9. BẮT ĐẦU ĐỂ Ý

Tầng sân thượng – chiều muộn

Gió thổi nhẹ, nắng quét qua nền xi măng loang loáng ánh vàng.
Pond đang ngồi dựa lưng vào bờ tường, mắt khép hờ. Joong đứng tựa lan can, lặng lẽ ngắm xuống sân trường.

Một lúc sau, Joong khẽ nói:

– Gemini … gần đây thân với ba thằng nhóc học sinh mới ghê ha.

Pond mở mắt, ánh nhìn vẫn lạnh:

– Ừ. Quá thân.

Joong liếc qua em út:

– Cảm thấy phiền hả?

– Không.

– Chỉ thấy… có đứa nói nhiều ghê.

Joong hiểu Pond đang nói ai – cái thằng Phuwin lùn lì mà hay chửi nhau với Pond mỗi khi gặp.
Anh cười nhẹ:

– Tao thấy nó cũng có cá tính đó chứ.

– Cá tính đến mức muốn đấm vô mặt.

Joong nhướn mày:

– Nhưng mày chưa đấm.

Pond im lặng. Không phản bác.

Tiếng bước chân vang lên. Gemini mở cửa sân thượng bước vào, tay cầm hộp nước trái cây.

– Hai ông anh làm gì trên này ở đây vậy?

– Đang ngồi nhìn đứa em sắp hóa chồn vì lăn lộn với ba thằng nhóc lạ. – Joong đỡ ly nước từ tay Gemini, nói tỉnh bơ.

– Ủaaa, hai người thấy hả?

– Không thấy sao biết em lăn lộn? – Pond liếc – Sao dạo này dính tụi nó dữ vậy?

Gemini ngồi bệt xuống giữa hai người:

– Thì… em thấy ba người đó dễ thương, vui tính, nói chuyện hợp gu. Anh Fourth nhỏ nhẹ dễ cưng, Dunk thì hài hước, còn Phuwin thì... kiểu dữ dữ mà đáng yêu ấy. Mỗi người có vibe khác nhau á!

Pond quay qua nhìn Gemini:

– Mày thấy Phuwin đáng yêu?

– Ờ thì… cũng không hẳn... nhưng mà lúc ảnh bị thầy la hay đỏ mặt, mắc cười cực luôn…

Pond im lặng.
Joong thì nhấp nước rồi hỏi tiếp:

– Vậy... mày thân nhất với ai trong ba đứa?

– Ơ… chắc là Phuwin á? Tại tụi em hay cãi nhau nhỏ nhỏ, giống anh Pond với ảnh ấy. Vui lắm.

Pond siết nhẹ tay mà chính mình không nhận ra.

Joong cười khẽ, ánh mắt lướt sang Pond như đọc được suy nghĩ:

– Hóa ra em út bị ảnh hưởng gu từ thằng ba này...

Gemini gãi đầu:

– Mà… hai anh hỏi chuyện này chi vậy?

Joong đáp gọn:

– Tò mò.

Pond đáp lạnh:

– Giám sát.

Gemini ngẩn người:

– Gì mà giám sát…

– Tao không thích em của tao dính quá gần mấy thằng chưa rõ mục đích.

– Hơ! Người ta là bạn em mà! Với lại… anh cũng nói chuyện với Phuwin hoài còn gì!

Pond quay đầu, môi mím lại.

– Tao nói chuyện... là để dạy dỗ.

– Vậy em cũng dạy dỗ Fourth bằng cách đút cơm mà 😛

Pond quay ngoắc lại, mắt lạnh như sắp đông tuyết:

– Mày đút cơm cho nó?

– Ơ… lúc đó nó quên mang muỗng, với tay bị đau nên em giúp… – Gemini lùi lại – Anh Pond làm gì nhìn em như muốn giết người vậy?

Joong bật cười:

– Mày thấy chưa? Đụng một phát là mặt nó y chang bố mày.

Pond không nói nữa, đứng dậy bước đi. Trước khi đi, anh chỉ nói một câu:

– Từ giờ... giữ khoảng cách một chút. Tao không muốn em của tao bị dính vào rắc rối.

Gemini ngơ ra. Nhưng ánh mắt Pond không lẫn vào đâu được – đó không phải tức giận bình thường. Đó là…

…ghen.

---

Vài ngày sau, tại lớp học nhạc

Joong tình cờ đi ngang qua phòng đàn thì nghe tiếng piano vang lên.
Tiếng đàn… rất giống mẹ anh hồi trước.

Anh dừng lại. Ngó vào.
Và thấy Dunk… đang chăm chú chơi đàn, ánh mắt dịu dàng, đôi môi mím nhẹ, từng ngón tay lướt trên phím như nước chảy.

Joong đứng lặng một lúc rất lâu.

Không hiểu sao… cảm giác quen thuộc ấy khiến tim anh hơi… lệch nhịp.

Dunk ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Joong đang nhìn mình. Cậu cười nhẹ:

– Anh Joong muốn vô học chung không?

Joong im lặng vài giây, rồi đáp nhỏ:

– …Ừ.

Lần đầu tiên, người được mệnh danh là “tảng băng im lặng” của trường… tự mở lời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #f6