chương 12
Author: Keiichi Himura.
Editor: Shintarou.
Đây là bản đã qua chỉnh sửa.
---------*-----------
Khi Keichi đang rất thong thả và thư thái thì trong căn phòng của các cô gái không khi khá căng thẳng.
"Được rồi. Đầu tiên có ai tình nguyện đi cùng cậu ta không?"
Không ai đáp lại câu hỏi của Laura. Cũng không ngạc nhiên về kết quả này. Xét cho cùng Keichi quả thực là một kẻ khó lường và có chút đáng sợ.
"Được rồi. Nếu mọi người không có ý kiến tôi sẽ chỉ định được không?... Ukm.. Vậy Rin, liệu em có thể nhận việc này không?"
"Êhhh... em ạ. Em không biết mình có thể làm được không nữa."
"Tự tin lên. Công việc của em rất đớn giản là theo hắn ta và báo cáo các việc hắn làm cho chị vào cuối mỗi ngày càng chi tiết càng tố."
"Nhưng... sao lại là em... em thực sự không làm được đâu."
Lý do Laura chọn Rin đơn giản vì xét qua nhưng người ở đây Rin có sức lao động cũng như khả năng kiếm tiền kém nhất. Nếu để một người có sức lao động lớn như Yui hay Ena đi thì quả là một thất thoát lớn. Hơn nữa Rin là một cô bé ngoan ngoãn và thật thà, nhiều khi đối phó với kẻ thông minh chỉ cần thật thà-chân thành là đủ. Cũng bởi vì cô bé thật thà nên Laura cũng có thể dễ dàng phát hiện nếu cô bé có ý định mờ ám hay bị Keichi mua chuộc. Dù khả năng Rin phản bội là rất nhỏ nhưng không phải là không thể, với một đối thủ như Keichi cô không cho phép mình bất cẩn. Tuy nhiên cô không thể nói như vậy với Rin được.
"Chị tin em là người thích hợp nhất với việc này. Vì em nhỏ tuổi nhất và rất ngoan ngoãn dễ bảo, nên cậu ta có thể sẽ bớt cảnh giác và lộ ra sai lầm nào đó cũng nên. Nếu là bọn chị cậu ta sẽ chỉ càng nâng cao cảnh giác thôi. Vì vậy xin em đó, chị biết mọi chuyện sẽ rất khó khăn nhưng làm ơn"
"Em... em... em hiểu rồi"
"Mọi người có ai phản đối hay có ý kiến gì không?"
Mọi người đều im lặng và thầm đồng ý với quyết định của Laura dù không biết được những suy tính của cô.
"Vậy thì người sẽ đi theo Keichi là Rin. Việc tiếp theo là chúng ta sẽ làm gì để kiếm tiền"
"Nếu còn thẻ mạo hiểm giả thì tôi có thể nhận nhiệm vụ kiếm tiền. Dù sao tôi cũng đang là mạo hiểm giả cấp B nên thu nhập cũng không tệ"- Ena
"Có thể làm lại thẻ không?"
"Tất nhiên. Nhưng cần trả một khoản phí và tiền phạt, hơn nữa do đã là một nô lệ tôi cần sự xác nhận của chủ nhân"- Ena
"Vậy thì chắc không được rồi. Tạm bỏ qua công việc đó vậy"
"Còn tôi có thể làm mấy công việc năng nhọc nên có lẽ sẽ tìm chỗ nào thuê người khuân vác chẳng hạn, tôi khá khỏe mà"- Yui
"Đó cũng là một ý hay, nhưng mấy việc đó thường không kiếm được nhiều, chỉ đủ ăn thôi"
"Tôi có thể làm mấy việc nội trợ, có lẽ nên xin việc tại một quán ăn hay cửa hàng nào đó"- Sera
"Ukm.... Cũng không tệ"
Sau một hồi thảo luận và vàn bạc cuối cùng Laura đưa ra quyết định.
"Được rồi, ngày mai mọi người cứ ra ngoài kiếm việc rồi buổi tối báo cáo lại cho tôi. Nhớ nêu rõ thời gian, công việc và mức lương. Từ đó tôi sẽ lên kế hoạch cụ thể sau"
"Ukm. Chúng tôi hiểu rồi."
"Mọi người không cần quá lo lắng đâu. Trước hết chúng ta cần một công việc ổn định và có lãi. Sau đó còn tùy thuộc vào hành động của cậu ta để ứng biến sau."
"Ukm... liệu chúng ta có thể thắng được không? Dù chúng ta đông hơn nhưng tôi thực sự cảm thấy lo lắng"- Ena
"Thú thực tôi cũng không tự tin lắm. Sự tự tin của cậu ta cho tôi cảm giác rất bất an. Không biết cậu ta còn giấu chiêu trò gì không? Tuy nhiên chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này được phải bắt cậu ta làm việc nếu không tương lại đen tối có thể đang chờ chúng ta phía trước"
---------*---------
Sáng hôm sau, mọi người thức dậy khá sớm, họ đều khá căng thẳng nên khó mà ngủ ngon được. Tuy nhiên có một người còn dậy sớm hơn họ, đó là Keichi. Mọi người khá ngạc nhiên vì sự xuất hiện sớm của cậu.
"Cậu đã dậy rồi sao? Khá ngạc nhiên đó"
"Đương nhiên hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi mà. Tôi đâu thể lười biếng mãi được."
"Có vẻ cậu sẽ nghiêm túc nhỉ. Tôi khá mong chờ xem khả năng kiếm tiền mà cậu đã khoe khoang đó"
"Được rồi. Vậy ai sẽ ở phe tôi"
"Rin sẽ cùng phe với cậu"
"Hô!!! Lựa chọn tốt đấy. Tống người có sức lao động kém nhất cho tôi à. Mà sao cũng được. Còn đây là 50 bạc làm vốn"
"Ehhh... tôi tưởng cậu nói 1 vàng"
"1 vàng chia cho 2 đội. Mỗi đội 50 bạc. Đừng tham lam quá, số đó là quá thừa cho 7 ngày rồi"
"Mà không công bằng. Đội cậu chỉ có 2 người trong khi chúng tôi tận 4 người. Chúng tôi phải được nhiều hơn chứ"
"Tôi không phiền nếu chia đều nhân lực đâu"
"Tôi hiểu rồi."
"Mà nếu cô muốn thêm thì đây"
"Đây là cái gì. Nó đâu phải tiền"
"Đó là tiền chỉ là không phải của đất nước này thôi"
Thứ cậu tung cho Laura là 1 đồng 5 yên ( Auth: ai nhớ Yato không ).
"Vậy sao tiêu được?"
"Đó đâu phải chuyện của tôi. Tiêu được hay không là chuyện của cô"
Laura đưa ra một cái nhìn sắc bén đầy sự nghi ngờ về phía Keichi nhưng cậu đơn giản lờ nó đi.
"Còn đây nữa"
Cậu ném về phía Ena một tấm thẻ kim loại mỏng.
"Đây là... thẻ mạo hiểm của tôi"
"Còn gì thú vị nếu các cô không thể tung hết sức. Tôi khá trông mong số tiền các cô sẽ kiếm được đấy"
"Chúng tôi cũng vậy. Hy vọng cậu sẽ giữ đúng thỏa thuận"
"Tất nhiên rồi. Vậy thì trò chơi bắt đầu. Rin, đi thôi, em cũng là một thành viên trong đội nên hãy chăm chỉ nào, có rất nhiều việc phải làm đó"
"V.. vâng"
"Được rồi mọi người. Chúng ta cũng đi thôi"
-----------*-----------
Buổi tối, mọi người đều quay trở về. Sau khi tắm rửa thoải mái họ ăn cơm với nhau như thường như thường lệ nếu có khác thì đó là khẩu phần ăn của họ. Ngoài Keichi và Rin, những người còn lại đều gọi một suất ăn rẻ tiền hơn thường ngày, lý do là để tiết kiệm tiền. Một điều hiển nhiên rằng số vốn ban đầu cũng tính vô kết quả nên tiêu càng ít lợi thế càng lớn. Trái lại Keichi và Emi vẫn ăn suất ăn như bình thường.
"Không nên keo kiệt khoản ăn uống đâu Laura, có thực mới vực được đạo chứ"
"Đó là chuyện của chúng tôi cậu không phải lo"
"Tôi chỉ khuyên vậy thôi"
Sau khi ăn xong mọi người đều trở về phòng.
"Rin, đi đâu vậy nhóc, bên này cơ mà. Còn cô nữa Laura, sang bên kia đi"
"Ehhh... nhưng đó.. đó là"
"Phòng của anh... tất nhiên, chúng ta cùng đội mà"
"Không nhưng gì hết. Đi ngủ nào"
Nói rồi cậu kéo Rin vào phòng mặc kệ ánh mắt của mọi người.
"Chết tiệt, tôi chưa kịp lấy thông tin từ Rin"
"Vậy phải làm sao?"
"Đành vậy chứ sao. Ngay mai chúng ta sẽ lấy thông tin của Rin trong nhà tắm vậy. Giờ thì mọi người báo cáo đi" "Ok. Hôm nay tôi đã kiếm được một việc tại một kho hàng. Công việc chính là khuân vác. Tiền công hôm nay là 3 đồng và 5 xu. Thời gian làm việc không cụ thể, lương tính theo năng xuất công việc. Tuy nhiên không phải hôm nào cũng có việc"- Yui
"Cũng không nhiều lắm nhỉ. Nếu trừ bữa tối 1 đồng thì chỉ còn lãi 2 đồng 5 xu. Nhưng không sao, vẫn là có lãi. Tuy nhiên thu nhập kiểu này cũng không ổn định chút nào"
"Còn tôi hôm nay kiếm được 2 bạc và 3 đồng"- Ena
"Ồ... khá cao đó, nhưng tiền trang bị tạm thời của cô đã ngốn mất 10 bạc rồi nên hiện tại vẫn lỗ. Hơn nữa công việc mạo hiểm thu nhập khá bất ổn nữa"
"Hazzz. Giá mà trang bị cũ của tôi không bị lấy mất. Do chỉ là những trang bị cơ bản nên tôi khó lòng nhận các nhiệm vụ khó được. Hơn nữa nơi đây tôi chẳng quen biết ai nên cũng chẳng lập tổ đội được"
"Không sao, tạm thời vẫn ổn, nếu cứ giữ phong độ thì cô vẫn có lãi trong 7 ngày"
"Tôi hiện vẫn chưa tiền được việc phù hợp. Xin lỗi"- Sera
"Không sao đâu. Đó cũng là dễ hiểu thôi, đâu thể tìm việc dễ thế được. Thực ra tôi cũng chưa tìm được công việc nào phù hợp"
"Ehhh.. Laura chưa kiếm được việc sao?"
"Xin lỗi đã để mọi người thất vọng. Tôi khá yếu để làm những việc cần nhiều cơ bắp nên tìm một số công việc bàn giấy. Tôi cũng có tìm được vài nơi nhưng họ sẽ không trả tiền cho đến cuối tháng trong khí chúng ta chỉ có 7 ngày. Và điều quan trọng nhất là vì tôi là một nô lệ của một người xa lạ nên họ không thể tin tưởng giao cho tôi công việc sổ sách của họ được"
"Quả thật. Do là nô lệ nên đa phần chúng ta chỉ có thể tìm được các công việc nặng nhọc thôi"
"Quả thật khó khăn vô cùng để kiếm việc khi làm nô lệ. Chính vì vậy càng không thể thua được"
"Hazzz... Đúng vậy, nhưng quả thật không dễ chút nào. Điều tôi lo ngại nhất là hôm nay chúng ta chẳng có chút thông tin nào về hành động của cậu ta cả"
"Vậy chúng ta phải làm sao?"
"Ukm. Trước tiên Ena cho tôi hỏi nếu để Yui làm nhiệm vụ cùng cô có được không?"
"Không vấn đề gì, tuy nhiên cô ấy sẽ không được tính công đâu"
"Không sao. Quan trọng là với hai người thì có thể làm nhiệm vụ nào có tiền thưởng cao hơn không"
"Ồ... được đó. Nếu cô ấy chiến đấu phía trước tôi dùng phép thuật hỗ trợ phía sau thì chúng tôi có thể làm vài nhiệm vụ giết quái. Vừa có tiền thưởng, đồng thời có thể bán nguyên liệu của quái vật"
"Được, quyết định vậy đi, ngày mai Yui sẽ đi làm nhiệm vụ cùng Ena, có lẽ thế hiệu quả hơn. Được chứ Yui?"
"Hehe... không vấn đề. Nghe thấy diệt quái là tôi đã thấy nóng người rồi"
"Vậy cô cần trang bị gì không? Xin lỗi trước là chúng ta cũng không còn nhiều vốn đâu"
"Tôi chỉ cần một con dao tốt, nếu được thì tốt muốn thêm 1 con dự phòng"
"Một bộ giáp da đơn giản là 5 bạc, hai con giao chỉ khoảng 4 bạc."- Ena
"Tôi không cần giáp đâu, mấy con quái cấp thấp còn lâu mới chạm được vào tôi"
"Đừng chủ quan, dù thắng hay thua thì tính mạng là quan trọng hơn cả. Hơn nữa 9 bạc vẫn là chấp nhận được"- Laura
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô"
"Có gì phải cảm ơn chứ. Hơn nữa chính tôi mới phải cảm ơn mới đúng, hôm nay tôi có làm được gì đâu"
"Đừng nói vậy. Nếu không có cô thì chúng tôi sẽ rối hết lên mất"
"Cảm ơn. Vậy thì mai tôi với Sera thử xin việc ngay tại đây xem. Tôi thấy bà chủ có vẻ tốt và có thiện cảm với nô lệ, nếu chúng ta nói rõ có khi cô ấy sẽ giúp đỡ"
"Vâng"
"Được rồi, mọi người chắc cũng đã mệt mỏi, đi nghỉ sớm thôi. Hãy cùng cố gắng nhé"
----------*---------
Cùng lúc đó bên phòng Keichi, Rin đang khá sợ hãi, cô bé vốn đã là người nhút nhát mà.
"Bình tĩnh đi. Anh không ăn thịt đâu"
"V.. vâng"
"Hazzz... Thôi kệ đi, em có thể xuống bếp xin chút nước nóng không"
Cậu nói rồi đưa ấm trà cho Rin, không biết từ lúc nào cậu hình thành thói quen uống chút trà thảo mộc trước khi đi ngủ. Bình thường đây sẽ là công việc của Laura nhưng giờ thì cô ấy không có ở đây.
"Vâng ạ"
Rin nhanh chóng nhận ấm trà rồi phi ra khỏi phòng như đang chạy thoát khỏi một nơi rất đáng sợ vậy. Đến khi quay về thì lại cực kỳ rụt rè.
"Cảm ơn em. Ngồi xuống đi"
"Nhưng..."
"Hiện tại chúng ta chung đội mà không cần ngại đâu"
"Vâng"
Cô vé rụt rè ngồi xuống chiếc bàn và nhận tách trà từ Keichi.
"Đây là lần đầu chúng ta nói chuyện nhỉ. Em có thể kể cho anh chút về bản thân không"
"Vâng... em sinh ra tại một ngôi làng ngay gần thủ đô thôi.... Gia đình em... có ba người, bố mẹ và em. Bố em làm thợ săn còn mẹ em ở nhà nội trợ và mở một tiệm may nhỏ kiếm thêm, cuộc sống không giàu có nhưng cũng tam ổn. Tuy nhiên khi sinh em, sức khỏe của mẹ giảm hẳn do khó sinh. Đến năm em 9 tuổi thì mẹ sinh bệnh năng. Vốn gia đình đã không giầu có gì nay lại phải thuốc thang cho mẹ nên càng trở nên khó khăn. Bố em vất vả từ sáng tới tối nhưng công việc thợ săn không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Cuối cùng gia đình trở nên túng quẫn nợ nần và bố đã bán em cho thương buôn nô lệ. Thậm chí bố còn không thèm nhìn mặt em khi bị mang đi"
"Vậy sao? Chắc em ghét bố mẹ lắm nhỉ"
"Không hề... mẹ lúc nào cũng dịu dàng quan tâm em dù ở trên giường bệnh. Bố em cũng đã cố hết sức rồi. Tất cả là tại em, nếu không sinh em ra thì mẹ em đã không bệnh, bố em sẽ không phải vất vả"
"Vậy em ghét bản thân mình à. Có phải em nghĩ nên chết đi sẽ tốt hơn không"
"Có nhiều lúc em ghét chính bản thân mình nhưng.... em sợ chết lắm."
"Em không có lỗi, bố mẹ sinh em ra là do bố mẹ em quyết định em đâu được lựa chọn nên không cần phải tự ghét bản thân mình đâu."
"Vâng..."
"Tuy nhiên em cũng nên có quyết đinh của riêng mình. Đừng quá nhút nhát. oap Thôi cũng muôn rồi đi ngủ thôi..."
"Mà cứ như vậy được không??"
"Hửm..."
"Ý em là... cả ngày hôm nay ngài có làm gì đâu. Nếu cứ thế này không phải sẽ thua sao?"
Đúng vậy, sau khi nói chuyện với nhóm của Laura buổi sáng, cậu bảo Emi làm mấy việc vặt như giặt quần áo rồi đi ngủ tiếp. Đến bữa thì dậy ăn, rồi nằm xem anime suốt. Có thể nói Laura đã phí sự lo lắng chẳng vì cái gì.
"Hehe... đó là chuyện của anh. Giờ thì ngủ thôi"
"Vâng..."
"Vâng thì mau lên giường đi"
"Nhưng... hay để em ngủ đất cũng được"
"Đây là mệnh lệnh"
"Vâng..."
Sau khi Rin lên giường, Keichi cũng lên theo. Thấy sự căng thẳng của Rin, Keichi bật cười rồi thì thầm vào tai cô bé.
"Yên tâm, anh sẽ không biết thành sói ăn thịt em đâu, tuy nhiên nhìn em rất thơm ngon không biết mùi vị sẽ thế nào nhỉ. Thực khó để kiềm chế mà"
Nói xong cậu thổi nhẹ vào tai cô bé khiến Rin rùng mình. Nó khiến em ấy căng thẳng đến nỗi mãi tận khuya cô bé mới ngủ được khi đã quá mệt. Dĩ nhiên đó chỉ là trò đùa của Keichi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro