Lọ huyết thanh Titan Seraph: Sự thức tỉnh trong lặng lẽ

Sau những ngày nghiên cứu gian khổ cùng Tiến sĩ, Tôi bắt đầu nhận ra cơ thể mình có nhiều thay đổi lạ thường: sức chịu đựng tăng lên, phản xạ nhanh nhạy hơn, nhưng đôi khi tôi cảm thấy mệt mỏi đến kiệt quệ như có một ngọn lửa cháy rực trong người.

Một buổi chiều u ám, trong khu vực hầm thí nghiệm của doanh trại Marley, Tôi được gọi đến.

Tiến sĩ mặc áo blouse trắng bước tới, tay cầm một lọ nhỏ trong suốt chứa dung dịch ánh xanh lấp lánh.

"Liora, đây là huyết thanh Titan mới." ông nói nghiêm nghị. "Chỉ có một lọ duy nhất dành cho người được chọn. Tiêm huyết thanh này sẽ kích hoạt khả năng biến hình Titan của cháu , nhưng cũng là một con dao hai lưỡi. Cẩn thận từng bước, vì nó sẽ thay đổi cuộc đời cháu mãi mãi."

"Mỗi giọt trong lọ này chứa sức mạnh không tưởng... nhưng cũng sẽ lấy đi một phần con người trong cháu ," Tiến sĩ tiếp tục. "Ta không thể hứa rằng cháu sẽ còn nguyên vẹn khi tỉnh dậy. Sự đau đớn, sự cô đơn, và những thay đổi trong tâm hồn sẽ là thử thách lớn nhất."

Tôi nhìn chằm chằm vào lọ huyết thanh, lòng tràn ngập cảm xúc: sợ hãi, tò mò, nhưng trên hết là một quyết tâm không lay chuyển.

"Vậy nó sẽ là Seraph titan: Titan thiên thần." Tôi ngước mắt nhìn bác tiến sĩ

"Violet, đây là lựa chọn của cháu."

Không chút do dự, Tôi đồng ý. Khi ra đến khu vực tiêm huyết thanh, Tôi đưa tay cho tiến sĩ và rồi.

"Tiêm rồi", "Sẽ ra sao đây", "Mong không thất bại" Những tiến xì xào của các binh sĩ Marley

Thuốc vừa được tiêm, thứ đó lạnh buốt chạy dọc theo mạch máu, mồ hôi lấm tấm trên trán, Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận từng cơn đau buốt xé từng thớ thịt. Tâm trí Tôi như đang bị kéo căng, giữa sự sợ hãi và ý chí kiên cường. rồi một làn sóng nóng rực lan tràn khắp người Tôi.

Những tia sáng màu xanh lam như chạm vào từng tế bào, đánh thức một sức mạnh tiềm ẩn sâu thẳm trong tâm hồn Tôi.

Chưa bao giờ Tôi cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, từng nhịp như đập vào từng ngọn sóng của biển cả hung dữ.

————
"Biến hình rồi. Đúng như tiến sĩ nói"
"14m lại còn có cánh"
" Nhưng nó vẫn có mắt mà, đôi mắt màu xanh lam"

Toàn thân Tôi phát sáng như nứt vỡ. Da bắt đầu sôi lên, máu sôi cuồn cuộn. Một vòng sấm sét màu xanh lam rực cháy quanh người. Cao khoảng 14 mét, cơ thể màu trắng bạc, trên lưng mọc ra hai dải cánh xương tinh thể ánh sáng – trông như thiên thần sa ngã. Đôi mắt phát sáng rực lửa màu xanh lam, trong suốt và lạnh lẽo.

Cơ thể Tôi run lên từng hồi, như một cuộc giằng xé giữa bản năng Titan và linh hồn con người trong Tôi. Ánh sáng quanh Titan bắt đầu rạn nứt.

Tiếng nứt gãy vang lên. Rồi – BÙM – cơ thể Titan bốc cháy ánh sáng và xé toạc ra thành những mảnh thịt đỏ. Từ giữa đó, Tôi ngã xuống, cơ thể trần trụi, đầy máu, thở dốc, rồi ngất lịm đi.

  "Violet... hãy mở mắt. Titan của con... đang chờ."

Tiếng nói vang vọng như vang lên từ tận linh hồn. Tôi vùng dậy giữa đêm, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Tôi biết điều gì đó trong tôi đang thay đổi. Không phải chỉ là tâm trí—mà là thể xác. Tôi về phòng từ bao giờ vậy? không phải đang ở chỗ tiêm huyết thanh sao.

  Ánh sáng ban mai xuyên qua từng khe hở của bức tường, soi rọi lên những con phố nhỏ trong thị trấn, gười dân đi lại tất bật.

  "Cốc..cốc..cốc" Tiếng gõ cửa vang lên.

   "Vào đi"

  "Cậu ổn chứ" Là Reiner mặt cậu có vẻ lo lắng.

  "Tớ vẫn ổn" Tôi gãi đầu nhìn cậu.

  "Hôm qua, cậu ngủ cứ thở dốc như bị mộng du," cậu nói nhẹ, mắt nhìn xa xăm. "Mình từng như thế khi lần đầu được chọn làm ứng viên Titan."

  Tôi quay sang nhìn Reiner. "Cậu... có từng cảm thấy mình là người sai khi ở đây không?"

  Cậu ấy im lặng hồi lâu. "Mình luôn thấy bản thân bị chia đôi. Một nửa là đứa trẻ chỉ muốn sống, nửa còn lại là công cụ."

  Tôi nhìn ánh lửa phản chiếu trong mắt Reiner – buồn, thẳm sâu, và cô độc. Chúng tôi, mỗi người đều đang gánh trên vai một bí mật nặng nề.

   Đây rồi ngày hôm nay cuối cùng cũng đến, ngày mà chúng tôi vào trong bước tường thành của người dân Eldia, Tôi vẫn mang trong mình tâm hồn của một kẻ bị giam cầm giữa hai thế giới – thế giới của những bức tường kiên cố và những bí mật thầm kín.

Hôm nay, chúng tôi được giao nhiệm vụ thám thính bức tường bên trong – một nhiệm vụ tuyệt mật, gần như không ai được biết và càng không ai được phép hé lộ.

"Đây không chỉ là một bức tường đơn thuần," Reiner thì thầm khi chúng tôi đứng trước cánh cửa sắt cũ kỹ, nơi thời gian đã để lại dấu vết hằn sâu. "Người Eldia giấu rất nhiều bí mật, những câu chuyện mà Marley không muốn ai biết đến."

Tôi cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh hơn từng phút. Mỗi bước chân như dấn thân vào một mê cung đầy hiểm họa. Tôi không rõ điều gì đang chờ đợi phía trước, nhưng trong lòng lại bùng lên một nỗi khao khát mãnh liệt – được biết sự thật. Sự thật về nguồn gốc của thế giới này, về những con người bị lãng quên, và về chính bản thân tôi.

Chúng tôi đẩy cánh cửa ra, bước vào một hành lang tối tăm. Mùi ẩm mốc và bụi bặm xộc thẳng vào mũi, khiến tôi rùng mình. Những bức tường nơi đây không chỉ được xây bằng đá – mà còn là những căn phòng ẩn, những lối đi bí mật, và những vết tích lặng lẽ của một quá khứ bị chôn vùi.

Khi chúng tôi đi sâu hơn vào bên trong, tôi dừng lại trước một bức tranh cũ đã bạc màu – hình ảnh một người phụ nữ với ánh mắt kiên định, đứng giữa chiến trường rực lửa.

"Cô ấy là ai vậy?" Tôi hỏi, giọng hơi run lên mà chính tôi cũng không hiểu vì sao.

Reiner nhìn chăm chú vào bức tranh một lúc lâu rồi mới thở dài: "Có thể là một anh hùng Eldia... hoặc một kẻ bị phản bội. Người dân nơi đây luôn phải chọn giữa sống và chết. Và những câu chuyện như vậy, em biết đấy, chẳng bao giờ đơn giản."

Trong tôi, hàng trăm câu hỏi trào lên, không câu nào có lời đáp. Tôi bắt đầu hiểu – cuộc chiến này không chỉ là giữa người và Titan, mà còn là một cuộc đấu tranh không hồi kết giữa ký ức, niềm tin, và sự phản bội.

Chuyến thám thính hôm nay, rõ ràng, không đơn thuần chỉ là một nhiệm vụ. Đó là khởi đầu cho một hành trình sâu hơn – hành trình khám phá sự thật về thế giới, về những linh hồn bị chối bỏ, và có lẽ... cả số phận của chính tôi.

  Tôi sẽ chờ, chờ đến ngày làm nhiệm vụ của cả người dân Marley.

———
(Hết chương 2)
———

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro