Chương 1: Mở Đầu
Năm ấy, từng có một cô gái tên Lâm Nhã Kỳ chỉ mới 25 tuổi .
Thế nhưng chuyện tình duyên và công danh sự nghiệp lại thành công một cách mỹ mãn khiến nhiều người thầm ao ước.
Không lâu sau đó ,cô bước vào lễ đường kết hôn với bạn trai thanh mai trúc mã từ bé .
Người mà cùng nhau vượt mọi khó khăn, luôn an ủi ,nói lời động viên khi cô mỗi cảm thấy bế tắc, trước những sóng gió ập đến trong cuộc sống và công việc .
Dưới sự chứng kiến, nhận nhiều lời chúc phúc từ gia đinh bạn bè, đồng nghiệp...
Cứ ngỡ trở thành vợ chồng, mái ấm gia đình nhỏ của cô tưởng chừng sẽ ngập tràn sự hạnh phúc .
Đâu biết, tấm bi kịch bắt đầu xuất phát từ đây . Những trận cãi vã , mâu thuẫn xảy ra ngày càng nhiều .
Đến mức gần như đi vào đáy vực thẩm, chả còn cách nào cứu vãn được nữa .
Kẻ đứng sau , gieo rắc tất cả mọi chuyện. Không thể nào ngờ tới, khiến cho Nhã Kỳ mất hết tất cả . Từ công việc , hôn nhân gia đình ,...
Khi nghe bác sĩ nói đứa con trong bụng đã mất . Cô cuộn mình trong chiếc mềm bật khóc một cách nức nở,đau khổ đến dường nào .
3 tháng sau, mỗi khi bước ngang trường học mẫu giáo Nhã Kỳ đều nhìn thấy hình ảnh của các bé đưa đón hằng ngày . Đột nhiên trong lòng cô cảm thấy thật chạnh lòng .
Thay vì mọi hôm sẽ lái xe đến chỗ làm việc , mà lại chọn đi tản bộ nghĩ đâu sẽ khuây khỏa đầu óc, trước nhiều biến cố đã xảy ra.
Khi đang đi qua đường, đột nhiên một chiếc xe tải chạy đằng sau với vận tốc nhanh. Một tiếng *Phanh* vang vọng khắp khắp cả khu vực .
Tất cả mọi người đều ra xem chuyện gì xảy ra . Thì nhìn thấy trên mặt đất , người phụ nữ bị văng ra khá xa nằm yên bất động , máu chảy từ đầu dần tích tụ thành vũng .
Còn chiếc xe kia vẫn phốc khói. Lúc lâu sau , chủ cầm lái bước ra không giữ thăng bằng cơ thể chặt vật ngã xuống đất .
Ai nấy đều hết sức bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt . Âm thanh tiếng còi xe cứu thương vang lên.
Vài cảnh sát khu vực xuất hiện.Sơ tán đám đông và tra lời khai của vài nhân chứng có mặt ở hiện trường sớm nhất
....
6 giờ 30 tối , khi nghe tin con gái bị tai nạn xe cộ . Ba mẹ Nhã Kỳ như sét đánh ngang tai , tựa trong chảo dầu sôi , lửa bỏng.
Gấp rút đi đến bệnh viện Đông Á. Cả hai ông bà sốt ruột, lo lắng ngồi chờ tại phòng cấp cứu khẩn .
Ánh đèn đặt trên cửa phòng từ đỏ chuyển thành mờ nhạt rồi tắt dần . Một bác sĩ chậm rãi bước về hướng ba mẹ Nhã Kỳ nhìn thấy vậy đứng dậy đồng thanh hỏi .
- Con gái của tôi tình trạng như thế nào rồi bác sĩ ?
Đáp lại là sự tĩnh lặng , lúc sau hắn nói giọng điệu ngập ngừng .
- Xin gia đình hãy nén đau thương , chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vì mất máu quá nhiều nên.. Rất tiếc... Bệnh nhân đã ... Không qua khỏi .
Dứt câu , hai ông bà nghe xong . Từng câu nói mỗi chữ chẳng khác nào là những mũi dao, kéo đâm xuyên thẳng trái tim một cách vô hình.
Dòng lệ ở hốc mắt không kiềm chế được cứ thế tuôn rơi xuống đôi gò má đã nhiều nếp nhăn của hai người.
Mẹ Nhã Kỳ òa khóc thành tiếng, chả thể tin vào sự thật tàn khốc này , run rẩy lẩm bẩm nói .
- Nhã..Kỳ...Nhã Kỳ con còn trẻ như vậy mà. Ông có phải tôi nghe lầm rồi phải? Con...của tôi ! .
Ông ôm lấy vợ mình. Những dòng lệ cứ từng đợt rơi xuống khiến cho đôi mắt đỏ hoe và sưng lên.
......
Cô đột nhiên bật dậy ở trên giường bệnh, theo bản năng nhìn ngó khắp phòng dường như muốn bước xuống dưới.
Nhưng khi đôi chân chạm vào nền gạch màu trắng tự hồ chính sự vô hình một cách nào đó đang khiến bản thân mình cảm nhận mọi vật hư không .
Luồng gió mạnh ở bên ngoài đập vào cửa sổ phòng, phát ra tiếng *kẹt kẹt* cùng với âm thanh lay chuyển của những cành lá cây .
Thu hút sự chú ý của Nhã Kỳ theo bản năng tự nhiên xoay thân mình. Vô tình, ánh mắt bất chợt nhìn thấy, ở trên giường bệnh có một người con gái nằm im không cử động .
Khoan! Chẳng lẽ đây là chính bản thân mình hay sao? Cô không tựa chủ được, bàng hoàng ngã ngửa xuống mặt nền gạch .
Bên ngoài, sắc trời đã tối nhưng chả biết từ đâu, những đám mây màu xám xịt u ám nặng nề, kéo về che kín cả một màn đêm.
Đột nhiên tiếng *RẦM* vang liên hồi; các luồng tia sét có hình dạng khác nhau, theo từng đợt giáng xuống nặng nề.
Từ trên trời cao, bắt đầu những hạt mưa to, nhỏ kéo thành một đàn cứ thế tuôn rơi. Trong chút lát, đã lấp đầy cả một vùng đất tại trần thế .
Chả biết từ đâu tới, trận cuồng phong giống như cảnh tượng sóng thần đánh vào bờ .
Tuy đã được đóng chặt chốt lại, nhưng sức gió mạnh khiến cho cửa sổ vì vậy bị mở toang ra .
Nhã Kỳ theo bản năng, chưa kịp xoay người về phía trước, làn gió ùa vào tưởng chừng sẽ nhẹ, nào ngờ khiến cho nhiều món đồ vật nhỏ và lớn bị lung lay, từng cái ngã xuống.
Không biết từ lúc nào , một thế lực tựa hồ thỏi nam châm, hút lấy linh hồn cô bị cuốn vào luồng xoáy trong vô hình.
....
🌻: Mọi người đọc thầy hay cho tớ 1⭐ và 1fl nhé🥰
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro