Chương 7: Quý cô toàn thưởng thức những bữa ăn sang trọng đầy đủ

Như Elliot đã nói, hắn ta không sắp xếp bữa ăn nào cho Rachel.

Tất nhiên đây là sự trả thù cho việc cô khiến hắn ta tháo chạy như thỏ đế dưới sự đe dọa của vũ khí.

Nhưng đây không phải là mục tiêu chính. Hắn đã quyết định áp dụng điều này như một bài kiểm tra về sức chịu đựng, và sau khi suy yếu vì thiếu đồ ăn, cô sẽ đầu hàng và khuất phục trước hắn.

Thay vì đưa bất kỳ bữa ăn nào cho Rachel, cai ngục sẽ ăn thức ăn đó hàng ngày trước phòng giam của cô. Đó là chiến lược nhằm thúc đẩy cơn đói của Rachel bằng cách để món cơm tù ngon lành vốn dĩ dành cho cô mà người khác ăn nó ngay trước mặt cô. Dù Rachel có phi thường đến đâu, cô cũng không thể sống thiếu thức ăn. Và vì vậy, nỗi sợ đói khát sẽ mang lại chiến thắng cho tên hoàng tử. Cô ta sẽ nhanh chóng nản lòng. Vì thế, Elliott đã có thể lấy sự kiêu căng của mình.




Đó là lý do tại sao.

Gã cai ngục đang ngồi vào bàn làm việc trước song sắt, say sưa ăn bữa ăn do chính tay mình mang đến.

"Aiya, đối với gia đình quý tộc các cô, ngay cả bánh mì đen cũng có một hương vị khác! Kết cấu rất mịn, hầu như không có dư vị chua trong đó, và nó có mùi rất tươi!"

Cai ngục đánh giá thực đơn, dùng một giọng đều đều như thể gã ta là một người sành ăn giả tạo. Nhưng nó vẫn có hiệu quả đối với nữ quý tộc bên trong phòng giam, nơi Rachel đang rên rỉ về bữa ăn của chính mình.

"Thật tuyệt khi có bột yến mạch, nhưng tôi nghĩ rốt cuộc vẫn không đủ bột sữa ...... tuy nhiên vẫn có nho khô, nên tạm ổn."

"Và ức gà nướng này! Mặc dù nó đã ngụi lạnh, nhưng vị ngon vẫn hoàn toàn thấm vào đầu lưỡi, ưmm. Aiya aiya điều này, không phải là quá xa xỉ đối với một tù nhân sao?"

"Nếu đó là thức ăn dành cho việc ăn vặt, thì chắc chắn món ăn của tôi cũng có hương vị đậm đà ...... .nhưng con vịt quay này, thịt của nó đã trở nên cứng sau khi ngâm trong nước sốt. Chà, tôi cho rằng đây là hạn chế của đồ hộp."

"Và thậm chí cũng đủ may mắn để nhận thêm được món tráng miệng! Ưm, cam này hơi chua, nhưng vẫn ngon!"

"Ah, đào trắng ngâm siro này khá ngon. Mặc dù nó thiếu hương vị tươi sống, nhưng loại đồ tráng miệng ngọt kiểu này vẫn tốt."

Rachel đang ăn dần mấy món đồ hộp cô mang theo để trên chiếc bàn và ghế xếp được kê trong phòng giam, và cô mỉm cười ngọt ngào khi ánh mắt cô chạm vào gã cai ngục lặng  thinh.

"Xét cho cùng, đây là thực phẩm bảo quản, nên hương vị không tuyệt vời như vậy. Có vẻ như ngài quản ngục đã có một bữa ăn thỏa mãn khiến tôi thấy ghen tị đó."

"HaHaHaHa! Chà, nếu cô cảm thấy ghen tị thì hãy xin lỗi hoàng tử điện hạ ngay khi có thể ...... đi, khoaaaaaaaan đaaaaaaaaaã!"

Gã cai ngục bật dậy, va chân vào bàn và tạo ra một tiếng động lớn khi khay kim loại và bát đĩa bật ra khỏi nền đá. Với đôi mắt hơi ngấn nước, gã cai ngục bắt đầu hét vào song sắt.

"Đừng có nói những điều dối lòng!"

"Ôi trời, vì có vẻ như ngài quản ngục đây đang dùng bữa ngon như vậy, nên tôi chỉ muốn hòa hợp với ông và trò chuyện thôi mà."

"Như một quý tộc, cô chỉ giỏi mỗi việc khiêu khích người khác phải không hả?!"

"À, có phải vấn đề là thực đơn bữa trưa không? Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu phải suy nghĩ về việc sắp xếp thực đơn cho ngài quản ngục đây rồi~."

"Tốt thôi! Tất cả những gì có thể phát ra miệng cô đều là quấy rối hết phải không? Sự quấy rối cần quấy rối lại để đáp lại!"

"Chà, không tốt đâu! Quý tộc, họ thường không chiến đấu trên cùng một võ đài mà."

"Giả vờ chiến đấu công bằng và bình đẳng, chúng không trực tiếp tham chiến mà thay vào đó là để người khác chiến đấu như con tốt thí theo sự thao túng bẩn thỉu của chúng........."

"Đó không phải là việc của con tốt như ông bây giờ sao?"

Đối với người phụ nữ quý tộc này, người đang nói bất cứ điều gì cô ấy muốn, cai ngục tức giận trỏ ngón tay về phía cô.

"Nó có ổn không chứ !? Cô, cô có nghĩ rằng cô có thể tồn tại như thế này mãi mãi sao!?"

"Ôi sợ quá."

"Những thức ăn bảo quản mà cô mang theo cuối cùng sẽ hết thôi! Sau khi cô đói meo và van xin đầu hàng, cô có nghĩ rằng hoàng tử sẽ tính đến việc buông tha cho cô sao!?"

Khi ông ta tiếp tục la hét ........ mắt của gã cai ngục dần dần chuyển sang đống thùng lớn chất đống ở một góc của phòng giam.

...............với cái đống đó, khả thi cho việc một người có thể ăn uống đầy đủ trong mấy tháng trời..............?




Sau báo cáo của cai ngục, chiến lược khiêu khích bằng thức ăn chắc chắn bị bãi bỏ.

"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt hết điiiiiiiiiii!"

Gã hoàng tử đẹp mã đã bộc phát cơn thịnh nộ của mình, làm biến dạng khuôn mặt điển trai của gã một cách xấu xí đến nỗi tốt nhất là không bao giờ biểu lộ nó ra cho bàn dân thiên hạ thấy. Mà hắn lại đang ở một nơi mà người khác có thể nhìn thấy, và Sykes, người đứng đầu các kị sĩ và George, con trai cả của Công tước, cả hai đều thở dài và chia sẻ một cái nhìn chung. Một vài người hầu không may mắn có mặt trong phòng vào thời điểm đó, cố gắng loại bỏ sự hiện diện của họ bằng cách bám sát vào tường.

Từ bây giờ,quá rõ ràng để thấy được rằng Rachel là một người vô cùng mưu mô, sắc xảo.

Hoàng tử Elliott tiếp tục dậm chân xuống đất, nhưng hắn cũng là một gã ngu si không thể nghĩ ra phải làm gì tiếp theo sau tất cả những gì đã xảy ra. Đại khái, việc tuyệt thực tù nhân đã xảy ra trong nhà tù, nhưng giờ đây hắn ta phải đối mặt với vấn đề ngược lại là chiến thuật bỏ đói của hắn ta đã bị phá vỡ vì một lượng lớn thực phẩm dự trữ.

"Rachel..........tốt hơn là đang khóc vì đói, chúng ta sẽ quấy rối ả ta bằng các loại gia vị giúp bữa ăn ngon hơn nữa!"

"Theo báo cáo của cai ngục, có vẻ như gia vị có đủ trong món ăn trong thực đơn của cô ta............."

"Chúng ta có thể cắt nguồn nước của ả không !? Nếu ả không thể tự do uống nước, thì ả ta chắc chắn sẽ không thể làm gì khác!"

"Để làm được điều đó, chúng ta sẽ phải phá hủy đường dẫn mà nguồn cấp nước chạy qua. Và nếu chúng ta có sai sót, thì một nửa cung điện hoàng gia sẽ trở nên ngập lụt."

"Cheeeết tiiieeeeệt!"

Hoàng tử đã phát điên từ sự suy tính đầu tiên của Rachel. Sức chịu đựng của hắn ta hơi yếu.

"Ngài muốn làm gì tiếp theo?"

Trước câu hỏi của Sykes, gã hoàng tử đưa ra một mệnh lệnh.

"Đủ rồi, cứ mặc kệ ả ngoại trừ việc thỉnh thoảng phải đi giám sát! Gã đó sẽ chỉ cho ả ta giải trí nếu hắn ta vụng về theo sát ả!"

Hoàng tử đã thực hiện một kế hoạch bất thường được suy tính kỹ của George...... mặc dù hắn ta sẽ không bao giờ nói ra điều đó. Gã hoàng tử sau đó tiếp cận tiếp George với mạch máu đang đập ở thái dương hắn.

"George, ngươi có thể ngăn cản công tước không?"

Sự ngu ngốc của hắn trở lại ngay lập tức, và George thầm lắc đầu trong lòng. Chà, cậu đoán rằng chị gái mình sẽ làm ảnh hưởng đến dây thần kinh của Hoàng tử ít nhất là như vậy.

"Trong mọi trường hợp, không có cách nào để chúng ta lấy tất cả hàng hóa đã ở sẵn bên trong ra ngoài lúc này. Chà, bất kể cha tôi có nói gì, tôi sẽ đảm bảo rằng công tước sẽ không thể hỗ trợ thêm cho chị ấy nữa."

"Hừ! Rachel có thể chuẩn bị cho cuộc sống này một mình vì sức mạnh tài chính và quyền lực phía sau công tước là không thể đo lường được. Một khi ả phát hiện ra rằng công tước đã bị ngăn cản, và gia đình ả đã trở thành kẻ thù của ả, Rachel chắc chắn sẽ mất niềm tin vào cuộc sống. Hãy chắc chắn thực hiện điều đó."

"Hah!"

Ngoài sức tưởng tượng của hai tên ngu xuẩn này, Rachel đã không thực sự sử dụng các nguồn lợi từ công tước mà thực hiện tất cả điều này thông qua các nguồn tài chính của riêng mình. 

Vấn đề trở nên tồi tệ hơn đối với Elliott và George, có một điều mà họ không thể ngờ tới. Thực tế là vợ chồng Công tước đã sẵn sàng từ bỏ George trong vai người thừa kế của gia đình họ.




Sau đó, một vài ngày trôi qua. Vào buổi chiều khi cai ngục đang đi tuần tra, Rachel có động thái bất thường khi tự mình gọi ông ta.

"Ngài quản ngục."

"Hừm? Gì. Đầu cô đã nguội đi chút chưa?"

"Ể, mặc dù tôi nghĩ rằng đó là hoàng tử của ngài mới người cần phải làm lạnh cái đầu của mình đó."

"..............Cái gì chứ?"

Trông như thể cô không phải chịu đựng bất cứ điều gì, Rachel đang cầm một chiếc hộp có mùi thơm ngọt ngào với một chiếc thìa bên trong. Có vẻ như cô ấy đang ăn món tráng miệng bây giờ.

"Ngài quản ngục, ngài không còn ăn ba bữa một ngày ở đây nữa ư?

"À, kế hoạch đó đã bị hủy. Không thể gây thiệt hại gì cho cô, cuối cùng ta trông như một tên ngốc khi buôn chuyện phiến với cô."

"Vậy đó."

Rachel trông thật dễ thương khi nghiêng đầu sang một bên và làm một khuôn mặt khó xử.

"Chỉ ăn bữa ăn một mình thì không vui tí nào."

"Ô...... Cô thật táo tợn, nhưng cô có thể nói điều gì đó có duyên tí."

"Nếu không được nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của ngài quản ngục đây, tôi không thể cảm thấy như mình đã thắng, và bữa ăn cũng không ngon nữa."

"Đồ bắt nạt! Im lặng mà đọc mấy cuốn sách của cô đi!"

"Đã rõ!"

"Câm miệng!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro