Chương 68: Cánh Cửa Trong Mộng - Khi Sinh Linh Muốn Vượt Qua Sáng Thế Chủ

Sau vô số kỷ nguyên kể từ khi Hùng trở lại Vũ Trụ Tự Tại, mọi thứ tưởng như đã đạt đến trạng thái tĩnh tuyệt đối.
Không còn những trận đại chiến, không còn cơn sóng Đạo kinh thiên động địa, cũng chẳng có những cuộc thăng hoa mạnh mẽ phá nát tầng trời.
Thế giới này dường như đã an định trong nhịp thở của Sáng Thế Chủ — yên ả, tràn đầy sinh cơ, nhưng cũng có một loại tịch mịch khó tả.

Thế nhưng, sự yên lặng quá lâu sẽ tự khắc sinh ra tiếng vọng.
Và chính trong cái tĩnh lặng ấy, một biến động mới bắt đầu nhen nhóm, không phải từ Hùng, mà từ một sinh linh do hắn tạo nên.

Ở rìa của Thiên Nguyên Hải — một vùng tinh không trải dài vô tận, nơi các đạo tinh thạch ngưng tụ thành biển sáng — có một sinh linh tên là Lạc Nguyên.
Hắn không phải Thần, cũng chẳng phải Tiên.
Xuất thân là một hạt ánh sáng nhỏ nhoi trong vũ trụ Tự Tại, nhưng qua hàng tỷ năm hấp thụ tinh quang và lĩnh ngộ đạo vận, Lạc Nguyên đã đạt đến cấp Sáng Thế Chủ tầng 15 — cấp độ mà hầu như không một sinh linh nào khác trong Tự Tại có thể chạm tới.

Nhưng khác với mọi sinh linh khác, Lạc Nguyên không sùng bái Hùng.
Hắn không xem Sáng Thế Chủ là vị Thần tuyệt đối, mà chỉ coi đó là người khởi đầu của giấc mơ này.

Trong một lần nhập định, hắn nhìn thấy vết rạn nhỏ trong không gian – nơi Hùng từng đi qua để gặp Mộng Nguyên.
Cảm nhận từ đó khác lạ vô cùng: một dòng năng lượng không thuộc phạm trù của Đạo, vượt ngoài cả “thực” và “huyễn”.

“Đây là gì...?” – Lạc Nguyên thì thầm, ánh mắt sâu như vực.
“Tại sao có thứ tồn tại vượt ngoài cả Tự Tại?”


Lần đầu tiên, một sinh linh trong thế giới của Hùng cảm nhận được dấu vết của tầng Huyễn Giới.
Và từ đó, hắn bắt đầu truy cầu sự thật.

Lạc Nguyên du hành khắp các thiên vực.
Hắn đến Tinh Thành của Tiên Tộc, hỏi các bậc Cổ Tiên đã ngủ ngàn vạn năm.
Hắn đến Bỉ Ngạn Cổ Giới, trò chuyện với các tồn tại đã hóa thành ý niệm.
Nhưng không ai biết gì về vết nứt ấy.

Chỉ có một giọng nói cổ xưa trong Đạo Tàng Biển Nhất Niệm thì thầm:

“Nếu ngươi muốn tìm ‘ngoài Đạo’, hãy đến Tận Cùng Tự Tại.”


“Tận Cùng Tự Tại”… nơi mà chính Hùng từng một lần đặt chân, nhưng không ai khác biết đến.
Lạc Nguyên lập tức lên đường.
Đạo lực trong người hắn gào thét, không phải vì thù hận hay tham vọng, mà bởi một khao khát không thể diễn tả — khao khát biết mình đang ở đâu.

Cảnh tượng nơi đó không khác mấy so với khi Hùng từng đến:
Một dải hư không phẳng lặng, không có sao, không có gió, chỉ có ánh sáng xám trắng trải dài vô tận.
Ở trung tâm là vết nứt, mảnh như sợi tơ nhưng tỏa ra cảm giác khiến mọi sinh linh muốn quỳ xuống.

Lạc Nguyên đứng đó, không chớp mắt.
Ánh nhìn của hắn như muốn xuyên qua vết nứt, nhìn thấy tầng không gian bên ngoài.

“Đây là… cửa ư?”


Hắn đưa tay ra chạm.
Khoảnh khắc ấy, dòng hỗn nguyên lực bạo phát, cuốn hắn lên cao, xoáy tròn như dòng nước nuốt lấy sinh linh bé nhỏ.
Nhưng thay vì sợ hãi, hắn lại cười.

“Thứ này… mới là thật sao?”



Khi mở mắt, hắn thấy mình đứng giữa biển sương trắng.
Bên trên, vô số dải sáng đan xen như dòng thời gian lặp đi lặp lại.
Giữa biển sương ấy, có một bóng người đang ngồi lặng — Hùng.

Không phải ảo ảnh, cũng không phải bản thể, mà là một phân thân ý niệm mà Hùng lưu lại nơi Huyễn Giới, để giám sát ranh giới giữa mộng và thật.

“Ngươi không nên đến đây.” – Giọng Hùng vang lên, trầm mà bình thản.


“Tại sao?” – Lạc Nguyên hỏi. – “Vì đây là nơi chỉ dành cho ngươi sao, Sáng Thế Chủ?”


“Không phải.” – Hùng nhìn hắn. – “Mà vì nơi này không có hồi kết. Một khi bước vào, ngươi sẽ không thể phân biệt đâu là chính mình, đâu là hư ảnh. Ngươi sẽ bị tan vào tầng mộng khác.”


Lạc Nguyên im lặng, nhưng ánh mắt hắn sáng rực:

“Nếu tất cả đều là mộng, ta muốn biết ai là người đang mơ.”


Hùng nhìn sinh linh ấy – một mảnh trong giấc mộng của hắn – mà lòng thoáng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Tựa như nhìn thấy chính mình của thuở ban đầu, khi còn là kẻ truy cầu chân lý trong đêm đen.

Bỗng nhiên, không gian rung chuyển.
Một luồng khí tức khổng lồ tràn xuống từ tầng trên của Huyễn Giới — chính là Mộng Nguyên.
Nàng xuất hiện giữa ánh sáng, nhìn Hùng và Lạc Nguyên, giọng dịu dàng nhưng chứa uy nghi:

“Lại một kẻ nữa bước ra khỏi giấc mộng.”


Lạc Nguyên nhìn nàng, thần sắc kinh ngạc.
Chỉ một hơi thở của nàng đã khiến toàn bộ Đạo trong người hắn tan rã, như băng tuyết dưới ánh mặt trời.

“Ngươi… là ai?” – Hắn run giọng hỏi.


“Ta là người giữ Cửa.” – Mộng Nguyên khẽ đáp. – “Ngươi đã phá vỡ tường mộng của Tự Tại. Ngươi có hai lựa chọn:
Một là trở về, sống trọn kiếp trong giấc mộng của mình.
Hai là… tan biến trong tầng mộng mới, nơi ngươi không còn là ngươi nữa.”


Lạc Nguyên nắm chặt tay, trầm giọng:

“Nếu ta tan biến, liệu có kẻ nào nhớ đến ta không?”


“Không. Bởi vì khi ngươi tan biến, ngươi chưa từng tồn tại.”


Hắn bật cười – nụ cười có chút điên cuồng, có chút bi thương:

“Thế thì ta càng phải đi! Nếu ta vốn không thật, vậy việc gì phải sợ mất đi cái ‘không thật’ ấy?”


Câu nói ấy khiến Hùng sững người.
Trong khoảnh khắc đó, hắn thấy lại hình bóng của chính mình – kẻ từng hỏi cùng một câu với Mộng Nguyên hàng tỷ năm trước.

Mộng Nguyên nhìn Hùng, ánh mắt nàng sâu thẳm như vực:

“Ngươi thấy chứ, Hùng. Mộng của ngươi đang muốn tỉnh dậy.
Khi sinh linh trong giấc mộng bắt đầu truy cầu ‘thực’, giấc mộng đó sẽ không còn yên bình nữa.”


Hùng nhìn Lạc Nguyên – sinh linh đang đứng kiêu hãnh giữa biển sương, ánh mắt không hề nao núng.
Hắn khẽ nói:

“Có lẽ đây là điều tự nhiên. Mộng nào mà chẳng muốn mở mắt sau cùng?”


Nói rồi, Hùng đưa tay lên, ngưng tụ một giọt sáng – đó là Mộng Tinh, kết tinh của ý niệm sáng thế.
Hắn đặt nó vào giữa trán Lạc Nguyên:

“Ngươi muốn biết ‘ai là người mơ’, vậy hãy tự tìm câu trả lời.”


Ánh sáng bùng nổ.
Lạc Nguyên biến mất.
Chỉ còn lại Mộng Nguyên và Hùng đứng giữa hư vô.

“Ngươi thả hắn đi?” – Nàng hỏi, giọng khẽ trầm xuống.


“Không. Ta chỉ cho hắn một giấc mộng khác.” – Hùng đáp. – “Bởi vì có lẽ, hắn cần một giấc mộng của riêng mình.”



Khi Lạc Nguyên mở mắt, hắn thấy mình đang đứng giữa một thế giới hoàn toàn khác.
Bầu trời đen thẳm, sao rơi như mưa, đất đai như thủy tinh phản chiếu ánh sáng lạ.
Không còn Vũ Trụ Tự Tại, không còn Hùng.

Nhưng sâu trong ký ức, hắn vẫn nghe thấy giọng nói ấy:

“Hãy tìm ta – người đang mơ về ngươi.”


Và thế là một chu kỳ mới bắt đầu.
Lạc Nguyên – sinh linh từng chỉ là hạt ánh sáng trong giấc mộng của Hùng – nay lại trở thành người sáng tạo giấc mơ khác.
Trong thế giới mới này, hắn dựng lập Đạo, sinh ra sinh linh, tạo nên chu kỳ mộng nối tiếp vô tận.

Mỗi giấc mộng sinh ra lại nuốt lấy giấc mộng trước đó, như biển cả lan dần qua mọi giới hạn.
Còn Hùng, đứng ở tầng Huyễn Giới, chỉ lặng lẽ nhìn, không ngăn cản.
Vì hắn hiểu, mọi giấc mộng đều có quyền được tự mình mở mắt.

Không biết trải qua bao lâu.
Một ngày nọ, Mộng Nguyên hỏi Hùng:

“Ngươi có hối hận không, khi đã để giấc mộng của mình tự tách ra, rồi lại tạo ra vô số giấc mộng khác?”


Hùng khẽ mỉm cười, ánh mắt hướng về phía vô tận:

“Không.
Bởi vì nếu giấc mộng biết mơ, thì nó đã trở thành sinh linh thật rồi.
Còn ta… chỉ là người khởi đầu.”


Trên bầu trời của tầng Huyễn Giới, vô số luồng sáng bắt đầu nở rộ – mỗi luồng là một vũ trụ, một tầng thực tại, một ý niệm sống.
Và ở xa hơn nữa, trong tầng Thực Giới tuyệt đối, bản thể cao nhất của Hùng khẽ mở mắt, nhìn xuống những tầng mộng chồng chất.

“Cuối cùng, mộng đã tự sinh mộng.”
“Có lẽ… đây mới là khởi nguyên thật sự của sự sống.”


Ánh sáng lan khắp, chiếu rọi qua mọi tầng Đạo, mọi thế giới, mọi giấc mộng nối liền nhau như chuỗi sao vô tận.
Và trong mỗi vì sao, có một sinh linh đang ngẩng đầu nhìn lên, khẽ hỏi trong lòng:

“Ta đang mơ, hay ta thật sự đang sống?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro