Vỡ lẽ
Hae In vừa bước vào phòng vệ sinh, cánh cửa khép lại sau lưng, cô tựa lưng vào đó, toàn thân run rẩy. Nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt cô, từng giọt nặng trĩu những cảm xúc dồn nén bấy lâu. Cô cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân mình. Tay cô run run đưa lên bịt miệng, cố ngăn tiếng khóc bật ra thành tiếng. Sự đau đớn tràn ngập trong lòng, nỗi tội lỗi đè nặng lên đôi vai yếu mềm.
"Ông trời luôn biết cách để trêu đùa con người," cô thầm nghĩ. Mọi thứ dường như đang xoay tròn quanh cô, và cô không thể nào kiểm soát được nữa. Niềm hạnh phúc khi biết mình mang thai còn chưa kịp trở nên trọn vẹn, thì nỗi lo về căn bệnh hiếm đã ập đến. Và bây giờ, khi phát hiện Hyun Woo - người cô luôn yêu thương, người mà cô từng nghĩ đã rời xa cô trong tâm trí - lại đang âm thầm chịu đựng nỗi đau trầm cảm mà không hề chia sẻ với cô.
Cô nhớ lại những lúc họ cãi nhau, những khi Hyun Woo dường như xa cách, mà cô không hề hay biết đó là dấu hiệu của bệnh tình anh. Cô đã quá mải mê với cuộc sống và những lo toan của bản thân, để rồi giờ đây, cô thấy mình thật vô tâm. Cô thấy mình đáng trách vì đã không ở bên anh khi anh cần cô nhất.
Trong đầu cô hiện lên hàng loạt câu hỏi không có lời giải đáp: "Làm sao em có thể giúp anh khi chính em cũng không biết mình có thể vượt qua mọi chuyện không? Làm sao em có thể mạnh mẽ khi anh cũng đang cần em mạnh mẽ? Liệu chúng ta có đủ sức để cứu vãn tình yêu này không?"
Tiếng nấc của cô vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng. Hae In cảm thấy như cô đang bị mắc kẹt giữa những nỗi đau và nỗi sợ hãi, không biết làm thế nào để thoát ra.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương, khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt. "Mình phải làm gì đây?" Cô tự hỏi, nhưng không có câu trả lời nào đến. Chỉ có những cảm xúc hỗn độn đang giằng xé trong tâm hồn. Hae In biết rằng mình không thể bỏ mặc Hyun Woo, nhưng cô cũng sợ hãi rằng cô không đủ mạnh để đối mặt với tất cả những điều này.
Trong căn phòng tắm lạnh lẽo, cô chỉ có thể ngồi đó, khóc trong im lặng, để những giọt nước mắt cuốn trôi đi phần nào nỗi đau trong lòng.
Hyun Woo đứng im lặng giữa căn phòng, nơi mà chỉ vài phút trước, Hae In vừa lướt qua anh. Căn phòng trở nên lạnh lẽo, trống rỗng, giống như cảm xúc của anh lúc này. Anh đưa tay lên, chạm vào nơi Hae In vừa khóc trên ngực mình, cảm giác ẩm ướt từ nước mắt của cô vẫn còn đọng lại trên áo, nhưng trái tim anh thì đã bị bóp nghẹt từ lâu.
Anh cảm thấy như mình đang chìm dần vào một thế giới mà không còn ánh sáng. Những ý nghĩ trong đầu anh giờ đây là một mớ hỗn độn, không có lối thoát. Anh biết rõ rằng mình đang đứng bên bờ vực của sự sụp đổ, nhưng lại không thể làm gì để níu kéo bản thân. Bệnh trầm cảm đã kéo anh vào hố sâu không đáy, và giờ, nhìn Hae In cũng đang chịu đựng đau khổ vì anh, mọi thứ càng trở nên nặng nề hơn.
"Lẽ ra mình nên nói cho cô ấy sớm hơn... Lẽ ra mình không nên giấu cô ấy..." Hyun Woo lẩm bẩm với chính mình. Nhưng những suy nghĩ đó giờ chỉ là quá muộn. Anh đã giấu đi sự thật, đã để nỗi đau của mình trở thành một gánh nặng mà Hae In phải gánh chịu.
Ánh mắt Hyun Woo dừng lại ở cánh cửa phòng vệ sinh, nơi Hae In đang ở trong đó. Anh không dám gõ cửa, không dám phá vỡ sự im lặng mà hai người đang chìm trong. Anh hiểu rõ, dù có nói gì lúc này cũng chẳng thể khiến mọi chuyện khá hơn. Nhưng sự im lặng này càng làm anh đau đớn hơn.
"Mình đã làm gì thế này..." Anh lặng lẽ nghĩ, đầu óc quay cuồng với những bóng đêm mờ ảo, những ký ức về nỗi đau và sự mất mát. Anh đã mất phương hướng, không còn biết phải làm gì để cứu vãn tình yêu của họ, không biết làm sao để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của bệnh tật và nỗi đau mà anh đã vô tình tạo ra.
Hyun Woo tự trách bản thân, cảm thấy mình vô dụng và bất lực. Anh biết rõ tình yêu giữa anh và Hae In vẫn còn đó, vẫn cháy bỏng như ngày nào, nhưng liệu tình yêu đó có đủ mạnh để vượt qua tất cả? Liệu anh có thể cùng Hae In tìm lại hạnh phúc mà họ đã từng có?
Giữa không gian tĩnh lặng, Hyun Woo chỉ có thể đứng đó, cảm giác như thế giới xung quanh đang sụp đổ từng mảnh, và anh không biết mình nên làm gì để sửa chữa. Anh ngước lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng, tựa như đang tìm kiếm một câu trả lời trong bóng tối mịt mù của tâm hồn.
*********
Trong sự im lặng ngột ngạt giữa Hyun Woo và Hae In, chuyến bay trở về Hàn Quốc càng trở nên dài dằng dặc. Hae In vẫn giữ khoảng cách, lạnh lùng với anh, mặc cho anh cố gắng chăm sóc cô. Khi cô bị nghén nặng và gần như ngất xỉu tại sân bay, Hyun Woo hoảng loạn muốn giúp, nhưng cô lại từ chối sự lo lắng của anh một cách dứt khoát, như một tấm khiên vô hình dựng lên giữa hai người.
Trên máy bay, Hae In cố gắng tìm sự thoải mái trên ghế ngồi, nhưng tư thế ngủ của cô có vẻ không được ổn. Nhìn thấy điều đó, Hyun Woo lặng lẽ điều chỉnh lại vị trí ngồi của cô một cách nhẹ nhàng, cẩn thận để không làm cô thức giấc. Anh đưa tay lên bụng nhỏ của Hae In, nơi đang nuôi dưỡng sự sống mới. Cảm giác ấm áp dưới bàn tay của anh khiến trái tim Hyun Woo xao xuyến. Anh cúi xuống, khẽ xoa nhẹ bụng cô, như thể anh đang nói chuyện với đứa con chưa chào đời.
"Mẹ con hôm nay phải bay một chuyến dài, con có thể ngoan một chút, đừng làm mẹ mệt thêm được không?" Hyun Woo thì thầm, giọng nói tràn đầy yêu thương và hy vọng.
Dù Hae In vẫn còn giữ khoảng cách với anh, nhưng Hyun Woo không thể kìm nén niềm hạnh phúc khi nghĩ về đứa bé. Anh không thể ngăn mình khỏi việc tưởng tượng về tương lai, về gia đình nhỏ của họ. Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra rằng, bất kể mọi chuyện có khó khăn thế nào, anh vẫn muốn bảo vệ gia đình này, muốn đứng bên cạnh Hae In dù cô có đẩy anh ra xa bao nhiêu.
Hyun Woo ngước lên, nhìn vào gương mặt mệt mỏi của Hae In, nhưng trong ánh mắt anh là một niềm kiên định. Anh sẽ không từ bỏ, không để sự im lặng và những hiểu lầm chia cách họ thêm nữa. Anh biết con đường phía trước sẽ rất khó khăn, nhưng nhìn đứa con đang lớn lên từng ngày trong bụng Hae In, Hyun Woo tự nhủ rằng anh sẽ cố gắng hết mình để mang lại hạnh phúc cho cả hai người, dù phải đánh đổi bất cứ điều gì.
Khi đáp chuyến bay xuống sân bay Hàn Quốc, Hae In vẫn giữ thái độ lạnh lùng, đi trước bỏ mặc Hyun Woo phía sau. Hyun Woo cảm thấy bất lực trước sự xa cách của vợ, anh bước nhanh đến bên cô, nhẹ nhàng níu tay cô và nói: "Anh phải đến công ty, em về nhà nghỉ ngơi trước rồi hẵng đến." Hae In chỉ lạnh lùng gật đầu, không nói gì.
Hyun Woo thở dài, anh giao hành lý của cả hai cho tài xế Oh và nhờ anh ấy đưa Hae In về nhà. Sau đó, Hyun Woo lái xe thẳng đến công ty, bước nhanh vào cuộc họp quan trọng đã đợi anh từ lâu. Hong Man Dae thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hyun Woo xuất hiện, ông tin rằng Hyun Woo sẽ tìm ra cách giải quyết vấn đề này. "Hae In đâu rồi?" - bố vợ anh hỏi. "Cô ấy mệt sau chuyến bay dài nên đã về nhà nghỉ ngơi."
Cuộc họp chính thức bắt đầu, bầu không khí trong phòng cực kỳ căng thẳng khi họ thảo luận suốt 4 giờ đồng hồ trước khi đi vào thực hiện kế hoạch. Sau khi kết thúc, phòng pháp lý trở nên sôi nổi, mọi người chăm chỉ làm theo những gì đã thống nhất. Hyun Woo nhìn chồng tài liệu trước mặt, khẽ cười khổ. Anh lấy điện thoại nhắn tin cho Hae In, hỏi cô có ổn không và thông báo rằng tối nay có thể anh sẽ về muộn.
Tin nhắn được gửi đi, Hyun Woo lập tức bắt tay vào xử lý các tài liệu trên bàn, trong khi không khí làm việc trở nên căng thẳng với những cuộc gọi bàn thảo từ đội ngũ pháp lý và cánh nhà báo.
Về phía Hae In, cô trở về nhà với cảm giác khó chịu trong người. Bụng cô cồn cào nhưng không thể nôn ra được. Từ chối tham dự cuộc họp, cô quyết định về nhà nghỉ ngơi. Khi vừa đặt lưng xuống giường, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, Hae In thấy anh trai mình và một bóng hình nhỏ bé - có lẽ là đứa con mà cô đã mất. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, cô liên tục gọi tên anh trai và đứa bé nhưng không ai trả lời. Họ dần xa khỏi tầm tay cô, biến mất vào ánh sáng trắng mờ ảo, để lại Hae In với cảm giác hụt hẫng đau đớn.
Hae In giật mình tỉnh dậy, ngồi đờ đẫn trên giường, nhìn quanh căn phòng. Ngoài trời đã tối từ lâu, trong phòng không bật điện, chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn đường chiếu vào. Cô đứng dậy và bước về phía nhà vệ sinh, nhìn vào gương, phát hiện mình đã đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhợt nhạt. Nghĩ về giấc mơ vừa qua, cô cảm thấy sợ hãi. Cô lo lắng rằng mình có thể lại mất đi đứa bé trong bụng.
Hae In đặt tay lên bụng, khẽ xoa, không cảm nhận được gì từ tay mình, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự hiện hữu của đứa nhỏ. Cô xả nước lên người với mong muốn bản thân có thể bình tĩnh và tỉnh táo. Nghĩ về giấc mơ, cô nhận ra mình chắc chắn rất sợ hãi.
Hehee tui ngoi lên up chap cho mn nek ✌️
Mọi người chx quên tui đko ☺️
Cam xam mi ta 🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro