Chương 81-85
Chương 81: Hậu Nhân Cao Gia Ở Đâu
Tạ quản gia như líu cả lưỡi, lời nói còn lắp bắp hơn cả lão phu nhân.
"Kinh... kinh thành... kinh thành truyền chỉ, lão... lão gia... bảo ngài mau... mau về."
"Cái gì?"
Mắt Tạ lão phu nhân đột ngột co lại, tay run rẩy làm rơi chén trà xuống đất vỡ tan.
Bà không kịp chào hỏi, bèn nhấc váy chạy ra ngoài.
Cố Thị sợ đến mất hồn, vội vàng theo sau, đến nửa đường mới nhớ còn bốn vị tiểu thư chưa kịp đi cùng.
"Mau, theo ta về phủ."
Cố Thị vừa dứt lời, ba vị tiểu thư Tạ phủ lập tức vội vàng theo sau, chỉ còn Tạ Ngọc Uyên thong thả quay lại đại đường, cúi mình hành lễ trước Tưởng phu nhân còn đang đờ đẫn.
"Phu nhân, trong nhà có chuyện gấp, chúng con xin cáo lui, hôm khác sẽ đến vấn an phu nhân."
Tưởng phu nhân như giật mình tỉnh dậy, hồn vía lơ lửng trả lời: "Con ngoan, đi đi. Người đâu, đưa tam tiểu thư về phủ."
Mọi người nghe thấy, trong lòng đều kinh ngạc.
Tưởng phu nhân bảo đưa tam tiểu thư về phủ, mà không phải lão phu nhân hay đại phu nhân... sao tam tiểu thư lại được phu nhân coi trọng đến thế?
Tạ Ngọc Uyên nhấc váy, xoay người bước ra khỏi chính đường.
Bước chân trái vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, giống hệt ngày quan trọng kiếp trước vậy.
Cũng chính ngày này, số phận của nương và nàng đã thay đổi hoàn toàn.
...
Trước cổng Trần phủ.
A Cửu vén rèm xe: "Tam tiểu thư, mời người."
Tạ Ngọc Uyên không để lộ chút biểu cảm nào: "Xe ngựa của Tạ phủ ta đâu?"
A Cửu kính cẩn trả lời: "Xe ngựa của phủ đã sớm rời đi, phu nhân sai tiểu nhân đưa tam tiểu thư về."
A Bảo giận đến mức đôi mày liễu dựng ngược: "Đang yên đang lành sao có thể nói đi là đi, chẳng thèm đợi người."
"Chuyện này..." A Cửu lắp bắp không trả lời được, chỉ đành im lặng.
"A Bảo, giờ không phải lúc tranh cãi, lên xe thôi."
Tạ Ngọc Uyên nhấc váy, nhanh nhẹn trèo lên xe.
A Cửu phóng người lên ngồi đánh xe, giật cương một cái, xe chạy nhanh về Tạ phủ.
A Bảo vẫn còn tức: "Tiểu thư, lão phu nhân, đại phu nhân không đợi người thì thôi, cớ sao đại tiểu thư nhị tiểu thư cũng không chờ, trong khi người vừa tặng đại tỷ chiếc vòng quý giá thế kia."
Tạ Ngọc Uyên gật nhẹ đầu: "A Bảo, kinh thành truyền chỉ, tốt hay xấu còn chưa rõ, ta là tam tiểu thư, chẳng đáng là gì so với tiền đồ của Tạ phủ."
A Bảo nghe xong, mắt giật một cái, căng thẳng đến không nói nên lời.
Tạ Ngọc Uyên khẽ ho, mắt liếc nhìn A Cửu đang đánh xe, môi mỉm cười lạnh lẽo.
Tưởng phu nhân thực lòng tốt muốn đưa nàng về sao?
Chẳng qua là nhân cơ hội A Cửu đưa nàng về, dò xem rốt cuộc kinh thành truyền chỉ gì, mỗi lời nói, mỗi hành động đều có dụng ý cả.
A Cửu đánh xe, vừa nhanh vừa ổn định, chỉ trong nửa khắc đã tới cổng chính Tạ phủ.
Lúc này, cổng chính đang mở rộng.
Tạ Ngọc Uyên vừa xuống xe, mới nhận ra xe của nữ quyến Tạ phủ cũng vừa đến nơi.
Chẳng kịp chào hỏi, mọi người vội vã chạy tới Phúc Thọ Đường.
Lúc này trong Phúc Thọ Đường, trên bàn đã đốt hương, Tạ nhị gia mặc quan phục, dẫn theo các nam quyến Tạ phủ quỳ trong sảnh.
Trước mặt họ là quan nội thị đang tuyên chỉ.
Tạ Ngọc Uyên lập tức liếc nhìn nội thị, trong mắt lóe lên vẻ kỳ lạ.
Kiếp trước người tuyên chỉ không phải là hắn, mà chiếu chỉ cũng không đến sớm thế này, phải sau tiết Sương Giáng mới đến.
Thôi vậy!
Đến giờ phút này rồi, còn nghĩ sớm muộn làm gì, dù sao chiếu chỉ kinh thành cũng đã đến.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, Tạ Diệc Đạt... thăng làm Hồng Lô thiếu khanh, lập tức vào kinh nhận chức."
Tạ Ngọc Uyên đột ngột ngẩng đầu, không dám tin vào tai mình.
Nàng nghe nhầm chăng, thăng làm Hồng Lô thiếu khanh?
Sao có thể như vậy?
Kiếp trước chức vị của cha nàng không hề thay đổi.
Người trong hoàng cung rõ ràng biết những gì ông ta đã làm với nương con nàng, sao còn thăng quan?
Nội thị Vương Trực vừa thấy chỉ dụ còn chưa tuyên xong, Tạ gia đã có người ngẩng cao đầu, bèn nhíu mày, bình tĩnh đọc hết chỉ dụ.
Đọc xong, hắn kéo giọng cao the thé, vừa cay độc vừa mỉa mai: "Vị tiểu thư này, có ý kiến với thánh chỉ của hoàng thượng sao?"
Cả Tạ gia vội quay đầu nhìn, thấy Tạ Ngọc Uyên đứng thẳng, vẻ mặt như hồn lìa khỏi xác, sợ đến mức kinh hoàng.
Nghiệt súc này!
Nàng muốn cả Tạ gia cùng nàng đi chết sao!
Tạ nhị gia lăn lộn ở chốn quan trường bao năm, vội vàng run rẩy nói: "Vương đại nhân, tiểu nữ vừa được đón về phủ, chưa hiểu quy củ triều đình, mong đại nhân lượng thứ. Tạ Ngọc Uyên, còn không mau tạ tội với đại nhân?"
Mắt Vương Trực sáng lên, khuôn mặt âm trầm nặn ra nụ cười: "Mẫu thân của cô nương là ai?"
Tạ nhị gia vội trả lời: "Mẫu thân nàng là Cao Thị."
Vương Trực liếc nhìn Tạ Ngọc Uyên.
Hóa ra, đây chính là cháu gái thân thiết của Cao quý phi, hậu nhân Cao gia!
Phản ứng đầu tiên của Vương công công là, dáng vẻ đứa trẻ này có hơi giống với Cao quý phi, chỉ là khóe mắt, đầu mày thêm phần sắc bén.
"Thôi đi, thôi đi, kẻ không biết không có tội. Tam tiểu thư, biết dập đầu tạ ơn là được."
Lúc này Tạ Ngọc Uyên mới như bừng tỉnh, bèn theo người nhà dập đầu ba lần, hô vạn tuế.
Vương Trực giao chiếu chỉ cho người Tạ gia, Tạ lão gia lập tức kính cẩn đặt lên bàn thờ.
Tạ nhị gia bước lên một bước: "Vương đại nhân đi đường vất vả, mời ngài..."
"Khoan đã!"
Vương Trực lạnh lùng ngắt lời, vẫy tay với Tạ Ngọc Uyên: "Tam tiểu thư, mời ngươi quỳ trước mặt ta."
Người Tạ gia nghe vậy, lòng chấn động như sụp đổ.
Quả nhiên, chiếu chỉ từ kinh thành là vì nha đầu này, còn việc nhị gia thăng quan cũng phần lớn nhờ vào nàng.
Tạ Ngọc Uyên tiến lên quỳ xuống: "Đại nhân có gì căn dặn?"
Vương Trực cười đầy ẩn ý: "Không dám, không dám, mấy năm nay nương con ngươi vẫn ổn chứ?"
Tạ Ngọc Uyên mắt cay xè, nước mắt chưa rơi xuống, nghẹn ngào không nói nên lời.
Vương Trực có thể vươn lên đến vị trí truyền chỉ ra ngoài cung, không phải loại người tầm thường trong đám thái giám, có loại người nào, tình huống gì mà chưa từng gặp, lúc này lập tức hừ một tiếng.
Tiếng hừ này làm cả Tạ gia hoảng hốt quỳ xuống, không ai dám thở mạnh.
Chỉ mong trời cao phù hộ, nha đầu này đừng nói sai lời nào, nếu không Tạ gia sẽ xong đời.
"Hoàng thượng một hôm mơ thấy Cao quý phi, tỉnh dậy lập tức hỏi hạ nhân, hậu nhân Cao gia hiện giờ ở đâu?"
Nước mắt Tạ Ngọc Uyên tuôn trào, tay giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm.
Họ nhà Cao tuyệt diệt, chỉ còn lại nương và nàng, tất cả đều đã đến phủ Diêm Vương trình diện, kẻ đầu sỏ chính là người ngồi trên ngai vàng kia.
Kết quả hắn lại giả bộ nhân từ hỏi "hậu nhân Cao gia ở đâu"? Cả thiên hạ này, chẳng ai vô sỉ, giả tạo hơn hắn nữa!
"Tam nha đầu, sao còn không tạ ơn thánh ân?" Tạ nhị gia đứng một bên sốt ruột.
Tạ Ngọc Uyên sâu hít một hơi: "Mẫu thân ta điên dại, không thể gặp người, ta xin thay nương tạ ơn thánh ân."
Nói rồi, nàng quỳ lạy thật sâu.
Chương 82: Kẻ Gan Lớn Mới Ăn No
Vương Trực nhìn sâu vào Tạ Ngọc Uyên.
Hắn hầu bên vua, đều đã chứng kiến đủ loại ân sủng hay tai họa.
Nhớ ngày xưa, khi tiên đế còn tại vị, Cao gia quả là được lòng vua, đến mức các hoàng tử, hoàng tôn thấy Cao Bân đều phải kính cẩn gọi một tiếng: "Cao tiên sinh."
Khi tiên đế qua đời, Cao quý phi được sủng ái, Cao gia bề ngoài vẫn được ân sủng, nhưng thực tế đang trên đà suy thoái.
Sau này, quý phi cũng ra đi, Cao gia hoàn toàn mất thế lực trong triều đình.
Vương Trực trầm giọng hỏi: "Sấm sét hay mưa móc đều là ân vua ban, tam tiểu thư có tâm nguyện gì muốn tâu với hoàng thượng không?"
Tạ Ngọc Uyên ngước đôi mắt đẫm lệ: "Nếu ta nói ra, hoàng thượng liệu có chấp thuận không?"
Vương Trực cười ha hả, trong bụng nghĩ nha đầu này đúng là chưa từng thấy thế gian: "Ngươi cứ nói thử xem."
Tạ Ngọc Uyên cắn môi nói: "Ta không có tâm nguyện gì khác, chỉ mong của hồi môn nương ta có thể được trả lại nguyên vẹn."
Nghe xong, mặt Vương Trực biến sắc, đôi mắt sắc như chim ưng chĩa thẳng về phía Tạ nhị gia.
Tạ nhị gia sợ hãi cúi rạp người, quỳ rạp trên đất run như cầy sấy: "Đại nhân, oan uổng quá."
Tạ Ngọc Uyên lấy từ trong người ra một tờ danh sách của hồi môn mới tinh: "Đại nhân, ngài có muốn xem danh sách của hồi môn của nương ta không?"
Vương Trực cầm lấy, chỉ lật một trang, nụ cười nhạt trên môi không kìm được mà bật ra.
Quả thực là chuyện cười!
Một tiểu thư quyền quý Cao gia, chẳng lẽ của hồi môn chỉ là mấy thứ đồng nát sắt vụn này thôi sao? Hắn còn nhớ khi Cao Thị đi lấy chồng, cả quý phi cũng ban thưởng nhiều đồ tốt.
Tạ Ngọc Uyên quỳ xuống: "Xin đại nhân thay ta tâu lên hoàng thượng vài lời. Những thứ này tuy không đáng giá, nhưng là kỷ vật cuối cùng của nhà ngoại để lại cho nương ta, nếu đến cả chút kỷ vật này cũng không còn, nương ta sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?"
Vương công công không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt sắc bén, nửa cười nửa không nhìn Tạ nhị gia.
Mồ hôi lạnh từ lưng Tạ nhị gia rịn ra, lòng hận nương mình đến tận xương.
Làm giả danh sách của hồi môn, định lừa ai chứ?
Nha đầu này là dòng dõi Cao gia, sao dễ qua mặt vậy được, đúng là tự chuốc họa vào thân!
Lão phu nhân Tạ gia lúc này hận Tạ Ngọc Uyên đến tận cùng.
Biết nha đầu này gan lớn, nhưng không ngờ gan nàng lại lớn đến mức này, dám đứng trước mặt nội thị đòi của hồi môn của nương mình.
Nàng lấy đâu ra can đảm như vậy?
Trên môi Tạ Ngọc Uyên thoáng nở nụ cười nhạt.
Những chuyện thuận theo thời thế, nhất định phải làm, nếu không làm, chắc chắn sẽ bị trời đánh.
Tạ gia đến cả của hồi môn còn dám lừa đảo, vậy còn gì mà họ không dám làm.
Nàng phải rõ ràng, minh bạch mà nói cho Tạ gia biết, rằng Tạ Ngọc Uyên tuy chỉ có một mẫu thân điên dại, nhưng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt.
Kinh thành vẫn còn người để mắt đến đấy!
Vương công công mặt nghiêm lại: "Tạ đại nhân, hoàng thượng thường nói làm bề tôi, phải lo cho gia đình, tu thân. Gia đình mà không lo chu toàn, chức quan cũng không cần làm nữa."
Tạ nhị gia vừa được thăng quan, niềm vui chưa kịp thấm vào lòng, nghe thấy không cần làm quan nữa, hoảng sợ đến mức liên tục dập đầu xin tha.
Tạ Ngọc Uyên đứng thẳng người, lấy từ trong người ra một quyển sổ đã ố vàng.
"Đại nhân, nếu trả lại của hồi môn của nương ta đầy đủ, cha ta vẫn có thể làm quan."
"Tạ Ngọc Uyên, ngươi lấy danh sách của hồi môn từ đâu ra hả?" Tạ lão phu nhân thất thanh kêu lên.
Ánh mắt Vương Trực đột nhiên sắc bén, Tạ lão phu nhân sợ hãi vội lấy tay bịt chặt miệng.
"Tạ đại nhân, ta nhất định sẽ tâu lại toàn bộ sự việc này lên hoàng thượng, cáo từ!"
"Đại nhân, đại nhân, xin đại nhân dừng bước."
Tạ nhị gia thấy tình hình không ổn, bèn quỳ bò hai bước, ôm chặt chân Vương Trực, cản lại.
"Đại nhân bớt giận, trong vòng ba ngày nhất định trả về toàn bộ của hồi môn của Cao Thị nguyên vẹn, xin đại nhân yên tâm, xin đại nhân yên tâm."
Vương Trực nhìn về hướng kinh thành, chắp tay một cái.
"Tạ Diệc Đạt, nếu quý phi còn sống, chỉ riêng chuyện làm giả danh sách của hồi môn này thôi, Tạ gia e rằng đã phải chịu tội tru di cả nhà, chết không có chỗ chôn rồi."
Lão phu nhân nghe đến từ "tru di cả nhà", kêu lên thảm thiết rồi ngất xỉu.
Mặt Tạ nhị gia trắng bệch: "Đại nhân bớt giận, là phụ nhân trong nội phủ hồ đồ."
Vương Trực lắc đầu: "Nữ nhân hồ đồ, ngài không thể hồ đồ; người mà hồ đồ, thì cách cái chết không xa đâu."
Tạ nhị gia đầu óc như ù đi, cảm thấy khí huyết như dồn lên tận cổ họng, tay buông ra, Vương Trực thuận thế bước chân, phủi áo rời đi.
Trong mắt Tạ Ngọc Uyên lóe lên vẻ hả hê, cất cao giọng: "Đa tạ Vương công công."
Bước chân Vương Trực chậm lại, từ từ quay đầu, ánh mắt rơi lên con người nhỏ bé ấy, lông mày cau chặt.
...
Vương công công đi rồi.
Tạ Ngọc Uyên đứng dậy, đi đến trước mặt Tạ nhị gia, cười nhạt: "Thưa cha, con sẽ đợi tin tốt từ người."
Nói xong, nàng bước từng bước ra khỏi Phúc Thọ Đường, trên mặt không có chút vui mừng nào.
Trong chỉ dụ kiếp trước, Tạ nhị gia không được thăng quan, mà là tài sản của Cao phủ bị tịch thu, ký gửi trong nội vụ phủ đã được trả lại.
Rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu?
Tạ Ngọc Uyên cau mày nghĩ suốt đoạn đường, vẫn không hiểu ra, trở về Thanh Thảo Đường, nàng gọi La ma ma đến.
La ma ma vừa nghe chuyện xảy ra ở Phúc Thọ Đường, lòng run rẩy, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ xin nói điều quá phận, tiểu thư thật to gan quá."
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, không đáp.
Thời buổi này, chẳng phải kẻ gan lớn mới ăn no, gan nhỏ thì chết đói sao?
Lúc này không ra tay, của hồi môn của nương đến bao giờ mới lấy lại được?
La ma ma vốn luôn kính sợ hoàng quyền, nhưng nghĩ đến của hồi môn của nhị phu nhân có hi vọng trở về, lòng lại thấy vui mừng.
Nghĩ đến tam tiểu thư còn nhỏ tuổi mà đối đáp lưu loát trước mặt Vương công công, đến Tạ nhị gia làm quan mấy năm cũng không sánh kịp, bà càng thấy vui mừng thêm.
Nghĩ ngợi một lúc, La ma ma khẽ thở dài: "Tiểu thư, sau này làm việc phải cẩn thận hơn."
Tạ Ngọc Uyên: "Bà yên tâm, trong lòng ta có chừng mực."
La ma ma nhìn ra ngoài cửa: "Làm sao ta yên tâm được."
Của hồi môn của nhị phu nhân sớm đã bị chia chác sạch sẽ, giờ bắt những kẻ ăn vào phải nhả ra, ai mà không hận?
"La ma ma, trong cung còn người nhớ đến, cho dù Tạ gia muốn nương con ta chết, lúc này cũng phải cân nhắc."
La ma ma nghĩ ngợi, cũng thấy có lý.
"La ma ma, bà đến tiểu Phật đường báo cho nương ta biết chuyện này."
"Nhị phu nhân nghe được nhất định vui mừng."
La ma ma lau nước mắt, vén rèm bước ra ngoài.
Tạ Ngọc Uyên cắn môi, bước đến bên cửa sổ, dùng lực đẩy mở.
Lúc này đã vào cuối thu, trong gió mang theo hơi lạnh, nàng khẽ rùng mình, hàng mày đang cau chặt cũng dần giãn ra.
Tuy không hiểu vì sao tài sản lại biến thành thăng quan, nhưng ít ra tạm thời xem như chuyện tốt.
Kiếp trước, nương con nàng lấy lại tài sản tích lũy bao đời của Cao gia, khiến không chỉ phủ Dương Châu mà cả những gia tộc ở đế đô cũng phải xôn xao.
Người đến Tạ gia hỏi cưới nàng, giẫm nát thềm cửa.
Cao gia từ khi đế vương lập nghiệp đã làm quan, qua mấy đời, tài sản quả thực kinh người, ai cưới được Tạ Ngọc Uyên chẳng khác nào cưới cả gia sản tích lũy mấy đời Cao gia.
Trong số những người hỏi cưới, có cả con trai độc nhất của Trần gia - Trần Thanh Diễm.
Chương 83: Tiền Trần Oán Sâu
Trần gia để mắt đến gia sản của tam tiểu thư Tạ gia, còn Tạ gia lại nhắm vào phủ Vĩnh An Hầu phía sau Trần gia, hai bên đặt điều kiện lên bàn cân, cân qua cân lại, rồi quyết định gả nàng cho Trần Thanh Diễm.
Cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối này đã khiến nương con Thiệu di nương bị kích động mạnh.
Tạ Ngọc My vừa gặp Trần Thanh Diễm đã phải lòng, không muốn cưới ai ngoài hắn; Thiệu di nương cũng hiểu rằng chỉ cần Cao Thị còn sống, bà ta đừng mơ đến việc được chính thức lên làm chính thất.
Nương con họ bắt đầu bày mưu tính kế, một người quan tâm, lo lắng cho nàng hết lòng, yêu thương chiều chuộng; một người gọi "tỷ tỷ" ngọt ngào, hết mực gần gũi.
Thời gian trôi qua, nàng lơi lỏng cảnh giác.
Cho đến mùa trung thu năm mười bốn tuổi, nàng uống thêm vài chén rượu hoa quế, khi tỉnh lại phát hiện mình trần truồng nằm trên giường, còn dưới giường là một nam nhân xa lạ mà nàng chưa từng gặp...
Chuyện xấu trong khuê phòng, ngày hôm sau đã lan khắp phủ Dương Châu.
Nàng từ tam tiểu thư đích nữ cao quý của Tạ phủ, trở thành kẻ nhơ nhớp mất hết danh dự, nương giáng cho nàng một cái tát trời giáng, từ đó tình mẫu nữ rạn nứt, không nói chuyện với nhau nữa.
Đột ngột mất đi sự trong sạch, nương lạnh lùng, trong phủ đầy lời đồn thổi;
Thiệu di nương giễu cợt, nương lạnh lùng, phủ đầy lời đồn thổi;
Trần gia từ hôn, nương lạnh lùng, vẫn là lời đồn thổi...
Cảnh này, cảnh khác, câu này, câu khác, đẩy nàng vào tận cùng đau đớn, từng khúc ruột bị xé rách, như đi trong địa ngục vô biên, thân mình nhơ bẩn.
Rồi nàng đã nghĩ đến cái chết.
Lại một đêm trăng tròn, nàng bảo nha hoàn đi hết, đến hậu viện, treo chiếc khăn lụa trắng lên cây hoè, chuẩn bị thắt cổ thì La ma ma từ đâu lao tới, ôm chặt nàng.
Lúc đó nàng mới hiểu, mình rơi vào hoàn cảnh này đều là âm mưu của Thiệu di nương và Tạ nhị gia.
Cao Thị vì để bảo vệ bản thân, giữ lại một đường lùi khi thánh chỉ từ kinh thành truyền đến, mới cắt đứt quan hệ với nàng.
Biết được sự thật, nàng không muốn chết nữa.
Nàng muốn sống thật tốt, sống đến ngày thánh chỉ quay lại, để đòi lại gấp trăm, gấp ngàn lần những tủi nhục trước đây.
Nhưng... tất cả đã quá muộn.
Tạ nhị gia và Thiệu di nương mang theo gia đinh Tạ phủ vây chặt lấy hai người, La ma ma liều chết bảo vệ nàng, chết dưới thanh kiếm của cha nàng.
Còn nàng, bị trói cổ, treo chết trên cây hoè.
Khi cái chết ập đến, nàng thấy nụ cười lạnh nhạt của cha, sự khinh miệt của Thiệu di nương, rồi từ từ khép mắt lại.
Khoảnh khắc ấy, nàng bỗng chẳng còn oán, cũng chẳng còn hận.
Trách ai đây?
Chỉ trách mình quá ngốc, đáng bị người khác tính kế, đáng chết bằng cách thắt cổ.
Nàng thậm chí còn nghĩ đến lời giải thích của Tạ phủ với bên ngoài... tam tiểu thư đích nữ Tạ phủ, khuê phòng không trong sạch, thân bại danh liệt, tự vẫn để tạ tội với tổ tiên!
Chỉ có điều sau khi nàng chết, nương là một người phụ nữ yếu đuối sẽ ra sao?
Nỗi đau dâng tràn trong mắt, Tạ Ngọc Uyên lau nước mắt, tay ướt đẫm.
Nàng cười bất lực, ngần ấy năm trôi qua, nghĩ lại cảnh trước lúc chết, vẫn còn rơi lệ.
Xem ra, tiền trần oán sâu, nặng nề không dứt!
"Tiểu thư." La ma ma quay lại.
"Nương ta nói sao?"
"Nhị phu nhân nói, phúc do họa nấp, họa do phúc dựa, tiểu thư phải cẩn trọng."
Nương, vẫn luôn điệu bộ ấy.
Tạ Ngọc Uyên ánh mắt nhạt nhòa, không lộ vẻ vui buồn: "La ma ma, bảo nhà bếp nhỏ nấu cơm đi, chỉ có ăn no mới đủ sức mà cẩn trọng."
La ma ma cười nói: "Tiểu thư ăn đủ ba bữa, bữa nào cũng đúng giờ, một khắc cũng không chịu chậm."
Giọng Tạ Ngọc Uyên thoáng chút u buồn: "Vì trước đây đói nhiều, sợ rồi!"
La ma ma ngẩn người, nụ cười trên mặt dần nhạt đi.
...
Chuyện kinh thành có thánh chỉ đến Tạ phủ, chỉ trong nửa khắc đã lan khắp phủ Dương Châu, từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều bàn tán rôm rả.
Nội viện Trần phủ.
Tưởng phu nhân vuốt vòng ngọc trên tay, nhíu mày nói: "Chỉ có Tạ nhị gia được thăng quan sao, còn chỉ dụ gì khác không?"
Nguyệt Nương, tỳ nữ theo Tưởng phu nhân về phủ chồng, phụ mẫu đều là gia nô của phủ Vĩnh An Hầu.
"Vương công công có hỏi tam tiểu thư có tâm nguyện gì không, tam tiểu thư nói muốn Tạ phủ trả lại của hồi môn của Cao Thị."
Tưởng phu nhân khẽ liếc ra ngoài cửa: "Nha đầunày cũng coi như có hiếu."
Nguyệt Nương hiểu ý, bước đến cửa vén rèm nói: "Ở đây không cần các ngươi hầu hạ nữa, lui ra đi."
"Dạ."
Nguyệt Nương đợi mọi người lui hết, mới quay lại bên cạnh Tưởng phu nhân, hạ giọng nói: "Chẳng lẽ tin tức kinh thành không chính xác sao?"
Tưởng phu nhân nặng nề thở dài.
Mấy ngày trước bà nhận được tin từ phủ Vĩnh An Hầu, nói rằng hoàng thượng triệu quản gia Nội vụ phủ, hỏi về gia sản của phủ Cao bị tịch thu.
hầu phủ còn nói, rất có thể hoàng thượng muốn trả lại tài sản cho hậu nhân Cao gia, bảo bà phải để tâm.
Bà để tâm rồi, nhưng chẳng nghe nhắc đến chuyện trả lại gia sản, chỉ uổng công mất một chiếc vòng ngọc tốt.
Nguyệt Nương thấy phu nhân mặt nặng trĩu, vội nói: "Phu nhân, nội thị giờ còn chưa đi, hay là đợi xem sao."
Tưởng phu nhân vừa nghe chữ "đợi", lửa giận lập tức bùng lên.
"Nếu trong phủ này có người ra hồn, ta cần gì phải để mắt đến tài sản nhà người khác. Cao Thị đã không còn trong sạch, tam nha đầu tuy xinh đẹp nhưng lớn lên ở thôn quê, sao xứng với con ta, thật thiệt thòi cho nó."
Người làm mẫu thân trên đời, dù con mình là con cóc ghẻ, nhìn vẫn cứ thấy là rồng xanh.
Thực ra cũng khó trách phu nhân tức giận, kinh thành hai công bốn hầu, phủ Vĩnh An Hầu đứng đầu tứ hầu, nhìn bề ngoài vẫn còn vẻ bề thế, nhưng bên trong đã trống rỗng.
hầu phủ bày vẽ phô trương, giao thiệp nhiều, chủ nhân ai nấy đều kiêu kỳ, đông kéo tây đắp bao năm trời, giờ chẳng còn gì để đắp nữa, bèn đặt kỳ vọng lên mấy cô con gái đã gả đi.
Phu nhân đã âm thầm dốc không ít tiền bạc, vậy mà vẫn không đủ. Giá mà ngày xưa tiết kiệm hơn, lo xa hơn, thì đâu đến nỗi như bây giờ.
Những lời này Nguyệt Nương chỉ dám nghĩ trong lòng, nào dám nói ra: "Phu nhân nếu không muốn, bên hầu phủ cũng chẳng làm gì được, dù sao trời cao hoàng đế xa."
"Ngươi biết gì chứ?"
Tưởng phu nhân trừng mắt nhìn nàng ta: "Không nói đến sau này con trai còn phải vào kinh học làm quan, ngay cả Trần phủ chúng ta, cũng ít nhiều phải dựa vào danh tiếng phủ Vĩnh An Hầu, Nguyệt Nương à, lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa."
Nguyệt Nương cười nịnh: "Giờ phu nhân có nóng ruột cũng chẳng được gì, gia sản Cao gia vẫn nằm trong tay hoàng thượng, nếu phu nhân đổ bệnh, lão gia sẽ đau lòng."
Tưởng phu nhân nghe xong, không cười, mà trái lại nhíu mày sâu hơn.
Lão gia cũng không còn là lão gia của ngày xưa, giờ chức quan lớn rồi, lưng đứng thẳng hơn, những điều trước đây không dám làm, không dám nghĩ, giờ cũng âm thầm rục rịch.
Suy nghĩ một lúc, Tưởng phu nhân đột nhiên lên tiếng: "Sai người dò hành tung của Vương Trực."
Nguyệt Nương giật mình, hành tung của nội thị làm sao họ có thể dò được.
"Phu nhân..."
Tưởng phu nhân lạnh lùng liếc nàng ta: "Đi, có chuyện gì ta chịu."
Chương 84: Phú Quý Bị Đánh Cắp
Lúc này, Vương Trực vừa từ Tạ gia ra, vội vã đi về trạm dịch nơi quan lại nghỉ ngơi.
Trạm dịch nằm cạnh hồ Thọ Tây, trước cửa có mấy vệ sĩ dáng vẻ nghiêm trang đứng canh.
Vương Trực theo chân vệ sĩ đi về phía hậu viện.
Giữa tiền sảnh và hậu viện là một hồ nước, trên hồ có chiếc cầu nhỏ. Vừa bước đến giữa cầu, ngẩng đầu lên đã thấy hai thiếu niên trong trang phục gấm vóc đứng tựa vào lan can tầng hai.
Hắn vén vạt áo, bước nhanh lên lầu: "Thập Lục gia, thân thể ngài không tốt, đừng đứng ngoài gió lạnh thế này."
Thập Lục gia không biết là không nghe thấy hay không muốn nghe, mà còn bước thêm vài bước về phía có gió: "Lần này, việc tuyên chỉ ra sao rồi?"
Vương Trực đang định mở miệng thì "bốp" một tiếng, chiếc quạt xếp mở ra trước mặt hắn, chủ nhân của chiếc quạt mỉm cười: "Đừng nói, để ta đoán xem."
Vương Trực vội cười theo: "Thế tử gia, ngài đoán thử xem?"
"Tạ gia thì không cần đoán, chắc chắn vẫn cái tính ấy, còn Tạ Ngọc Uyên... chắc chắn sẽ nhân cơ hội đưa ra yêu cầu gì đó."
Vương Trực liếc nhìn Thập Lục gia bên cạnh, thấy hắn không có ý kiến gì, bèn cười: "Đúng là nàng ta có đưa ra yêu cầu, thế tử gia đoán xem là gì?"
"Gả cho một lang quân như ý thì còn quá nhỏ, xin phong thưởng cho nương thì hơi lớn gan, chuyện này làm ta khó nghĩ quá. Mộ Chi, ngươi đoán xem."
Lý Cẩm Dạ liếc hắn một cái, rồi tiếp tục nhìn xa xăm.
Vương Trực sợ Tô thế tử lại nổi tính, vội nói: "Nàng ta muốn Tạ gia trả lại của hồi môn của nương mình."
Nghe xong, Lý Cẩm Dạ bỗng quay phắt đầu, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Vương Trực lập tức nói: "Tạ gia ghi toàn đồng nát sắt vụn vào danh sách của hồi môn của Cao Thị, nhưng bị tam tiểu thư phát hiện."
"Tạ gia này còn biết liêm sỉ không?" Tô Trường Sam thở ra một hơi lạnh: "Sao thủ đoạn lại đê tiện thế."
Vương Trực nheo mắt, không giấu giếm: "Thế tử gia, ta thấy Tạ gia quả thực không có chút cốt khí nào."
Tô Trường Sam phe phẩy quạt, tiếng gió vù vù vang lên.
"Ta thật không hiểu, với gia thế của Cao phủ trước đây, đế đô thiếu gì thanh niên tài giỏi, sao lại phải chọn kẻ vừa xa xôi vừa xấu xa như Tạ Diệc Đạt, mắt người Cao gia đều mù cả sao?"
Chuyện này, nghĩ thế nào cũng không thông.
Lý Cẩm Dạ miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: "Vương công công, chuyện của hồi môn Tạ gia nói thế nào?"
"Tạ gia nói ba ngày, trong vòng ba ngày nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn. Thập Lục gia yên tâm, có nô tài ở đây, chắc chắn Tạ gia không dám giở trò."
"Vất vả rồi, xuống nghỉ ngơi đi."
"Dạ."
"Khoan đã!"
Tô Trường Sam thu chiếc quạt lại, ghé sát mặt Vương Trực: "Vương công công, nghe nói kỹ nữ ở Dương Châu nổi tiếng cả thiên hạ, tối nay sắp xếp đi, ta và Thập Lục gia muốn chơi đùa một phen."
Vương Trực hoảng sợ cúi đầu.
Thiên hạ đều biết thế tử gia của phủ Vệ Quốc công có hai đam mê: một là mỹ nhân, hai là mỹ thực.
Vì hai điều này, mấy năm nay thế tử ở kinh thành không được mấy tháng, suốt ngày du sơn ngoạn thủy, nói thẳng ra là vừa ăn vừa trăng hoa.
Cửa phủ Vệ Quốc công, cứ nửa năm lại có phụ nữ ôm con tìm đến.
Nghe nói, Tô thế tử mới mười bảy tuổi đã là cha của bốn năm đứa con rồi, đúng là tài tử phong lưu!
Chẳng là, mới về kinh chưa được mấy ngày, vừa nghe Thập Lục gia đến Dương Châu, bèn mặt dày đi theo, còn bảo trong những người phụ nữ đã gặp, kỹ nữ Dương Châu là mềm mại, dịu dàng nhất.
Chậc chậc... hắn nghe mà cũng thấy ngượng.
Vương Trực không dám tự ý quyết định, theo bản năng nhìn sang Lý Cẩm Dạ.
Lý Cẩm Dạ cong môi: "Lầu Hi Xuân nhạc trỗi lên, chiều nhìn ngọc lá vàng lay."
"Dạ, Thập Lục gia!"
Vương Trực hiểu ý, cúi người lui xuống.
Chờ đến khi bóng dáng hơi mập của Vương Trực đi qua cầu Cửu Khúc, khóe miệng Tô Trường Sam mới cong lên.
"Lão này ngoài mặt là người của hoàng thượng, thực ra vẫn là tai mắt của hoàng hậu, ở góc bắc kinh thành hắn có một phủ, nuôi một bà lớn, hai bà nhỏ."
Lý Cẩm Dạ cười cười.
Thái giám và cung nữ không quyền không thế trong cung còn sống chung, những kẻ có quyền thế thì ra ngoài lập phủ. Xem ra, mấy năm nay Vương Trực này ở trong cung kiếm được không ít tiền.
"Tô Trường Sam, tối nay ai muốn gặp ta?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Tô Trường Sam giật mình: "Ta nói mà, ngươi đúng là con cáo già, tinh khôn đến mức khó tin. Người muốn gặp ngươi tối nay là..."
Hắn không nói hết câu, chỉ dùng đuôi quạt viết một chữ lên lan can.
Lý Cẩm Dạ hơi nghiêng người về phía trước.
Mùa thu Giang Nam, trời xanh đến mức làm lòng người say đắm, nhưng so với bầu trời trong trẻo nơi thảo nguyên tái ngoại, vẫn thiếu đi chút thông thoáng và thuần khiết.
Đôi mắt hắn không động, nhưng trong lòng như dậy sóng.
...
Tạ Ngọc Uyên ăn cơm xong, thoải mái ngủ một giấc trưa.
Ngủ xong, nàng thay đổi hẳn tính cách lười nhác hàng ngày, lần đầu tiên dẫn hai nha hoàn đi thăm nhà.
Thăm nhà ai? Tất nhiên là đến nơi nào đang "náo nhiệt".
Lúc này nơi "náo nhiệt" nhất Tạ phủ, không đâu khác chính là kho phòng Phúc Thọ Đường!
Vì sao náo nhiệt, vì đang tìm kiếm lại của hồi môn của Cao Thị!
Khi Tạ Ngọc Uyên đến, chỉ thấy một sân đầy nha hoàn, bà tử, đi đi lại lại rất vội vã.
Tạ lão phu nhân ngồi dựa trên ghế quý phi, đầu quấn khăn, mặt trắng bệch, chỉ huy kẻ này, kẻ kia.
Bên cạnh bà ta là Thiệu di nương, mặt dài ra, trông như vừa mất phụ mẫu.
Thấy Tạ Ngọc Uyên đến, mắt Tạ lão phu nhân tóe lửa, nhưng rồi bà cố ngồi dậy, lập tức biến thành một tổ mẫu hiền từ.
"Con của ta, sao con lại đến đây, chỗ này lộn xộn lắm, cẩn thận không bị vấp ngã, mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Tạ Ngọc Uyên cười nói: "Con đến thăm tổ mẫu."
Ngươi đến xem ta chết chưa thì có! Tạ lão phu nhân cố nén cơn giận trong lòng, cười nói: "Đúng là đứa cháu hiếu thảo."
Tạ Ngọc Uyên đi đến trước mặt bà hành lễ, ánh mắt dừng trên đầu Thiệu di nương.
"Cây trâm bích ngọc thất bảo tinh xảo trên đầu di nương trông rất quen. Cả chiếc vòng vàng sáu phượng đùa ngọc trên tay nữa, cũng rất quen, chắc đều là những thứ trong danh sách của hồi môn của nương ta."
Con tiện nhân này, ta, ta, ta cắn chết ngươi!
Thiệu di nương giận tím mặt, nhưng vẫn phải tỏ vẻ biết lỗi: "Tam tiểu thư, ta sai rồi, người rộng lượng, đừng chấp nhặt với ta."
Nói xong, bà ta vội tháo vòng tay, rút trâm, đưa cho Tạ Ngọc Uyên.
Tạ Ngọc Uyên nhìn những món đồ trong tay, cười: "Giao ra là được, chỉ cần đủ của hồi môn, ta tất nhiên không chấp nhặt với di nương, dù sao ai mà chẳng có lúc tham chút lợi nhỏ."
"Ngươi..."
Máu trong ngực Thiệu di nương dồn lên cổ họng, đến nỗi mặt đỏ bừng, không biết phải quay đi đâu.
Tạ Ngọc Uyên đạt được mục đích, nở nụ cười ngọt ngào với Tạ lão phu nhân: "Tổ mẫu, con đi trước đây, nhìn sắc mặt bà không được tốt, nhớ giữ gìn sức khỏe."
Vừa bước chân ra khỏi viện, đã nghe trong sảnh có tiếng "choang choang", chắc là tiếng chén trà rơi vỡ.
Tạ Ngọc Uyên cong môi cười lạnh.
Trước quyền lực, là rồng thì phải cuộn mình, là hổ thì phải nằm xuống, huống chi chỉ là một Tạ phủ nhỏ nhoi.
Phú quý bị đánh cắp, cuối cùng cũng phải trả lại thôi.
Chương 85: Của Hồi Môn Của Con Dâu
Trả lại, nói thì dễ, làm thì đau xót không nguôi.
Tạ lão phu nhân và Thiệu di nương mắt dõi nhìn những món đồ trong phòng mình, từng món từng món bị khiêng ra, nỗi đau như bị dao cứa vào thịt.
Nỗi đau của Tạ lão phu nhân, không chỉ dừng lại ở đây.
Những món đồ này còn đỡ, nhưng còn khoản tiền tám vạn lượng ghi trong danh sách của hồi môn thì sao, tám vạn lượng đó đã tiêu hết từ lâu rồi, giờ biết lấy đâu ra mà đền!
Thật là muốn lấy mạng bà.
Đúng lúc đó, Tạ lão gia dẫn hai con trai từ ngoài vào, không nói không rằng, rút ra từ trong tay áo một xấp ngân phiếu.
"Trong cửa hàng tổng cộng chỉ còn bấy nhiêu."
Tạ lão phu nhân mặt tái mét hỏi: "Bao nhiêu?"
"Ba vạn lượng."
Tạ lão phu nhân nghẹn lời, ngã vật ra sau, Thiệu di nương nhanh tay lẹ mắt vội đỡ bà, tay ghì chặt vào huyệt nhân trung.
Tạ lão phu nhân vừa tỉnh lại, lập tức gào lên: "Trời ơi, thế này sao sống nổi, mang dây thừng ra cho ta treo cổ đi thôi."
"Bà im miệng cho ta."
Tạ lão gia giận đến muốn tát cho bà một cái: "Nhìn xem bà gây ra chuyện tốt đẹp gì đây."
"Ta gây ra chuyện tốt gì hả?"
Tạ lão phu nhân lao đầu vào ngực lão gia: "Bạc này ta ăn một mình, hay uống một mình, ông nói đi, ông nói đi?"
Tạ lão gia bị bà đâm đau, trước mặt con cháu không thể nổi nóng, đành đập mạnh xuống bàn.
"Giờ nói mấy chuyện này có ích gì, đập nồi bán sắt cũng phải gom đủ số bạc."
Tạ nhị gia vội khuyên: "Đúng vậy, mẫu thân, trước hết phải gom đủ bạc, sau này con vào kinh làm quan, kiếm nhiều bạc về cho người. Đại ca, huynh cũng nghĩ cách đi?"
"Ta nghĩ cách gì được? Cửa hàng xoay vòng hết bạc rồi đó, giờ ta nghèo đến mức một đồng cắc cũng không có." Tạ đại gia lắc đầu.
Thiệu di nương nghiến răng: "Đại tẩu là người giàu có trong thành Dương Châu, của hồi môn của tẩu..."
"Đời nào có di nương đi tính đến của hồi môn của đại tẩu? Ta khinh! Nói ra không sợ người ta cười rụng răng."
Cố Thị vừa đi vào đã chửi, vào rồi, bàn tay ngọc chỉ thẳng vào mũi Thiệu di nương, lại mắng tiếp.
"Ta là đại tẩu chưa từng ăn trộm trâm, vòng của ai, cũng chẳng tính đến bạc của ai. Có giỏi thì tự lấy của hồi môn nhà ngoại ngươi ra mà đền, tính đến nhà ta, cũng không xem lại bản thân là thứ gì."
Ngày thường khách khí với ngươi đôi câu, ngươi lập tức không biết trời đất là gì phải không.
Dám tính đến của hồi môn nhà ta, bà đây sẽ làm thịt ngươi!
Thiệu di nương bị chửi đến không thốt nên lời, nước mắt lưng tròng, trông thật tội nghiệp.
Tạ lão phu nhân thấy thế, chẳng còn đau đầu, chẳng còn mỏi lưng, giận dữ quát lên: "Vô lễ!"
Cố Thị ngực phập phồng, tay vỗ đùi, cũng gào lên.
"Chắc là ta không có chỗ dựa trong cung, ngay đến của hồi môn cũng giữ không nổi. Được rồi, được rồi, khi nào Vương công công còn ở Dương Châu, chúng ta ra trước mặt ông ta mà nói rõ ràng, trên đời này liệu có đạo lý nào lấy của hồi môn của chính thê để đền cho thiếp thất không? Ta không muốn sống nữa!"
Tạ lão phu nhân nghe nói đến chuyện muốn ra trước mặt Vương công công, sợ đến mức chẳng dám hé môi, chỉ trợn mắt giận dữ nhìn con trai lớn.
Nếu là chuyện nhỏ nhặt thường ngày, Tạ đại gia chắc chắn sẽ đứng về phía nương mình, nhưng liên quan đến của hồi môn của vợ, dù có thế nào cũng phải rõ ràng.
Của hồi môn của vợ không thuộc của công, mà là tài sản riêng, số của hồi môn đó có thể cho ai, chẳng phải là để lại cho con cái hay sao.
Đó cũng là con của hắn, là con gái hắn!
Thế nên, Tạ đại gia cứ nhìn chằm chằm xuống mấy viên gạch xanh dưới chân, như thể chúng là người thiếp yêu quý nhất của hắn vậy.
Tạ lão phu nhân giận đến mức nghiến nát cả hàm răng.
"Đừng cãi nữa."
Tạ lão gia cầm chén trà trên bàn, đập mạnh xuống đất.
Chén trà vỡ tan dưới chân Thiệu di nương, khiến huyệt thái dương giật thình thịch, đến khóc cũng không khóc nổi.
"Đại phòng đưa một vạn, nhị phòng đưa hai vạn, ta với lão phu nhân đưa hai vạn, bạc này ta mặc kệ các người đi vay, đi cầm, hay đi cướp, ba ngày sau phải đặt đủ trên bàn cho ta."
...
Lúc này Tạ Ngọc Uyên vừa mới về đến viện, chuyện ở Phúc Thọ Đường truyền đến tai nàng, nàng mỉm cười nói: "Tạ lão gia mới là người sáng suốt trong phủ này."
"Tiểu thư sao lại nói vậy?"
Đôi mắt đen như mực của Tạ Ngọc Uyên sáng ngời.
Nàng cười: "Đại phòng có ba đứa con cần lo chuyện cưới gả, còn Thiệu di nương chỉ có hai đứa, tất nhiên bà ấy phải đưa nhiều hơn một chút. Mấy năm qua, lão phu nhân có hai đứa con trai hiếu thảo, bạc riêng nhiều nhất, không đưa hai vạn thì ai đưa?"
"Vậy chẳng phải chẳng liên quan gì đến đàn ông trong phủ sao?"
"Bọn họ đã đưa ba vạn rồi còn gì? Số bạc còn lại họ phải để dành để đi uống rượu, nuôi thiếp nữa chứ."
A Bảo và Như Dung bừng tỉnh ngộ.
Mắt đượm sầu, chân mày nhuốm vẻ u buồn, Tạ Ngọc Uyên mỉm cười chua xót.
Trên đời này, dù có phụ nữ giỏi giang thế nào, cũng không so được với toan tính của đàn ông.
Nếu không có sự đồng ý của Tạ lão gia, liệu lão phu nhân có dám động vào của hồi môn của nương nàng không? Nếu không có sự đồng ý của Tạ nhị gia, liệu Thiệu di nương có dám ăn trộm trang sức của nương nàng không?
Phụ nữ, trong mắt chỉ nhìn thấy đàn ông; mà không ngờ cuối cùng, kẻ đẩy ngươi đến đường cùng cũng là đàn ông.
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười lạnh, bước vào phòng, cầm quyển sách y lên đọc.
A Bảo và Như Dung cũng đi vào theo.
Tiểu thư trước mắt, y phục trắng, tóc đen, đơn giản thanh khiết như bước ra từ tranh vẽ, thế nhưng trên khuôn mặt tinh khôi ấy, là đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ không chút gợn sóng.
Đúng lúc đó, nghe bên ngoài có tiếng nha hoàn gọi lớn: "Nhị tiểu thư đến rồi."
Tạ Ngọc Uyên đặt sách xuống: "A Bảo, ngươi đi đón tỷ tỷ ta; Như Dung, bảo nhà bếp chuẩn bị ít điểm tâm."
Cả hai đồng thanh: "Vâng, tiểu thư."
Tạ Ngọc Hồ vào phòng, hai chị em hỏi han nhau, rồi cùng ngồi tựa vào ghế quý phi nói chuyện.
Đợi nha hoàn mang trà điểm tâm lên, Tạ Ngọc Hồ thấy trong phòng không còn ai, bèn hạ giọng:
"Chuyện của hồi môn làm cả phủ náo loạn, tam muội sau này còn phải sống trong phủ này, sao không lùi lại một bước."
Tạ Ngọc Uyên đoán được nhị tỷ đến đây là vì chuyện của hồi môn, nên hỏi: "Ý của nhị tỷ, lùi thế nào?"
"Chữ Tạ có một nét viết không thành hai chữ, sau này chúng ta gả đi, cũng chỉ có nhà ngoại và huynh đệ tỷ muội để dựa dẫm vào, mọi chuyện đừng đẩy người ta vào đường cùng, nhẫn nhịn một chút là hơn, hôm nay chừa cho nhau một lối, sau này còn dễ gặp lại, tam muội à."
Nói trắng ra chỉ có một ý: Tam muội à, chuyện của hồi môn, thôi đi!
Tạ Ngọc Hồ là con thứ, con thứ muốn sống tốt, phải dựa vào chữ "nhẫn", nàng thật lòng sợ Tạ Ngọc Uyên không biết điều, gây ra họa.
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Đa tạ nhị tỷ nhắc nhở, chữ 'nhẫn' trên đầu có con dao, nhị tỷ bao năm qua, chắc hẳn sống không dễ dàng."
Tạ Ngọc Hồ cười chua xót: "Biết làm sao, vì ta đâu có được sinh trong bụng mẫu thân."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro