Chương 49: Hư Không Chi Môn - Cánh Cửa Của Vô Tận
Giữa biển sao tĩnh mịch của vũ trụ cấp 30, từng dải tinh quang rực rỡ cuộn xoáy như những con rồng bạc khổng lồ, rồi tan ra trong hư vô. Ở nơi sâu nhất của tầng không gian, Hùng, Liễu Thần và Bích Nguyệt đang đứng trước một cảnh tượng không thể diễn tả bằng lời — một cánh cửa khổng lồ lơ lửng giữa khoảng không, không làm bằng vật chất hay năng lượng, mà là từ chính hư vô.
Từ xa nhìn lại, nó giống như một vết nứt đen trong không gian, nhưng càng lại gần, càng cảm nhận rõ bên trong cánh cửa ấy chứa đựng một vũ trụ khác, một thế giới chưa từng được khai mở. Xung quanh nó, vô số tinh thể đạo vận quay tròn, như sao trời hộ vệ, không ngừng phóng ra những tia sáng cổ xưa.
Bích Nguyệt khẽ nói, giọng có phần lo lắng:
— Đây… là gì vậy Hùng? Em cảm nhận được đạo vận ở đây vượt xa những gì ta từng thấy.
Liễu Thần khẽ gật đầu, đôi mắt thần thánh phản chiếu vô vàn ánh sáng:
— Không sai. Đây không phải vật tồn tại trong vũ trụ cấp 30. Có lẽ là một liên kết không gian từ vũ trụ cao hơn, hoặc là nơi vũ trụ tự mở ra để tiến hóa.
Hùng im lặng. Hắn cảm nhận được trong cánh cửa kia có một luồng khí tức gần giống như Vô Tận Hư Không Quang Cầu, nhưng cổ xưa hơn, sâu thẳm hơn, tựa như nguồn cội của mọi sinh mệnh.
Từ từ, hắn tiến lại gần.
Ngay khi bàn tay chạm nhẹ vào lớp không gian mờ ảo, vô số phù văn bỗng hiện ra, xếp thành từng vòng tròn khổng lồ. Mỗi vòng là một tầng đạo quy tắc, chuyển động chậm rãi, phát ra tiếng ngân vang như hàng triệu linh hồn cùng tụng kinh.
Một luồng uy áp khủng khiếp tỏa ra, đè nén cả hư không xung quanh. Không gian rung chuyển như sắp vỡ nát.
Liễu Thần lập tức thi triển lực lượng, hàng vạn sợi liễu bay ra từ người nàng, hóa thành lá chắn bảo vệ ba người. Bích Nguyệt cũng mở ra Nguyệt Ảnh Linh Vực, tạo nên tầng quang mờ bảo vệ không gian quanh Hùng.
Hùng hít sâu, thân thể hắn tỏa ra ánh sáng thần thánh. Cảnh giới của hắn lúc này vẫn là Sáng Thế Chủ tầng 22, nhưng khí tức trong người lại không hề thua kém những cường giả tầng 25. Từng đạo phù văn bay quanh, kết nối với nhịp đập trái tim hắn.
“Đây là cơ hội,” hắn nghĩ thầm, “nhưng cũng là thử thách.”
Ngay khi hắn định rút tay lại, một giọng nói vang lên — trầm thấp, cổ xưa như đến từ khởi nguyên:
“Kẻ chạm vào Cánh Cửa Hư Không… ngươi đã chọn con đường của kẻ mở đạo.”
Cả thân thể Hùng run lên. Không phải vì sợ, mà vì tiếng nói kia vang thẳng trong linh hồn, không thể bị ngăn cản. Cả Liễu Thần và Bích Nguyệt cũng nghe thấy, sắc mặt họ đồng loạt thay đổi.
Liễu Thần khẽ hỏi:
— Mở đạo? Chẳng lẽ đây là nơi thử thách của những kẻ muốn vượt khỏi cấp 30 sao?
Giọng nói cổ xưa kia vang lên lần nữa, chậm rãi như thời gian chảy ngược:
“Không phải ai cũng có thể mở đạo. Chỉ kẻ có tâm, có căn nguyên vượt giới mới có thể đi qua Hư Không Chi Môn.”
Ngay lập tức, cánh cửa phát sáng. Một luồng lực hút khổng lồ kéo Hùng vào trong trước khi hai người còn lại kịp phản ứng.
— HÙNG!!! — Bích Nguyệt hét lớn, nhưng vô ích. Không gian tan rã, rồi khép lại, chỉ còn lại tàn ảnh của ánh sáng.
…
Khi Hùng mở mắt, hắn đã ở một nơi khác.
Một biển ánh sáng bao phủ toàn bộ tầm nhìn — không có đất, không có trời, chỉ có những dải năng lượng đang xoắn lại, trôi nổi khắp nơi như sông chảy. Mỗi dòng sông ấy lại chứa trong nó vô số thế giới nhỏ, đang sinh ra rồi diệt đi.
Trước mặt hắn, một bóng dáng đang đứng đó — cao lớn, mờ ảo, không rõ hình dạng.
— Ngươi là ai? — Hùng hỏi, giọng trầm tĩnh.
Bóng dáng kia đáp, âm thanh vang vọng như sấm trong hư không:
“Ta là Tàn Niệm của Thánh Hư Đạo Chủ — kẻ từng mở ra vũ trụ cấp 31.”
Hùng ngạc nhiên.
— Vũ trụ cấp 31 sao? Không ngờ nơi này thật sự tồn tại.
“Tồn tại, nhưng không ai có thể bước qua.” — Tàn Niệm nói — “Vũ trụ cấp 30 là ranh giới cuối cùng mà phần lớn sinh linh có thể chạm tới. Còn vượt qua nó, chính là nghịch thiên nghịch đạo, trở thành thứ không thuộc về bất cứ hệ thống nào.”
Hùng im lặng.
“Ngươi đến đây, là vì cơ duyên. Nhưng nếu muốn ra khỏi nơi này, ngươi phải vượt qua ba thử thách — Tâm, Lực và Đạo.”
— Nếu ta vượt qua được thì sao? — Hùng hỏi.
“Ngươi sẽ được ban ‘Đạo Tâm Hư Ấn’, thứ ấn ký giúp sinh linh có thể tự tạo ra thế giới riêng — bước đầu của cảnh giới Tự Diễn Vũ Trụ Giả.”
Hùng nhắm mắt. Ba thử thách — một con đường đi lên, hoặc là kết thúc.
— Ta chấp nhận.
Ngay lập tức, toàn bộ không gian rung động.
Thử thách thứ nhất: Tâm.
Trước mắt Hùng, vô số ảo ảnh hiện ra. Hắn thấy lại bản thân khi còn yếu đuối, thấy những ngày chiến đấu, những lần gục ngã, thấy Liễu Thần, Bích Nguyệt, và cả những sinh linh hắn từng cứu. Tất cả như dòng nước chảy qua tâm hồn, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
Một tiếng nói vang lên trong lòng:
“Ngươi tu luyện vì điều gì? Vì quyền năng, vì đạo, hay vì bản thân?”
Hùng mỉm cười:
— Không. Ta tu luyện vì sự tồn tại của những gì ta yêu quý. Nếu đạo không vì sinh linh mà tồn tại, thì đạo chẳng có ý nghĩa gì.
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ ảo ảnh tan biến, tâm hồn hắn sáng rực lên. Một luồng ánh sáng trắng bừng nở trong linh hồn — Tâm kiên định, thử thách vượt qua.
Thử thách thứ hai: Lực.
Từ hư vô, một con thú khổng lồ xuất hiện. Thân nó dài hàng vạn dặm, đôi mắt đỏ như máu, miệng phun ra năng lượng hủy diệt. Đó là Hư Diệt Thần Thú, sinh vật do đạo hủy diệt sinh ra.
Hùng giơ tay, thân thể tỏa sáng. Hắn không dùng vũ lực, mà gom toàn bộ năng lượng thành Nguyên Ấn Thế Giới, nén chặt thành một nắm đấm duy nhất. Một đòn duy nhất chạm vào quang thể của Thần Thú, và trong khoảnh khắc, không phải sức mạnh đánh tan đối thủ, mà là đạo của Hùng khiến đối phương tự tan rã.
Hư Diệt Thần Thú rống lên, rồi hóa thành hạt sáng, hòa vào người hắn.
Thử thách thứ hai hoàn thành.
Thử thách cuối cùng: Đạo.
Một luồng khí tức tràn ngập hư không. Vô số đạo văn xoắn lại thành hình tròn, xoay quanh Hùng. Giọng nói cổ xưa lại vang lên:
“Ngươi đã hiểu thế nào là đạo sao?”
Hùng đáp:
— Đạo không phải là quyền năng, không phải thứ để thống trị. Đạo là sự cân bằng giữa tồn tại và hư vô, giữa sáng tạo và hủy diệt. Nếu không có sinh linh, đạo chỉ là tàn tro giữa hư không mà thôi.
Không gian yên lặng. Rồi từ từ, một dấu ấn bằng ánh sáng hình xoắn ốc bay tới, nhập vào trán hắn. Toàn thân Hùng rung lên, vũ trụ trong linh hồn hắn mở rộng. Vô số thế giới nhỏ hiện ra trong tâm trí, quay quanh Đạo Tâm Hư Ấn ở trung tâm.
Khi hắn mở mắt, biển ánh sáng đã biến mất. Trước mặt hắn lại là Liễu Thần và Bích Nguyệt, đang lo lắng đứng trong tinh vực.
— Hùng! — Bích Nguyệt ôm chầm lấy hắn — Chàng không sao chứ?
Hắn cười, ánh mắt ấm áp:
— Không sao. Ta… đã vượt qua được.
Liễu Thần nhìn thấy ấn ký trên trán hắn, ánh mắt khẽ sáng lên:
— Đây là… đạo ấn của vũ trụ cao hơn. Anh đã bước nửa bước vào cảnh giới mới rồi.
Hùng gật đầu.
— “Tự Diễn Vũ Trụ Giả”... nhưng ta biết, đây mới chỉ là khởi đầu.
Xa xa, Hư Không Chi Môn đang dần khép lại, nhưng trong mắt Hùng, nó không còn là một cánh cửa cấm, mà là ngọn đèn dẫn lối — thứ sẽ đưa hắn đến nơi tận cùng của vô tận.
Liễu Thần khẽ mỉm cười:
— Chúng ta sẽ tiếp tục chứ?
Hắn đáp, giọng nhẹ nhưng kiên định:
— Phải. Đến khi nào ta chạm được giới hạn của cả hư không này, ta mới ngừng lại.
Ba người quay lưng, ánh sáng sau họ tan dần. Giữa biển sao vô tận, một hành trình mới lại bắt đầu — nơi Hùng, người vượt qua Hư Không Chi Môn, chuẩn bị đối mặt với những tồn tại vượt xa cả cấp 30 — những Chân Hư Tổ Thể, những sinh linh có thể sáng tạo nên chính thời gian và không gian.
Và lần này, cuộc phiêu lưu của hắn sẽ không chỉ là hành trình tìm đạo, mà là hành trình tái định nghĩa toàn bộ vũ trụ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro