí...!?」

Sợi xích đột ngột quấn chặt lấy cổ một trong những người phụ nữ đang hoảng loạn. Đúng lúc đó, cả Tabasa và tôi đều theo bản năng kéo vũ khí của mình về phía mình──

Rắc!

Cổ của ả đàn bà đó bị nghiền nát.

Thêm một kẻ nữa──.

「Ngươi dám làm vậy sao!?」

Tabasa nghiến răng, siết chặt sợi xích, kéo cả xác của đồng bọn về phía mình, kéo theo cả ta. Bị mất thăng bằng, ta loạng choạng. Và ngay lập tức, Tabasa vung đoản kiếm từ thắt lưng, nhắm thẳng vào tôi.

Trong tình trạng hiện tại, việc né đòn đó là gần như bất khả thi. Trong khoảnh khắc quyết định, ta từ bỏ ý định phản công và chỉ tập trung vào phòng thủ. Nhưng đúng lúc đó, một luồng 〝uy áp〟 khủng khiếp đột ngột bùng lên từ phía sau Tabasa.

「Cái gì!?」

「...!」

Áp lực mạnh mẽ khiến cả ta lẫn Tabasa đều bất giác dừng lại. Phía sau Tabasa lúc này chỉ có ngọn lửa mà tôi đã thắp lên. Việc phóng hỏa vào lối đi không chỉ nhằm cắt đứt đường thoát của chúng mà còn để ngăn cản kẻ đánh xe bên ngoài—người lẽ ra phải là đồng bọn của Tabasa—không thể tiến vào.

Nếu vậy... kẻ vừa bất chấp ngọn lửa và xông vào khu mỏ này là ai!?

Chỉ trong tích tắc, một người đàn ông to lớn, được bao bọc bởi ma lực và áo choàng, lao thẳng qua biển lửa. Khi đã vào bên trong, hắn lập tức vứt bỏ chiếc áo choàng đang bốc cháy và rút ra thanh đại kiếm từ sau lưng, hất tung những tia lửa xung quanh.

「...Tình huống này nằm ngoài dự liệu của tôi, nhưng ai mới là kẻ xấu đây?」

Vừa nói, hắn vừa chĩa thanh kiếm khổng lồ về phía tôi và Tabasa.

Và người đó là──

「...Feld?」

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro