CHƯƠNG 22

CHƯƠNG 22

Nàng còn đang ngơ ngác không kịp phản ứng thì hắn đã nắm lấy tay nàng, một dòng nước ấm chạy dọc theo mạch máu, thân thể nàng cũng ấm lên, y phục cũng khô hẳn. Nàng mở to mắt ngạc nhiên nhìn hắn, hắn lại đi đến tủ tìm y phục cho nàng, bên trong cũng chỉ vỏn vẹn vài bộ y phục mà hắn cho là mặc được, cuối cùng lấy một bộ y phục đưa cho nàng.

Nàng nhận lấy nói:" Ta phải thay sao? Dù sao y phục của ta cũng đã khô rồi, hay khỏi cần đi"

Hắn nhíu mày nhìn nàng, bị hắn nhìn chằm chằm khiến nàng cảm thấy hơi mất tự nhiên cuối cùng ho khan một tiếng:" Khụ, ta sẽ đi thay a". Rồi nàng đi ra sau bức bình phong kia thay y phục, hắn quay lưng đi nơi khác.

Ban nãy... hắn cư nhiên nổi giận, cư nhiên lại dùng nội lực hong khô y phục cho nàng...

Nàng thay y phục xong bước ra thấy hắn cứ đứng đờ ra đấy không khỏi lên tiếng:" Huynh không sao chứ?"

Hắn quay lại nhìn nàng rồi nhàn nhạt nói:" Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, ta về phòng trước", nói rồi hắn nhanh chóng mở cửa trở về phòng mình. Nàng nghiêng đầu cảm thấy khó hiểu, vậy là như thế nào? Mưa cứ ào ạt rơi, nàng cảm thấy cơn buồn ngủ lại kéo đến, vì thế nàng quyết định không nghĩ nữa mà nàng đi đến bên giường nằm xuống mà ngủ. Còn người nào đó thì suốt đêm không tài nào ngủ được...

Sáng hôm sau, hắn khó khăn lắm mới nhắm mắt được một lát lại phải thức dậy, mở cửa ra, không khí thật sự rất tươi mát mang theo hơi ẩm của trận mưa đêm qua, đất cũng tơi xốp hơn hẳn. Hắn theo thường lệ sẽ đến nhà bếp chờ nàng làm bữa sáng, nhưng hôm nay hắn cảm giác có điều khác thường.

Giờ này đáng lẽ nàng sẽ dậy mà chuẩn bị bữa sáng, nhưng trong nhà bếp hiện giờ không có động tĩnh. Nhớ đến đêm qua nàng dầm mưa, không lẽ bị cảm? Hắn lo lắng đi đến phòng nàng định gõ cửa thì mới chú ý đến một người đang ngồi chính trên bàn chính giữa sân.

Hắn quan sát người đó xong liền nhíu mày, là nàng! Nhưng... tại sao lại ăn mặc như vậy? Hắn khó hiểu cũng là chuyện đương nhiên, vì hắn đến "ở trọ" nên sinh hoạt của nàng cũng không thoải mái như trước, y phục cũng được hắn mua cho nên nàng rất ít mặc y phục hiện đại. Nhưng không hiểu sao hôm nay nàng lại mặc, còn mặc rất "hở". Một chiếc áo tay ngắn, một chiếc quần đùi ngắn, cảm giác y phục thật sự rất mỏng manh.

Hắn nhíu chặt đôi mày đi nhanh đến trước mặt nàng định đôi co thì hắn nhìn thấy biểu cảm hiện tại của nàng, sắc mặt trắng bệch không một tí máu nhìn hắn một cách ngơ ngác.

Hắn nhanh chóng bắt lấy tay nàng bắt mạch kiểm tra, không trúng độc, người cũng không phát sốt? Như vậy là sao?

Nàng nghiêng đầu cười cười hỏi:" Huynh sao vậy?", vì góc độ nghiêng của nàng cùng với "y phục" ngắn củn của nàng hiện giờ lại để lộ ra nốt ruồi màu đỏ phía trước ngực phải của nàng.

Hắn nhìn nàng xong thở dài bế nàng lên, nàng hốt hoảng vùng vẫy:" Huynh làm gì vậy, buông ta ra!"

Hắn lớn tiếng nói:" Đừng nháo!"

Nàng bị hắn lớn tiếng không khỏi im bặt, nhưng sau đó hốc mắt ửng đỏ, nước mắt cứ thế tuông ra. Hắn luống cuống bế nhanh nàng trở về phòng đặt nàng xuống giường rồi nhẹ giọng nói:" Ta... ta không cố ý quát nàng... Đừng khóc nữa..."

Nàng không nghe lời hắn mà nước mắt cứ rơi như mưa, hắn không biết làm sao cuối cũng chỉ đỡ nàng lên rồi ôm nàng vỗ về:" Được rồi, là ta sai. Nàng đừng khóc nữa..."

Nàng thút thít hỏi:" Tại sao lại lớn tiếng với ta?"

Hắn thở dài:" Nàng... rốt cuộc tại sao lại mặc loại y phục này. Ta..." Ta không muốn người khác thấy nàng trong bộ dạng đó, huống chi còn có ám vệ của hắn ở xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro