CHƯƠNG 10

CHƯƠNG 10

Về đến nhà, thấy trời còn sớm nàng liền leo lên cây hoa đào cổ thụ lớn cạnh nhà. Ở đó nàng có đóng một chiếc giường để đến khi nào rảnh rỗi liền ở đó ngủ trưa, rất mát đó nha.

Chiếc giường có màn lụa thả xuống hai bên, gối chăn đầy đủ, cũng không sợ mưa vì đã có chỗ che. Nàng cứ thế nằm ở đó, ngước lên nhìn ánh trăng. Trăng hôm nay thật tròn, nàng có cảm giác có gì đó sắp sửa thay đổi nhưng không biết thay đổi như thế nào. Hay là chính mình nghĩ quá nhiều, chậc, điều ước đó sẽ như thế nào đây?

Đột nhiên nàng muốn hát a, bài thích hợp cho đêm nay theo ý của nàng chính là bài... Phong Hoa Tuyết Nguyệt đi?

Nàng bắt chéo chân bắt đầu cất lời:

" Phong là xuyên qua núi, lướt nhẹ qua mặt nước mà đến
Hoa là rụng xuống bùn nhơ lại chẳng nhơ bẩn
Tuyết là ánh trắng tan trên mái hiên khi mặt trời mọc
Nguyệt là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, ngàn thu vạn năm
Núi cao sừng sững, du ngoạn chân trời
Người tới ung dung, bước đi chẳng trở ngại
Ngày nối tiếp đêm, lẫn lộn khó phân
Lúc gần lúc xa, khi tỉnh khi điên
Nước trong vực sâu, khi đầy khi cạn
Người khổ nhiều mới biết bi thương
Thiên địa tuần hoàn, sao mới hưng thịnh
Phải nhớ đừng quên, đừng quên..."

Đột nhiên tiếng hát im bặt, bởi vì có người khác ở đây. Nàng không khỏi rùng mình, nàng cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình vì thế nàng chậm rãi ngồi dậy nhìn xuống phía dưới. Ánh sáng vàng nhạt chiếu rọi khắp nơi, hai ánh mắt chạm vào nhau...

Bên dưới, một nam nhân đang đứng đó, nàng ngơ ngẩn nhìn vẻ đẹp mê người bên dưới. Một nam nhân với y phục màu đen tuyền làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn mĩ. Mắt phượng, mày kiếm, biểu cảm lại lạnh lùng quyền uy khiến người đối diện cảm thấy sợ hãi nhưng lại không nhịn được mà bị thu hút...

Hắn vì muốn tìm căn cứ mới cho tổ chức của mình nên đã dò hỏi khắp nơi, lại nghe nói ở khu rừng phía Tây có ít người qua lại còn có tin đồn là khu rừng bị quỷ ám. Hắn đương nhiên không tin có quỷ và tin chắc nơi đây sẽ là căn cứ tốt cho tổ chức. Hắn đích thân đến đây tìm hiểu, đi sâu vào bên trong lại phát hiện ở đây có một hang động.

Âm thanh kì quái chính là từ đây phát ra, hắn điểm người lướt vào bên trong. Vì khinh công của hắn đã không ai sánh bằng nên dường như không chạm vào hang động nên không có âm thanh lớn phát ra. Đến khi qua hết hang động liền bắt gặp một rừng đào. Hắn có phần kinh ngạc, rừng đào này dường như không bao giờ tàn, hoa luôn nở. Lại đi thêm một đoạn nữa, một giọng hát trong trẻo vang lên. Hắn nhíu mày, thì ra nơi đây đã có chủ.

Hắn không phải kẻ tiểu nhân đi tranh giành với người khác nên định rời đi, nhưng tiếng hát lại có gì đó lôi cuốn khiến hắn nương theo tiếng hát mà đến cây cổ thụ kia.

Nghe được một đoạn thì người bên trên không hát nữa, một nữ nhân ngồi dậy từ bên trên nhìn xuống. Hắn không tránh né kịp liền nghênh tiếp ánh mắt đó.

Bắt gặp chính là ánh mắt của một tuần trước, chính là nàng ở bên dưới hắn trên lầu, nay lại đổi ngược lại...

Hắn biết mình đã mạo phạm liền cúi người nói:" Tại hạ thất lễ đã làm phiền gia chủ. Tại hạ xin cáo từ!", nói rồi thân ảnh hắn liền biến mất.

Nàng lắp bắp không nói được nên lời, không biết bao lâu nàng mới hét lên được:" Như thế nào mà nhà ta lại có người đột nhập vậy a!!!"

Vài ngày sau đó, nàng bắt đầu đem rau ra chợ bán, cũng không còn gặp người của Duẫn gia nữa. Như vậy là tốt nhất, nàng cũng không muốn gặp họ. Để ăn mừng cho mọi chuyện đã qua nàng liền tìm một tửu lầu nào đó ăn cho no say, còn phải đi dạo ở nhiều nơi nên khi nàng trở về đã là chiều tối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro