Chương 94 - Ngai Long Tổ và Kẻ Quan Sát Trong Bóng Tối
Từ biển huyết sâu thẳm, Thiên bước lên cây cầu xương mở ra từ hư không. Trên đó, từng mảnh xương như tỏa sáng mờ nhạt dưới chân hắn, phát ra ánh sáng nhàn nhạt như dẫn đường. Hắn vẫn còn cảm nhận rõ ràng dòng tinh huyết Thần Long đang chảy nhẹ trong người, hòa vào Long Ấn, khiến mỗi bước đi đều vững vàng hơn, ánh mắt cũng sâu hơn.
Ở phía trên, một luồng khí tức trang nghiêm đang dao động.
Nó giống như… một tiếng gọi.
“Đây là tầng cuối của Long Cốt Thụy Hải.” – Thiên thầm nói.
Gió xương lặng lại. Không còn tiếng gầm, không còn oán khí. Bầu không gian trở nên quá yên tĩnh, đến mức Thiên cảm nhận từng nhịp tim của mình hòa với tiếng đập khẽ khàng từ Long Ấn.
Khi hắn bước qua khỏi cây cầu, trước mắt là một khoảng không rộng lớn.
Không còn biển xương.
Không còn huyết tinh.
Mà là…
Một đại điện trắng xóa kéo dài vô tận, toàn bộ xây từ xương Long Tộc—nhưng được mài nhẵn đến mức soi được bóng người. Trên các cột xương cao đến mức không nhìn thấy đỉnh, từng hoa văn rồng cổ cổ đại đang trườn lên như sống động.
Ở giữa đại điện…
Một ngai trắng khổng lồ bằng xương sọ của một Cổ Long chưa từng xuất hiện trong lịch sử.
Bầu trời phía trên ngai không phải mái điện, mà là một bầu trời tối đen, giống như một không gian riêng.
Trên đó, hàng trăm tia sáng li ti bay lượn như sao.
Thiên đứng yên.
Cả đại điện không có một âm thanh nào.
Nhưng khi hắn tiến thêm một bước—
ẦM!
Tất cả cột xương nứt nhẹ, phát ra âm thanh như tiếng thở dài của những giấc mơ cổ xưa.
Ngai Long Tổ không chỉ là ngai.
Nó là bàn tế.
Một bàn tế dành để chọn người kế thừa huyết mạch tối thượng của Long Tộc.
Trên bề mặt ngai, từng ký hiệu luân chuyển:
– khí tức hủy diệt,
– khí tức tái sinh,
– khí tức vượt thời gian.
Thiên bước lại gần.
Khi cách ngai khoảng ba bước, Long Ấn trên ngực hắn chợt rung mạnh.
BÙM!
Vảy thứ năm lóe sáng một nhịp, nhưng chưa mở hoàn toàn. Nó như đang run rẩy theo từng dòng lực dao động từ ngai.
Thiên hiểu:
“Ngai Long Tổ có liên kết trực tiếp với Long Ấn.”
Không chần chừ, Thiên bước lên bậc xương trước ngai.
Một tiếng “đinh” nhẹ vang lên, như khóa lại cửa sau lưng hắn.
Rồi—
GRRRRRROOOOOOOO—
Một linh áp khổng lồ từ ngai dội ra, mạnh đến mức toàn bộ đại điện rung lắc.
Hàng ngàn ký hiệu long văn từ khắp mặt đất, cột trụ, tường xương bay lên, xoáy thành vòng tròn khổng lồ.
Thiên nhíu mày.
Đây không phải sát ý.
Đây là thử thách yêu cầu người kế thừa phải chịu nổi khí tức tổ tiên.
Nếu không chịu nổi?
Thì bị long uy xé nát linh hồn.
Thiên không lùi.
Hắn ngồi xếp bằng trước ngai, đặt tay lên mặt xương trắng.
Lạnh như hàn băng vạn năm.
Ngay lập tức—
ẦM!!!
Một cơn bão long khí nổ tung, đập thẳng vào cơ thể hắn.
Long khí xông vào kinh mạch như dòng nước lũ, huyết mạch như căng ra. Tai hắn ù đi, mắt tối lại trong một khắc.
Nhưng Thiên cắn răng:
“Chỉ là thử thách thôi.”
Dòng huyết tinh Thần Long vẫn còn trong người bừng sáng. Nhờ nó, hắn giữ được ý thức.
Hắn không biết thử thách kéo dài bao lâu—
một hơi, mười hơi, hay cả ngày.
Chỉ biết rằng đến khi hắn sắp kiệt sức thì—
Long khí rút về.
Cả đại điện trở nên sáng hơn.
Trên ngai xuất hiện một vòng sáng hình xoắn tròn.
Một âm thanh thì thầm vang lên:
“…Người thừa kế thứ ba mươi bảy.”
Thiên giật mình.
“Ba mươi bảy?
Tức là trước ta có ba mươi sáu người đã bước vào nơi này?”
Giọng vô hình đáp:
“…Đúng.
Nhưng chỉ mình ngươi… sống.”
Cả đại điện chấn động nhẹ theo câu nói ấy, như chứng minh sự thật lạnh lẽo.
Thiên im lặng, hơi cúi đầu, không nói gì.
Vòng sáng xoắn trước ngai xoáy nhanh hơn, rồi lao thẳng vào ngực Thiên.
ẦMMMM!!!
Tiếng nổ nhẹ vang trong não.
Long Ấn sáng chói như mặt trời.
Trên ngực hắn, đường vảy thứ năm mở hoàn toàn—
từng mảnh vảy bạc nổi rõ, long lực tràn ra như suối.
Cảnh giới của hắn…
không tăng cấp.
Nhưng nền tảng tăng mạnh đến mức đáng sợ.
Mỗi tế bào như chứa long lực ngủ say.
Thiên cảm nhận rõ:
Sức mạnh lần này không phải kiểu “tăng cảnh giới”, mà là đặt nền tảng để sau này tăng cảnh giới nhanh hơn, mạnh hơn, ít rủi ro hơn.
Hắn hít sâu.
“Tốt.”
Ngay khi Long Ấn bình ổn, đại điện tối lại.
Từ sau ngai hiện lên một bóng hình mờ ảo.
Không phải người.
Không phải rồng.
Mà là… một bóng đen khoác áo choàng, mặt mờ hoàn toàn, chỉ thấy đường viền thanh kiếm dài trong tay hắn.
Thiên lập tức nhận ra:
“Là kẻ trong ký ức của Thần Long Toái Giác…”
Đúng vậy—
Bóng này chính là người đã xuất hiện trong ký ức diệt tộc.
Bóng đen đứng bên ngai như đã chờ sẵn từ trước vô số năm.
Hắn nói:
“…Ngươi cuối cùng cũng đến.”
Thiên đáp:
“Ngươi là ai?”
Bóng đen đưa kiếm lên, mũi kiếm chỉ xuống đất.
Giọng hắn như vọng từ thế giới khác:
“Ta không còn tên.
Nhưng Long Tộc gọi ta là…”
Hắn dừng lại một nhịp.
“…Kẻ Mở Cửa.”
Thiên cau mày:
“Mở cửa gì?”
“Khai mở con đường đưa Long Tộc đi đến diệt vong.”
Bóng đen cười nhẹ, âm thanh không chứa hận thù, chỉ có nỗi mệt mỏi trải qua thời gian vô tận.
Thiên hỏi:
“Tại sao phản bội?”
Bóng đen đáp:
“Vì Long Tộc đã chạm đến điều họ không nên chạm.
Họ muốn vượt qua Vũ Trụ Cấp 30…
và mở ra một tầng không gian mà đáng lẽ không nên tồn tại.”
Thiên im lặng.
Bóng đen tiếp:
“Ngươi sẽ đi con đường đó.
Nhưng khác với họ…
ngươi có khả năng thành công.”
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Thiên.
“Vì sao?”
“Vì ngươi… không phải Long Tộc.”
Bóng đen đáp.
“Ngươi không bị trói bởi giới hạn mà Long Tộc tự đặt lên mình.”
Thiên hỏi:
“Vậy ngươi ở đây để cản ta?”
Bóng đen lắc đầu:
“Không.
Ta ở đây để thử ngươi.”
Hắn nâng kiếm.
“Chỉ cần sống qua một chiêu của ta…
Ngươi có tư cách giữ lại Long Ấn.”
Không gian xung quanh rung lên.
Cả đại điện biến thành khoảng trống tối đen.
Chỉ còn Thiên và bóng đen.
Không khí ngưng tụ lại.
Thiên hiểu rõ:
Đây không phải một chiêu bình thường.
Mà là một chiêu của tồn tại vượt qua cả cảnh giới Sáng Thế Chủ, hay ít nhất từng đứng ở đỉnh một thời đại.
Kiếm đen nâng lên.
Không khí nứt ra.
XẸT!
Một đường kiếm không ánh sáng, không khí thế, không tiếng động—
nhưng chém vỡ cả đại điện.
Nó không phải nhằm vào cơ thể Thiên.
Nó chém vào thời gian quanh hắn.
Thời gian bị tách đôi.
Một nửa nhanh, một nửa chậm.
Từng giọt máu trong người như đứng lại.
Từng luồng khí trong không gian như bị cắt đứt.
Thiên nín thở:
“Đây… là chiêu vượt cả giới hạn thời gian?”
Hắn không thể tránh.
Không thể đỡ.
Không thể phản.
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ có Long Ấn phát sáng.
BÙM!
Nó tự động kích hoạt, tạo ra một lớp vảy bạc bao phủ toàn thân.
Một cơn đau nổ tung.
Nhưng Thiên không chết.
Hắn chỉ bị đánh bay ra phía sau, đập vào cột xương, ngã xuống mặt đất.
Máu chảy từ miệng.
Nhưng hắn còn sống.
Bóng đen hạ kiếm.
“…Đủ rồi.”
Thời gian trở lại bình thường.
Đại điện trở lại như cũ.
Thiên đứng lên, lau máu ở miệng.
“Ta… sống qua rồi.”
Bóng đen gật đầu:
“Tốt.”
Rồi hắn tan vào hư không như chưa từng tồn tại.
Chỉ để lại một câu cuối cùng vang lên trong đầu Thiên:
“Ngươi là hy vọng cuối cùng để mở đường đến không gian vượt cấp 30.
Hãy mạnh lên—
vì kẻ đứng sau diệt tộc Long Tộc…
còn mạnh hơn ta gấp trăm lần.”
Ngai Long Tổ sáng lần cuối.
Một cửa sương khổng lồ mở trước mặt Thiên.
“Cuối cùng cũng xong.”
Hắn bước vào.
Ánh sáng nuốt lấy toàn thân.
Khi mở mắt lại—
Hắn đã trở lại Thụy Hải bên ngoài.
Đằng sau hắn, cánh cửa đá từ từ đóng lại, lặn vào mặt đất như chưa từng tồn tại.
Thiên nắm tay.
Long lực trong người như sóng biển.
Vảy thứ năm đã mở.
Nền tảng tăng mạnh.
Trải nghiệm vừa rồi như nhắc hắn một điều:
Chặng đường phía trước lớn hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Hắn ngẩng đầu.
Bầu trời vũ trụ cấp 30 như mở rộng hơn.
“Cấp 25…”
Thiên thầm nói.
“…ta sẽ tiến đến nó.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro