CHƯƠNG 5

CHƯƠNG 5

Tô thị là chủ sạp rau trong chợ, người này được mọi người trong chợ tôn trọng nhất. Nàng cũng vì nghe tin mà đem rau cũng mình đến dò hỏi, không ngờ lại được Tô thị đồng ý mua lại. Nàng cũng không hứng thú đến kinh doanh nên không đứng ra bán được, với cả ban đầu nàng không quen biết ai, buôn bán cũng khó khăn.Nàng để xe xuống lau mồ hôi trên trán cười cười:" Tô thẩm nói quá a, tại sạp của người toàn bán rau tốt nên mọi người mới ghé vào mua. Nào phải rau của ta"

Tô thị bật cười hài lòng chỉ chỉ vào trán nàng:" Nha đầu ngươi chỉ giỏi ăn nói!". Nói rồi sai người đem rau vào, còn bà thì đưa cho nàng một xâu tiền:" Đây là tiền ta trả ngươi", nói rồi lại lấy nửa xâu tiền khác nói:" Còn đây là thưởng cho ngươi"

Nàng hào sảng nhận lấy:" Tô thẩm là tốt với ta nhất"

Tô thị nói:" Được rồi, cũng không còn sớm. Ngươi mau đi mua những gì cần mua, nếu không mọi người mua hết ngươi lại quay lại trách thẩm thẩm là ta nữa!"

Nàng khẽ gật đầu rồi đi đến cửa hàng bán gia vị, trong nhà gia vị cũng sắp hết, nàng phải mua một ít mới được. Bất quá vừa mới đến trước cửa thì gặp người quen thuộc, là Phan thị.

Nàng cúi người chào hỏi:" Thẩm thẩm"

Phan thị thấy nàng liền nhíu mày, bởi vì nàng đang vận y phục bằng vải bông cũ kĩ, màu sắc cũng bị phai không ít. Tóc buộc lên cho có lệ, tay chân còn dính chút bùn do mới nhổ rau.

Bất quá Phan thị vẫn gật đầu chào hỏi, nàng có ý nhường đường cho Phan thị đi trước nhưng Phan thị lại lên tiếng bắt chuyện:" Con có biết Duẫn Tuấn sắp đi kinh thành thi cử không?"

Nàng vẻ ngạc nhiên:" Biểu ca sắp đi kinh thành rồi sao?"

Phan thị gật đầu:" Đúng vậy, là ngày mốt. Nó có nhờ ta nói lại với con là ngày mai con có thể đến tham gia tiệc chia tay trước khi nó lên kinh hay không?"

Nàng vui vẻ gật đầu:" Biểu ca là người tốt với con nhất, con sẽ đến tham gia. Nhờ thẩm thẩm nói lại với huynh ấy". Phan thị miễn cười gật đầu rồi đi thẳng vào bên trong, trong thâm tâm bà không muốn có sự góp mặt của nàng tí nào. Phải nói những năm nay là nhà bà tổ chức giỗ cho hai phu phụ kia, mỗi năm những hai lần, tốn không biết bao nhiều tiền của bà. Bây giờ lại phải mời nàng đến nhà ăn tiệc, như thế có phải quá lợi cho nàng hay không? Vẻ mặt đầy hậm hực của Phan thị đương nhiên nàng nhìn thấy nhưng nàng vờ chẳng để ý đi vào mua gia vị rồi ghé chỗ Phúc bá bá mua một cân thịt heo liền về nhà. Không quản ngày mai có chuyện gì, nàng phải ăn uống cho no cái đã!

Qua ngày hôm sau, khoảng tối trời nàng liền đến nhà của Phan thị. Nơi đó có khá nhiều họ hàng nhà nội của nàng lui đến, chắc tại chỉ có mình Duẫn Tuấn thi đỗ cao đến như vậy liền đến chúc mừng, cũng có thể hưởng ké ít nhiều.

Nàng hiện đang vận y phục bằng vài bình thường, nhìn đã khá hơn hồi sáng hôm qua, dù sao nàng cũng không muốn chưng diện nhiều. Nàng tiến vào bên trong thì bắt gặp Duẫn Tuấn đang đứng chào hỏi mọi người.

Thấy nàng Duẫn Tuấn liền đi đến kéo tay nàng đến bàn của Phan thị nói:" Muội cuối cùng cũng đến, ta thật hi vọng được gặp muội trước khi ta đi thi! Nào, muội ngồi cùng nương ta"

Nàng gật đầu chào hỏi những phu nhân trong bàn, Phan thị có phần không vui khi nàng ngồi cạnh nhưng vì thể diện là một thẩm thẩm yêu thương cháu gái cùa mình mà cố gắng mỉm cười.

Buổi tiệc diễn ra khá dài, đến khi mọi người về hết thì Duẫn Tuấn đã có phần hơi say. Phan thị sai người đưa Duẫn Tuấn về phòng nhưng Duẫn Tuấn nhất quyết phải là nàng mang y về phòng.

Phan thị đành giao Duẫn Tuấn cho nàng còn căn dặn là phải chăm sóc cho y thật tốt, ngày mai y đã lên đường đi kinh thành rồi. Nàng gật đầu đưa Duẫn Tuấn về phòng. Khi đặt Duẫn Tuấn lên giường thì bất chợt Duẫn Tuấn dùng lực đè nàng xuống dưới thân mình.

Nàng nhíu mày:" Huynh làm sao vậy?"

Duẫn Tuấn trong cơn say nói:" Linh nhi, ta yêu muội! Linh nhi!". Từ góc độ này nàng có thể nhìn thấy một nam nhân anh tuấn, là một hình mẫu nhiều người theo đuổi. Bất quá nàng không co cảm giác gì với Duẫn Tuấn cả.

Nàng dùng sức đẩy y ra khiến y nằm ngửa ra bên cạnh, nàng định đứng dậy rời đi thì bị y nắm tay lại hỏi:" Linh nhi, muội muốn đi đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro