Ngày cuối

Hae In và Hyun Woo ngủ nướng đến trưa mới chịu dậy, trước khi ra khỏi nhà để tận hưởng ngày cuối cùng ở Đức. Họ quấn quýt bên nhau, không nỡ rời, từng khoảnh khắc như dính chặt lại. Tay trong tay, cả hai dạo bước trên những con phố cổ kính của Đức, chiêm ngưỡng từng cảnh vật quen thuộc mà họ đã gắn bó trong suốt chuyến đi. Cả hai đều hiểu rõ rằng khi trở về Hàn Quốc, những giây phút bình yên và thư thái này sẽ trở nên hiếm hoi.

Họ ghé qua quán kem mà Hae In yêu thích, thưởng thức vị ngọt lạnh mát của những que kem tươi mát, rồi cùng nhau đi mua sắm những món đồ kỷ niệm. Cả hai chụp thêm vài kiểu ảnh, ghi lại những khoảnh khắc hạnh phúc để lưu giữ mãi về sau.

Cuối cùng, họ quay lại cây cầu Hohenzollern, nơi đã treo chiếc móc khóa tình yêu chứng minh cho mối quan hệ của cả hai. Hae In và Hyun Woo cùng nhau tìm kiếm, từng lớp móc khóa dày đặc được lật lên nhưng chiếc ổ khóa của họ vẫn chưa thấy đâu. Cả hai dần cảm nhận được chút bối rối xen lẫn sự hồi hộp.

Hae In khẽ thở dài, đôi mắt lướt qua hàng trăm, hàng nghìn chiếc móc khóa đang đan xen nhau trên cây cầu Hohenzollern. Hyun Woo đứng bên cạnh, cũng bắt đầu thấy hơi lo lắng khi họ đã tìm kiếm một lúc lâu mà vẫn chưa thấy chiếc móc khóa của mình. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hae In, như muốn trấn an cô.

"Hay là có ai đó đã tháo nó ra mất rồi?" Hae In khẽ nói, giọng buồn bã pha lẫn thất vọng.

Hyun Woo im lặng, đôi mày nhíu lại, nhưng anh không muốn nghĩ đến điều đó. "Cứ thử tìm thêm chút nữa," anh nói, cố giữ giọng nhẹ nhàng.

Họ tiếp tục lật từng lớp móc khóa dày đặc, đôi tay kiên nhẫn không ngừng.

Hae In khựng lại khi đôi mắt cô bắt gặp một chiếc ổ khóa màu đỏ rực rỡ, nổi bật giữa hàng ngàn chiếc móc khác. Không giống như những chiếc khóa khác đã phai màu theo thời gian, chiếc khóa màu đỏ của họ vẫn sáng ngời, như thể nó vừa được treo lên ngày hôm qua. Cô khẽ mỉm cười, nắm lấy tay Hyun Woo và nói: " Hyun Woo nhìn này . "

Hyun Woo cúi xuống, đôi mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên và xúc động. Những dòng chữ khắc trên ổ khóa vẫn rõ ràng: "Hyun Woo ♥ Hae In " Chiếc ổ khóa không hề bị thời gian làm mờ nhạt, cũng như tình yêu của họ vẫn vẹn nguyên, chỉ là họ đã lỡ bỏ quên nó giữa dòng đời bận rộn mà thôi.

Hae In đứng lặng người, cảm giác như thời gian ngừng lại khi cô nhìn thấy chiếc ổ khóa màu đỏ. Không một vết xước, không hề phai màu, nó nằm giữa hàng ngàn ổ khóa khác nhưng vẫn nổi bật, như một minh chứng cho tình yêu của họ, vẹn nguyên qua bao nhiêu năm tháng. Cô cảm thấy một luồng xúc cảm mãnh liệt trào dâng trong lồng ngực, không thể kiềm chế được nước mắt. "Mình đã từng lãng quên điều quan trọng nhất," cô tự nhủ, và cảm giác hối hận xé nát tâm can. Cô nhận ra những hành động, những lời nói lạnh lùng trước đây không phải vì cô hết yêu Hyun Woo, mà vì cô sợ hãi mất đi chính bản thân mình trong những rắc rối cuộc sống. Nhưng giờ đây, cô hiểu rằng tình yêu này chưa từng biến mất – nó chỉ bị che lấp bởi những vết thương lòng.

Hyun Woo đứng bên cạnh, đôi mắt dán chặt vào chiếc ổ khóa. Khoảnh khắc đó như một cú đánh thẳng vào tâm hồn anh. Trong thâm tâm, anh luôn tự nhủ rằng tình yêu đã dần phai nhạt, nhưng chiếc ổ khóa này nhắc anh nhớ rằng chính mình đã lạc lối, đã vô tình bỏ quên đi tình cảm chân thành mà hai người từng vun đắp. Anh cảm thấy bản thân thật tồi tệ – đã để sự kiêu hãnh, sự bận rộn và những lo toan thường nhật làm mờ đi giá trị của tình yêu mà Hae In dành cho anh. Nhìn vào đôi mắt ướt nhòa của cô, Hyun Woo nhận ra rằng không chỉ cô, mà chính anh cũng đã phản bội tình cảm của họ bằng cách quên đi điều thiêng liêng nhất.

Sự im lặng giữa họ lúc này không còn nặng nề nữa mà mang một cảm giác sâu sắc khó tả, như thể mọi lời nói đều trở nên thừa thãi. Hyun Woo chầm chậm siết lấy tay Hae In, không mạnh, nhưng đủ để cô cảm nhận được sự day dứt và hối hận. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, bởi vì mọi thứ đã quá rõ ràng qua cách họ nhìn nhau. Anh cúi đầu, khẽ thì thầm trong tâm trí: "Anh xin lỗi." Không phải vì những lần tranh cãi hay những vết thương lòng họ đã gây ra cho nhau, mà vì đã để họ quên đi cái cốt lõi của tình yêu này.

Cả hai cùng đứng trước chiếc ổ khóa, như tìm lại chính mình sau bao tháng năm lạc lối. Hae In nhẹ nhàng nắm lấy tay Hyun Woo, và trong khoảnh khắc ấy, họ hiểu rằng tình yêu của họ chưa từng biến mất, nó vẫn ở đó, như chiếc ổ khóa màu đỏ không hề phai màu, chỉ là họ đã bỏ quên nó quá lâu.

Sau khi quay lại khách sạn, Hae In vẫn còn chìm trong cảm xúc của khoảnh khắc tìm thấy chiếc ổ khóa. Cô không ngừng suy nghĩ về những gì nó đại diện – tình yêu của họ vẫn nguyên vẹn dù đã trải qua nhiều sóng gió. Trong lúc Hyun Woo đang dọn dẹp vali chuẩn bị cho chuyến trở về, Hae In đang cầm điện thoại của anh để đặt đồ ăn ngoài thì đột nhiên có dòng tin nhắn hiện lên . Hae In do dự không biết có nên đọc không nhưng không hiểu cái gì thôi thúc cô khiến cô ấn đọc nó . Trong tin nhắn hiện lên là lời nhắn nhắc nhở anh đi khám lại Hae In ngừng lại, ánh mắt dán chặt vào dòng tin nhắn trên màn hình. "Nhắc anh đi khám lại..." Cô lặp lại trong đầu, cảm giác lo lắng chợt dâng trào mà không rõ nguyên do. Dù biết rằng đọc tin nhắn cá nhân của Hyun Woo là không đúng, nhưng một nỗi sợ vô hình thúc giục cô tiếp tục tìm hiểu thêm.

Cô nhấn vào đoạn hội thoại và kéo lên xem những tin nhắn trước đó. Càng đọc, tim cô càng đập mạnh hơn. Từ ngữ như "liệu trình điều trị", "tình trạng tâm lý", "theo dõi trầm cảm" hiện lên, làm trái tim cô như thắt lại. Từng câu, từng chữ gợi lên hình ảnh một Hyun Woo đang âm thầm chiến đấu với căn bệnh trầm cảm – điều mà cô chưa từng hay biết.

Hae In cảm thấy như có gì đó vỡ tan bên trong cô. Cô không thể tin rằng Hyun Woo đã phải chịu đựng điều này một mình, và cô – người gần gũi với anh nhất – lại hoàn toàn mù mờ trước nỗi đau của chồng mình. Cô ngồi bệt xuống giường, tay vẫn cầm điện thoại mà tâm trí trống rỗng. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.

Hyun Woo bước vào phòng và ngay lập tức nhận ra điều gì đó không ổn. Hae In ngồi trên giường, đầu cúi gục xuống, mái tóc che kín gương mặt cô. Dáng vẻ nhỏ bé và đôi vai run rẩy của cô khiến trái tim anh thắt lại. Cảm giác bất an tràn ngập trong anh, anh bước nhanh đến bên cô, quỳ xuống cạnh giường, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng trầm ấm và dịu dàng, "Hae In à, em sao vậy?"

Hae In từ từ ngước lên, đôi mắt ngấn lệ của cô khiến Hyun Woo không khỏi đau lòng. Những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên má cô. Nhìn thấy sự hoảng loạn và tổn thương trong mắt cô, Hyun Woo càng thêm lo lắng. "Có chuyện gì vậy, Hae In?" anh hỏi, giọng đầy bối rối và lo lắng.

Tay Hae In run rẩy đưa điện thoại lên trước mặt anh. "Cái này là sao?" Giọng cô yếu ớt nhưng đầy cảm xúc. Hyun Woo nhìn vào màn hình, và ngay lập tức cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Trên màn hình là hồ sơ bệnh trầm cảm của anh. Anh đứng chôn chân tại chỗ, không thể thốt lên lời nào. Anh biết khoảnh khắc này đã đến, nhưng không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ đến theo cách này.

"Hae In..." Anh khẽ gọi tên cô, nhưng trước khi anh kịp nói gì thêm, cô cắt ngang.

"Nói đi, nó không phải của anh, đúng không?" Hae In gào lên, tiếng nói của cô vỡ ra trong nước mắt. Cô bắt đầu đấm vào vai anh, từng cú đấm chứa đầy sự giận dữ và đau đớn. "Anh đã giấu em! Sao anh có thể...?"

Mỗi cú đấm của cô, Hyun Woo đều cảm nhận được, không chỉ trên vai mà còn sâu thẳm trong tim. Anh không né tránh, không phản kháng, chỉ lặng lẽ hứng chịu. Anh biết rằng mọi lời giải thích lúc này đều sẽ vô ích, và chỉ càng khiến cô thêm đau lòng. Anh chỉ im lặng, để cho cô xả hết sự tổn thương và giận dữ mà cô đang gánh chịu.

Hae In cuối cùng kiệt sức. Cô thở hổn hển, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn chưa ngừng chảy. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, lau vội những giọt nước mắt nhưng không thể nào làm khô được chúng. Cô đứng dậy, ánh mắt trống rỗng. "Chúng ta... tạm dừng lại đi," cô nói, giọng nói lạnh lùng nhưng chứa đầy sự đau đớn.

Hyun Woo hoảng sợ, anh bật dậy ngay lập tức, nắm lấy tay cô. "Hae In, đừng mà, làm ơn..." Giọng anh nghẹn lại, nước mắt bắt đầu trào ra.

Nhưng Hae In gạt tay anh ra, ánh mắt đầy bi thương. "Ở bên em... sẽ chỉ làm anh thêm đau khổ. Và em... em cũng không thể chịu được nữa," cô nói, giọng nói như một lưỡi dao cắt sâu vào lòng anh.

Hyun Woo không thể kiềm chế nổi cảm xúc. Nước mắt anh chảy dài, anh kéo Hae In vào lòng, siết chặt cô như thể sợ mất cô mãi mãi. "Anh xin lỗi, Hae In... Anh xin em, đừng rời xa anh... đừng mà..."

Hae In cố gắng dãy dụa, nhưng Hyun Woo không buông cô ra. Nước mắt cô thấm ướt một bên áo anh, còn Hyun Woo cũng khóc trong sự bất lực. Anh run rẩy nói, "Anh xin lỗi... Anh biết mình sai rồi... Đừng bỏ anh..."

Hae In vẫn cố dãy dụa trong vòng tay của Hyun Woo, nhưng dần dần cô cảm thấy sự kiên định trong cái ôm của anh, sự run rẩy đầy lo lắng và hối hận trong từng cử chỉ. Cô không còn sức để phản kháng nữa, chỉ đứng im lặng, để mặc nước mắt chảy dài, tay cô buông thõng xuống. Cả hai như thể không còn lời nào để nói, chỉ có sự im lặng nặng nề bao trùm không gian, và những cảm xúc vỡ òa trong lòng họ.

Đến khi Hae In ổn định lại Hyun Woo mới từ từ buông Hae In ra ánh mắt anh toát lên sự lo lắng khi nhìn vào gương mặt đượm buồn của cô . Hae In không nói gì mãi một lúc lâu sau cô mới lên tiếng " Anh đi khám từ lúc nào " Hyun Woo trả lời cô một cách cẩn thật anh sợ Hae In sẽ lại khóc " Khoảng hơn 1 năm gần đây " Hae In nghe thấy vậy lồng cô trở nên chua xót cô trách bản thân mình là một người vợ mà không biết chồng mình bị bệnh , cô run rẩy trách vấn anh " Tại sao không nói cho em biết , tại sao anh lại giấu em "

Hyun Woo nhận thấy tâm trạng của Hae In thay đổi nước mắt cô trực trào ra người cô run rẩy Hyun Woo vội vàng trấn an Hae In " Hae In em bình tĩnh lại nghe anh nói được không . Anh xin lỗi anh sai khi dấu em lúc đấy chúng ta không xa cách nhau nên anh không biết mở lời sao để nói với em "
- Thế em là gì của anh ? Anh có còn coi em là vợ anh không ? Hae In nổi cáu đáp trả cô thấy một sự chua xót xen lẫn tức giận
- Anh xin lỗi , anh không biết nói sao
- Nếu như việc ở bên em khiến anh cảm thấy đau khổ thì chúng ta có thể dừng lại
- Hae In à , không ....... Xin em đừng bỏ rơi anh ......... Nước mắt Hyun Woo lại chảy anh biết mình đã sai khi giấu Hae In anh thực sự đã sai .
Hyun Woo bước đến gần Hae In anh nắm lấy tay cô cầu xin đừng bỏ anh anh luôn miệng nói xin lỗi cô . Hae In cảm thấy trái tim mình như bóp nghẹt cô không biết mình phải làm sao . Khi nhìn thấy Hyun Woo khóc có một sự cảm thông . Nước mắt Hae In lăn dài trên má cô, Hyun Woo nhìn thấy sự im lặng của Hae In khiến anh vô cùng lo lắng anh khẽ gọi lại tên cô nhưng chỉ nhận lại giọng nói lạnh lùng của cô " Về đến Hàn em muốn đi gặp bác sĩ với anh " Nghe câu nói của Hae In khiến Hyun Woo thở phào anh biết Hae In nói như vậy là cô sẽ không bỏ rơi anh .

Các ban biết gì không cta đã đạt 10k người đọc đó ☺️ Cảm ơn mn rất rất là nhiều 👨‍❤️‍💋‍👨 Tui yêu mn 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro