Part 7 - Sự thật mù quáng
CHƯƠNG 7 - Sự thật mù quáng
Sand's POV
Hình ảnh đầu tiên trong buổi tiệc là cảnh Boston dẫn đầu nâng cốc với vẻ hồ hởi thường ngày của anh ấy, nhiệt tình khuyến khích mọi người uống cạn đồ uống.
Đứng bên cạnh Boston là một người đàn ông cao lớn, cơ bắp và có vẻ quen thuộc một cách kỳ lạ. Nhìn kỹ hơn thì tôi nhận ra anh ta là one night stand của tôi khoảng sáu tháng trước, hình như tên là Top nếu tôi nhớ không lầm.
Mặc dù cảm giác với anh ấy cũng khá tốt nhưng tôi phải thừa nhận với Ray có cảm giác hòa hợp, vượt trội hơn về mặt này.
Bên cạnh Top là Mew, đang nhìn anh trìu mến, trên môi cậu nở một nụ cười say đắm rõ ràng.
Cuối cùng tôi cũng nhận thấy sự căng thẳng của Ray ở bên cạnh khi cậu ấy cứng người trước cảnh này.
Cậu ấy vẫn đứng im tại chỗ, chỉ di chuyển khi Boston nhìn thấy và gọi bọn tôi tham gia cùng họ.
Ray lúng túng tiến về phía nhóm bạn của cậu. Tôi không thể không quan sát sự thay đổi trong thái độ của cậu. Rõ ràng là không thoải mái, thậm chí còn có một chút oán giận nào đó, dù tôi không biết lý do tại sao. Trước đó tâm trạng chúng tôi vẫn thật nhẹ nhõm khi bước vào đây.
Tiếp đó là màn chào hỏi nồng nhiệt lẫn nhau và những lời giới thiệu xung quanh, bao gồm cả Ray và tôi.
Top hành động một cách trơ trẽn như thể anh ấy không nhận ra tôi và tôi cũng giả vờ như vậy. Rõ ràng, không ai trong chúng tôi muốn cả nhóm biết về mối quan hệ trong quá khứ. Tuy nhiên, Ray tỏ ra không hài lòng trong suốt thời gian này và chỉ gật đầu với Top.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh bất chấp những diễn biến vô lý của các sự việc.
Thái độ sôi sục của Ray được thể hiện rõ ràng khi cậu ta uống hết ngụm rượu tequila này đến ngụm rượu tequila khác, ánh mắt cậu vô tình hướng về phía Top và Mew, hai người này đang tán tỉnh nhau không sai đâu được.
Một cảm giác chua chát trào dâng trong bụng chỉ chực trào lên, vị chát và bỏng rát dâng lên cổ họng khi tôi chợt nhận ra, sự ghen tuông dữ dội của Ray có nguyên nhân rõ ràng - cậu ấy yêu Mew. Không có lời giải thích nào hợp lý hơn cho sự oán giận rõ ràng phát ra từ đôi mắt bình thường vốn rất đẹp của cậu ấy.
Nếu những cái nhìn có thể gây chết người thì Top đã chết mấy lần luôn rồi. Bàn tay Ray nắm chặt cái ly như sắp nghiền nát nó ra, sự thờ ơ của anh ấy đối với mọi người xung quanh - kể cả tôi - đang nói lên điều đó.
Một cảm giác bí ẩn bóp nghẹt trái tim tôi, khiến tôi nghẹt thở. Tôi mò mẫm tìm một điếu thuốc và lẩm bẩm về việc bước ra ngoài hút thuốc. Không có gì đáng ngạc nhiên, dường như không ai để ý. Tôi thật ngu ngốc làm sao khi tin rằng mình có ý nghĩa gì đó trong nhóm này?
Khi khói tan vào không khí ban đêm, cơn giận tự phát của tôi hòa lẫn với vị đắng của thuốc lá.
Đã bao nhiêu lần tôi tự trấn an mình rằng Ray và tôi chỉ là bạn bè thôi? Những người bạn có sự thân mật về thể xác nhưng về cơ bản vẫn chỉ là bạn bè.
Nỗi bất an trong tôi không gì khác hơn là sự chiếm hữu một người bạn. Việc cảm thấy khó chịu khi một người bạn phớt lờ sự hiện diện của mình là điều đương nhiên phải không?
Nỗi đau khổ hiện tại của tôi bắt nguồn từ việc Ray mời tôi đến cái bữa tiệc ngớ ngẩn này và rồi phớt lờ tôi khi chạm trán Top và Mew.
Tôi tựa lưng vào tường, tự giễu cợt sự ngu ngốc của mình. Tôi đang đùa ai vậy? Sand, đồ ngốc. Không phải mày đã nói rằng tránh sa đà vào tình cảm bằng mọi giá sao? Mày vừa đi vừa ôm hết vào lòng, ồ, thật tận tâm a.
Ray's POV
Bất chấp bóng tối bao trùm câu lạc bộ khốn khổ này, tôi thề là tôi có thể nhận ra Top và Mew đang tán tỉnh nhau một cách rõ ràng. Top đang xen vào không gian cá nhân của Mew, thường thì cậu sẽ khó chịu, nhưng bây giờ Mew có vẻ thích thú với điều đó, say sưa với sự chú ý và không thể phủ nhận là say mê.
Cái nhìn đó - chính cái nhìn mà tôi hằng khao khát - giờ đây được sẵn lòng trao cho một người mà cậu ấy mới gặp vài giờ trước.
Bao nhiêu rượu cũng không thể làm sạch vị đắng trong miệng tôi.
Tôi khao khát được đấm thẳng vào khuôn mặt tự mãn của Boston. Nó vẫn đủ can đảm để nở nụ cười toe toét đến nực cười đó, biết rõ hành động của nó là nhằm mục đích gây đau khổ cho tôi.
Nếu có ai trên thế giới này biết được tình cảm đơn phương của tôi dành cho Mew thì đó là Boston. Nó thường trêu chọc tôi không dám trực tiếp bày tỏ tình cảm xúc với Mew, và cũng là người chứng kiến những hành động lố bịch mà tôi thực hiện nhân danh những cảm xúc chết tiệt này.
Tuy nhiên, bây giờ chúng tôi ở đây khi Boston thực hiện cam kết giúp Mew mất gin trước khi tốt nghiệp. Sự lựa chọn có vẻ hiệu quả dựa trên vẻ tận tâm mà Mew đang dành cho Top.
Quen nhau từ hồi cấp hai, Mew, Boston, Syrup và tôi đã cùng nhau vượt qua rất nhiều biến cố. Nhưng không có gì hoang mang bằng tình cảm không được đáp lại của tôi dành cho Mew.
Tôi thường tự hỏi điều này xuất phát từ sự nương tựa lẫn nhau của nhóm hay nó bắt nguồn từ việc Mew là người nắm tay tôi trong những lúc ốm đau hay khó chịu, lấp đầy khoảng trống mà người cha vắng mặt để lại.
Có lẽ nó thậm chí còn bắt nguồn từ ký ức đau đớn về việc uống thuốc quá liều trong bồn tắm – chính Mew là người đã cứu tôi, đưa tôi đến bệnh viện và cùng tôi vượt qua những di chứng sau đó.
Và cho đến sau này Mew là người giữ tôi không rơi vào tình trạng nguy hiểm đó nữa.
Mew ngây thơ, có trái tim ấm áp của tôi, cậu là ngọn hải đăng chiếu sáng ở cuối đường hầm đen tối nhất của tôi.
Sự ghen tị gặm nhấm tôi, cái tay nắm chặt ly whisky của tôi gần như đau đớn. Tuy nhiên, tôi có quyền ghen tị không? Là bạn của Mew, tôi nên mừng cho cậu ấy, hiếm khi Mew hình thành mối liên hệ với người ngoài nhóm bạn.
Thật vô lý khi tôi nổi cơn thịnh nộ chỉ vì Mew không đáp lại tình cảm đáng thương mà tôi dành cho cậu ấy bấy lâu nay.
Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhận ra rằng Mew cố tình phớt lờ hoặc bỏ qua tình cảm không thể nhầm lẫn của tôi dành cho cậu ấy. Không phải vì không biết – cậu ấy đủ thông minh để nhận ra – mà vì không muốn tôi tổn thương.
Nhưng điều này sao có thể không khiến tôi đau đớn? Cảnh tượng cậu công khai say mê một người khác khiến tôi cảm thấy đau đớn hơn cả một cú đánh thể xác.
Cứ như thể có cái gì đó chặn lại khiến tôi nghẹt thở. Cuối cùng tôi xác định thế là đủ rồi; Tôi phải ra đi trước khi bị chìm sâu trong sự điên rồ này.
Tôi nhìn quanh tìm kiếm Sand, hơi muộn màng tôi mới nhớ ra chúng tôi đến cùng nhau.
Ánh mắt của tôi quét qua câu lạc bộ có ánh sáng lờ mờ, nhưng tôi không tìm thấy chàng trai cao ráo, đẹp trai mà tôi đi cùng.
Cậu ấy không khó để tìm kiếm. Bất chấp phong cách nhẹ nhàng của Sand, cậu ấy vô tình có một sức thu hút từ tính. Vậy cậu ấy đâu rồi?
Có lẽ cậu ấy cảm thấy không thoải mái ở đây, cậu ấy đã nói rằng không muốn tham gia cùng chúng tôi tối nay.
Có lẽ cậu ấy rời đi cũng tốt. Tôi không nghĩ mình có đủ sức lực để giải thích cho Sand những cảm xúc nhức nhối của bản thân lúc này.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro