Chương 89: Sự Chấn Động của Hắc Vân Yêu Hải - Dấu Hiệu Phản Công của Vong Thần

Gió xoáy đỏ đen cuộn lên khi cánh cửa của tầng hai Hắc Vân Yêu Hải đóng sập lại sau lưng hai người. Thần và Tuyết Lam xuất hiện trở lại nơi những cột đá đen, sát mép vực sâu nơi hắc thủy vẫn cuộn trào.

Tuyết Lam lập tức nhào đến, đôi tay run nhẹ:

— “Ngươi… ổn chứ?”

Thần khẽ gật đầu. Hơi thở đều, thần lực không loạn, nhưng toàn thân hắn vẫn còn vương lại dư âm của trận chiến trong tâm giới.

— “Ổn. Chỉ là… ta vừa nhìn thấy bản ngã của chính mình.” — Thần nói, ánh mắt hơi trầm xuống.

Tuyết Lam siết tay hắn hơn, ánh mắt đẹp hơi run:

— “Ta cảm nhận được. Ngươi đã bước qua một ngưỡng mà nhiều Sáng Thế Chủ cả đời không dám đối mặt.”

Thần không nói. Bởi điều xảy ra trong tâm giới không chỉ là vượt qua bản ngã — mà là đối đầu trực diện với sự dụ dỗ của Vong Thần, kẻ từng thống trị ba giới thời hỗn nguyên cổ đại.

Dù từ chối, nhưng hắn vẫn cảm nhận thấy dấu ấn bóng tối mờ mờ còn lưu lại trong khí tức của mình.

Không phải sự ô nhiễm.

Mà là… một cửa ngõ.

Rầm… rầm… rầm…

Nền đất đen phía dưới bỗng rung động dữ dội. Sóng biển đỏ nổi lên như một trận hồng thủy.

Tuyết Lam giật mình, tản thần niệm bao phủ bốn phía:

— “Không đúng! Hắc Vân Yêu Hải chưa từng dao động dữ vậy… Vong Thần đang…”

Thần đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống vực sâu đỏ sẫm:

— “Hắn đang tìm cách xuyên qua ranh giới.”

Ngay khoảnh khắc đó, mặt biển đỏ nứt toác thành hàng nghìn khe đen, từng cột khí âm trầm phun lên như hơi thở của ma thần cổ đại.

Trong những cột khí ấy, hàng loạt huyễn ảnh hiện ra — một con mắt khổng lồ mở ra nơi đáy biển, quay ngược lên trời.

Tuyết Lam nắm lấy bàn tay Thần:

— “Ờn… đây không phải pháp lực hắn tung ra để tấn công… mà là tiếng thức tỉnh của hắn.”

Thần gật nhẹ.

Khi hắn phá bàn tay của Vong Thần, đồng thời cũng phá một phần phong ấn giữ hắn ngủ.

Dù Vong Thần không thể thoát ra ngay, nhưng:

— “Hắn đang hồi phục.” — Thần nói nhỏ, ánh mắt tối đi.

Khoảnh khắc con mắt kia khép lại, biển đỏ đột ngột lặng xuống — lặng đến mức kỳ lạ.

Một sự im lặng khiến xương sống lạnh toát.

Trong khoảnh khắc biển lặng, một âm thanh mơ hồ vang lên:

— “Sáng… Thế… Nhân…”

Không phải tiếng nói bình thường.

Mà là âm thanh vang thẳng vào thần hồn của Thần.

Tuyết Lam nghe được cả, mặt tái lại:

— “Hắn… gọi tên ngươi?”

Thần khẽ thở ra:

— “Không phải tên ta. Là danh hiệu.”

— “Danh hiệu… mà Vong Thần dùng để đánh dấu kẻ thù?”

Hắn gật.

Sáng Thế Nhân — không phải Sáng Thế Chủ, mà là cách gọi mà Vong Thần dùng để phân loại những kẻ có thể “nuốt” để mạnh thêm.

Nó là một lời tuyên chiến.

Và cũng là một lời nguyền truy đuổi.

Vong Thần đã quyết định:
Dù Thần đi đâu, sau này khi hắn thức tỉnh hoàn toàn, hắn sẽ tìm đến.

Một luồng hơi nóng bốc lên từ lòng bàn tay Thần.

Tuyết Lam nhìn thấy rõ những đường vân uốn lượn như những dòng hỗn nguyên trên lưng hắn đang liên tục thay đổi hình dạng.

Nàng sững người:

— “Hỗn Mang Thức của ngươi… đang tự tiến hóa?”

Thần ngẩng tay lên.

Trên da hắn, từng mảng sáng tối thay nhau dao động.

Không phải như hai lực đối lập.

Mà như một loại cân bằng hoàn hảo.

— “Từ sau khi ta phá được bóng đen bản ngã, Hỗn Mang Thức tiến vào… tầng trung?” — Thần tự nói nhỏ.

Tuyết Lam mở to mắt:

— “Nhanh vậy?! Loại thức này thường phải hàng vạn năm mới ổn định, chưa nói đến tiến hóa!”

Thần khẽ lắc đầu:

— “Không phải do ta. Là vì…”

Ánh mắt hắn chuyển sang mặt biển đỏ.

— “Vong Thần đã để lại thứ gì đó sau khi tan biến.”

Tuyết Lam rùng mình:

— “Không lẽ… một mảnh quyền năng?”

Thần đáp:

— “Phải.”

Không phải mảnh sức mạnh trực tiếp.
Mà là tri thức hỗn mang cổ đại, nằm ngoài mọi hệ thống tu luyện hiện tại.

Nhờ nó, Hỗn Mang Thức mới đang tự động hoàn thiện.

Nhưng điều đó đồng nghĩa…

— “Sự liên kết giữa ngươi và hắn càng rõ.” — Tuyết Lam nói nhỏ, đầy lo lắng.

Thần không phủ nhận.

Một tia đỏ đen bay lên từ mặt biển, lơ lửng trước mặt Thần. Nó xoay vòng như một giọt máu cô đặc.

Tuyết Lam hét lên:

— “Không được chạm vào!!! Đó là Bản Nguyên Vong Lực, thứ từng khiến cả thông thiên giới tuyệt diệt một kỷ nguyên!”

Thần đưa tay.

Và hắn chạm vào.

Tuyết Lam chết lặng.

Nhưng điều xảy ra không phải bị thiêu đốt hay xé nát thần hồn như truyền thuyết.

Mà là giọt Vong Lực tan ra, hòa thẳng vào những đường vân hỗn độn trên tay hắn.

BÙM!

Một vòng sáng bán hỗn mang nở rộ phía sau lưng hắn.

Không lớn, nhưng ổn định.

Tuyết Lam kinh hãi:

— “Ngươi… dung hợp được vật đó?!”

Thần gật đầu:

— “Có lẽ vì ta đã từ chối bản ngã của Vong Thần. Thứ này nhận ta là kẻ có thể chứa nó.”

Tuyết Lam run nhẹ:

— “Ngươi đang đi vào con đường chưa từng có ai đặt chân… cái này vừa mạnh… vừa nguy hiểm.”

Thần không trả lời.

Hắn đang lắng nghe âm thanh kỳ lạ trong cơ thể mình — âm thanh của một loại quy tắc mới đang được hình thành.

Một hệ thống sức mạnh hoàn toàn mới… đang mở ra trong cơ thể hắn.

Không chỉ Sáng Thế.

Không chỉ Hỗn Độn.

Mà là:

Hỗn Vong Quyết – tầng khởi nguyên

Không thuộc bất kỳ hệ thống tu luyện nào của vũ trụ cấp 30.

Không thuộc con đường của Sáng Thế Chủ.

Không thuộc hỗn nguyên cổ giới.

Đây là con đường riêng của hắn.

Một tiếng “rắc” vang lên từ phía sau.

Thần và Tuyết Lam quay lại cùng lúc.

Cánh cửa khổng lồ dẫn lên tầng thứ ba Hắc Vân Yêu Hải — vốn im lặng suốt bao đời — đột nhiên mở ra một khe sáng.

Gió đen phả ra từ bên trong.

Tuyết Lam sợ đến mức lùi nửa bước:

— “Sao lại mở?! Tầng thứ ba chỉ mở khi…”

Nàng dừng lại.

Thần nói tiếp phần còn lại:

— “Khi người vượt tầng thứ hai mang trong người ‘liên hệ’ với Vong Thần.”

Tuyết Lam nắm chặt tay hắn, giọng run:

— “Ngươi không định… vào đó chứ?”

Thần nhìn lên cánh cửa.

Hắn cảm nhận được rõ ràng:
Tầng thứ ba không gọi hắn bằng quyền lực.

Không gọi hắn bằng cơ duyên.

Mà bằng nợ.

Một mẩu ý thức của Vong Thần đang chờ hắn ở tầng này.

Nếu hắn không vào — liên kết sẽ càng sâu.
Nếu hắn vào — hắn phải đối mặt với một phần ý chí thật sự của kẻ từng khuynh đảo hỗn nguyên.

Thần đáp khẽ:

— “Ta phải vào. Nếu không… mai sau Vong Thần tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn tìm đến sẽ là ta.”

Tuyết Lam nghẹn lại.

Thần quay sang nàng, đặt tay lên má nàng:

— “Yên tâm. Ta sẽ trở về.”

Tuyết Lam áp tay hắn, cắn môi:

— “Ngươi mà không về… ta sẽ xuống tầng thứ ba kéo ngươi lên bằng mọi giá.”

Thần bật cười nhẹ:

— “Được.”

Hắn quay người bước về phía cánh cửa.

Gió đen thổi vù vù, kéo lấy áo hắn như ngàn bàn tay vô hình cố lôi vào sâu hơn.

Ngay trước khi bước vào, Thần nói một câu rất nhỏ, chỉ đủ Tuyết Lam nghe:

— “Đây là bước đầu tiên của con đường ta chọn.”

Rồi hắn bước qua khe cửa.

Tầng thứ ba — nơi mà ngay cả Sáng Thế Chủ cũng ít ai dám đặt chân — nuốt lấy hắn.

Cánh cửa đóng lại phía sau.

Tuyết Lam đứng ngoài, đôi mắt tím sáng rực:

— “Hãy trở về, Thần…”

Biển đỏ lại bắt đầu nổi sóng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro