Bình minh

Hae In ngồi xuống ghế bên cạnh anh, nhưng vô tình dính vào camera, khiến cho nhân viên nín thở và đồng thanh chào cô. Cảm thấy ngượng ngùng vì vừa mới tỉnh dậy mà chưa kịp sửa soạn gì, Hae In vẫn giữ gương mặt và giọng nói lạnh lùng: "Mọi người cứ họp đi, tôi không làm phiền."

Cuộc họp tiếp tục, nhưng giọng nói của các nhân viên trở nên thận trọng hơn, họ sợ bị giám đốc điều hành của mình nhắc nhở. Dù không tham gia vào cuộc họp, Hae In chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, đọc một vài tài liệu mà Hyun Woo đã đưa cho cô, rồi lại lén lút xem ảnh của mình trên máy anh.

Cô rất ít khi chạm vào điện thoại của Hyun Woo, đặc biệt là trong suốt hai năm họ sống riêng. Khi mở album ảnh, điều bất ngờ hiện ra trước mắt cô: toàn bộ album đều là ảnh của cô, xen lẫn vài bức ảnh về mèo và phong cảnh. Hae In không khỏi ngạc nhiên. Cô nhấn vào tấm hình mới nhất, được chụp chỉ hôm qua. Trong ảnh, cô đang ngủ, tóc xoã che một bên mắt, nhưng khuôn mặt toát lên vẻ bình yên đến lạ. Cô lướt tiếp và nhìn thấy một bức ảnh khác – hình ảnh cô cười tươi giữa cánh đồng hoa lavender.

Sống mũi cô cay cay khi nhìn những khoảnh khắc ấy. Cô không ngờ rằng Hyun Woo vẫn âm thầm lưu giữ những phút giây mà cô nghĩ rằng chẳng ai để ý.
Những ký ức ùa về cùng với cảm giác hối hận. Hae In nhớ lại khoảng thời gian cả hai dần xa cách, tưởng như đã đánh mất nhau. Nhưng giờ đây, khi nhìn vào những bức ảnh này, cô mới hiểu rằng tình yêu mà Hyun Woo dành cho cô chưa bao giờ mất đi – chỉ là nó không còn được thể hiện rõ ràng như trước.

Dù đang họp, thỉnh thoảng Hyun Woo vẫn liếc sang bên cạnh để xem Hae In thế nào. Anh nhận ra sự thay đổi nhẹ nhàng trong thái độ của cô, nhưng chỉ giữ im lặng. Khi Hae In ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt của anh cùng nụ cười dịu dàng. Đáp lại, cô cũng khẽ nở nụ cười. Hyun Woo tiếp tục cuộc họp, trong khi Hae In ngồi bên cạnh, lặng lẽ và yên bình, không làm náo động hay gián đoạn không khí căng thẳng.

Cuối cùng, cuộc họp cũng kết thúc. Màn hình tắt dần, để lại sự thở phào nhẹ nhõm từ các nhân viên của Hyun Woo. Một phần vì họ đã tìm ra phương án giải quyết, phần khác là vì sự hiện diện của Hae In khiến họ cảm thấy thật sự hồi hộp trước giám đốc của mình.

Khi cuộc họp vừa kết thúc, Hyun Woo thả lỏng người, ngả lưng tựa vào ghế, đôi mắt thoáng chút mệt mỏi nhưng nhanh chóng chuyển sang dịu dàng khi nhìn Hae In. Anh mỉm cười, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương mà anh không thể che giấu. Hae In cảm thấy có điều gì đó trong cách Hyun Woo nhìn mình, khiến cô đôi chút ngại ngùng. Cô ho nhẹ rồi đứng dậy, bối rối nói, "Em đi lấy giúp anh một cốc nước."

Tuy nhiên, ngay khi cô vừa quay người, bàn tay ấm áp của Hyun Woo đã nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo lại mạnh mẽ. Cô mất thăng bằng và ngã vào lòng anh. Hyun Woo vòng tay ôm lấy eo cô, giữ cô thật chặt. Đầu anh khẽ tựa vào xương quai xanh của Hae In, nơi anh có thể cảm nhận hương thơm quen thuộc mà anh yêu mến.

Không gian yên lặng, chỉ còn tiếng thở đều đặn của cả hai. Hae In nhẹ nhàng ngồi trên đùi Hyun Woo, cảm nhận sự gần gũi đầy thân thuộc, nhưng cũng rất khác biệt so với những tháng ngày xa cách trước đây. Tim cô đập nhanh hơn một chút, nhưng không phải vì sự ngại ngùng, mà vì cảm giác ấm áp, an yên mà Hyun Woo mang lại.

Hyun Woo thì thầm, giọng trầm ấm kéo dài khoảnh khắc: "Cứ ngồi như này thêm một lúc nữa được không?"

Hae In khẽ đẩy Hyun Woo ra, cắn nhẹ môi cố giữ bình tĩnh trước sự gần gũi bất ngờ này. Cô nhìn xuống anh và nói: "Baek Hyun Woo..."

"Hửm?" – Hyun Woo đáp, nhưng vẫn không ngẩng mặt khỏi xương quai xanh của cô, giọng anh vang lên dịu dàng và ấm áp.

"Cảm ơn anh," cô nhẹ nhàng thốt lên, giọng nói chứa đựng nhiều cảm xúc.

Hyun Woo mỉm cười, nhưng không trả lời ngay. Thay vào đó, anh bất ngờ hỏi: "Em có muốn ngắm bình minh không?"

Hae In thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của anh. Cô im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu, lòng đầy thắc mắc nhưng cũng cảm thấy một chút háo hức trước sự bất ngờ này.

Hyun Woo chậm rãi buông Hae In ra, để cô đứng dậy. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương rồi đứng lên, đưa tay nắm lấy tay cô, kéo nhẹ nhàng về phía cửa sổ. Bầu trời bên ngoài vẫn còn tối, nhưng dần hiện lên những tia sáng đầu tiên của bình minh. Hyun Woo mở cửa sổ ra, làn gió lạnh của buổi sớm luồn vào, mang theo mùi hương của cây cỏ và chút sương đêm.

Hyun Woo lặng lẽ tiến lại gần, vòng tay ôm lấy Hae In từ phía sau, kéo cô sát vào người mình. Hae In trong vòng tay Hyun Woo, nhìn ra phía chân trời xa, nơi những tia nắng đầu tiên đang bắt đầu chiếu rọi. Màu cam nhạt của mặt trời dần dần xua đi màn đêm tối tăm. Khoảnh khắc yên bình này, trong sự tĩnh lặng của thiên nhiên, khiến trái tim cô như lắng đọng lại.

Heheee tui lại lên nek ✌️
Tui định chờ 10k người xem thì mới up nhưng chắc mn đợi tui lâu r nhỉ 👩‍❤️‍💋‍👩
Cam xam mi ta 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro