CHƯƠNG 82 - BƯỚC CHÂN TRONG VÙNG TINH HẢI HỖN ĐỘN

Tinh Hải Hỗn Độn như một biển mực vô tận đang vắt chéo qua phân khu trung tầng của Vũ Trụ Cấp 30. Rất nhiều sinh linh mạnh mẽ từng muốn đặt chân vào, rồi hoặc mất tích, hoặc thân tử đạo tiêu, hoặc hóa thành dị vật. Nhưng năm nay, thời vận đổi thay: bên trong Tinh Hải xuất hiện Hỗn Độn Nguyên Thai, một loại cơ duyên đủ để Sáng Thế Chủ trung đỉnh cũng phải mạo hiểm.

Lạc Thần lơ lửng trong khoảng không đen tím, bao quanh là hàng nghìn dòng năng lượng xoáy thành từng dải xoắn khuếch tán như sấm vang. Khí tức của hắn ổn định, từng luồng tinh quang xoáy nhẹ bên trong thân thể biểu thị tu vi vẫn đang tích lũy vững vàng.

Bên cạnh hắn có hai người:
Diễm Ngọc – người vợ thứ ba với thiên phú cảm nhận không gian cực mạnh.
Lý Ảnh Vân – người bạn đồng hành tạm thời, xuất thân từ Tộc Thiên Không, am hiểu trận pháp.

“Lạc Thần, khí tức nơi này càng lúc càng hỗn loạn. Nếu muốn tiến sâu hơn, chúng ta phải quyết định nhanh.” – Diễm Ngọc khẽ nói, ánh mắt nhìn vào vùng xoáy đen phía trước.

Lý Ảnh Vân vung tay, hàng loạt ngọc phù trận văn bay ra: “Tôi áp chế được một đoạn đường thôi. Sau đó, chỉ có thể dựa vào thực lực.”

Lạc Thần hít sâu một hơi.
Khí tức Sáng Thế Chủ tầng đầu trong người hắn đang dao động. Giống như có một tầng màng vô hình ngăn không cho hắn tiếp tục mạnh hơn. Nhưng hắn hiểu… chỉ cần đẩy mạnh một bước, hắn sẽ tiến vào Sáng Thế Chủ – Trung Tiểu Cảnh.

Và cơ duyên có thể nằm ngay trong Tinh Hải trước mặt.

“Đi. Vào trong.” – Lạc Thần nói, giọng trầm mà không nặng, như dòng nước xuyên đá.

Ba người lao vào Tinh Hải.

Ngay khi đặt chân vào, Tinh Hải như sống lại. Năng lượng hỗn loạn giống kim châm, bắn thẳng vào thần hồn. Tiếng gầm rống xa xăm vọng lên, tựa như có con gì khổng lồ đang quẫy trong sâu thẳm.

“Có dị vật!” – Diễm Ngọc hét lên.

Từ phía trước, một quầng sáng vặn xoắn lao tới. Khi đến gần, nó mở ra thành cái miệng rộng như vực thẳm, đầy răng lởm chởm.

Một loại sinh vật không thuộc bất kỳ hệ thống sinh mệnh nào của vũ trụ: Tinh Hải Hỗn Độn Thú.

“Ta tới.” – Lạc Thần bước ra, tay siết lại.

Một quyền đánh ra.

Không ánh sáng. Không tiếng động.
Nhưng cả vùng Tinh Hải trước mặt vỡ nát thành từng mảnh đen tím.

Con dị vật gào lên thảm thiết, thân thể như bị xé thông qua vô số lớp không gian, rồi bị nghiền nát hoàn toàn.

Lý Ảnh Vân nuốt nước bọt: “Một quyền… một quyền thôi?”

Diễm Ngọc mỉm cười nhẹ: “Chàng ấy chưa dùng đến ba phần lực đâu.”

Lạc Thần không trả lời. Ánh mắt hắn dừng lại nơi con dị vật tan biến. Từ đó, một giọt tinh thể màu bạc bay ra, rung rinh như nước mắt của ngôi sao.

Tinh Hồn Kết Tinh. Một loại tài nguyên cực khó gặp trong Tinh Hải, giúp củng cố thần hồn và đẩy mạnh sự ổn định khi đột phá cảnh giới.

Lạc Thần vừa vặn đang cần thứ này.

Hắn đưa tay thu lấy: “Tiếp tục.”

Tinh Hải càng vào sâu càng điên loạn. Đôi lúc từng khối không gian như bị ép thành khối lập phương rồi xoắn vỡ ra. Trọng lực, linh lực, hư lực… mọi thứ hỗn tạp tạo thành một vùng hỗn nguyên.

Đi được gần nửa canh giờ, Diễm Ngọc dừng lại giữa không trung.

“Có thứ gì đó phía trước.” – nàng nhắm mắt, cảm nhận rất lâu mới nói tiếp. – “Một dao động rất lạ… giống như đang thai nghén sinh mệnh, nhưng cũng giống như đang phân hủy.”

Lý Ảnh Vân mặt đổi sắc: “Đó… là Hỗn Độn Nguyên Thai sao?”

Lạc Thần gật đầu: “Khả năng lớn.”

Ba người lao về phía trước, lách qua vô số mảnh không gian vỡ vụn. Cho đến khi Tinh Hải đột ngột mở ra thành một khoảng trống hình cầu rộng vài trăm ngàn dặm.

Giữa trung tâm…
Một khối cầu trong suốt, bị bao phủ bởi hàng trăm vết nứt ánh sáng. Nó như quả trứng lớn đang nứt vỏ, nhưng năng lượng tràn ra lại khiến thời gian xung quanh chậm lại từng mảnh.

Hỗn Độn Nguyên Thai.

“Lạc Thần, thứ này tuyệt đối có thể giúp chàng ổn định bước đột phá sắp tới!” – Diễm Ngọc nói, giọng nhẹ mà gấp.

Nhưng Lý Ảnh Vân lại sắc mặt nghiêm trọng:

“Khoan. Có cái gì đó trong… thai thể đang nhìn ra ngoài.”

Ngay sau câu nói, mặt cầu nổ tung.

Từng mảnh thủy tinh sáng lóa bắn tứ phía. Lạc Thần phản ứng cực nhanh, mở ra màn chắn ánh sáng khiến cả ba người tránh được luồng năng lượng hỗn loạn.

Không khí nứt ra.
Một bàn tay khổng lồ phủ đầy hoa văn hỗn độn từ trong thai thể lao ra. Theo sau là… một hình dáng giống người, nhưng lại không hoàn toàn giống.

Một Hỗn Thai Nhân – sinh linh được thai sinh từ vật chất hỗn nguyên.

Nó nhìn Lạc Thần. Không hận thù. Không giận dữ. Không cảm xúc.
Chỉ có bản năng muốn nuốt những gì mạnh hơn để hoàn thiện chính mình.

“Phải đánh.” – Lạc Thần nói đơn giản.

Hỗn Thai Nhân lao tới như chớp.
Tốc độ phá vỡ cả dòng thời gian, khiến nơi nó đi qua để lại vệt sáng bị kéo dài hàng ngàn mét.

Lạc Thần xoay người, tung chưởng.

Không có tiếng nổ.
Chỉ có sự phẳng lặng tuyệt đối.

Cú chạm giữa hai bên khiến Tinh Hải quanh đó bị ép thành một mặt phẳng mỏng như tờ giấy, sau đó rung lên rồi trở lại bình thường.

Hỗn Thai Nhân bị đẩy lùi ba bước.
Lạc Thần lùi một.

“Công kích gần như Sáng Thế Chủ trung cảnh…” – Lý Ảnh Vân kinh hoàng.

Diễm Ngọc vận lực, hàng chục kết giới không gian tách ra như từng lớp tường bảo vệ.

Hỗn Thai Nhân di chuyển lần nữa.
Lần này nhanh hơn – mạnh hơn – và bắt đầu hấp thu năng lượng hỗn loạn xung quanh. Càng đánh càng lớn mạnh.

Lạc Thần không do dự nữa.

“Được rồi. Tới lúc ta phá cảnh.”

Cả hai người đi cùng đều kinh ngạc.

“Chàng định… ngay lúc chiến đấu?” – Diễm Ngọc hỏi.

“Đúng.” – hắn đáp. – “Hỗn Nguyên lực của nó chính là thứ ta cần để hóa giải lớp màng cuối.”

Hỗn Thai Nhân gầm lên, lao tới như một hành tinh sống đang rơi.

Lạc Thần bước một bước.

Bước đó đạp nứt không gian, tạo thành khe sáng dài hàng vạn mét.

Cú đấm của hắn đập thẳng vào trung tâm thân thể đối thủ.

ẦM.

Tinh Hải run rẩy.
Hỗn Thai Nhân gào lên, ngực lõm xuống, nhưng ngay lập tức lại tái tạo.

Song Lạc Thần cũng đã đạt được điều cần thiết.

Trong cơ thể hắn, tinh thể Tinh Hồn hòa vào thần hồn.
Hỗn nguyên lực chảy vào kinh mạch như dòng nước nóng.

Một tiếng phụt vang nhẹ trong nội thể hắn…

Tu vi đột phá!

Hắn tiến vào:
Sáng Thế Chủ – Trung Tiểu Cảnh.

Đúng lúc đó, hắn tung một quyền mạnh hơn gấp đôi vừa rồi.

Không gian bị ép thành đường thẳng.
Hỗn Thai Nhân không kịp tái tạo, bị nghiền nát thành bụi sáng.

Từ trong bụi sáng bay ra…
Hỗn Nguyên Tâm Thai – lõi tinh hoa cực hiếm.

Lạc Thần thu lấy, thở nhẹ.

Diễm Ngọc nhào tới ôm hắn, mặt rạng rỡ: “Chúc mừng chàng!”

Lý Ảnh Vân cười khổ: “Ngươi… à không, Lạc Thần. Cách tu luyện của ngươi làm người ta không thể bắt chước được.”

Lạc Thần mỉm cười: “Đi thôi. Cơ duyên còn chưa hết.”

Phía xa, sâu hơn trong Tinh Hải…
một luồng ánh sáng đỏ đang từ từ mở ra, như đang chờ đợi bước chân của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro