Phần 2
Lời kể của Trần Uyên (1)
Bên ngoài chính là pháp trường Tây Sơn, ngày xưa nhà tôi ở gần nơi này nên tôi rất quen thuộc với nó. Giờ quay lại đây cảm giác như được về nhà, cũng coi như là chết rồi được hồi hương.
Năm 1995, tôi 15 tuổi, đang học lớp 8. Mẹ dẫn tôi chuyển đến đây sinh sống tại khu ký túc xá Nhà máy cơ khí số 2 huyện Tây Sơn. Giờ nơi đó đã bị bỏ hoang.
Dãy ký túc nhà tôi ở nằm cuối cùng, sát ngay pháp trường Tây Sơn, ngăn cách bởi hàng dây thép gai và hàng cây tuyết tùng. Nhưng từ cửa sổ phòng nhìn ra vẫn có thể thấy khung cảnh pháp trường thấp thoáng qua những hàng lá.
Mỗi sáu giờ sáng, tôi thức dậy và dùng ống nhòm quan sát hiện trường xử b-ắn.
Mặt trời hẵng còn ngự bên kia sườn núi, cả pháp trường chìm trong nắng ban mai lờ mờ ánh xanh, phạm nhân tử hình bị áp giải ra pháp trường. Những xác thịt còn hơi thở, chỉ cần đứng trên mảnh đất đó, không ai là không gục đầu ủ rũ, mặt mũi xám xịt như thể hồn rời khỏi xác.
Đến lúc súng lên đạn, họ mới đột nhiên tỉnh ra, có người van xin thống thiết, có người khóc lóc nức nở, có kẻ vùng vẫy muốn bỏ chạy, cũng có kẻ sợ đến mức bài tiết không kiểm soát, nhưng cuối cùng tất cả đều bị chế ngự.
Sau đó họ quỳ xuống, há to miệng theo hiệu lệnh của cán bộ, sẵn sàng đón nhận phán quyết từ phía sau lưng. Khi tiếng súng vang lên, vài chú chim giật mình bay tán loạn, núi rừng lại chìm vào tĩnh lặng.
Chờ đợi tử hình là quá trình giày vò, nhưng khoảnh khắc diễn ra lại nhanh như chớp.
Tử vong đến là thật, họ bất động trên nền đất. Dù từng khóc hay cười, từng bỏ chạy hay gào thét, cuối cùng tất cả đều nằm yên, trở thành một xác chết.
Nét mặt của họ rất bình thản. Vì miệng đã há to nên khi đạn xuyên từ gáy lên, gương mặt không bị vỡ nhiều, rất tiện cho việc lo liệu hậu sự.
Năm đó tôi 15 tuổi, mỗi sáng thức dậy tôi đều quan sát cảnh ngoài pháp trường một chút. Tôi vừa sợ vừa muốn tiếp tục theo dõi, xem xong cả người tôi run lên, da gà nổi từng mảng, đầu óc ong ong như thể viên đạn kia đang bắn vào đầu tôi.
Hầu như ngày nào tôi cũng phải "chịu" một viên đạn như thế rồi mới đi học.
Trải nghiệm này đặc biệt thật, thầy Lục nhỉ?
Nghe Trần Uyên kể xong, tôi bảo: "Quả thực rất đặc biệt, đúng là nhà máy cơ khí số 2 huyện Tây Sơn ở gần đây đã bị bỏ hoang nhiều năm như anh nói. Nhưng tôi không chắc rằng đây là trải nghiệm thật sự của anh, câu chuyện nghe cũng hơi kỳ lạ đấy."
Anh ta hỏi: "Lạ ở đâu?"
"Ban đầu anh nói là mẹ đưa anh đến đây, tức bà ấy làm việc ở nhà máy đúng không? Tôi không tin có bà mẹ nào lại để con mình sống đối diện pháp trường như thế. Bà ấy không biết gì thật sao?"
"Sai rồi, bà ấy biết."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro