CHƯƠNG 27
CHƯƠNG 27
Một câu nói của nàng liền đánh gãy ý định của Âu Dương Khải, y thở dài:" Thật đáng tiếc", nói rồi lại hướng nàng nói:" Ta nghe nói y thuật của Dương cô nương rất tốt, ta muốn thỉnh giáo một phen"
Nàng nhún vai:" Nếu có cơ hội chúng ta sẽ bàn chuyện một phen". Âu Dương Khải cũng không phải kẻ muốn cho bằng được nên rất tự nhiên không còn tiếc nuối nữa nói:" Ta rất mong chờ a"
" Phải rồi, hai người có dự định đi đâu tham quan chưa? Nếu có gì khó khăn cứ nói với ta, ta biết rất nhiều nơi thú vị nha. Bất quá hôm nay ta có việc phải làm nên không đi cùng với hai người được" Âu Dương Khải hào sảng nói.
Nàng cũng gật đầu cười:" Không phiền Âu Dương huynh, ta và Y Vũ huynh ấy có thể tự đi được. Đã làm phiền huynh ở đây chờ chúng ta còn phải phiền huynh dẫn chúng ta đi thật không thỏa đáng"
Âu Dương Khải gật đầu:" Nếu cô nương đã nói vậy thì ta cũng không ép buộc, nếu có gì khó khăn cứ nói. Ta phải đi trước rồi, hai người cứ ở đây hoặc đi đâu đó dạo quanh cũng được"
Nàng gật đầu đáp lễ, Âu Dương Khải hướng hắn gật đầu rồi rời đi. Bây giờ trong phòng chỉ còn hai người nhưng lại im lặng không lên tiếng. Một lúc lâu rốt cuộc hắn cũng bắt chuyện trước:" Nàng muốn đi đâu không?"
Nàng gõ gõ ngón tay rồi nói:" Ta muốn đi xuống đường chơi a"
Hắn đặt ly trà xuống rồi đứng dậy nói:" Được, chúng ta đi. Trước thời gian cơm trưa còn rất nhiều"
Nàng vui vẻ đi cùng hắn xuống phố... Bên trong xe ngựa nhìn ra đã là rất hoành tráng, nhưng tự mình đi dạo lại càng hoành tráng hơn. Trời vào thu khá mát mẻ, dù đã là buổi trưa nhưng không chói chang mà chỉ là dịu nhẹ nên trên đường đi không mấy mệt mỏi.
Nàng thật hận người nào nói cái huyện nhỏ bé mà nàng đang ở rất náo nhiệt y như kinh thành, toàn là nói láo! So sánh cái thị trấn của nàng với cái kinh thành thì có hơi bị sỉ nhục, nhưng quả thật là một trời một vực a.
Đường lớn cũng lớn hơn bao giờ hết, hai bên toàn là các cửa hàng lớn nhỏ khác nhau, mặc hàng cũng hết sức phong phú, giá thành cũng không hề rẻ. Phải nói kinh thành phồn vinh là vậy, tuần tra cũng hết sức nghiêm ngặt, lâu lâu lại có một tốp binh lính đi dò xét khắp nơi.
Nàng hết ngó đông rồi lại ngó tây không chỗ nào không hứng thú, hắn đi bên cạnh một mực che chắn lỡ có va chạm gì thì hắn có thể đỡ cho nàng được a.
Đi được một lúc hai người ghé một hàng nước nhỏ gần đó nghỉ ngơi, nàng đây là tiết kiệm tiền nha. Hai người gọi một ấm trà rồi từ từ nhâm nhi, hắn nhìn nàng hỏi:" Vui không?"
Nàng cười cười:" Đương nhiên là vui rồi, ta nghĩ ban đêm nơi này sẽ đẹp lắm"
Hắn gật đầu:" Đúng vậy, đêm nay trùng với dịp có lễ hội hoa đăng, chúng ta sẽ đi xem"
" Thật không? Vậy thì tốt quá!"
Nàng còn đang suy nghĩ không biết tối nay nên làm gì trong lễ hoa đăng thì có một bóng đen che trước mặt nàng. Nàng khẽ nhíu mày ngước nhìn lên, là hai nữ nhân, hai người đều ăn mặc rất sang trọng toát lên vài phần khí phái, có vẻ là người không tầm thường.
Nét mặt hắn cũng lạnh lùng không kém khi nhìn thấy hai người này. Nữ nhân xinh đẹp trước mắt lên tiếng:" Cho ta hỏi, cô nương tên là Duẫn Tuyết Linh?"
Nàng nhướn mày đứng lên đáp:" Ta cũng tên là Tuyết Linh, nhưng là Dương Tuyết Linh, có vẻ cô nương đã tìm nhầm người rồi"
Hoàng Khả Hân liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới như đang đánh giá, nữ nhân bên cạnh trừng mắt nhìn nàng:" Ai cho ngươi dám dùng ánh mắt đó nhìn tiểu thư ta hả?!"
Thì ra là chủ tử với nhau, nàng thản nhiên đáp:" Ta không biết hai người là ai, dĩ nhiên ta không biết đã xúc phạm đến tiểu thư nhà cô. Với cả ta còn có chuyện phải đi trước, hai người có thể tránh đường được hay không?"
Hoàng Khả Hân chậm rãi nói:" Thì ra là Dương cô nương, ta chính là tìm cô. Cô là người đã đeo bám A Tuấn?"
A Tuấn? Duẫn Tuấn? Ha, rốt cuộc nàng cũng biết người đứng trước mặt mình là ai. Hắn bên cạnh nàng nhỏ giọng hỏi:" Nàng biết hai người này?"
Nàng lắc đầu:" Không biết a"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro