📖 Chương 20: Hồng Hoang Khai Sinh - Sơ Thế Hiện Ra


Hư không bao la, từng dải tinh hà lấp lánh, nhưng giữa biển vũ trụ tĩnh lặng ấy, có một nơi đang rung động, tỏa ra từng đạo quang huy kinh thiên.

Đó chính là tiểu vũ trụ của Hùng, Sáng Thế Chủ.

Trong vô tận hư không, hắn đã dựng nên tinh cầu, tinh hà, kiến tạo nền móng không gian. Nhưng hôm nay, bước đi ấy chỉ là mở đầu. Bởi vì, dưới ý chí của hắn, một kỷ nguyên sơ khai – một Hồng Hoang mới – đang bắt đầu trỗi dậy.

Trong tiểu vũ trụ, lúc này chỉ còn lại một màn sương mù hỗn độn. Ánh sáng và bóng tối chưa phân, nhật nguyệt chưa có, không gian không khác gì một bào thai vũ trụ chưa mở mắt.

Hùng đứng trong biển hỗn độn ấy, thần quang lóe lên trong mắt, nhẹ nhàng vung tay.

“Sau Hỗn Độn, tất có khai thiên. Để thế giới này có linh hồn, cần phải có Hồng Hoang!”

Ngay lập tức, một bóng hình khổng lồ hiện ra sau lưng hắn – Bàn Cổ ảo ảnh.

Thân hình khổng lồ như nối trời liền đất, cầm trong tay khai thiên thần phủ, mạnh mẽ chém xuống.

Ầm!

Một nhát bổ liền chia hỗn độn thành hai: phần nhẹ bay lên thành thiên, phần nặng chìm xuống thành địa. Không gian tiểu vũ trụ rung động dữ dội, từng vầng sáng cuồn cuộn, dần dần phân ra trên – dưới, âm – dương.

Liễu Thần đứng bên cạnh, ánh mắt long lanh như bị cuốn vào thần thoại:

“Huynh… huynh đang tái hiện lại cảnh tượng khai thiên khai địa trong truyền thuyết ư?”

Hùng khẽ gật đầu:

“Không chỉ là tái hiện. Đây là chân chính sáng thế. Từ nay, trong tiểu vũ trụ này, thiên đạo sẽ vận hành theo đạo ta định ra.”

Bích Nguyệt, đôi tay đặt lên bụng, ánh mắt rực sáng tựa minh châu:

“Con của chúng ta sẽ sinh ra trong một thế giới có khởi nguyên như thế. Hồng Hoang này sẽ là nền móng cho tất cả.”

Khi thiên địa phân rõ, từ hư vô lập tức trào ra năm luồng khí tức thuần khiết nhất, vô cùng vô tận.

Kim khí sáng rực, tụ thành từng quáng mạch kim loại sâu trong lòng đất, lóe lên như tia sét ngưng tụ.

Mộc khí xanh biếc, hóa thành vô số cổ thụ, rừng rậm lan tràn, cành lá vươn thẳng đến tầng trời.

Thủy khí cuồn cuộn, biến thành biển cả mênh mông, sóng gầm thét, ngập tràn sinh cơ.

Hỏa khí bùng nổ, dựng nên những ngọn núi lửa đỏ rực, ngọn lửa như mạch máu đang chảy.

Thổ khí trầm ổn, tạo nên đại địa bao la, sơn hà vạn dặm, vững chắc bất động.

Ngũ hành chi khí giao hòa, xoắn xuýt như dệt thành một tấm lưới vô hình, dựng nên nền tảng của thiên địa.

Từ xa, các nền văn minh trong Liên minh Vũ trụ đều theo dõi cảnh tượng này. Vô số sinh linh quỳ rạp xuống, kinh hãi kêu lên:

“Ngũ Thái Cực hiển thế… đây là chân lý nguyên thủy của vạn vật!”

“Chỉ có trong thần thoại Hồng Hoang mới có thể thấy cảnh tượng này… hắn thực sự tái lập lại một vũ trụ sơ khai.”

Hùng nhắm mắt, rồi nhẹ nhàng thốt:

“Nguyệt xuất!”

Lời vừa dứt, trên bầu trời đêm của tiểu vũ trụ hiện ra một vầng minh nguyệt bạc trắng. Ánh trăng dịu dàng, nhưng lại kéo theo lực luân hồi sinh tử – để sinh linh nơi đây không bất tử cứng nhắc, mà sẽ có sinh – lão – bệnh – tử, tái sinh luân chuyển.

Tiếp đó, Hùng khẽ phất tay:

“Nhật sinh!”

Một vầng thái dương đỏ rực bùng nổ, tỏa ra quang huy vô tận. Ánh sáng nóng bỏng ấy mang theo sinh cơ sáng thế, thúc đẩy muôn vật nảy nở.

Từ nay, nơi này có ngày – đêm luân phiên, có thời gian vận chuyển. Đó là mạch sống của thế giới.

Liễu Thần thì thầm:

“Có luân hồi, có thời gian, có nhật nguyệt… thế giới này đã có linh hồn.”

Ngay khi ngũ hành hoàn chỉnh, nhật nguyệt vận hành, một tiếng rống vang vọng khắp thiên địa.

Thanh Long từ mộc khí sinh ra, thân dài vạn dặm, lượn quanh bầu trời, mắt sáng tựa ngọc lưu ly.

Bạch Hổ từ kim khí hóa thành, từng tiếng gầm như lưỡi dao chém xuống không gian.

Chu Tước từ hỏa khí xuất thế, lông đỏ rực rỡ, mỗi lần tung cánh, lửa trời trút xuống như mưa sao băng.

Huyền Vũ từ thủy thổ kết hợp mà thành, mai rùa nâng dãy núi, xà thân cuốn quanh, uy nghiêm trấn giữ.

Tứ linh vừa xuất hiện liền phân bốn hướng đông – tây – nam – bắc, trở thành trụ cột của thế giới.

Bích Nguyệt nhìn khung cảnh, ánh mắt dịu dàng:

“Bọn chúng không phải thú bình thường, mà là linh căn sơ khai. Sau này sẽ là hộ pháp tự nhiên của thế giới này.”

Ngũ hành vận chuyển, nhật nguyệt luân phiên, tứ linh trấn thủ – từ hỗn nguyên chi khí, dần dần ngưng tụ ra những bóng dáng mơ hồ.

Từ ánh sáng mặt trời và mặt trăng, ngưng thành những nguyên linh tiên nhân sơ khai, thân thể mờ ảo, quanh người lấp lánh đạo vận.

Từ sâu trong núi lửa, những ma thần hỏa diệm sinh ra, hình thể dữ tợn, hơi thở nóng bỏng hủy diệt.

Trên biển cả, các loài yêu tộc thủy sinh bắt đầu sinh trưởng: cá khổng lồ, long ngư, hải thú, đều mang linh trí sơ khai.

Trên đại địa, từ thổ khí và thiên quang, những tiểu nhân tộc đầu tiên xuất hiện. Họ nhỏ bé, nguyên thủy, chỉ biết run rẩy quỳ xuống, hướng về phía Hùng đang đứng trên không trung, đồng loạt hô:

“Sáng… Thế… Chủ…”

Tiếng gọi ấy vang vọng khắp thiên địa, như một đạo âm khắc vào bản thể của thế giới.

Khắp các tinh cầu xa xôi, nơi ý niệm kết nối đang truyền hình trực tiếp cảnh tượng này, toàn bộ chúng sinh đều sững sờ.

Một vị cường giả của Liên minh run giọng:

“Không chỉ sáng tạo tinh cầu… hắn còn tái lập cả Hồng Hoang, dựng nên thần – tiên – yêu – nhân từ hư vô. Đây… đây chính là thần thoại trong thần thoại!”

Một sinh linh dị tộc lạnh cả sống lưng, thì thào:

“Nếu thế giới này trưởng thành… sẽ sinh ra vô số cường giả từ Hồng Hoang của hắn. Đến lúc ấy, chúng ta còn dám đối kháng nữa sao?”

Nỗi sợ, sự kính ngưỡng, lòng cuồng tín – tất cả cùng nở rộ trong chư thiên vạn giới.

Hùng lặng lẽ nhìn cảnh tượng. Trên bầu trời, nhật nguyệt treo cao. Trên mặt đất, tứ linh trấn giữ. Trong biển hỗn nguyên, tiên – thần – yêu – nhân sơ khai lần lượt xuất hiện.

Thế giới này đã không còn là khung xương lạnh lẽo của vũ trụ, mà là một Hồng Hoang thật sự.

Hắn mỉm cười, giọng vang vọng như sấm:

“Hồng Hoang đã khai sinh. Từ nay, các ngươi hãy tranh đoạt, hãy tiến hóa, hãy sáng lập nên thần thoại của chính mình. Ta chỉ là kẻ mở màn, còn kết quả… là do các ngươi viết ra.”

Bích Nguyệt dịu dàng siết tay hắn:

“Vậy là, con của chúng ta sẽ được chứng kiến từ buổi khai nguyên. Thế giới này sẽ cùng lớn lên với nó.”

Liễu Thần nhìn về xa xăm, ánh mắt sâu thẳm:

“Một Hồng Hoang mới… vô số kỳ tích, vô số đạo tranh… Tương lai sẽ rất đáng chờ đợi.”

Xa xa, sinh linh nhân tộc sơ khai vẫn quỳ lạy, tiếng tụng “Sáng Thế Chủ” vang vọng muôn nơi, trở thành đạo âm khai nguyên, mở màn cho một thiên sử thi vĩ đại.

⛰️ Hồng Hoang khai sinh.
Thần thoại bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro