Chương 446-450

Chương 446: Năm mới, tâm tư rối bời

"Dạ có."

"Vậy thì... ta không đi nữa!" Tô Trường Sam cười nhạt, ánh mắt lấp lánh một nỗi buồn sâu thẳm: "Ngươi đi báo với Lý Cẩm Dạ, bảo hắn cẩn thận. Ta e rằng bọn họ còn mưu tính phía sau."

"Dạ, thưa gia!"

Tô Trường Sam nhìn theo bóng người vừa nhún chân biến mất trên đầu tường, đôi mắt đen khép hờ, giọng khàn khàn: "Nhị Khánh, đi thôi. Đi uống rượu với ta, không say không về!"

Nhị Khánh nhìn thấy sự cô đơn trên khuôn mặt chủ nhân, lòng không nỡ: "Gia, hay là người sang đó một lát? Trong phủ vắng vẻ thế này, chẳng có chút không khí tết. Để tiểu nhân đi cùng, cũng bớt trống trải mà!"

Tô Trường Sam lắc đầu, môi nhếch lên, dường như muốn cười nhưng lại không thể.

"Không đi. Ta sợ đến rồi lại không kiềm chế được."

*

Một đêm tiệc tàn, khiến Cao Ngọc Uyên mệt mỏi rã rời. Về đến phủ, nàng thay lễ phục, khoác lên mình bộ quần áo thường ngày, uống vài ngụm trà nóng, cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần.

Lý Cẩm Dạ nhận lấy tách trà từ tay nàng, ánh mắt đong đầy yêu thương: "Nàng cứ nghỉ ngơi trong phòng đi, phía trước ta lo được rồi."

"Làm gì mà nghiêm trọng thế? Tam thúc, Hàn tiên sinh, bọn họ vẫn đang đợi ta phát lì xì mà!"

Nàng nghịch ngợm cọ trán vào ngực hắn, giọng nhỏ nhẹ: "Đây là cái tết đầu tiên chúng ta cùng đón sau khi thành thân, ta không muốn qua loa."

"Vậy thì đi!" Lý Cẩm Dạ khom lưng xuống, cười cười: "Lên nào, ta cõng nàng."

Cao Ngọc Uyên không ngần ngại nhảy lên lưng hắn.

Phía trước, Thanh Sơn và Loạn Sơn cầm đèn lồng dẫn đường, phía sau La ma ma và vài gia nhân lặng lẽ đi theo. Hai người bước chậm rãi giữa ánh đèn đêm.

Nàng chợt nghĩ ra điều gì đó: "Lý Cẩm Dạ, chàng có thấy ta giống một người đàn bà đanh đá không?"

"Ta thích nàng đanh đá." Hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi bổ sung: "Nếu nàng không đanh đá, làm sao dám xông vào tiểu viện của Trương lang trung mà cứu người?"

Cao Ngọc Uyên bật cười đắc ý, bàn tay lạnh buốt luồn vào cổ hắn trêu ghẹo.

*

Đêm sâu, ánh sáng từ đèn lồng chiếu rọi rực rỡ trước sảnh chính. Bàn tiệc giao thừa đã bày sẵn, có hai bàn, bàn chính chỉ có bốn người: Trương Hư Hoài, Tạ Dịch Vi và hai vị trắc phi.

Khi vợ chồng Lý Cẩm Dạ vừa ngồi xuống, một người hầu từ phủ Tô Trường Sam tiến vào: "Bẩm vương gia, gia của tiểu nhân nói rằng ngài ấy đang bị cấm túc, không thể đến, sợ gây phiền phức."

Lý Cẩm Dạ nhíu mày.

"Tên đó từ khi nào mà hiểu chuyện thế? Trước đây bị cấm túc có lần nào không lẻn sang đây ăn uống đâu?"

Hắn phất tay: "Ngươi mang hai bình rượu ngon này về cho gia nhà ngươi."

"Bẩm vương gia, để ta đi!" Tạ Dịch Vi đột ngột lên tiếng.

Lý Cẩm Dạ cảm thấy hơi đau đầu: "Tam gia, ngày lễ lớn ngươi đừng chạy tới chạy lui. Hơn nữa..."

"Ta đã hứa sẽ thường xuyên sang thăm hắn. Nhưng cuối năm bận quá, không có thời gian. Hôm nay là giao thừa, sau này ta có gia đình, muốn đến chơi chắc cũng khó."

"Để tam thúc đi đi!" Cao Ngọc Uyên không hiểu nguyên nhân trong đó, khuyên: "Hắn vốn thích náo nhiệt, giờ lại bị cấm túc, trông thật đáng thương."

Lý Cẩm Dạ cười khổ: "Vậy làm phiền tam gia rồi."

Tạ Dịch Vi đứng dậy, cúi người chào mọi người, cười lớn: "Nếu uống say, hôm nay ta ngủ lại bên đó, A Uyên không cần chờ!"

"Tam thúc, còn tiền mừng tuổi của con đâu?"

"Ái chà, ta quên mất! Để sau rồi nói!"

Nghe vậy, Hàn tiên sinh ngượng ngùng, vội lấy từ trong áo ra một chiếc túi thêu, đưa cho nàng: "A Uyên, đây là của lão phu. Năm năm như một, mỗi năm đều đầy đủ!"

"Đa tạ tiên sinh. Đáng ra là ta phải phát lì xì cho mọi người mới đúng."

Nàng vui vẻ nhận lấy, rồi ra hiệu cho Giang Phong.

Giang Phong tiến lên, lấy bao lì xì chuẩn bị sẵn phát cho mọi người, ngay cả hai vị trắc phi cũng có phần.

*

Tiệc bắt đầu, Cao Ngọc Uyên ngồi bên cạnh Lý Cẩm Dạ. Trong lúc mọi người trò chuyện rôm rả, nàng chợt cảm thấy ánh mắt của một người.

Đó là trắc phi Tô Vân Mặc, ánh mắt say mê nhìn chăm chăm Lý Cẩm Dạ, như muốn nuốt trọn lấy hắn.

Lý Cẩm Dạ vốn có nét đẹp pha trộn ngoại tộc, góc cạnh nhưng không mất phần tinh tế. Khi không cười, hắn toát ra vẻ xa cách, lạnh lùng. Nhưng chỉ cần nhếch môi, lại giống như cơn gió xuân nhẹ nhàng.

Tô Vân Mặc nhìn đến si mê, lòng thầm nghĩ: "Được người như vậy ôm vào lòng, chẳng phải là hạnh phúc đỉnh cao sao?"

Lý Cẩm Dạ vẫn điềm nhiên, ánh mắt ấm áp nhìn sang nàng: "A Uyên, gắp cho ta miếng sườn nướng đi."

Cao Ngọc Uyên chạm đầu gối vào hắn, trách: "Sườn nướng chẳng phải cũng dầu mỡ sao? Chàng khiến Tô trắc phi khó xử rồi!"

Ánh mắt Lý Cẩm Dạ sáng lên, cười hờ hững: "Ta chỉ thích ăn đồ nàng gắp. Khó xử? Liên quan gì đến ta?"

Cao Ngọc Uyên cúi đầu, cười.

Tô Vân Mặc nhận đòn nặng nề, cúi mặt tránh đi. Trong lòng lại nghĩ: "Bốn tháng thành thân, sao vẫn chưa chán nhau sao?"

Không khí náo nhiệt, chỉ mình nàng tự rối lòng.

Trương Hư Hoài uống một ngụm rượu, bất giác thở dài: "A Uyên, năm này... đúng là khiến người ta rầu rĩ!"

Chương 447: Cút ra ngoài

"Thế tử gia, thế tử gia, hắn đến rồi! Hắn đến rồi!"

Tô Trường Sam lười biếng nhấc mí mắt, tay cầm chén rượu nhấc lên môi, vừa uống vừa hỏi: "Ai đến?"

"Tạ Tam gia!"

"Khụ... khụ... khụ..."

Tô Trường Sam sợ đến mức da đầu như muốn nổ tung, suýt nữa bị sặc rượu mà chết. Tim hắn đập dồn dập không ngừng.

"Gia, gia..."

Nhị Khánh chỉ tay vào ngực hắn. Tô Trường Sam cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt như gặp phải đại họa, đôi mắt hoảng loạn liếc qua liếc lại. Hắn lập tức bật dậy, định trốn ra sau tấm bình phong.

Ai ngờ sức không đủ, thân bị dây thừng buộc chặt, không thể đứng lên nổi. Hắn chỉ kịp rên lên một tiếng "Ai da!", đau đến nhíu cả mày.

"Mau, mau... giúp ta cởi ra, khụ... khụ... khụ!"

Trong lúc nguy cấp, cổ họng vừa bị rượu sặc, giờ lại ho sặc sụa dữ dội. Chưa ho xong, cửa thư phòng đã bị đẩy mở. Tô Trường Sam ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nơi khung cửa xuất hiện bóng dáng một người cao lớn, thẳng tắp.

Người kia nở nụ cười tươi với hắn: "Trường Sam, ta mang rượu đến cho ngươi..."

Tô Trường Sam: "..."

Nhị Khánh: "..."

Trong phút chốc, thư phòng trở nên tĩnh lặng đến lạ kỳ.

Tạ Dịch Vi là kẻ kinh ngạc nhất. Trước mặt hắn, Tô Trường Sam chỉ mặc một chiếc áo mỏng, tự trói mình trên chiếc giường nhỏ.

Tô Trường Sam là kẻ ngượng ngùng nhất. Không hiểu vì sao lại để người kia nhìn thấy cảnh này.

Còn Nhị Khánh chỉ biết thở dài. Gia mình tự trói mình lại chỉ vì sợ uống rượu vào sẽ không nhịn được mà đi gặp Tam gia. Kết quả, Tam gia lại tự tìm đến tận cửa.

Tạ Dịch Vi mang theo vẻ mặt nghi ngờ, bước đến bên giường, nhìn chằm chằm vào Tô Trường Sam: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Tô Trường Sam giống như kẻ bị bắt gian tại trận, lắp bắp mãi không nên lời.

"À... Ta... Ta không phải là... đang cấm túc để tự kiểm điểm sao? Chỉ có cách này, ta mới có thể... nhận thức sâu sắc lỗi lầm của mình. Ngươi xem, nhà có chỗ nào không tốt, lại cứ thích đến cái nơi xui xẻo như Di Hồng Viện... khụ..."

Tạ Dịch Vi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng: "Trường Sam huynh thật không dễ dàng, vì tự kiểm điểm mà tự trói mình lại. Chuyến này, ta quả là đến đúng lúc."

Hắn cúi xuống, tay lần tìm nút thắt dây, vừa gỡ vừa khuyên nhủ: "Chuyện đã qua rồi, cần gì phải tự làm khổ mình như thế. Ta biết trong lòng ngươi không vui, chẳng phải ta đã đến đây sao? Ta uống rượu với ngươi, ngươi kể những điều khó chịu trong lòng ra, ngày mai là mùng Một Tết, năm cũ qua đi, năm mới đến, tâm trạng rồi sẽ thoải mái hơn!"

Tâm trạng ta cả đời này cũng không thể thoải mái nổi!

Tô Trường Sam thầm nghĩ, ánh mắt lại dừng trên người Tạ Dịch Vi. Có lẽ vì gần Tết nên hắn mặc một bộ áo mới, đôi môi hơi hé, có vẻ giận dỗi, nhưng sắc môi lại đỏ tươi, cuốn hút.

Trong khoảnh khắc, Tô Trường Sam thậm chí không thốt nổi nên lời. Trong lòng hắn dấy lên suy nghĩ mãnh liệt: "Nếu ta hôn lên đó, cảm giác sẽ ra sao?"

Dây thừng được cởi ra. Tạ Dịch Vi sợ dây thừng làm đau hắn, còn nhẹ nhàng xoa lên ngực Tô Trường Sam vài cái.

Khóe miệng Tô Trường Sam giật giật, toàn thân như mất hết sức lực, không cách nào ngồi dậy.

Tạ Dịch Vi cứ xoa xoa vài cái, sau đó quay đầu nói với hai tên hộ vệ vẫn đang trố mắt ra nhìn: "Làm phiền mang thêm rượu và thức ăn lên đây. Ta... đói bụng rồi."

Lời vừa dứt, bụng hắn cũng kêu "rột rột" hai tiếng, minh chứng rõ ràng cho sự thật này.

Hai tên hộ vệ chẳng nhúc nhích, chỉ liếc nhìn gia của mình. Khi thấy gia mình bất đắc dĩ nhắm mắt, bọn họ mới chịu lui ra, khép cửa lại.

Trong khoảnh khắc cánh cửa vừa đóng, Đại Khánh đưa tay lau mặt, nghĩ bụng: "Nếu ta là gia, chắc giờ trong lòng đã tuyệt vọng lắm!"

Nhị Khánh xoa đôi bàn tay lạnh, nghĩ thầm: "Tạ Tam gia đúng là đồ ngốc, sao gia lại đi thích một kẻ ngốc thế này chứ."

Tô Trường Sam nuốt khan một cái, cố tìm chuyện để nói: "H... hôm nay trong vương phủ có những ai thế?"

"Chỉ thiếu mình ngươi, những người cần đến đều đã tới cả rồi!"

Tạ Dịch Vi cởi giày, ngồi xếp bằng lên giường nhỏ, ánh mắt rơi xuống chiếc bàn thấp, "chậc" một tiếng: "Đây là loại rượu gì vậy?"

Nói xong, hắn cầm lấy chén rượu của Tô Trường Sam, đưa lên mũi ngửi thử, lập tức nhăn mày lại: "Sao ngươi lại giống như Vương gia, thích uống rượu nặng của phương Bắc thế này? Loại rượu này dễ say lắm. Nói về rượu, vẫn là nữ nhi hồng ở miền Nam ta ngon hơn, dịu nhẹ lại còn ấm dạ."

Tô Trường Sam cảm thấy mình sắp nhịn không nổi nữa, giật lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn phần rượu còn sót lại bên trong.

Tạ Dịch Vi nhìn tay mình trống không, khuôn mặt cứng đờ, ánh mắt quan sát sắc mặt của Tô Trường Sam lại lần nữa. Sau một lúc lâu, hắn thở dài: "Mượn rượu tiêu sầu, càng uống càng sầu thôi."

Tô Trường Sam im lặng hồi lâu, cảm thấy nếu nói "Ngươi im đi" thì thật thiếu nhã nhặn, nên đành đổi sang một chủ đề khác: "Chuyện trong cung hôm nay, ngươi có nghe nói chưa?"

Quả nhiên, Tạ Dịch Vi căng thẳng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Phu thê Mộ Chi không muốn các ngươi mất vui trong năm mới nên không nói, nhưng hôm nay ở yến tiệc trong cung..."

Tô Trường Sam thong thả kể lại, khuôn mặt tái nhợt hiện rõ vẻ lo lắng sâu sắc: "Nhiều người nhìn thấy bọn người Hắc Phong Trại như thế, muốn bịt miệng tất cả là điều không thể. Sau Tết, Mộ Chi sẽ còn nhiều chuyện phiền phức hơn."

Tạ Dịch Vi lúc này mới vỡ lẽ: "Bảo sao hôm nay hai phu thê bọn họ cười mà trông không thật chút nào, thì ra đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Phúc Vương đúng là đang chờ cơ hội để tính sổ rồi."

Bên ngoài, tiếng bước chân vang lên. Hai hộ vệ bưng hộp thức ăn đi vào, lần lượt bày từng món còn nóng hổi lên bàn.

Tô Trường Sam kiềm chế nét mặt, nói: "Thôi, đêm giao thừa không nói những chuyện buồn bực này nữa, uống rượu thôi!"

Tạ Dịch Vi cầm lấy chén rượu, nói: "Chu Tử Ngọc tuy rằng tính tình không xứng với ngươi, nhưng dù sao nàng cũng là người được Chu gia dạy dỗ, nhất định hiểu rõ đạo lý vinh nhục cùng hưởng. Ngươi nếu nói chuyện tử tế với nàng, nàng chắc chắn sẽ xin Chu đại nhân giúp đỡ ngươi. Dù chuyện có thế nào, chỉ cần Chu đại nhân nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng, Vương gia hẳn sẽ không sao. Ngươi cứ yên tâm đi."

Tạ Dịch Vi nói lời này, chỉ mong an ủi được Tô Trường Sam, để hắn có thể đón một năm mới trọn vẹn hơn.

Nào ngờ, những lời này lọt vào tai Tô Trường Sam lại có một tầng ý nghĩa khác. Hắn im lặng hồi lâu, sau đó nói: "Diệc Vi huynh, ngươi đi đi, rượu này ta không muốn uống nữa."

Tạ Dịch Vi không hiểu mình đã nói sai câu nào, thở dài: "Ta sẽ không đi đâu. Đêm nay là đêm giao thừa, ta không nỡ để ngươi một mình cô quạnh."

Hai chữ "không nỡ" vừa thốt ra, đôi mắt vốn vô hồn của Tô Trường Sam lập tức dấy lên một cơn bão dữ dội.

Hắn bật dậy, nắm chặt cổ áo trước của Tạ Dịch Vi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen thăm thẳm, gân xanh trên tay nổi rõ. Ánh mắt hắn chứa đựng một cảm xúc khó mà diễn tả, dán chặt vào người trước mặt.

Tạ Dịch Vi sợ hãi đến mức rùng mình, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: "Ngươi, ngươi thật sự không muốn ta ở lại thì ta đi là được. Ngươi đừng giận, giận hại thân thể, chỉ có ngươi đau thôi, ta chẳng đau thay được đâu!"

Tô Trường Sam thực sự muốn lột da rút gân người trước mặt. Hoặc không, đánh gãy chân hắn rồi ném ra núi hoang cũng được!

Hắn đẩy mạnh Tạ Dịch Vi xuống giường, lần này không chút nương tay, thật sự dùng hết sức. Tạ Dịch Vi đập đầu vào cạnh giường, đau đến mức đầu óc choáng váng.

Tô Trường Sam lạnh lùng nói: "Ngươi cút ra ngoài ngay cho ta, đừng lắm lời!"

Chương 448: Đêm Giao Thừa

Rượu qua ba tuần, ánh trăng càng thêm đậm.

Ánh mắt Lý Cẩm Dạ hiện lên, cười nhạt nói: "Vương phi hơi say rồi, bổn vương đưa nàng về phòng. Các vị cứ tự nhiên."

Cao Ngọc Uyên thoáng sửng sốt. Rõ ràng nàng chưa uống lấy một giọt, sao lại thành "hơi say"?

Vừa định lên tiếng phân bua, thì bắt gặp ánh nhìn đen sâu hun hút của Lý Cẩm Dạ, trái tim nàng chợt lỡ một nhịp. Nàng lập tức nghiêng người tựa vào vai hắn, ra dáng mệt mỏi, không thắng nổi men rượu.

Khóe môi Lý Cẩm Dạ thấp thoáng nụ cười như có như không, vững vàng đỡ lấy nàng, liếc mắt về phía Trương Hư Hoài: "Hư Hoài, phiền ngươi giúp Vương phi bắt mạch."

Trương Hư Hoài lập tức ném chén rượu, bước chân loạng choạng đi trước, miệng lẩm bẩm: "Sao uống hai chén đã say rồi chứ, đúng là chẳng ra làm sao!"

Lang trung, lang trung à, làm người phải có lương tâm!

Rõ ràng Lý Cẩm Dạ muốn kiếm cớ để nói chuyện riêng, lại đẩy cớ đó qua chỗ ta, thế mà ngươi còn châm chọc nữa!

Cao Ngọc Uyên âm thầm lườm một cái. Trong lòng nàng nhủ thầm: "Sư phụ, sư phụ à, người như ngươi, miệng mồm cay nghiệt thế này, đừng nói đến A Cổ Lệ thanh cao như vậy, ngay cả cô nương bình thường e là cũng chẳng để mắt đến ngươi!"

Ba người dần rời xa, Tô Vân Mặc lặng lẽ thu ánh mắt, cũng đứng dậy rời tiệc. Lục trắc phi ngồi thêm một lát với dáng vẻ đoan trang, sau đó cũng lui xuống.

Chỗ ngồi chính vắng bóng, không còn ai gò bó, không khí bữa tiệc bỗng trở nên náo nhiệt.

Lão Quản gia sai người hâm nóng thức ăn trên bàn chính, mời các nha hoàn thân cận bên Vương phi và hộ vệ bên cạnh Vương gia cùng ngồi xuống.

Những người này tuy là hạ nhân, nhưng vì luôn theo sát chủ tử, thân phận khác với người thường. Đến lão quản gia gặp họ, cũng phải giữ lễ vài phần.

Giang Phong uống cùng Giang Đình vài chén rồi đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Thấy hắn đến, bếp trưởng vội tươi cười chào hỏi: "Giang quản gia có điều gì dặn dò ạ?"

"Đun ít canh giải rượu, mang đến viện của Vương phi."

"Dạ, dạ!"

"Cho đặc chút."

"Ngài yên tâm, nhất định sẽ nấu thật đậm đà!"

Giang Phong quay lưng rời đi. Vừa rồi câu "Buồn chết mất" của Trương lang trung, hắn nghe rõ mồn một. Không ngoài dự đoán, đêm nay có lẽ sẽ say, chuẩn bị trước vẫn để tiểu thư khỏi lo lắng hơn.

Đi dọc hành lang, đến khúc ngoặt, hắn ngẩng đầu đã thấy mây che trăng mờ, lá cây xào xạc đung đưa.

Giang Phong dừng bước, lấy từ trong ngực ra một túi thêu. Đây là tiền mừng tuổi hắn đã chuẩn bị cho tiểu thư, vẫn chưa tìm được dịp trao đi.

Bất chợt, có tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Giang Phong quay người lại, nhíu mày: "Ôn Tiểu thư, sao ngươi lại đi lối này?"

Ôn Tương cười: "Ngươi đi được, ta lại không sao?"

Giang Phong cất túi thêu trong tay, nghiêm mặt đáp: "Ngươi là khách, đây là nơi dành cho người hầu, ngươi không nên đến."

Câu nói nghe có vẻ lịch sự, nhưng ngữ khí ngầm trách móc. Làm khách, phải tự biết vị trí của mình. Đây là phủ Vương gia, không phải viện nhà ngươi, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Ôn Tương vốn lanh lợi, sắc mặt hơi thay đổi. Nàng ngẩng cằm, lớn tiếng đáp: "Ta thích đến thì sao? Ngươi quản được à?"

Giang Phong làm như không nghe thấy ý châm chọc trong lời nói của nàng, nghiêng người: "Vậy mời Ôn tiểu thư cứ tự nhiên!"

Ôn Tương vẫn đứng yên, liếc qua hắn.

Lúc này, trăng dần ló ra khỏi tầng mây. Giang Phong mặc một chiếc áo bông màu xanh trời, ánh trăng đổ trên vai hắn, khiến cả người trông có phần mờ nhạt. Nhưng vẻ nhạt nhòa ấy, so với nỗi u uất trên khuôn mặt hắn thì chẳng thấm vào đâu.

Ôn Tương thầm nghĩ, người này còn trẻ thế mà sao chẳng bao giờ thấy cười vậy? Nếu hắn cười lên, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Giang Phong thấy nàng không nhúc nhích, hàng mày vốn vừa giãn ra nay lại chau lại. Cô gái này, hắn thật sự không ưa nổi. Tính cách ngang bướng không nói, còn thiếu lễ độ với tiểu thư. Phu thê Ôn lang trung thì hiền lành, vậy mà lại sinh ra đứa con gái...

Hắn chẳng buồn nói thêm, nhấc chân đi tiếp.

Ôn Tương nóng lòng, vội vàng bước theo.

Nghe động tĩnh phía sau, khóe môi Giang Phong nhếch nhẹ, lòng thầm nghĩ: "Cô gái này, không thể chiều chuộng. Chiều quá chỉ càng sinh hư."

Hai người một trước một sau, lặng lẽ đi thêm một đoạn nữa. Ôn Tương cuối cùng không chịu nổi, bước nhanh lên, đi song song với hắn.

Giang Phong nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ nghi ngờ liếc nhìn nàng.

Đại Tân quốc nam tôn nữ ti, vợ chồng bình thường đi đường cũng phải một trước một sau, chỉ có những đôi ân ái như vương gia và tiểu thư mới có thể sánh vai cùng bước.

Ôn Tương cố gắng nở một nụ cười, tìm cớ bắt chuyện: "Ở vương phủ, ngươi đã quen chưa?"

Giang Phong gật đầu.

"Chắc bận rộn hơn trước đây nhỉ?"

Hắn lại gật đầu.

Ôn Tương thầm thở dài, nghĩ bụng: "Ngươi nói một câu đi chứ, ta sắp hết chuyện để nói rồi!"

Giang Phong nhìn thoáng qua ánh mắt bối rối của nàng, dù không hiểu nàng vội vàng gì, vẫn mở miệng: "Hôm nay vương phi đã chuẩn bị cho các ngươi một viện riêng, giường đệm chăn nệm đều mới cả. Đừng ồn ào quá, đưa vợ chồng lang trung nghỉ ngơi sớm đi."

Ôn Tương nghe vậy, ánh mắt lay động, nói: "Đêm nay phải thức đón giao thừa, Vệ Ôn rủ ta cùng thức. Hay là... ngươi cũng đến nhé!"

Nghĩ lại, nàng cảm thấy câu cuối có phần đường đột, vội vàng thêm: "Lúc ở Nam Cương, chẳng phải chúng ta cũng từng cùng nhau đón giao thừa sao?"

Giang Phong nghe vậy, cả người chợt lặng yên.

Người Nam Cương vốn không có tục đón giao thừa. Họ thường uống rượu, nhảy múa chào năm mới. Khi rượu cạn, múa mệt, ai về nhà nấy.

Tiểu thư giữ nếp của Đại Tân quốc, kéo họ cùng đón giao thừa. Khi ấy hoặc uống rượu, hoặc trò chuyện, thời gian trôi qua lúc nào không hay. Giờ nghĩ lại, những khoảnh khắc đó giống như giấc mộng xa xăm.

"Giang Phong, Giang Phong?"

"Hả?" Giang Phong giật mình, lấy lại tinh thần, sắc mặt trầm xuống: "Không cần, các ngươi cứ thức đi."

Ánh mắt thất vọng trong Ôn Tương không sao giấu nổi, im lặng hồi lâu, nàng cười nhạt: "Hóa ra làm tổng quản rồi, nên xem thường chúng ta là đám hạ nhân thấp kém chứ gì."

"Giang Phong biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay áo bỏ đi."

Ôn Tương cắn chặt môi, hàng mi sinh động bỗng chốc ảm đạm hẳn.

*

"Khi bát canh giải rượu được mang vào phòng, Trương Hư Hoài đã hơi ngà ngà say, miệng lẩm bẩm kể những chuyện cũ từ xa xưa."

Khi hắn nói, những nếp nhăn nơi khóe mắt run lên, ánh mắt đen láy tựa như một vũng nước chết không gợn sóng.

Cao Ngọc Uyên nhìn hắn, lòng bỗng dâng lên nỗi buồn khó tả.

Nàng không hiểu được tâm tư của sư phụ, nhưng có thể cảm nhận những gì hắnchôn sâu trong lòng bao năm qua, chỉ mình chịu khổ, thực chẳng dễ dàng gì.

Ngưu Lang Chức Nữ, dẫu xa cách còn có ngày Ô Thước nối cầu; nhưng giữa hắn và A Cổ Lệ, quả thực là vô vọng, xa cách không ngày gặp lại.

Chỉ cần Lý Cẩm Dạ chưa lên ngôi, thì thân phận của A Cổ Lệ không thể lộ diện trước thiên hạ.

"Sư phụ, người đừng buồn, rồi sẽ có cách thôi!"

"Có cách gì chứ?"

Trương Hư Hoài ho nhẹ một tiếng, nói: "Dù thế nào, cũng không thể kéo A Cổ Lệ vào chuyện này. Những năm qua nàng ấy đã chịu quá nhiều khổ sở. Giờ lúc nhạy cảm thế này, lá thư này, ta nghĩ không nên gửi thì hơn, đỡ gây thêm phiền phức cho nàng."

Lý Cẩm Dạ nói nhỏ: "Yên tâm, ta đã cho người giám sát chặt chẽ phủ Phúc Vương rồi."

"Chỉ giám sát phủ Phúc Vương thì không đủ, còn cả Lục gia nữa." Trương Hư Hoài, khi nhắc đến A Cổ Lệ, luôn luôn thêm vài phần cẩn thận.

"Người đâu!"

Thanh Sơn bước vào: "Gia!"

Lý Cẩm Dạ nói: "Bên Lục gia, cử người theo dõi chặt chẽ. Bất cứ kẻ nào ra khỏi thành về hướng Tây Bắc, đều phải để mắt đến."

"Dạ!"

Nhưng đúng lúc Thanh Sơn vừa dứt lời, trong tiếng pháo nổ mừng giao thừa, bốn tên ám vệ Lục gia lặng lẽ vượt qua tường cao, ẩn mình vào bóng tối.

Chương 449: Hóa Ra Là Ta

Đại Khánh bước vào, cố lấy can đảm: "Gia, Tam gia vẫn còn đứng ngoài kia, ngài xem..."

Lời chưa dám nói hết, ý là gọi người vào hay sai người đuổi về? Đại Khánh chỉ biết đứng ngây ra, nhìn chằm chằm sắc mặt chủ nhân.

Tam gia đúng là một nhân vật kỳ quái. Rõ ràng gia đã đuổi hắn đi, hắn lại chẳng chịu đi, cứ đứng lì ở cổng viện, khuyên thế nào cũng không động lòng. Trời thì lạnh căm căm, nhỡ đâu hắn nhiễm lạnh đổ bệnh, biết ăn nói làm sao bên phía Vương phi đây?

Tô Trường Sam vớ lấy cái ống bút bên cạnh, ném thẳng về phía đầu Đại Khánh, miệng quát lớn: "Ngươi cuối cùng có ích gì không hả?"

Đại Khánh ngửa người tránh, xoa xoa đầu, giọng như sắp khóc: "Gia, tiểu nhân đã khuyên suốt cả buổi, nước bọt khô cả rồi, Tam gia chỉ nói đợi ngài hết giận, hắn sẽ đi."

Tô Trường Sam chỉ vào hắn, tức đến không nói nổi. Cái tên Tạ Dịch Vi này, đúng là cố tình khiến hắn không yên thân.

Ở ngoài viện, Tạ Dịch Vi rùng mình một cái, lòng nghĩ: "Đã qua một canh giờ rồi, chắc Trường Sam huynh nguôi giận rồi, mình chào hỏi rồi về là vừa."

Hắn co ro, bước đến trước cửa, đưa tay định gõ thì cửa thư phòng bất ngờ mở toang, một bóng người từ trong lao thẳng ra.

Tạ Dịch Vi tay chân đã đông cứng, vội vàng đỡ lấy người kia. Tô Trường Sam không kịp phanh lại, ngã nhào vào lòng hắn.

Chân Tạ Dịch Vi vốn đã không vững, bị đẩy lùi mấy bước, tay theo phản xạ nắm chặt lấy, chẳng may lại nắm trúng tay Tô Trường Sam.

Tô Trường Sam thoáng ngớ người, rồi dở khóc dở cười. Hắn bẻ ngược tay lại, cảm giác lạnh buốt đến tận xương làm hắn không khỏi hít sâu một hơi. Trong lòng lẩm bẩm: "Kiếp trước mình nhất định nợ người này."

Không nói thêm nửa lời, hắn dùng sức kéo Tạ Dịch Vi vào thư phòng, ném mạnh người lên giường sưởi.

"Trường Sam huynh, chuyện là..."

Tạ Dịch Vi chưa kịp nói hết, một chiếc chăn bông dày ụ ụ đã bay thẳng vào đầu, phủ kín mặt mũi hắn.

Tô Trường Sam nhào tới, đấm liên tiếp mấy cú qua lớp chăn bông, đánh đến mười mấy lần mới chịu dừng tay.

Đại Khánh lén khép cửa phòng lại, không nhịn được lẩm bẩm: "Gia mình miệng thì nói đánh giết, nhưng thật ra toàn đấm vào bông, chẳng có chút lực nào!"

Nhị Khánh nghe vậy, không nói không rằng đá thẳng vào mông Đại Khánh, mắng nhỏ: "Ngươi muốn chết hả? Chuyện của chủ tử cũng dám nhiều lời!"

Đợi đến khi bên ngoài không còn tiếng động, Tạ Dịch Vi mới chui được đầu ra khỏi chăn, thở dài: "Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, giờ huynh bớt giận chưa?"

Tô Trường Sam quay đầu, không buồn đáp.

Tạ Dịch Vi xoa tay cười: "Được rồi, ta về đây. Huynh nghỉ ngơi cho tốt. À, đây là bao lì xì đầu năm, chỉ là chút tâm ý, huynh nhận lấy đi."

Tô Trường Sam cầm túi thêu ném trả thẳng vào người hắn, giọng lạnh băng: "Về cái gì mà về? Ta uống nhiều rồi, ở lại hầu ta!"

Tạ Dịch Vi cạn lời: "Ngươi không phải còn có đám hạ nhân sao, sao lại bắt ta hầu hạ?"

"Ai bảo ngươi vừa rồi nói bậy?"

Tạ Dịch Vi nghe vậy muốn khóc mà không ra nước mắt, chui đầu vào chăn rên rỉ: "Người này, đúng là..."

Mắng thì mắng, người thì vẫn ngoan ngoãn ở lại.

Tô Trường Sam quả thực uống hơi nhiều, trước đó đã nôn một lần, men rượu dần tan. Nhưng vừa rồi lăn lộn một hồi, men rượu lại bốc lên, hắn chẳng buồn để ý, nằm im không nhúc nhích.

Tạ Dịch Vi nhích lại gần, nhẹ nhàng đẩy vai hắn. Thấy không có phản ứng,bèn đứng dậy rót một ly trà ấm, một tay đỡ Tô Trường Sam ngồi dậy: "Uống một ít đi, giải rượu cho bớt khó chịu."

Tô Trường Sam hé mắt nhìn, ánh sáng trong thư phòng ấm áp như mùa xuân, chỉ có ánh mắt Tạ Dịch Vi là sáng rực, vừa đủ rực rỡ, không tối tăm, cũng chẳng chói lóa.

Tô Trường Sam bỗng cảm nhận tim mình đập mạnh một nhịp.

Hắn ghé sát lại, nhận lấy ly nước từ tay Tạ Dịch Vi rồi uống cạn.

Tạ Dịch Vi đặt hắn xuống, kéo chăn đắp lên người, sau đó dịch bếp than gần lại vài tấc. Thổi tắt ngọn nến, hắn rút một góc chăn, nằm xuống giường.

Tô Trường Sam nhắm mắt, nhưng trong lòng lại không hề buồn ngủ.

Hắn là thế tử của Vệ Quốc Công, chỉ cần hắn gật đầu, bao nhiêu nam nhân nữ nhân sẵn sàng lao vào. Những ngày đầu bị cấm túc, hắn cũng đã từng gọi một vài người đến bên mình.

Nhưng gọi thì gọi, lòng hắn không ngừng so sánh họ với Tạ Dịch Vi. Kết quả, càng so sánh, lại càng cảm thấy vô vị.

Không ai trong số đó có được khí chất nho nhã đậm chất sách vở như người kia; cũng chẳng ai khiến hắn vừa yêu vừa hận đến mức đau khổ không thôi.

Thôi, thôi, thôi!

Hắn là người tự dâng mình lên, lúc này không lợi dụng thì sau này cũng chẳng còn cơ hội nữa.

Tô Trường Sam trở mình một cái thật mạnh, sau đó lại ngoan ngoãn nằm xuống, tay chân đè hết lên người Tạ Dịch Vi.

Tạ Dịch Vi "chậc" một tiếng, hít vào một hơi: "Uống rượu vào, ngủ cũng chẳng yên."

Nói xong, hắn đưa tay ra véo mũi Tô Trường Sam vài cái: "Tính tình nóng nảy thế này, thảo nào suốt ngày gây sự đánh nhau."

Trời đất!

Tô Trường Sam đang giả vờ ngủ, lòng như có dòng máu sôi trào, muốn gào lên: Xin ngươi đừng véo nữa, ngươi muốn lấy mạng ta sao!

Ai ngờ Tạ Dịch Vi véo đến nghiện, lại véo thêm vài lần nữa mới chịu buông tay. Hắn nhích người gần hơn, nhắm mắt ngủ.

Hơi thở nóng hổi phả vào mặt, Tô Trường Sam gần như nổi điên. Hắn cuối cùng không chịu nổi, mở mắt ra.

Khuôn mặt kia, từng nét mày từng nét mắt như được trời cao tỉ mỉ khắc họa. Nhất là đôi mắt, khiến người khác chẳng thể rời mắt.

Không biết nhìn bao lâu, Tô Trường Sam từ từ ghé sát, nhẹ nhàng chạm lên môi Tạ Dịch Vi, tựa như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã buông.

Tiếng tim đập như sấm rền vang trong lồng ngực. Khoảnh khắc đó, lòng hắn vừa ngọt ngào hạnh phúc, vừa đau khổ đến nghẹn ngào.

Nếu chết ngay lúc này, cũng đáng!

Nhưng Tạ Dịch Vi đã ngủ thật chưa?

Chưa.

Trước khi ngủ, hắn có thói quen suy tưởng một tuần trà. Khi còn đi học, hắn suy tưởng những bài học từ tiên sinh; sau khi trưởng thành, hắn suy tưởng những hành động trong ngày.

Vì quá nhập tâm, hắn hoàn toàn không nhận ra ánh mắt chăm chú vẫn dõi theo mình, cho đến khi cảm nhận được đôi môi áp lên, đầu óc hắn chợt trống rỗng.

Tựa như có gì đó, trong khoảnh khắc ấy, âm thầm đứt đoạn; rồi lại tựa như có thứ khác, cùng lúc ấy, lặng lẽ nối liền.

Những lời nói vang lên như cuộn phim chạy qua tâm trí hắn: "Ví như ta thích một nam nhân thì sao?"

"Vì hắn, ta nguyện từ bỏ Phủ Vệ Quốc Công."

"Ta tốt thế này, vì sao hắn lại không thích ta?"

"Tạ Dịch Vi, ta muốn nói với ngươi một điều!"

"Ví như ta thích ngươi, ngươi sẽ phản ứng thế nào?"

"Ngươi xem, ngươi chẳng biết đùa gì cả. Dịch Vi huynh, ta thích ngươi, thích ngươi đó!"

Thì ra... thì ra... người mà hắn thích... là... là... ta!

Phát hiện ấy như một trận đại chiến kinh thiên động địa, thiêu đốt Tạ Dịch Vi thành tro bụi.

Hắn run rẩy, cố gắng giấu mặt vào chăn, đôi vai thường ngày thẳng tắp giờ đây như sắp gãy vụn.

Rượu có thể giải sầu, có thể tăng hứng khởi, có thể khiến má hồng... vậy mà cũng có thể khiến người ta nổi điên, phát cuồng!

Chương 450: Bà Mối

Đêm giao thừa, có người day dứt nhớ thương, có kẻ khổ sở cầu mà không được, có kẻ hồn xiêu phách tán, lại có người vợ chồng ân ái như thuở ban đầu.

Khi Cao Ngọc Uyên tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Nàng vừa mở mắt bèn thấy Lý Cẩm Dạ đang lười nhác tựa vào đầu giường, tay nghịch những lọn tóc dài của nàng.

Nàng cười hỏi: "Sao vẫn chưa dậy?"

"Hôm nay là mồng một, không cần vào triều, cũng chẳng có khách, chúng ta cứ nằm cả ngày ở trong phòng đi."

Vừa dứt lời, như để làm trái lại điều vừa nói, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của La ma ma ngoài cửa: "Vương gia, lão quản gia nói có khách, là Trình tướng quân và Tôn tướng quân đến."

Lọn tóc đen trong tay buông rơi, ánh mắt bình thản của Lý Cẩm Dạ đột nhiên trở nên trầm lắng.

Hắn ngồi dậy, kéo chăn đứng lên. Cao Ngọc Uyên cũng định ngồi dậy theo, nhưng bị bàn tay hắn nhẹ nhàng đè lại: "Đừng vội. Dặn nhà bếp chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn một chút, ta sẽ giữ họ lại dùng bữa."

Cao Ngọc Uyên gật đầu, mỉm cười nói: "Chốc nữa ta qua xem mạch cho họ. Tối qua nhìn sắc mặt hai người, ta thấy đều không tốt."

"Được!"

Nghe thấy động tĩnh, mấy tiểu nha hoàn bước vào hầu hạ. Một lát sau, Lý Cẩm Dạ rời đi.

Cao Ngọc Uyên đứng dậy, hỏi: "Sư phụ ta đâu?"

"Thưa tiểu thư, Trương thái y vẫn chưa dậy."

Cao Ngọc Uyên trầm ngâm một lúc, rồi dặn: "Bảo nhà bếp mang bữa sáng đến cho thái y, còn bữa trưa thì chuẩn bị thêm vài món, hai vị tướng quân sẽ ở lại dùng cơm đó."

"Vâng!"

Rèm cửa vừa lay động, La ma ma bước vào, ra hiệu cho mấy nha hoàn lui xuống, rồi nói nhỏ: "Tiểu thư, tối qua có người thấy Ôn Tương cô nương và Giang Phong một trước một sau đi vào viện."

"Ồ?"

Cao Ngọc Uyên nhìn La ma ma, ánh mắt lóe sáng, mỉm cười nói: "Chẳng lẽ hai người đó vừa mắt nhau rồi?"

La ma ma lắc đầu, ra ý không rõ.

Cao Ngọc Uyên bật cười: "Nếu họ thực sự vừa mắt nhau, đây cũng là một mối nhân duyên tốt. Ôn Tương tính tình tuy có chút bướng bỉnh, nhưng tâm địa lương thiện, dung mạo đoan trang."

La ma ma cũng cười: "Quan trọng là Ôn Tương cô nương còn có tài y thuật, trong nhà chỉ có một mình nàng là con gái. Giang Phong tuy có nghĩa phụ là Giang Đình, nhưng thực ra hắn cô đơn không nơi nương tựa. Về gia thế, cũng coi như xứng đôi. Còn về tính cách, Giang Phong trầm ổn, có thể chế ngự được Ôn Tương."

Cao Ngọc Uyên mỉm cười hài lòng: "Người Ôn gia đã rời phủ chưa?"

"Chưa, vừa dùng xong bữa sáng."

"Giữ họ lại thêm một ngày, bảo Ôn Tương đến gặp ta, ta muốn hỏi chuyện nàng."

"Lão nô lập tức đi gọi người."

Rất nhanh, Ôn Tương đã đến, dáng vẻ tươi tắn đứng trước mặt Cao Ngọc Uyên: "Cao Ngọc Uyên, tỷ tìm ta có việc gì?"

Cách xưng hô của Ôn Tương vẫn như trước, không hề tỏ ra câu nệ dù Cao Ngọc Uyên giờ đã là vương phi.

Cao Ngọc Uyên rất thích tính cách này của nàng, mỉm cười không nói, chờ Như Dung dâng lên một chén trà xanh nóng hổi, mới chậm rãi hỏi: "Ôn Tương, năm nay muội cũng lớn rồi, đã nghĩ đến chuyện hôn nhân chưa?"

"Đã nghĩ rồi."

"Vậy có người nào muội để ý không?"

"Có." Ôn Tương vẫn là Ôn Tương, mặt không đỏ, tim không loạn, thản nhiên gật đầu.

Cao Ngọc Uyên giả vờ ngạc nhiên: "Ai vậy?"

"Cao Ngọc Uyên, ngươi hỏi chuyện này làm gì?" Ôn Tương thở dài.

Cao Ngọc Uyên mỉm cười: "Hỏi để làm mối cho ngươi chứ sao. Chúng ta cùng lớn lên, ngươi là muội muội trong lòng ta, chuyện hôn nhân của ngươi, ta luôn để tâm."

Ôn Tương thoáng sững sờ, không nói gì.

Cao Ngọc Uyên đợi một lúc, cười bảo: "Sao tự nhiên lại ngượng ngùng thế? Không giống ngươi chút nào."

Ánh mắt Ôn Tương thoáng xao động, có chút do dự: "Không phải ngượng, chỉ là ta chưa chắc chắn."

Cao Ngọc Uyên: "..." Chẳng lẽ, người nàng thích không chỉ có Giang Phong?

"Ta chưa chắc hắn có thích ta hay không. Nếu có, không cần ngươi hỏi, ta cũng sẽ nhờ ngươi làm chủ; nhưng nếu hắn không có ý với ta..." Ôn Tương thở dài: "Ta không muốn ép buộc người khác."

Cao Ngọc Uyên nghe đến đây bèn hiểu ra, không ngờ chuyện này lại thú vị như vậy!

Nàng không đáp, chỉ cười nhìn Ôn Tương đầy ẩn ý.

Ôn Tương bị ánh mắt ấy làm cho không tự nhiên, đành cắn răng nói: "Ta thích Giang Phong, đã thích từ khi còn ở Nam Cương. Nhưng chắc chắn hắn không thích ta, lúc nào nhìn ta cũng lạnh nhạt, ánh mắt chẳng chút ấm áp."

"Phụt!"

Cao Ngọc Uyên bật cười thành tiếng: "Đến cả ánh mắt có ấm áp hay không mà muội cũng nhận ra, Ôn Tương à, ngươi không nên làm lang trung, mà nên đi làm thầy bói mới đúng."

Nếu là trước kia, Ôn Tương chắc chắn sẽ có cả tràng lý lẽ để đáp trả, nhưng lúc này nàng chỉ thở dài: "Cao Ngọc Uyên, ta không ngốc, một người đối tốt với ta hay không, chẳng lẽ lại nhìn không ra sao?"

Chẳng lẽ thật sự không thích?

Cao Ngọc Uyên nén cười: "Một lát nữa ta sẽ gọi Giang Phong đến hỏi."

"Ta có thể đứng sau bình phong nghe không?" Ôn Tương cười khổ: "Ta muốn nghe hắn tự mình nói."

Giang Phong bước vào, trên người vẫn còn hàn khí: "Tiểu thư, gọi ta có việc gì?"

Cao Ngọc Uyên bị khí chất lạnh lùng sắc bén của hắn làm ngẩn người một chút, sau đó bèn đổi giọng: "Nghĩa phụ của ngươi nhiều lần nhắc với ta, rằng ông ngày một già yếu, luôn mong ngươi sớm lập gia đình."

Giang Phong trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị, như muốn nói "Sao tiểu thư lại biến thành bà mối thế này?" Nhìn nàng chằm chằm.

Cao Ngọc Uyên có chút xấu hổ, nhưng vẫn giữ nét mặt bình thản. Nàng hiểu rằng, với người như Giang Phong, nói vòng vo sẽ không có tác dụng, chỉ còn cách nói thẳng: "Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng. Ngươi có thích ai không? Nếu có, ta sẽ làm chủ giúp ngươi."

"Không." Giang Phong đứng dậy: "Nếu không còn việc gì, ta xin phép đi trước."

Cao Ngọc Uyên bị thái độ của hắn làm kinh ngạc: "Khoan đã, ta còn chưa nói xong."

Giang Phong lập tức cúi đầu tiến lên, thái độ cung kính: "Tiểu thư còn gì chỉ bảo không?"

"Ta..." Cao Ngọc Uyên khựng lại, bất giác nghẹn lời.

Giang Phong mỉm cười, ánh mắt thoáng nét giễu cợt. Khi hắn cười, đôi lông mày kiếm như sáng bừng lên, mang theo nét trong trẻo đầy sức sống. Hắn thầm nghĩ: "Tiểu thư mới thành thân chưa bao lâu, giờ lại muốn làm bà mối, mà cách làm bà mối này, thật sự không giống ai."

Mặt Cao Ngọc Uyên tối sầm, cảm giác như bị xúc phạm. Nàng hít sâu một hơi, giữ giọng nghiêm nghị: "Ta là chủ tử hay ngươi là chủ tử? Ngươi... không thể chờ ta nói hết lời sao?"

Giang Phong lập tức thu nụ cười lại, cúi đầu thật thấp, giọng điệu hối lỗi: "Tiểu thư trách rất đúng!"

Hắn nói xong, không dám ngẩng đầu lên, dáng vẻ ngoan ngoãn nhưng trong lòng lại thầm cười khổ. Tiểu thư nhà mình làm mai mối mà lại thành thế này, đúng là chỉ có một không hai!

Cao Ngọc Uyên nhẹ nhàng nói, giọng điệu dịu dàng: "Ta thấy tiểu thư nhà Ôn lang trung, Ôn Tương, rất hợp với ngươi. Nha đầu đó vừa biết chữa bệnh, tính cách lại thẳng thắn, là một người..."

"Tiểu thư!"

Giang Phong lạnh lùng ngắt lời: "Ta chỉ xem nàng ấy như muội muội, không hề có ý nghĩ vượt quá giới hạn. Trong phủ còn nhiều việc vặt, ngày mai ta lại phải theo nghĩa phụ chuẩn bị cho hôn sự của Tam gia, không thể trò chuyện thêm với tiểu thư. Giang Phong cáo lui."

Đi được vài bước, hắn bất ngờ dừng lại, quay người, nhìn thẳng vào gương mặt của Cao Ngọc Uyên: "Nghĩa phụ cả đời sống cảnh cô đơn vì Cao gia. Ta do nghĩa phụ một tay nuôi nấng, ân dưỡng dục lớn hơn trời. Cả đời này, ta cũng không muốn thành thân, chỉ muốn giống như nghĩa phụ, hầu hạ chủ nhân đến hết đời. Nếu tiểu thư thấy ta không xứng, có thể đuổi ta ra khỏi vương phủ ngay lúc này; còn nếu tiểu thư không chê, từ nay xin đừng nhắc đến chuyện 'nam lớn thành thân, nữ lớn gả chồng' nữa. Và..."

Ánh mắt Giang Phong thoáng liếc qua bức bình phong sau lưng nàng: "Bây giờ tiểu thư đã là vương phi, thân phận không tầm thường. Những việc cần lo là chuyện đại sự bên cạnh vương gia. Tiểu thư không cần bận tâm đến hôn sự của một người không liên quan. Người hiểu chuyện sẽ nói tiểu thư quan tâm đến người dưới, nhưng người không biết lại cho rằng An Thân Vương phi rảnh rỗi chẳng có việc gì làm đó."

"Ngươi cũng không cần bóng gió mắng người khác!"

Từ sau bức bình phong, Ôn Tương bước ra, đôi mắt long lanh và những giọt nước mắt còn chưa khô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro