Chương 60: Đạo Đình Khai Lập - Chiến Ý Vô Cực

Từng tia sáng cuối cùng của trận chiến với ba sứ giả tan dần, Hỗn Nguyên Giới lại chìm vào tĩnh lặng. Nhưng trong tĩnh lặng ấy, một luồng khí tức uy nghi và sâu thẳm bắt đầu khuấy động mọi tầng không gian.
Cả vũ trụ rung lên nhẹ, như thể một ý chí cổ xưa đang thức tỉnh ở nơi xa xôi ngoài tầng 30.

Hùng ngồi giữa Cực Tĩnh Sơn, thân thể như ẩn như hiện trong mây trắng. Dưới chân hắn, dòng linh mạch chính của Hỗn Nguyên Giới đang luân chuyển, tựa như huyết mạch khổng lồ của vũ trụ.
Mỗi hơi thở của hắn khiến không gian rung động — linh khí tụ lại, rồi tan ra, tạo thành chu kỳ sinh diệt tuần hoàn vô tận.

Bích Nguyệt và Liễu Thần đứng phía sau, lặng lẽ quan sát.
Liễu Thần khẽ nói:
“Chàng đã tiến gần đến Sáng Thế Chủ tầng 28 rồi. Nhưng ta cảm nhận được, bên ngoài đã có người khác đang nhìn về phía này.”

Hùng mở mắt, ánh sáng trong đồng tử sâu thẳm như vực không đáy.
“Phải. Kẻ tiếp theo đến… không phải sứ giả nữa. Là Chân Chủ Vô Cực.”

Khi tin tức Hùng đánh bại ba sứ giả lan ra, khắp các tộc đều chấn động.
Tộc Linh, Tộc Nguyên, Tộc Tĩnh, thậm chí cả những chủng sinh linh mới như Phong Hỏa Tộc, Thạch Hồn Tộc… đều hướng về Cực Tĩnh Sơn hành lễ.

Một vị trưởng lão của Linh Tộc quỳ gối trước Hùng, giọng kiên định:
“Thánh Chủ đã dùng đạo của mình giữ vững thế giới này, xin cho phép chúng ta lập nên tổ chức để bảo vệ Hỗn Nguyên Giới.”

Lời nói đó như gợi ý.
Hùng trầm ngâm, sau đó nói:
“Thế giới cần có trật tự, cần có đạo để duy trì và gìn giữ. Từ hôm nay, ta lập ra Đạo Đình – nơi quy tụ những sinh linh muốn đi theo con đường cân bằng và sáng tạo.”

Bích Nguyệt hỏi:
“Đạo Đình? Vậy ai có thể gia nhập?”

“Bất kỳ ai có tâm hướng về Đạo, dù yếu hay mạnh. Không cần phải thần phục ta, chỉ cần giữ lòng ngay, không đi ngược thiên đạo của Hỗn Nguyên.”

Tin tức lan nhanh như bão.
Chỉ trong mười ngày, hàng vạn sinh linh từ khắp các đại lục kéo về. Từng dải quang ảnh rực rỡ tụ lại quanh Cực Tĩnh Sơn, tạo nên khung cảnh hùng vĩ vô song.

Giữa bầu trời, một điện thờ khổng lồ dần hiện ra.
Ngọc Thạch từ linh mạch tự động ngưng tụ, mây trắng hóa thành trụ đá, hỏa diễm tạo thành mái vòm.
Đó chính là Đạo Điện, trung tâm của Đạo Đình.

Hùng ngồi trên bậc cao nhất, tay cầm Hỗn Cực Ấn, giọng vang vọng khắp vũ trụ:

“Từ nay, Đạo Đình là nơi hành pháp của Hỗn Nguyên.
Ai xâm phạm thế giới này, sẽ chịu phán quyết bởi Đạo!”



Khi Đạo Đình được lập, dao động ấy vượt qua tầng không gian, truyền ra ngoài vũ trụ cấp 30.
Trong đại điện của Liên Minh Vũ Trụ, hàng trăm ánh sáng thần thánh tỏa ra, hóa thành các hình bóng cường giả.

Ở vị trí trung tâm, một người toàn thân khoác áo đen, ánh mắt sâu thẳm như chứa cả vạn đạo.
Hắn chính là Huyền Vô, một trong những Chân Chủ tầng 28, kẻ nắm giữ Đạo Vô Cực.

Một vị trưởng lão mở lời:
“Huyền Vô, ngươi hãy xử lý sinh linh tên Hùng. Hắn dám lập thế giới riêng mà không thông qua Liên Minh, còn đánh bại sứ giả. Nếu để hắn lớn mạnh, sẽ sinh ra đạo khác biệt.”

Huyền Vô chậm rãi đứng dậy.
“Đạo khác biệt ư? Hắn là kẻ đầu tiên trong hàng tỷ năm qua tự ngộ ra Đạo Hỗn Cực… thú vị đấy.”
Hắn nhắm mắt, thân thể mờ đi, hòa vào hư vô:
“Được. Ta đi xem thử, liệu ‘Hỗn Nguyên Chủ Nhân’ ấy có thể chống lại Vô Cực Chi Đạo của ta hay không.”

Một tháng sau, khi Hùng đang ngồi trong Đạo Điện giảng đạo cho đệ tử, bầu trời đột nhiên nứt ra từng tầng.
Một luồng hư vô màu xám tràn xuống, không có hình, không có tiếng – chỉ có sự biến mất tuyệt đối.

Toàn bộ Hỗn Nguyên Giới run rẩy. Hàng vạn sinh linh quỳ rạp xuống, nhiều người không thở nổi.
Bích Nguyệt và Liễu Thần lập tức vận đạo, nhưng sức ép vẫn khủng khiếp.

Từ trong tầng mây đen, một bóng người xuất hiện — Huyền Vô.
Mỗi bước hắn đi, không gian tan rã. Núi sụp, sông tan, thời gian cũng như bị kéo dài vô tận.

Hắn mỉm cười nhẹ:
“Ngươi là Hùng?”

Hùng đứng dậy, khí tức trầm ổn, mắt nhìn thẳng.
“Đúng. Còn ngươi là kẻ đến từ Liên Minh?”

“Ta là Huyền Vô. Đến để xác nhận… liệu thế giới của ngươi có tư cách tồn tại.”

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ như chứa đựng uy lực hủy diệt.

Hai người đối mặt. Không gian giữa họ bắt đầu cong lại, thời gian chậm dần.
Liễu Thần vội kéo mọi người lui ra ngoài.
Bích Nguyệt lập pháp trận bảo vệ toàn giới.

Huyền Vô đưa tay, từng tia sáng đen xoay tròn quanh hắn.
“Đạo của ta – Vô Cực, là điểm tận cùng của mọi sinh và diệt. Khi mọi thứ đạt tới cực hạn, chỉ còn lại trống rỗng tuyệt đối.”

Hắn vung tay. Không gian biến mất, chỉ còn hư vô tuyệt đối.
Cả vùng Cực Tĩnh Sơn biến thành khoảng không không tồn tại.

Hùng vẫn đứng vững, ánh mắt bình thản.
“Vô Cực… là kết thúc của mọi thứ. Nhưng ta là Hỗn Cực – khởi đầu trong kết thúc, và kết thúc trong khởi đầu. Ngươi hủy diệt, ta tái sinh.”

Hắn kết ấn. Ánh sáng đen trắng đan xen lan ra, tái tạo lại núi non vừa tan biến.
Giữa hư vô, sinh ra sự tồn tại — đó là nghịch lý sống trong chết, đạo chỉ có ở Hùng.

Huyền Vô nhướng mày.
“Thú vị thật. Vậy để xem khởi đầu của ngươi có chống nổi tận cùng của ta không.”

Hắn giơ tay, hư vô bùng nổ. Cả không gian bị kéo dài vô hạn, mọi đạo vận tan chảy như sáp.

Hùng lập tức vận Đạo Hỗn Cực, một luồng vòng xoáy hai cực âm dương hiện ra, hấp thu toàn bộ năng lượng vào tâm điểm, rồi biến nó thành ánh sáng tái sinh.
Hư vô và tồn tại va chạm, nổ tung thành hàng vạn tầng sáng.

Hai cường giả va chạm, mỗi cú chạm là một lần đạo nổ tung.
Thời gian và không gian vỡ vụn, cả Hỗn Nguyên Giới bị đẩy ra rìa, chỉ còn lõi trung tâm nơi hai người đứng.

Huyền Vô bắt đầu tăng lực.
Tầng 28 Đạo Vô Cực lan rộng, từng đạo vận của hắn chồng lên nhau như gương phản chiếu vô tận.

Hắn vừa đánh, vừa cười:
“Ta là tận cùng của tất cả, còn ngươi chỉ là dao động mới sinh. Hỗn Cực sẽ bị Vô Cực nuốt chửng.”

Hùng không đáp.
Hắn nhắm mắt, hít một hơi dài.
Trong tâm trí, hắn thấy vô số sinh linh đang cầu nguyện, thấy Liễu Thần đang giữ vững pháp trận, Bích Nguyệt đang hấp thu linh khí để giữ ổn định thế giới.

Hắn khẽ nói:
“Vũ trụ này không chỉ có kết thúc, vì trong kết thúc luôn có ý niệm sống sót. Còn ta, là ý niệm ấy.”

Giọng hắn như sấm, vang khắp vũ trụ.
Một vầng sáng hỗn nguyên khổng lồ bùng lên từ người hắn, hòa tan toàn bộ năng lượng hủy diệt.

Huyền Vô trừng mắt:
“Không thể nào… Ngươi đang đảo ngược hướng đạo!”

Đúng vậy, Hùng đang làm điều nghịch lý nhất: dùng tận cùng để sinh khởi.
Khi đạo của Huyền Vô tiến tới hư vô tuyệt đối, Hùng lại tìm được khe hở – nơi đạo bị kéo căng đến mức xuất hiện tia sinh cơ.

Từ đó, hắn ngộ ra một tầng mới.
Đạo Hỗn Cực – Nhất Tâm Vô Song.

Đạo tâm hắn không còn dao động, không còn phân chia sinh diệt, chỉ còn một niệm duy nhất – “Tồn tại để sáng thế.”

Luồng năng lượng khủng khiếp bộc phát, đẩy lùi Huyền Vô ra xa.
Cả không gian nổ tung như pháo hoa, ánh sáng tràn ra tận tầng 30.

Khi khói sáng tan đi, Huyền Vô đứng giữa hư vô, áo giáp nứt toác, máu chảy xuống như dòng sao.
Hắn nhìn Hùng, ánh mắt phức tạp.
“Ngươi thắng… không phải vì mạnh hơn, mà vì Đạo của ngươi không còn sợ tận cùng.”

Hắn cười nhẹ, quay đi:
“Giữ lấy thế giới của ngươi. Liên Minh sẽ còn đến, nhưng… có lẽ ngươi sẽ là kẻ đầu tiên buộc chúng ta phải nhìn lại quy tắc.”

Bóng hắn tan vào hư vô.

Còn Hùng, toàn thân tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hắn cảm nhận được dòng năng lượng mới len lỏi trong cơ thể, Đạo Tâm vững chắc như sao trời.
Tu vi: Sáng Thế Chủ tầng 28.

Liễu Thần và Bích Nguyệt chạy đến, mừng rỡ.
“Chàng thành công rồi!”

Hùng mỉm cười:
“Không hẳn là chiến thắng, mà là khởi đầu mới.”

Hắn nhìn lên Đạo Điện, nơi hàng vạn sinh linh đang quỳ bái.
“Đạo Đình, từ nay không chỉ bảo vệ Hỗn Nguyên, mà còn là nơi truyền đạo ra khắp vũ trụ. Ai muốn học cân bằng, học sáng thế, đều được chào đón.”

Bên ngoài hư không, những mảnh ánh sáng vụn rơi xuống — đó là tàn đạo của Huyền Vô, bị Hỗn Cực dung hợp thành Tinh Linh Đạo Thạch, nguyên liệu quý hiếm để mở ra các cảnh giới cao hơn.

Hùng cầm một viên trong tay, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hắn.
“Đạo chưa dừng lại. Bên kia tầng 30, chắc chắn còn những tồn tại cao hơn. Nhưng dù thế nào…”

Hắn nắm chặt tay, giọng vang vọng khắp vũ trụ:

“Hỗn Nguyên sẽ tồn tại, vì nơi đây không chỉ có sinh và diệt, mà còn có tình cảm, ý chí và sự sống của muôn loài.


Cả thế giới bừng sáng.
Đạo Đình trở thành trung tâm của vũ trụ tầng 30, là ngọn đèn soi sáng cân bằng giữa sáng tạo và hủy diệt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro