Chương 92 - Long Hồn Chi Cảnh và Bí Ấn Của Vảy Rồng Thứ Tư

Cánh cửa đá khổng lồ đóng lại phía sau Thiên, để lại một khoảng không im lặng đến rợn người. Ánh sáng nơi đây không phải ánh sáng bình thường, mà là ánh sáng như từ trong giấc mơ, mông lung nhưng soi mọi thứ sắc nét hơn cả thực. Mặt đất là những tấm đá trôi nổi giữa hư vô, từng khối đá như bản ngọc xanh khắc hình vảy rồng.

Thiên bước xuống.

BÙM.

Mỗi bước chân rơi xuống đều rung như tiếng trống cổ đại.

“Đây… là Long Hồn Chi Cảnh sao?” – Thiên khẽ nói.

Không phải nghi vấn.
Long Ấn trên ngực hắn đang sáng chói, tự như ngọn hải đăng dẫn đường.

Luồng khí trước mặt chấn động.

Từ bóng tối, một trụ sáng xanh lam xuất hiện, kéo dài lên trời như cột chống vũ trụ. Bên trong trụ sáng là vô số phù văn rồng bay lượn, như muốn thoát ra khỏi sự phong ấn lâu đời.

Thiên tiếp tục bước lên bậc thang trôi nổi.

Mỗi bậc đều ẩn chứa áp lực như núi lớn, nhưng hắn trèo lên rất bình tĩnh.

Ở bậc thứ mười ba, Long Ấn trên ngực hắn tự động tỏa sáng.

ÔOÔMMMM!!!

Một tiếng gầm rồng sâu thẳm vang lên từ cõi hỗn nguyên.
Nhịp tim Thiên khựng lại một nhịp.

Cả không gian chấn động.

Theo phản xạ, hắn đứng yên, để Long Ấn tự vận chuyển.

Từ trong ấn ký, một dòng khí như linh hồn rồng chui ra, xoay một vòng quanh thân thể Thiên, rồi chui vào giữa chân mày hắn.

Ngay lập tức—
ý thức Thiên bị kéo vào một vùng biển ánh sáng.

Hắn thấy:

– Một con Cổ Long màu lam, dài đến mức một cái lắc đuôi là bẻ gãy cả tinh hà.
– Trên đầu nó có ba vảy phát sáng, tương ứng với ba vảy đã mở của Long Ấn.
– Nhưng ở vị trí vảy thứ tư… đang nứt.
Tựa như chờ được ai đó đánh thức.

Giọng nói như sấm vang lên từ hư vô:

Huyết mạch ngươi chưa chuẩn bị xong.
Tâm đạo chưa đủ vững.
Ngươi chỉ có thể mở đến vảy thứ ba.

Thiên không đáp.

Hắn chỉ nhìn vào vảy thứ tư nứt rạn, thầm hiểu rằng đó mới là bước then chốt để Long Ấn thức tỉnh hoàn toàn.

Khi hắn tỉnh lại, thời gian mới trôi qua chưa tới một hơi thở.

Thiên hít sâu:

“Kiểm ngộ xong rồi. Đi tiếp.”

Bậc thang tiếp tục trôi lên, mỗi bậc sáng hơn bậc trước.

Ở tầng giữa của Long Hồn Chi Cảnh, một tấm Huyền Ngọc khổng lồ đang trôi giữa trời. Trên bề mặt ngọc là vô số hoa văn long văn như muốn sống dậy.

Giữa trung tâm, một viên tinh thể xanh lam lơ lửng, tỏa khí tức cực kỳ nguyên thủy.

Nhìn thấy nó, mắt Thiên hơi co lại.

“Đây là… Long Vọng Huyền Ngọc.
Thứ từng ghi trong điển thư, mỗi tộc chỉ có một miếng, dùng để tiếp xúc trực tiếp với ý chí của Long Tổ.”

Hắn chưa kịp đưa tay chạm vào thì ánh sáng từ ngọc đá đã cuốn hắn vào bên trong.

Trong thế giới ngọc, Thiên đứng đối diện một bóng ảnh rồng không trọn vẹn.

Không có thân, chỉ có đầu.
Nhưng chỉ cái đầu dài hàng ngàn dặm đó đã khiến không gian rung rinh.

Bóng rồng nói bằng giọng như tiếng kim loại va chạm:

Kẻ mang Long Ấn… ngươi không phải người Long Tộc.
Tại sao ấn ký lại chọn ngươi?

Thiên đáp đơn giản:

“Ta không biết. Nhưng ta không phản bội thứ gì cả.”

Bóng rồng im một lúc.
Sau đó bật cười, tiếng cười như động đất:

Không phản bội… tốt.
Long Ấn đã nhận ngươi, tức là ngươi có một điều mà Long Tộc thiếu.
Hãy chứng minh điều đó.

Thiên hỏi:

“Chứng minh bằng cách nào?”

Bóng rồng nói:

Xé vỡ long áp của ta.
Nếu làm được, ta cho ngươi mượn một phần thần hồn để mở nứt vảy thứ tư.

Ngay khi câu nói kết thúc—
Áp lực nặng như cả vũ trụ đè xuống đầu Thiên.

Hắn đứng không nổi, bị ép khuỵu một gối.

Long áp này… mạnh khủng khiếp.

Không phải áp lực của cường giả bình thường.
Mà là áp lực của một Thánh Long thời viễn cổ, tương đương cấp 35 trở lên trong hệ thống vũ trụ hiện đại.

“Chưa đủ… đứng lên.”

RẮC

Xương vai Thiên nứt.

Nhưng hắn cắn răng, chống một tay xuống đất, chậm rãi đứng dậy.

“Tiếp tục.”
Giọng hắn bình thản.

Áp lực tăng gấp đôi.
Không gian quanh hắn vỡ thành từng mảnh.

ẦM!

‘Hụp—’

Thiên lại bị ép sụp xuống.

Long Tổ ảnh cười:

“Đứng lần nữa đi. Nếu ngươi quỳ lâu, ta bóp chết ngươi.”

Thiên nâng đầu, mắt sáng như đuốc.

“Không cần ngươi giết.”

Hắn vận lực Long Ấn.

Ba vảy sáng cùng lúc.

ẦM!

Một tiếng gầm rồng vọng ra từ cơ thể hắn.

Bức tường áp lực trước mặt rung lên, bị đẩy lùi nửa trượng.

Thiên đứng dậy.

Hơi thở mạnh đến mức cả không gian rung thêm một lần.

Long Tổ ảnh khựng.

Được. Đủ rồi.

Áp lực biến mất.

Một luồng sáng chui vào ngực Thiên.

Ngươi đã thông qua.
Ta cho ngươi một tia thần hồn, đủ để đánh thức nứt rạn thứ tư.
Nhưng… chỉ một tia.
Muốn hoàn chỉnh phải tự ngươi đoạt lấy.

Cả không gian sáng rực—
Thiên bị đẩy ra khỏi Huyền Ngọc.

Ở không gian thật, Thiên thở dồn dập.

Đau.

Ngực đau như có lửa thiêu.

Long Ấn phát sáng, xoay như bánh răng.

RẮC!

Vảy thứ tư nhúc nhích.

Một đường nứt dài thêm một chút.

Không mở hẳn.
Nhưng đã rõ rệt.

Thiên lau máu ở môi:

“Còn thiếu một thứ gì đó…
Chắc là vật dẫn.”

Nhưng hắn không vội.

Con đường phía trước vẫn còn.

Trụ sáng giữa quảng trường rung lên như đáp ứng.

Một cửa xoáy xanh mở ra trong không khí.

Bên trong là sóng nước, nhưng không phải nước bình thường—
mà là nước làm từ ý niệm, giống như biển linh hồn.

Thiên biết đây là nơi cuối cùng của Long Hồn Chi Cảnh:

Long Tâm Linh Hải.

Nơi chứa dấu ấn của một phần tâm thần Long Tổ.

Nơi quyết định chọn người thừa kế.

Hắn bước vào.

Ngay khi tiếp xúc, trọng lượng như nhân lên hàng chục lần.
Toàn thân như muốn tan ra.

Cảnh vật xung quanh là biển xanh vô tận, từng con rồng bằng sương mù trôi lững lờ.

Trên trời, một mặt trăng xanh lam hình long nhãn treo lơ lửng.

Thiên nhìn rồi nói khẽ:

“Đẹp thật.”

“Người ngoài hiếm khi được thấy.”

Một giọng nữ vang lên.

Thiên quay lại.

Giữa biển linh hồn, một nữ tử tóc lam dài đến eo đứng trên mặt nước.

Mắt nàng như mắt rồng, nhưng thân thể lại gần như nhân loại.

Khí tức nàng tĩnh lặng nhưng sâu như vực.

Thiên nheo mắt:

“Ngươi là…?”

Nàng cúi nhẹ đầu, giọng mềm mà lạnh:

“Ta là Lam Vũ, mảnh ý chí cuối cùng của Long Tộc hộ thần.
Nhiệm vụ của ta là kiểm tra kẻ mang Long Ấn.”

Thiên hỏi:

“Cũng muốn giết ta?”

Nàng mỉm cười.

“Không.
Nhưng nếu ngươi thất bại… ngươi sẽ tự chết.”

Thiên gật đầu:

“Vậy thử đi.”

Lam Vũ nâng tay.

Biển linh hồn cuộn lên, hóa thành chín cột nước xoáy quanh Thiên.

“Vượt qua chín cột, vảy thứ tư sẽ mở.”

Thiên nhìn thẳng nàng:

“Được.”

Cột nước đầu tiên vỡ ra—

Một luồng sóng ý niệm xông thẳng vào đầu Thiên, như muốn xé nát linh hồn.

Thiên nhắm mắt, dùng tâm thần ổn định.

Long Ấn phát sáng.

Hắn chịu đựng không khó.

Lam Vũ thì thầm:

“Tốt. Nhưng từ cột thứ tư trở đi… sẽ không nhẹ.”

Cột thứ năm mở, một con Long Hồn cao mười trượng lao vào hắn.

Nó gặm thẳng vào vai Thiên—

XỤC!

Linh hồn đau nhói.

Thiên nhăn mặt.

Hắn tung một chưởng.

Long Ấn – Ảnh Thức!

Bóng rồng lao ra, cắn trả.

Lam Vũ nhìn chăm chú.

“Ý niệm mạnh thật… không giống nhân loại.”

Cột cuối cùng mở.

Một bóng người bước ra.

Thiên khựng lại.

Nó chính là Thiên, bản sao hoàn hảo.
Nhưng đôi mắt đỏ như máu.

“Tâm ma…” – Thiên thở khẽ.

Tâm Ma Long nói:
“Ngươi yếu.
Ngươi sợ.
Ngươi không xứng với Long Ấn.”

Thiên mỉm cười.

“Có thể.
Nhưng ta không lùi.”

Hai người lao vào nhau như hai tia chớp.

ẦM! ẦM! ẦM!

Biển linh hồn bùng nổ.
Sóng trào tới tận trời.

Sau mười ba chiêu, Thiên đấm xuyên qua ngực Tâm Ma Long.

Nó vỡ thành vụn sáng.

Ngay lập tức—

Long Ấn bùng lên ánh sáng cực mạnh.

RẮC—!

Vảy thứ tư mở.

Một luồng lực như thần minh đổ vào cơ thể Thiên.

Hắn đứng lặng, thở sâu.

Lam Vũ bước đến, giọng trầm:

“Tốt.
Ngươi đã vượt qua.
Từ nay, Long Ấn coi ngươi là người thừa kế tạm thời.”

Thiên hỏi:

“Tạm thời?”

“Đúng.
Muốn trở thành người thừa kế thật sự… ngươi phải tìm ba mảnh Long Hồn còn lại ở ngoài thế giới này.”

Thiên cười nhẹ:

“Ta sẽ tìm.”

Lam Vũ nhìn sâu vào mắt hắn:

“Hy vọng… ngươi đủ mạnh để sống đến lúc đó.”

Biển linh hồn tan.

Không gian vặn xoắn.

Thiên bị đẩy ra khỏi Long Tâm Linh Hải.

Cuối cùng, hắn đứng giữa quảng trường cổ đại, Long Ấn trên ngực sáng rực bốn vảy.

Hắn nắm tay.

“Sức mạnh này… không tệ.”

Và cánh cửa tiến đến tầng cuối di tích Long Tộc đang mở ra trước mặt hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro