Chương đầu của số phận

Tên đầy đủ của tôi là Trần Hồng Phi, hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học với tấm bằng kỹ thuật điện tử trong tay và một tương lai tươi sáng phía trước. Cuộc sống của một chàng trai trẻ đang mở ra những trang mới đầy hứa hẹn.

Tôi có một công việc tạm thời tại một công ty điện tử nhỏ, mức lương tuy không cao nhưng đủ để sinh sống. Quan trọng nhất, tôi có Vỹ - cô bạn gái từ thuở nhỏ, người đã đồng hành cùng tôi qua bao năm học các cấp.

Vỹ xinh đẹp theo kiểu dịu dàng của những cô gái miền Nam. Cô có mái tóc dài suôn mượt, đôi mắt to tròn luôn sáng lên khi cười, và nụ cười tươi như nắng sớm mai.

Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, yêu nhau khi lên đại học, và giờ đây đã quen nhau được hơn ba năm. Mọi người đều nói chúng tôi là cặp đôi trai tài gái sắc, và tôi cũng nghĩ vậy. Tôi thường tưởng tượng về một tương lai không xa khi cả hai sẽ về chung một mái nhà, có một mái ấm nhỏ, và một hoặc hai đứa con.

Những ngày tháng đầu sau khi tốt nghiệp, tôi sống trong cảm giác phấn khích của tuổi trẻ. Mỗi sáng thức dậy, tôi đều cảm thấy thế giới như đang chờ đợi mình.

Công việc tại công ty tuy nhỏ nhưng cho tôi cơ hội học hỏi nhiều thứ. Tôi được tham gia thiết kế một số mạch điện tử đơn giản, được học hỏi các kĩ năng từ những lần theo các anh đi bảo trì thiết bị cho khách hàng. Tôi rất hăng hái học hỏi, mong muốn một ngày nào đó sẽ trở thành một kỹ sư giỏi.

Vỹ lúc đó vừa xin được việc tại một ngân hàng ở quận một. Cô rất hào hứng về công việc mới, thường kể cho tôi nghe về những người đồng nghiệp thú vị, về những vị khách hàng vui tánh, và cả những quy trình làm việc phức tạp mà cô đang dần làm quen.

Chúng tôi thường gặp nhau vào cuối tuần - đi xem phim, đi ăn, hoặc đơn giản chỉ là ngồi ở công viên gần nhà nói chuyện phiếm về tương lai.

"Anh à, em nghĩ chúng ta nên bắt đầu tiết kiệm tiền để mua nhà" Vỹ nói trong một buổi chiều chủ nhật khi chúng tôi đang ngồi bên bờ sông Sài Gòn. "Em đã tính toán rồi, nếu cả hai cùng cố gắng, khoảng ba, bốn năm nữa chúng ta có thể có đủ tiền để mua một căn nhà nhỏ."

Tôi nắm tay cô, cảm thấy ấm áp trong lòng. "Ừ, em nói đúng. Anh cũng đang cố gắng tìm hiểu thêm về các khóa học nâng cao, nếu cố gắng anh sẽ sớm được thăng chức."

"Rồi chúng ta sẽ có một căn nhà nhỏ, có vườn để trồng hoa. Em sẽ học nấu ăn, anh sẽ dạy con chúng ta sửa chữa đồ điện tử như ba đã dạy anh vậy."

Những ước mơ giản dị nhưng đầy ý nghĩa ấy làm tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi nghĩ rằng, đây chính là điều tôi muốn - một cuộc sống bình yên, một gia đình nhỏ, một công việc ổn định. Tôi không cần giàu có, không cần nổi tiếng, chỉ cần bình yên và vui vẻ bên gia đình. Nhưng cuộc sống không bao giờ diễn ra theo đúng kế hoạch mà chúng ta dự tính.

Cú sốc đầu tiên ập đến vào một buổi chiều tháng mười, khi tôi đang ngồi trong phòng khám của vị bác sĩ chuyên khoa nam học tại bệnh viện Từ Vũ. Những tuần trước đó, tôi cảm thấy lo lắng về một số dấu hiệu bất thường mà tôi cảm thấy ở cơ thể mình. Sau khi tìm hiểu trên mạng và hỏi ý kiến từ người bạn học y, tôi quyết định đi khám cho đỡ nỗi lo trong lòng.

Trong phòng khám nhỏ, bức tường sơn màu xanh nhạt, có mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Bác sĩ - một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tóc gần như bạc trắng cả, đang ngồi đối diện với tôi. Trên bàn là những tờ giấy xét nghiệm trắng toát với những hàng chữ ngoằn ngoèo. Ánh mắt của bác sĩ rất nghiêm túc, và tôi biết có điều gì đó không lành.

"Cậu Phi à" bác sĩ nói rất nhẹ nhàng, nhưng từng từ lại như sét đánh ngang tai, "Kết quả xét nghiệm cho thấy cậu bị vô sinh. Tỷ lệ có con tự nhiên gần như bằng không."

Tôi ngồi đó như chết lặng. Tai tôi ù đi, chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hai mươi hai tuổi, tuổi đời còn rất trẻ, toàn bộ cuộc đời còn ở phía trước, nhưng tôi đã phải đối mặt với một bản án như thế này. Tôi nghĩ đến Vỹ - cô bạn gái từ thuở nhỏ, người mà tôi đã yêu thương suốt ba năm qua, người mà tôi đã vạch ra bao kế hoạch tương lai cùng nhau.

"Có cách nào điều trị không, bác sĩ?" Tôi hỏi với giọng run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh.

Bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông. "Có thể thử một số phương pháp hỗ trợ sinh sản, nhưng với tình trạng của cậu, tỷ lệ thành công rất thấp. Cậu nên chuẩn bị tâm lý và có thể cần bàn bạc với gia đình, người yêu về vấn đề này."

Tôi gật đầu một cách lặng lẽ, nhận lấy những tờ giấy xét nghiệm và đơn thuốc. Bác sĩ còn nói thêm nhiều điều về các phương pháp điều trị hiện đại, về tỷ lệ thành công, về chi phí... nhưng tất cả đều như là âm vọng trong hang sâu. Tôi chỉ muốn ra khỏi căn phòng này, trốn khỏi cái thực tế tàn khốc và nó sẽ chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Tôi bước ra khỏi bệnh viện trong trạng thái mơ hồ. Ánh nắng chiều tháng mười vàng rực rỡ, đường phố Sài Gòn tấp nập với xe cộ và người qua lại. Cuộc sống của mọi người vẫn tiếp tục như bình thường - có người đang cười nói trên điện thoại, có người đang vội vã chạy bắt xe buýt, có cặp đôi tay trong tay dạo bước. Nhưng thế giới của tôi dường như đã dừng lại.

Tôi không biết mình đã đi như thế nào đến công viên 23 tháng 9, ngồi trên chiếc ghế đá dưới bóng cây xanh. Nhìn những đôi tình nhân tay trong tay, những gia đình có con nhỏ chạy đùa trên bãi cỏ, tôi cảm thấy mình như không thuộc về thế giới này nữa. Tôi ngồi đó hàng giờ, xem mặt trời từ từ lặn sau những tòa nhà cao tầng, những ánh đèn đường bắt đầu thắp sáng và cuộc sống tiếp tục diễn ra mà tôi như không tồn tại.

Đêm đó, không ngủ được. Tôi nằm trằn trọc trên chiếc giường trong căn phòng trọ, nhìn lên trần nhà có các vết nứt nhỏ, nghĩ về những đứa trẻ mà tôi sẽ không bao giờ có. Tôi tưởng tượng những buổi sáng chủ nhật sẽ không có tiếng trẻ con vui đùa, những cái Tết sẽ không còn nghe câu chúc "Sớm sinh quý tử", những lần về thăm mộ ba sẽ không có đứa cháu nào để dâng hương. Tôi nghĩ về mẹ - bà sẽ thất vọng biết bao khi biết con trai duy nhất không thể tiếp nối dòng dõi.

Nhưng điều đau khổ nhất chắc có lẽ là Vỹ. Tôi nhớ lại những lần cô ấy nhìn những đứa trẻ với ánh mắt đầy yêu thương, những lần cô ấy nói về việc sẽ dạy con học piano như mẹ đã dạy cô. Tôi nhớ lại giọng cô ấy khi nói về ước mơ có một gia đình nhỏ, có những đứa con xinh xắn...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tìnhyêu