Chuong 2: Xuyên Không
Đôi mắt chập chờn mở ra , bản thân đã nằm xuống mặt đất chả biết bao lâu, vội luống cuống đứng lên. Nhìn ngó xung quanh chiều không gian vô tận tối đen mịt mù .
Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra. Bỗng nhiên, có một giọng trong trẻo của thiếu nữ phát ra đằng sau.
- Cuối cùng thì, định mệnh đã cho hai chúng ta được gặp nhau.
Nhã kỳ run người vì khí lạnh ở nên đây. Nghe thấy tiếng động như bản năng xoay người về phía sau.
Khi vừa ngước con ngươi nhìn lên, đối mặt trực diện với kẻ đó, thấy thiếu nữ ấy mặc y phục kiểu tiên nữ, nhiều lớp vải dày chồng lên nhau . Mái tóc màu đen tuyền, được xỏa ngang lưng đeo đôi bông tai hình hoa mai bằng vàng .
Quả thật, quan sát kĩ từ cách ăn mặc , phong thái khiến cho Nhã Kỳ có cảm giác hình dung đến các tiểu thư thời xa xưa .
Cô ngẩn người, trong lòng ngơ ngác, không hiểu những chuyện đang diễn ra ngay tại thời điểm này. Ít lâu sau Nhã Kỳ hít một hơi.
Mạnh dạn lấy hết dũng khí, chuyện gì đến cũng sẽ tới, chúng ta càng phải đối mặt, bởi mọi điều nhất định có lời giải đáp.
Bước chân tiến tới gần thiếu nữ ấy, bốn con mắt chạm nhau. Cô trả lời vừa rồi bằng giọng điệu bình tĩnh, tỏ ra thản nhiên, nhưng trong lòng vẫn còn lo sợ.
- Tất nhiên, trong cuộc đời của con người, sẽ có những mối quan hệ đến một cách đột ngột mà chẳng ai đoán trước được. Xin mạo muội hỏi, danh tính của tiểu thư là gì?
Đối phương nở nụ cười nhẹ trên khóe môi, lặng lẽ quan sát Nhã Kỳ một chút, chậm rãi nói với đối phương.
- Ta họ Diệp, tên Minh Nguyệt, năm nay mười sáu tuổi .Rất vui khi được gặp gỡ. Vậy còn cô nương đây?
Nhã Kỳ không vội vã đáp, bản thân mình chả biết như thế nào lại dâng lên cảm vài sự nghi hoặc ở trong lòng. Bởi cách xưng hô, y phục kiểu tiên nữ , mái tóc,... Tất cả của Diệp Minh Nguyệt khiến cô thấy lạ lẫm.
Nhận thấy im lặng hồi lâu chưa trả lời, cô hít một hơi rồi lắc đầu, nhanh chóng đáp lại, đồng thời tranh thủ hỏi những hoài nghi và khéo léo thử thăm dò nàng ta .
- Họ và tên của tôi là Lâm Nhã Kỳ , năm nay hai mươi bảy tuổi. Rất vui khi được làm quen. Chính tôi cũng không hiểu, tại sao hai chúng ta lại mất kẹt ở chỗ này nhỉ?
Minh Nguyệt lại đi đến gần cô, giọng điệu dịu dàng như trong hồ nước mùa xuân tháng hai, mà nói tiếp .
- Cô lớn tuổi hơn ta, nên muội sẽ gọi tỷ đúng với vai vế khi trò chuyện ạ. Quả thật, muội cũng không biết chuyện này là như thế nào.
Nghe như thế, Nhã Kỳ chỉ gật đầu, đối phương lại đến gần cô, cả hai người xoay người mà đi về phía trước. Bầu không khí chìm vào sự tĩnh lặng .
Minh Nguyệt ngước nhìn xuống mặt đất, đôi môi của nàng lẩm bẩm dường như muốn nói chuyện, nhưng rồi lại thôi. Ước chừng được vài phút, lấy hết dũng khí nhìn cô mà nói .
- Chắc hẳn tỷ và muội đều cũng biết cả hai ta đều đã mất rồi, nhưng có thể là do chết trùng ngày tháng, giờ giấc. Chính vì nguyên nhân đó mà bị cuốn vào chiều không gian này.
Dứt câu, Nhã Kỳ bất giác rơi xuống trạng thái trầm tư một lúc, chính bản thân mình không nghĩ đến mọi chuyện sẽ xảy ra.
Những khúc mắc ban đầu đã được giải đáp. Quả nhiên, tất cả đều do định mệnh an bài, có lẽ cô là sự điển hình như thế.
Minh Nguyệt lại nói tiếp bằng ngữ điệu nhẹ nhàng , đôi mắt nhìn về phía đối phương, đứng cạnh bên nàng.
- Tỷ có thể giúp muội chuyện này được không ạ?
Nhã Kỳ ngừng lại vài giây sau đó, đi chậm rãi bước đi ở chiều không gian tối đen như hủ mực .
Cảm giác ấy, thật khiến cho con người ta tựa hồ mắc kẹt ở đường chân trời vô tận, không có nguồn ánh sáng chiếu xuống mặt đất, đồng thời cô trả lời câu hỏi vừa rồi .
- Miễn chuyện của muội vừa sức tỷ sẽ giúp, chỉ cần không ảnh hưởng xấu,trái với luân thường đạo lý, hay gây hại đến ai là được .
Dứa câu , Minh Nguyệt thở phèo một hơi thật nhẹ nhõm, tựa hồ cục đá to đè nặng trong thâm tâm cuối cùng cũng đã trút đi .
Nàng nhìn về đối phương, sau đó kể cho Nhã Kỳ nghe toàn bộ câu chuyện bằng giọng điệu chân thành , nhẹ nhàng khiến người nghe cảm nhận sự thật thà, không có chút dối lừa.
- Vào một đêm trăng thanh gió mát, khi ấy muội đang bị nhiễm phong hàn, tịnh dưỡng trong phòng. Muội nằm ngủ say giấc.
Không biết vì sao, một mùi hương thoang thoảng tỏa ở dưới gằm giường. Hồi lâu chính cái mùi ấy từ hương thơm ngào ngạt chuyển sang nồng nặc, khó chịu.
Lúc đó, muội vừa mơ màng tỉnh giấc, thì cái đó trở nên hôi hám, đến mức khó thở. Như phản xạ tự nhiên,lồm cồm ngồi dậy, cố thoát khỏi cơn buồn ngủ .
Minh Nguyệt dừng lại , hai bàn tay siết chặt vào nhau , đôi mắt lặng lẽ tràn đầy nhiều dòng lệ tựa hạt mưa đang tuôn rơi xuống khuôn mặt nàng. Giọng điệu run rẩy, nói tiếp.
- Muội năm nay mới mười sáu tuổi ...Tuổi mười sáu, có lẽ chính là độ tuổi từ bé gái chuyển sang thành một cô nương. Nhưng đối với muội thì lại là câu chuyện... Hoàn toàn khác.
Chỉ vì nhiễm phong hàn , nằm ngủ tại khuê phòng của mình mà lại bị kẻ gian lợi dụng thời cơ ra tay hãm hại một cách đầy thâm độc.
Trong cuộc đời..Ghét một người không cần lí do cũng được .Nhưng ra tay hãm hại khiến họ phải ra đi phải có. Lí do cơ chứ? Muội thật sự...KHÔNG CAM TÂM!
Trong phút chốc, Minh Nguyệt không thể kiềm chế được chính cảm xúc của chính mình, òa khóc thành tiếng.
Vài phút sau, khi tâm trạng đã ổn định . Nàng nhìn Nhã Kỳ bằng đôi mắt khẩn cầu, như muốn tìm sự giúp đỡ, nói bằng giọng điệu uất ức , nức nở .
- Thật lòng mà nói ..Muội thật sự rất oán hận chính người ra tay hãm hại một cách đầy thâm độc như thế.Nhưng làm sao bây giờ,muội...muội bây giờ đã mất rồi.
Muội rất sợ... nếu như oán khí của muội quá năng, rất có khả năng sẽ trở thành cô hồn dạ quỷ dắt dỡ ở chốn trần gian, vĩnh viễn không được xui thoát được.
Vì vậy, cho nên tỷ...tỷ có thể nhập vào thân xác của muội , để trả thù giúp muội được không ạ?
Dứt câu, Minh Nguyệt đi đến bên Nhã Kỳ, hai bàn tay bắt lấy cánh tay trái của cô , đôi chân khụy xuống mặt đất ánh mắt lên vẻ cầu cứu.
Nhã Kỳ lặng lẽ nhìn phía đối phương, thật sự trong lòng cô đang băn khoăn không biết nên lựa thế nào , ngẩm nghĩ một hồi, cô nhanh chóng trả lời đồng thời dùng đôi tay cầm lấy tay Minh Nguyệt, đỡ nàng ta đứng lên.
- Nếu chuyện như là vậy. Tỷ giúp muội tìm ra chân tướng về việc này nhé.
Nghe xong, khuôn mặt Minh Nguyệt trở nên vui vẻ, cảm xúc không còn hỉ nộ ái ố như lúc ban đầu, nàng nói bằng giọng điệu xúc động.
- Đa đạ tỷ tỷ! nếu tra được kẻ chủ mưu đứng đằng sau, muội thật sự chả biết chừng nào mới trả ơn này của tỷ mới hết.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi cùng bước về phía trước trong chiều không gian vô tận này.
Bỗng dưng, một cuồn phong ùa ào thôi . Sức gió làm cát nơi này bị cuốn lên , làm cho Nhã Kỳ lẫn Minh Nguyệt bị che khuất tầm nhìn, hai cầm tay với nhau để giữ thăng bằng.
Không biết từ lúc nào, một khe hở chứa luồng ánh sáng nhiều màu bất chợt xuất hiện, chiếu rọi xuống mặt đất.
Minh Nguyệt nhanh tay đẩy mạnh cô về phía trước , khiến cho linh hồn Nhã Kỳ bị hút vào luồng sáng đó .
Cơn cuồng phong vừa qua , Minh Nguyệt nhìn theo khe hở chứa luồng sáng nhiều màu đang dần kép lại rồi tan biến dần.Khung cảnh chiều không gian tối đen vô tận hiện ra, như thể mọi việc chưa hề từng xảy ra .
.....
🌻: Mọi người đọc thấy hay để lại 1⭐ và theo dõi để tớ có động lực ra chương nhé👉👈
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro