1922

Kỳ vọng

Là động lực để phấn đấu

Cũng là thứ

Giết chết một con người

Mỗi khi muốn trút xuống

Muốn buông hết thảy những tấm màn sân khấu

Lại nhìn thấy kỳ vọng

Lại tiếp tục khoác lên người

Bộ áo tuồng lòe loẹt

Lại tiếp tục làm vui cho người

Dù lớp vải ấy được dệt từ gai

Dù máu rơi xuống

Vẫn phải cười

Nước mắt từ bao giờ

Đã không được phép chảy

Có quyền gì để khóc

Khi câu nói

Luôn là

Người đau khổ nhất đâu phải cậu

Có quyền gì

Để than vãn

Để từ bỏ

Hỡi kẻ ích kỉ

Và vô dụng

Cậu có quyền đó chăng?

Quyền hạnh phúc

Cậu xứng để có chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro