Chương 24: Con Đường Tu Luyện Sơ Khai

Sau trận chiến máu lửa đêm ấy, bộ lạc Khương chỉ còn một nửa. Nhưng từ tro tàn và tiếng khóc than, một ý chí kiêu hãnh đã bùng lên. Lần đầu tiên, nhân tộc không chỉ sống sót nhờ may mắn, mà nhờ chính sức lực của mình.

Người ta bắt đầu bàn tán, bàn tay thô ráp chỉ vào những chiến sĩ còn sống sót:
“Vì sao hắn có thể đâm thủng da thịt Vu nhân?”
“Vì sao có người chỉ cần trúng một đòn liền gục, còn kẻ khác lại đứng vững?”

Những câu hỏi ấy, không ai trả lời được. Nhưng trong lòng mỗi người đều biết: nhân tộc cần mạnh hơn nữa.

Trong đêm, Khương Nguyệt thường ngồi một mình bên bếp lửa, mắt ngấn lệ nhìn lên trời sao. Hình ảnh anh trai – Khương Thạch – vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí.

“Anh, nếu anh còn sống, anh sẽ làm thế nào để chúng ta mạnh hơn?”

Trong giấc mơ, nàng thấy Khương Thạch mỉm cười, chỉ tay vào trái tim nàng.

“Nguyệt, sức mạnh nằm trong chính chúng ta.”

Khi tỉnh lại, nàng bỗng hiểu: tu luyện phải bắt đầu từ bản thân, không thể dựa vào thần hay dị bảo.

Khương Nguyệt kêu gọi mọi người thử các cách rèn luyện khác nhau:

Có người chạy quanh núi, rèn thể lực.

Có người ngâm mình trong sông lạnh, luyện thân chịu đựng.

Có người tĩnh tọa dưới cổ thụ, cảm ngộ khí tức trời đất.

Nhiều người ngã xuống trong quá trình, thân thể yếu ớt không chịu nổi. Nhưng cũng có kẻ thành công, sức lực vượt hẳn đồng loại.

Những khác biệt ấy dần được hệ thống hóa.

Chàng trai từng ngồi dưới cổ thụ – Lạc Thần – chính là người đầu tiên có bước đột phá rõ rệt.

Một đêm, khi thở sâu điều hòa, cậu cảm thấy luồng khí nóng lạnh chạy khắp thân thể. Như có một dòng sông trong máu, như có một ngọn lửa cháy trong xương.

Ngày hôm sau, Lạc Thần nhấc tảng đá mà trước kia mười người mới khiêng nổi. Nhân tộc kinh ngạc, hỏi cậu đã làm gì.

Cậu đáp:
“Ta chỉ lắng nghe nhịp thở của đất trời, để nó hòa cùng nhịp tim của mình. Khi khí tức lưu chuyển, thân thể liền mạnh mẽ.”

Từ đó, nhân tộc bắt đầu có cách hít thở đặc biệt, gọi là Dẫn Khí.

Khương Nguyệt cùng Lạc Thần, dựa vào quan sát, đã đặt ra cảnh giới tu luyện sơ khai.

Phàm Thể: Con người bình thường, thân xác hữu hạn, sống dựa vào ăn uống, ngủ nghỉ.

Người vượt qua Phàm Thể là kẻ có thể cảm nhận được khí tức thiên địa, bắt đầu “dẫn khí nhập thể”.

Đây chính là cảnh giới đầu tiên của nhân tộc: Phàm Thể – Khai Linh.

Một hôm, Lạc Thần ngồi tĩnh tọa dưới trăng. Đột nhiên, toàn thân cậu sáng rực, máu thịt như biến thành dòng năng lượng trong suốt.

Người trong bộ lạc nhìn mà hãi hùng:
“Hắn… không còn là người bằng xương thịt nữa!”

Nhưng Lạc Thần mở mắt, cười:
“Không, ta vẫn là người. Chỉ là nhục thân đã thoát khỏi vật chất, trở thành năng lượng. Từ nay, ta không còn bị già nua hay bệnh tật.”

Mọi người gọi đó là Khai Linh – cảnh giới người vứt bỏ nhục thân hữu hạn, tái tạo thân năng lượng, tuổi thọ vô hạn.

Nhân tộc lần đầu tiên chạm vào trường sinh.

Sau Lạc Thần, có một người tên Hạ Vũ trong bộ lạc, cũng đạt đến Khai Linh. Nhưng ông không dừng lại. Một hôm, trong mộng, linh hồn ông rời khỏi thân thể, phiêu đãng trên bầu trời, nhìn thấy cả núi non và biển rộng.

Ông thử nhập lại, rồi tách ra nhiều lần. Thậm chí còn để lại phân thân trong bộ lạc trông coi, trong khi bản thân rong ruổi.

Đó chính là Nguyên Thần – cảnh giới tách linh hồn ra khỏi xác thịt, có thể phân thân và du hành.

Nhân tộc kinh ngạc, coi Hạ Vũ như một “tiên nhân đầu tiên”.

Một người khác – Nguyên Kỳ – lại có con đường khác. Khi đạt Nguyên Thần, ông hợp nhất nó với thân năng lượng, hình thành một thứ khí quang kỳ lạ.

Khi vung tay, nước từ hồ tụ lại thành sóng, lửa trong lò bùng lên, đá đất tự động chuyển động.

Mọi người gọi đó là Chân Nguyên – cảnh giới có thể thao túng vật chất nhỏ, nắm giữ ngọn lửa, giọt nước, cơn gió.

Như vậy, trong vòng một thế hệ, nhân tộc đã dựng nên hệ thống tu luyện ban đầu:

Phàm Thể – Con người bình thường.

Khai Linh – Vứt bỏ nhục thân vật chất, hóa thành thân năng lượng.

Nguyên Thần – Linh hồn tách khỏi xác, có thể phân thân, du hành.

Chân Nguyên – Hợp nhất thân và thần, điều khiển quy luật nhỏ của vật chất.

Đây chỉ là bước khởi đầu, nhưng nó đã thay đổi vận mệnh cả nhân tộc.

Tin tức lan khắp hồng hoang. Khi biết nhân tộc đã có tu luyện, Vu Tộc giận dữ:
“Không thể để chúng thành công! Nếu để chúng phát triển, chẳng khác nào gieo loạn hồng hoang!”

Mười hai tổ Vu họp lại, quyết định phái ra những chiến tướng mạnh nhất, hủy diệt bộ lạc Khương.

Hồng Quân trong đạo cung trầm ngâm:
“Nhân tộc quả thật có tiềm lực vô hạn. Nhưng thời cơ chưa đến, để chúng lớn mạnh sẽ tranh mất đạo thống.”

Nữ Oa thì rơi lệ, nhìn xuống nhân tộc yếu ớt:
“Con đường các ngươi đi gian nan như vậy… có lẽ ta phải giúp một tay.”

Nhưng thiên đạo chưa cho phép nàng can thiệp sâu. Nữ Oa chỉ có thể gieo vài mảnh linh quang, để một số nhân tộc ngộ đạo nhanh hơn.

Từ trên cao, Hùng vẫn im lặng quan sát.
Trong mắt hắn, nhân tộc giống như những hạt giống nhỏ, đang đâm chồi dưới gió bão.

“Đúng, hãy để máu và lửa rèn luyện các ngươi. Văn minh không thể sinh ra trong an nhàn.”

Hắn không ra tay, không cứu vớt, chỉ làm người quan sát vĩnh viễn.

Đêm ấy, bộ lạc Khương lại đốt lửa. Bên ánh lửa, Khương Nguyệt nhìn quanh, giọng trầm ấm nhưng cứng rắn:

“Chúng ta đã có con đường của riêng mình. Cho dù Vu nhân kéo đến, cho dù thần linh nhìn xuống, thì chúng ta vẫn sẽ đi tiếp. Vì chúng ta… là nhân tộc!”

Tiếng hô vang vọng cả núi rừng. Trên trời, trăng sáng soi chiếu, như chứng giám cho bước đầu của một nền văn minh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro