Chương 45: Cuộc đấu giá
Tôi bất đắc dĩ đang phải tiếp chuyện với công tước Friedrich và em gái của anh ta, Rosalie. Đây là những đại quý tộc từ nhà Hessen, một trong bảy Tuyển đế hầu của Thánh đế chế, tôi không thể phớt lờ họ được, bởi vì điều đó có thể ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ giữa hai nước, nhất là khi lãnh địa của họ nằm liền kề với vương quốc Bahamia.
"Công tước Andora, xin hãy bỏ qua cho sự thô lỗ lúc này của em gái tôi, tuy Rosalie hơi độc miệng, nhưng bản chất em ấy vốn không có ác ý đâu..." Friedrich lịch sự nói với tôi.
"Không đâu, cũng là do lỗi của tôi nữa..." Tôi đáp lại một cách xã giao, trong lòng thầm mong cho cuộc trò chuyện này sớm chấm dứt.
"Cảm ơn sự rộng lượng của ngài... nhân đây, Rosalie, em nên làm quen với ngài công tước, em thấy thế nào?" Fredrich nhìn sang em gái mình, người đang ngồi bên phải anh ta.
"Hmmm,..." Rosalie liếc nhìn tôi, không thấy phản ứng tích cực.
Yep, thế này cũng tốt, tôi cũng không muốn dính đến thêm một trong "Tứ công nương" nữa đâu, hai người là quá đủ rồi.
"Thôi nào, Rosalie, em đã phớt lờ tất cả các quý tộc vùng sông Rines, nhưng công tước Andora là một người khác hẳn, không mấy ai có được xuất thân cao quý như ngài ấy đâu."
Vị tiểu thư nghe vậy thì chỉ lắc đầu, "Anh trai, không phải em thất lễ, nhưng không chỉ cần địa vị cao, quý ông đó phải có tài năng, điển trai, thông minh, hoàn hảo về mọi mặt mới xứng đáng với em, dòng dõi cao quý của nhà Hessen chúng ta."
Rosalie dùng ngón tay hất lọn tóc mũi khoan bên mang tai, ngẩng mặt đầy tự hào. Công tước Friedrich chỉ biết thở dài, sau đó quay sang tôi và bảo:
"Thứ lỗi. Ngài công tước, nếu được, xin ngài hãy bỏ mũ ra được không, như vậy chúng ta sẽ dễ tiếp chuyện hơn."
"À... được rồi." Tôi bèn nhấc chiếc mũ lên và đặt sang bên cạnh, để lộ hoàn toàn gương mặt.
"!"
Tôi quay sang và thấy Rosalie đang há hốc miệng nhìn tôi.
"Sao vậy, tiểu thư Rosalie?"
Mặt cô ấy bỗng bỏ bừng, ánh mắt đảo qua đảo lại, sau đó quay phắt sang nơi khác, có phải tôi đã làm gì khiến cô ấy giận không nhỉ?
"Hmm, ngài công tước... có lẽ sau buổi đấu giá, chúng ta có... có thể nói chuyện một chút... cũng được!"
Rosalie đang lắp bắp một cách kỳ khôi. Nhưng tại sao thái độ của cô ấy bỗng quay ngoắt 180 độ vậy. Còn Friedrich ngồi ở giữa chúng tôi đang giữ chặt miệng và cười khùng khục. Hai anh em nhà này làm sao vậy nhỉ?
"Nhân tiện, tôi nghe nói ngài đang phát triển công quốc Gorgon tốt lắm phải không?" Friedrich bất chợt tiếp tục cuộc trò chuyện.
"À, không có gì nhiều, chỉ là một công quốc nhỏ thôi. Tôi vẫn còn non kém kinh nghiệm..."
"Ồ, đừng nói như vậy, Gorgon là một khu vực quan trọng ở biên giới phía Bắc. Ngài lại là hoàng tử của vương quốc. Đó là địa vị mà bất cứ quý tộc nào cũng nên tôn trọng."
"Tôi hiểu rồi..."
"Không có mấy lãnh chúa nào còn trẻ như vậy mà lại có được thành tích như ngài, ngay cả tôi đây, khi mới kế vị chức công tước, cũng phải vận lộn để học cách đối diện với thực tế khó khăn. Điều này khiến tôi rất ấn tượng với ngài, công tước Andora. Tôi chắc chắn ngài sẽ là một lãnh chúa vĩ đại trong tương lai không xa..."
Công tước Friedrich tiếp tục tâng bốc tôi bằng những lời có cánh. Tôi không biết có bao nhiêu phần trăm là sự thật. Nhưng rõ ràng một điều, nếu anh ta không phải là một chính trị gia lão luyện, thì hẳn phải là một tay trùm bán hàng đa cấp. Lời nói và cử chỉ của anh ta gây thiện cảm với người đối diện. Và trái ngược với thành tích quân sự ấn tượng của mình, anh ta không đối xử với người khác bằng sự áp đảo hay đe dọa. Tôi đã hiểu vì sao Friedrich lại quy tụ được các vị lãnh chúa vùng sông Rines trong một liên minh duy nhất rồi. Anh ta quả nhiên là một địch thủ khó nhằn của nhà Hadburg.
"... Vì vậy, hai năm trước, tôi đã đẩy lùi được quân Poldia xâm lấn biên giới, tuy nhiên mối đe dọa vẫn còn đó, đặc biệt là khi chúng có sự hỗ trợ từ đế quốc Kurdia. Tôi nghĩ các lãnh chúa ở vùng phía Bắc nên liên kết lại, hỗ trợ lẫn nhau cùng bảo vệ đế chế. Ngài nghĩ thế nào?"
Sau một hồi dẫn dắt câu chuyện, dường như Friedrich đang muốn lôi kéo công quốc của tôi vào một liên minh. Nhưng anh ta hoàn toàn không đả động gì đến cuộc bầu cử Hoàng đế cả. Có thể đây là một con đường gián tiếp, từng bước xây dựng mối quan hệ.
"Chà, vấn đề này tôi không thể tự quyết định, nó liên quan đến chính sách của phụ vương tôi nữa."
Ý kiến của anh ta rất đáng cân nhắc, nhưng với tình cảnh hiện nay, tôi không thể khinh suất được.
"Ngài hãy suy nghĩ thật kỹ, điều này là vì lợi ích chung của đế chế."
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cân nhắc sau,..." Tôi nói một câu nước đôi, không tán đồng cũng không bác bỏ.
Đúng lúc này đèn bật sáng trên sân khấu, người chủ trì cuộc đấu giá đã xuất hiện và cúi chào các vị khách.
"Chào mừng quý ông và quý bà đến với phiên đấu giá đặc biệt của chúng tôi. Chúng tôi, nhà đấu giá Gaining uy tín, hôm nay mang đến cho các vị rất nhiều món đồ mới lạ và độc đáo. Chắc chắn rằng mọi người sẽ chọn được cho mình những vật phẩm ưng ý nhất... Và bây giờ, phiên đấu giá sẽ được bắt đầu!"
"Bắt đầu đi!"
Đám đông reo hò và vỗ tay, không khí đang nóng dần lên. Người chủ trì ra hiệu, có hai cô gái phụ tá đi ra từ cánh gà, mang một chiếc hộp kim loại sáng lấp lánh, đặt lên bục đấu giá ở giữa sân khấu.
"Đầu tiên, chúng ta có một vật phẩm tuyệt vời. Bộ ba viên đá quý hoàng gia, đó là ba viên kim cương với ba màu vàng, xanh dương và đỏ, tất cả đều có hình dáng kích thước như nhau và không chút tỳ vết."
Người chủ trì mở hộp ra và giới thiệu ba viên kim cương lớn bên trong cho mọi người xem, họ xôn xao tỏ ra rất ấn tượng.
"Ba viên kim cương này đến từ đế chế Osman, nơi có chất lượng đá quý tuyệt hảo, và đây là những viên tuyệt hảo nhất trong số chúng. Ba màu sắc tượng trưng cho mặt trời, mặt trăng và biển cả. Một bộ vật phẩm không thể bỏ qua dành cho các quý ông, quý bà."
"Đẹp thật! Anh trai, em muốn có chúng!" Rosalie mắt sáng rực lên đầy hào hứng.
"À? Được rồi, em vẫn luôn thích những thứ xinh đẹp nhỉ? Cứ thoải mái ra giá." Friedrich thờ ơ gật đầu.
Người chủ trì bắt đầu cuộc đấu giá, "Bắt đầu, giá khởi điểm là 1 triệu Denier!"
Chà, đắt thật, 1 Denier bạc tương đương 100 xu bằng đồng, một người lao động bình thường chỉ kiếm được 1 Denier trong một ngày nên số tiền này là khá lớn.
"1,2 triệu!" Một người đàn ông béo hói ra giá.
"1,5 triệu!"
"2 triệu!"
"2,5 triệu."
Giá đang tăng lên nhanh chóng, rất nhiều người mong muốn có nó và tham gia cạnh tranh nhau. Rosalie vẫn thản nhiên như không, và đến lúc này cô ấy mới giơ tay lên.
"5 triệu!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, giá đã được Rosalie đẩy lên gấp đôi!
"Wow, thật đáng kinh ngạc, 5 triệu Denier, có ai trả nhiều hơn không?" Người chủ trì hét lên.
"..."
"5 triệu, lần thứ hai."
"Đợi đã!" Người đàn ông béo lúc nãy nghiến răng tức giận, nhưng vẫn giơ tay, "5,5 triệu!"
Sau đó ông ta nhìn về phía chúng tôi, vẻ mặt đắc ý. Nhưng nụ cười độc ác của Rosalie đang nở trên môi cô ấy.
"Ồ, quý ông béo cũng có chịu chi đấy, nhưng 5,5 triệu còn chưa đủ đâu..."
"8 Triệu!" Nói xong, Rosalie giơ cao tay, lạnh lùng ra giá.
Ông béo sửng sốt, há to miệng, những người tham dự khác đều xôn xao. Ngay cả tôi cũng thấy sốc với cái giá đó, cô ấy không thấy lãng phí à? Đâu cần phải tăng thêm nhiều như vậy, tôi chắc rằng người đàn ông kia đang tới giới hạn rồi.
"Công tước Friedrich, ngài không nghĩ rằng cô ấy đã tốn quá nhiều tiền cho những viên kim cương đó sao?" Tôi thì thầm hỏi nhỏ.
"Hả, được rồi, chỉ có 8 triệu thôi mà, cũng không nhiều lắm."
Không nhiều lắm? Rốt cuộc thì nhà Hessen giàu có đến mức nào vậy!? Có lẽ họ chỉ đứng sau nhà Hadburg về độ chịu chi.
"8 triệu Denier! Đã bán, bộ đá quý đã thuộc về quý cô xinh đẹp mang váy xanh, xin chúc mừng!" Người chủ trì hí hứng gõ búa, chốt lượt đấu giá.
"Ô hô hô hô, tiếc quá nhỉ, lần sau hãy cố gắng lên nhé, quý ông lợn béo!" Rosalie quay lại, nhìn về phía người đàn ông béo, cười chế giễu.
"Cô...!" Ông ta mặt đỏ bừng tức giận nhưng không thể làm gì.
Rosalie, thì ra đây là cách cô ấy giải trí à, thật đúng y chang hình tượng một quý cô phản diện đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro