C41-45
Chương 41
Đối diện với ánh mắt vừa như tức giận, lại vừa như uất ức của Dung Tiễn, Ôn Yểu đầy dấu hỏi, ý gì đây?
Đã nhắc đi nhắc lại câu này bao nhiêu lần rồi, hắn muốn thể hiện điều gì?
Bỗng nhiên, Ôn Yểu tâm trí lóe lên, như sáng tỏ điều gì — Đây là đang mắng nàng sao?
Mắng nàng là chó cắn Lã Đồng Tân không biết lòng tốt người?
Nhưng cũng không đúng a, nàng không biết lòng tốt người chỗ nào? Nàng không phải vẫn luôn tạ ơn hắn sao?
Càng nghĩ, Ôn Yểu càng không hiểu.
Rồi nàng kinh hoàng nhận ra, ánh mắt Dung Tiễn nhìn nàng càng lúc càng kỳ quái.
Ôn Yểu: "???" Rốt cuộc là sao!
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt kỳ quái đó, hồi lâu, nàng mới cứng rắn chuyển đề tài: "Hoàng thượng đêm qua không ngủ ngon, có muốn ngủ một lát không?"
Dung Tiễn: "Hừ!"
Ôn Yểu: "..." Lại hừ cái gì a! Mắt đã đỏ như vậy rồi, thương người, bảo người ngủ một giấc nghỉ ngơi một chút còn không được sao?
Khóe miệng Dung Tiễn khẽ động, một lát sau, hắn đứng dậy, lạnh mặt nói: "Thôi được."
Ôn Yểu: "..." Lúc thì hừ, lúc thì thôi được, chỉ có người là khó hầu hạ! Hoàn Tử mới 2 tháng tuổi còn dễ hầu hạ hơn người!
Dung Tiễn ngước mắt trừng nàng, nàng dám so trẫm với một con mèo sao?
Thấy hắn đột nhiên lại nhìn chằm chằm mình, Ôn Yểu chớp chớp mắt: "Hoàng thượng muốn vào điện nghỉ ngơi, hay là..."
Dung Tiễn lạnh mặt: "Hừ!"
Hắn nhấc chân đi thẳng vào trong điện.
Ôn Yểu: "..." Lại hừ nữa? Thích hừ như vậy, sau này gọi người là Hừ Hừ được rồi!
Dung Tiễn hít sâu một hơi, nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn tự nhủ trong lòng, đừng chấp nhặt với đồ ngốc, mới miễn cưỡng nuốt trôi cơn giận này.
Ban đầu, Ôn Yểu cảm thấy Dung Tiễn hễ thấy nàng là lại hừ đi hừ lại, lại còn không vui như vậy, nàng định không vào hầu hạ, nhưng nghĩ lại, nếu nàng thật sự không vào hầu hạ, chẳng phải đang tự dâng tay cầm cho Dung Tiễn sao?
Cuối cùng nàng vẫn đi theo vào.
"Nghỉ ngơi đi" Dung Tiễn thấy nàng đứng còn cần người đỡ, nhíu mày, giọng điệu dịu đi một chút: "Trẫm không cần nàng hầu hạ."
Ôn Yểu: "..." Quả nhiên bị ghét bỏ rồi.
Dung Tiễn cảm thấy hắn có thể sẽ bị giảm thọ.
Đợi Dung Tiễn nằm xuống, Ôn Yểu nhẹ giọng nói: "Thần thiếp ở bên ngoài, Hoàng thượng có bất cứ dặn dò gì có thể gọi thần thiếp bất cứ lúc nào."
Dung Tiễn thầm nghĩ, nàng đứng còn không vững, trẫm gọi nàng, nàng đến được sao?
Nhưng hắn nghĩ một chút, quyết định vẫn giữ thể diện cho đồ ngốc nghếch, liền lười nhác ừm một tiếng.
Ôn Yểu lại đợi một lúc, cho đến khi bên trong không còn bất cứ động tĩnh nào, ngủ rồi sao?
Nàng thò đầu nhìn, nhưng rèm giường đã buông xuống, nàng không nhìn thấy gì, nghe động tĩnh, hình như thật sự ngủ rồi, nàng ra hiệu bằng mắt cho Nam Xảo, đỡ nàng ra ngoài.
Nàng vừa quay lưng đi, người trong màn liền mở mắt.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng rất tốt, xuyên qua màn dệt dày, nhìn đồ ngốc nghếch đang nhón chân rón rén đi ra ngoài, khóe miệng Dung Tiễn khẽ cong lên.
Ngày thường, hắn hiếm khi ngủ được vào ban ngày, hắn cũng ít khi ngủ vào ban ngày, nếu không phải vừa nãy nàng lẩm bẩm trong lòng thương hắn, hắn đã không vào điện.
Ban ngày vốn ồn ào, bên ngoài không biết là chim gì đang hót, lích chích không ngừng, nghe động tĩnh hình như truyền đến từ rừng tùng, nhưng hình như cũng không đặc biệt đáng ghét.
Có lẽ là vì tối qua không ngủ, sáng nay lại bị triều thần chọc tức không ít, có chút mệt mỏi, hoặc có lẽ là do đồ ngốc nghếch lẩm bẩm, Dung Tiễn chưa từng ngủ vào ban ngày, ý thức dần mơ hồ, sắp ngủ thiếp đi, bên tai lại truyền đến một giọng nói kéo dài: Nhớ Hoàn Tử quá, Hoàng thượng ngủ rồi, ta lén lút chơi với Hoàn Tử một lát chắc không sao đâu nhỉ?
Dung Tiễn muốn mở mắt, cuối cùng quyết định, hắn cứ ngủ đi cho rồi, kẻo lại bị nàng chọc tức chết.
Vì Hoàng thượng đang ngủ, cả Tùng Thúy Cung đều vô cùng yên tĩnh, cung nhân đi lại làm việc, đều rón rén nhẹ nhàng, sợ phát ra tiếng động làm phiền Hoàng thượng.
Đây là lúc yên tĩnh nhất kể từ khi họ chuyển vào Tùng Thúy Cung, nhưng sự yên tĩnh này lại toát lên niềm vui và sự tự hào sắp trào ra.
Hoàng thượng không chỉ ngủ lại Tùng Thúy Cung, ngày hôm sau hạ triều còn đến cung họ dùng bữa sáng, rồi còn ngủ bù ở cung họ, bất kỳ việc nào trong số đó nếu tách riêng ra, đều đã là ân sủng lớn lao rồi, huống chi là chồng chất lên nhau!
Vị phân gì, ban thưởng gì, chẳng phải đều là vật trong túi sao?
Chuyện Hoàng thượng ngủ bù ở Tùng Thúy Cung, không truyền khắp hậu cung nhanh như vậy, điều truyền khắp hậu cung là chuyện Hoàng thượng triệu Thái y Dương Bình Dục đến Tùng Thúy Cung kiểm tra thuốc bổ Tuệ Phi và Ninh Tiệp dư tặng cho Ôn Yểu.
Chuyện này quả thực là, làm kinh ngạc tất cả mọi người.
Ban đầu, Tuệ Phi và Ninh Tiệp dư hôm nay đến Tùng Thúy Cung thăm Ôn Yểu may mắn gặp được Hoàng thượng, đã khiến cho chúng phi tần rất ghen tị, mọi người đều có chút hối hận tại sao hôm nay mình không đi thăm Ôn Tài nhân sớm hơn, như vậy vừa có thể gặp được Hoàng thượng, lại vừa có thể để Hoàng thượng thấy được sự hiền lương của họ, lại còn có thể để Ôn Tài nhân nhớ ân tình của họ, sao lại để Tuệ Phi và Ninh Tiệp dư độc chiếm cái tốt này chứ?
Đang hối hận tiếc nuối, liền truyền đến tin tức nói, Hoàng thượng tuyên Thái y đến Tùng Thúy Cung, kiểm tra kỹ lưỡng tất cả những thứ Tuệ Phi và Ninh Tiệp dư mang đến.
Diễn biến của sự việc, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, mọi người đều ngây người.
Chỉ có Cẩm Tần nhận được tin tức đó cười phá lên.
Đoạn thời gian này, nàng ta chịu không ít lời châm chọc lạnh lùng, bây giờ thì hay rồi, gió xoay chiều, Tuệ Phi tính toán kỹ lưỡng cuối cùng cũng lĩnh trọn cái tát này, lại còn là do Hoàng thượng tự tay thưởng trước mặt mọi người.
Thấy chủ tử vui vẻ, Thái Ngọc cũng cười nói: "Vẫn là chủ tử có tiên kiến, không đến Tùng Thúy Cung hôm nay."
Cẩm Tần cười bóc một quả nhãn, vừa ăn thịt quả tươi non, vừa cười lạnh: "Tuệ Phi xưa nay tự cho mình là Phó Hậu, còn khắp nơi thể hiện nàng ta sẽ là Chủ nhân Trung Cung, hôm nay đến Tùng Thúy Cung, chẳng phải là muốn cả cung đều biết, nàng ta ôm lòng lục cung, giải quyết nỗi lo của Hoàng thượng nhất, có phong thái mẫu nghi thiên hạ, bây giờ ăn một cái tát, xem sau này nàng ta còn đắc ý thế nào!"
Cái tát này của Hoàng thượng, không thể nói là không nặng.
Chính là đánh tan tất cả uy tín, thể diện mà Tuệ Phi đã tích lũy bao năm qua.
Nghĩ đến Tuệ Phi lúc này hẳn là tức giận đến mức nào, mất mặt đến mức nào, tâm trạng Cẩm Tần tốt không tả xiết, nàng ta lau tay, nói với Thái Ngọc: "Đi, đến Hoa Dương Cung, tìm Tuệ Phi nương nương uống trà, bản cung cũng lâu rồi không ra ngoài, cũng thấy khó chịu lắm rồi."
Chuyện Diệp Tài nhân hôm đó, khiến nàng ta bị mất quyền hiệp lý lục cung, bị phạt đóng cửa suy nghĩ trở thành trò cười của cả cung, lại còn bị tiện nhân Tuệ Phi này sỉ nhục ở cửa cung nàng ta, hôm nay dù thế nào, nàng ta cũng phải đi an ủi tấm lòng của Tuệ Phi, để Tuệ Phi ngàn vạn lần đừng giận.
Trong Hoa Dương Cung, mặt Tuệ Phi đã xanh lét.
Nhưng dù tức giận đến mấy nàng ta cũng không dám xả ra ngoài, càng không dám để người khác biết mình đang tức điên.
(Bản chuyển ngữ làm chưa có sự đồng ý của tác giả gốc, chỉ phục vụ mục đích cá nhân, vui lòng không mang đi nơi khác ngoài Wattpad/TYT của Suro5623)
Thấy tay chủ tử nắm chặt góc bàn sắp cào ra máu, Lan Hề đau lòng không thôi, chỉ không ngừng khuyên nhủ bên cạnh: "Chủ tử đừng để trong lòng, có lẽ Hoàng thượng không có ý đó..."
Tuệ Phi cắn răng, hạ giọng: "Chân trước vừa đưa đồ qua, chân sau Hoàng thượng đã tuyên Thái y đến kiểm tra đồ ta đưa, còn có thể là ý gì? Đã không tin ta, trực tiếp bảo ta mang đồ về không tốt sao, còn đỡ cho ta phải mất mặt lớn như vậy!"
Lan Hề vội nói: "Làm sao có thể, Hoàng thượng làm sao có thể không tin chủ tử, lục cung sự vụ này, Hoàng thượng đều giao toàn quyền cho nương nương quản lý, Hoàng thượng đã bao giờ hỏi nương nương xử lý công việc trong cung thế nào chưa? Nương nương không thể vì chuyện này mà hiểu lầm Hoàng thượng a."
Tuệ Phi cau chặt mày, cảm thấy lời Lan Hề nói hình như cũng có lý.
Lan Hề thấy nương nương có chút dao động, lập tức lại nói: "Hơn nữa, nương nương làm sao biết, là Hoàng thượng tuyên Thái y, chứ không phải Ôn Tài nhân mượn sủng tát vào mặt nương nương?"
Tuệ Phi đột ngột đứng dậy.
Nàng ta đã nói mà!
Nàng ta đã nói Hoàng thượng sao có thể đột nhiên như vậy!
Ôn Tài nhân kia căn bản là vẫn còn nhớ thù chuyển cung năm xưa!
Lan Hề lại nhỏ giọng khuyên: "Ôn Tài nhân hiện đang được sủng ái, nương nương vẫn nên nhẫn nhịn một chút ạ."
Tuệ Phi gần như nghiến nát răng: "Bản cung tự nhiên có thể nhẫn nhịn!"
Trong hậu cung này, không phải là một nữ nhân ngoại tộc không có gốc rễ có thể hô mưa gọi gió được, còn chưa thị tẩm đâu, chưa bay lên cành cao đâu, đã dám ỷ sủng mà kiêu, xúi giục Hoàng thượng công khai làm mất mặt nàng như vậy, phóng túng như thế, kiêu ngạo như thế, căn bản không thể lâu dài được! Đợi nàng thất sủng, nàng ta có vô số cách để khiến nàng ta sống không bằng chết!
Thấy chủ tử cuối cùng cũng thông suốt, Lan Hề lại nói: "Hơn nữa, có lẽ Hoàng thượng làm như vậy cũng là vì lợi ích của chủ tử?"
Tuệ Phi nhìn nàng ta.
Lan Hề vội nói: "Người nghĩ mà xem, trước đây Diệp Tài nhân gây ra một màn như vậy, rõ ràng là chỗ Ôn Tài nhân là nơi thị phi, hôm nay trước mặt Hoàng thượng, thuốc bổ chủ tử đưa qua coi như đã được minh bạch, sau này cho dù Ôn Tài nhân muốn làm trò, hoặc có người có tâm muốn mượn tay Ôn Tài nhân làm trò gì, thì đều không liên quan gì đến chủ tử nữa."
Tuệ Phi nheo mắt: "Ngươi nói cũng không phải hoàn toàn vô lý."
Lan Hề lại nói: "Cho dù Hoàng thượng không có ý này, nhưng đã làm như vậy rồi, chủ tử liền có thể cắt đứt quan hệ với Tùng Thúy Cung, thực ra, nô tì thầm nghĩ, chuyện này đối với chủ tử, là chuyện tốt."
Nói rồi, nàng ta lại ghé sát hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Bây giờ Tùng Thúy Cung đang bị không ít người nhòm ngó, khó bảo toàn không có người sẽ... Cắt đứt quan hệ rồi, sau này cho dù có chuyện gì, cũng không liên quan đến chúng ta."
Tuệ Phi trầm ngâm một lát, đột nhiên cười lạnh nhếch khóe môi.
Cũng đúng.
Đến người có thân thế như Diệp Tài nhân còn có thể gây ra một màn như vậy, khó bảo toàn không có vài người tài ẩn mình, nàng ta cứ xem Ôn Yểu có thể cười đến bao giờ!
Nghĩ như vậy, tâm trạng Tuệ Phi tốt hơn rất nhiều, nàng hạ giọng dặn dò Lan Hề: "Nhưng chuyện hôm nay ít nhiều vẫn có ảnh hưởng, lát nữa ngươi tìm cơ hội truyền tin cho Lý đại nhân, chuyện lập hậu cứ hoãn lại đã..."
Lan Hề gật đầu vẻ cẩn trọng.
Dặn dò xong chuyện quan trọng, vừa ngồi xuống uống một ngụm trà, cung nhân liền đến báo, Cẩm Tần đến.
Ánh mắt Tuệ Phi vừa mới giãn ra lập tức trở nên sắc lạnh.
Tiện tỳ Cẩm Tần này, muốn đến xem trò cười của mình sao?
Vậy thì cũng phải xem nàng ta có tư cách hay không!
Tuệ Phi bị Hoàng thượng tát vào mặt trước đại chúng, Cẩm Tần lại đến thăm Hoa Dương Cung vào lúc này, người tinh ý đều biết là chuyện gì, tuy có chút tò mò, muốn xem hai vị này đấu nhau thế nào, nhưng lại không ai dám chen vào, chỉ gãi lòng gãi ruột ở lại cung mình.
Ôn Yểu không biết, Dung Tiễn gây ra một màn như vậy, nàng đã bị Tuệ Phi hận đến tận xương, càng không biết, vì chuyện này, Tuệ Phi và Cẩm Tần sắp xé nhau, lúc này, nàng đang cầm một chiếc cần câu mèo làm tạm, ngả ngớn trên ghế quý phi trêu đùa Hoàn Tử.
Lúc Dung Tiễn ngủ dậy đi ra, nhìn thấy chính là cảnh nàng lười biếng nằm bò trên gối mềm không ra hình thù gì, một tay cầm một cái que nhỏ lắc lư qua lại, trên cái que nhỏ buộc một sợi dây, đầu dây kia buộc một lông đuôi gà trống, Hoàn Tử đang hai chân chạm đất, hai vuốt trước vồ tới vồ lui giữa không trung.
Dung Tiễn: "..."
Ngốc thật.
Mèo ngốc.
Người cũng ngốc.
Ôn Yểu không hề nhận ra Dung Tiễn đã tỉnh, nhưng Hoàn Tử cảnh giác a, đặc biệt là hơi thở trên người Dung Tiễn khiến nó vô cùng căng thẳng, nó đang vồ lông gà, hai con mắt đen như hạt đậu nhìn thấy Dung Tiễn, toàn thân lông lập tức xù lên, nó gầm lên một tiếng về phía Dung Tiễn, rồi nhảy vọt vào lòng Ôn Yểu.
Hửm?
Ôn Yểu quay đầu lại, liền thấy Dung Tiễn đang mặt không cảm xúc nhìn nàng.
Tỉnh rồi sao?
Nàng vội vàng ôm mèo luống cuống bò dậy, vừa bò dậy vừa nói: "Hoàng thượng người tỉnh rồi sao? Sao không gọi thần thiếp, để thần thiếp vào hầu hạ người..."
Nói đến đây, giọng nàng khựng lại, kìa? Đã mặc quần áo chỉnh tề hết rồi?
Thì ra Hoàng thượng tự mình biết mặc quần áo a!
Dung Tiễn: "..." Cái gì mà trẫm tự mình biết mặc quần áo? Trẫm đâu phải đồ ngốc!
Hắn đang lạnh mặt, định mắng nàng một trận.
Hoàn Tử đang cuộn tròn trong lòng Ôn Yểu, nhe nanh múa vuốt, hung hăng meo một tiếng về phía hắn!
Dung Tiễn nheo mắt.
Ôn Yểu cau mày, nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng ôm chặt Hoàn Tử: "Hoàng thượng người vừa tỉnh dậy, có khát không? Có đói không? Thần thiếp đi lấy cho người..."
Nàng vừa nói vừa lùi lại, vì vội vàng quên mất chân mình còn chưa khỏi, vừa lùi được hai bước, mất thăng bằng, cả người liền ngã xuống đất.
Ôn Yểu: "!!!"
Nàng mở to mắt, đang chuẩn bị chấp nhận hiện thực mình sẽ ngã sấp mặt, eo liền bị một cánh tay ôm lấy.
Ôn Yểu: "?"
Ôn Yểu hoảng hồn chưa hoàn hồn, cằm liền bị một bàn tay bóp lại, rồi khuôn mặt vốn đang cúi xuống của nàng bị xoay qua...
Nhìn Dung Tiễn đang mặt đen lại, Ôn Yểu: "..."
Nàng chớp chớp mắt, nhớ ra mình còn đang bị Hoàng thượng ôm, cẩn thận nói: "Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng xuất thủ tương trợ, Hoàng thượng đại..."
Lời nàng chưa nói hết, đã bị giọng nói mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi của Dung Tiễn cắt ngang: "Ôn Tài nhân, nàng luôn xem lời trẫm là gió thoảng bên tai a!"
Ôn Yểu mở to mắt, nàng không có a!
Dung Tiễn nheo mắt, tiến lại gần một chút: "Không thừa nhận?" Xem ra phải dạy dỗ nàng thêm một chút mới được!
Ôn Yểu: "..."
Nàng vội vàng lắc đầu, không có không có, Hoàng thượng nói gì thì là thế đó.
Dung Tiễn lại tiến gần hơn một chút, trẫm không tin không trị được nàng!
Ôn Yểu vốn đang ngã giữa chừng bị Dung Tiễn ôm lại, lúc này vẫn giữ tư thế kỳ quái này, bây giờ Dung Tiễn lại dựa vào tư thế này ghé sát lại, tư thế của hai người lúc này có thể nói là vô cùng mập mờ, cũng vô cùng kỳ quái.
"Trẫm bảo nàng dưỡng thương cho tốt, đừng động đậy lung tung, nàng nghe được câu nào?"
Dung Tiễn gần như áp sát mặt nàng, giọng nói tuy nhẹ, nhưng hơi thở phả vào mặt Ôn Yểu, nàng không dám thở mạnh.
Nàng căng thẳng nuốt nước bọt, vì không dám nhìn vào mắt hắn, đành phải đặt tầm mắt lên môi hắn, vừa căng thẳng vừa giải thích: "Thần thiếp đều ghi nhớ kỹ lưỡng, vừa nãy là, là sợ Hoàng thượng đói, nên muốn đi lấy chút bánh ngọt cho Hoàng thượng..."
Tình huống lúc này đối với Ôn Yểu, thực ra rất nguy hiểm, nhưng có lẽ vì quá căng thẳng, suy nghĩ có chút không kiểm soát được, nàng vừa giải thích, vừa nhìn chằm chằm vào môi Dung Tiễn, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ mà ngay cả nàng cũng thấy không thể tin được: Hoàng thượng tuy tính tình không tốt, nhưng môi nhìn mềm quá, nhất định hôn sẽ rất ngon nhỉ?
Dung Tiễn đang định bảo nàng im miệng: "..............."
Lời tác giả:
Dung Tiễn: Trẫm có phải... bị trêu chọc rồi không? (#^.^#)
Cá chép đỏ đang phơi nắng: Bị trêu chọc thì bị trêu chọc, cái biểu cảm khuôn mặt hưng phấn nhảy nhót phía sau của ngươi là ý gì?
Chương 42
"Chủ tử" Thái Ngọc đi sát theo Cẩm Tần, nhỏ giọng nói: "Người đi chậm một chút."
Cẩm Tần tâm trạng tốt, đi lại cũng như bay.
Nàng ta đã bao lâu không ra ngoài đi dạo rồi?
Khoảng thời gian này, Tuệ Phi xem trò cười của nàng ta cũng đã chán rồi nhỉ?
Bây giờ tổng nên đến lượt nàng ta xả đi uất khí trong lòng rồi.
"Trà hoa cúc mang theo chưa?" Nàng ta nghiêng đầu nhìn Xảo Ngọc một cái.
Xảo Ngọc vội vàng gật đầu: "Mang theo rồi, còn có cao lê thu và mật ong hoàng liên... đều mang theo hết."
Cẩm Tần cười gật đầu: "Vậy thì tốt."
Tuệ Phi nương nương thân phận cao quý, lễ đương nhiên không thể chuẩn bị sơ sài, không chỉ phải chuẩn bị thật nhiều, mà còn phải đủ tâm ý, đủ quý giá.
Đến Hoa Dương Cung, là Lan Hề đích thân ra nghênh đón nàng ta.
Thấy Lan Hề, Cẩm Tần cười trước: "Là Lan Hề cô nương a, đã lâu không gặp ngươi rồi."
Lan Hề cười hành lễ với Cẩm Tần: "Nô tì tham kiến Cẩm Tần nương nương, nô tì cũng đã lâu không gặp Cẩm Tần nương nương rồi, hôm nay hiếm thấy Cẩm Tần nương nương hứng thú tốt, chủ tử nhà nô tì đang nói không có ai nói chuyện giải khuây, vừa khéo Cẩm Tần nương nương đã đến, mời người vào trong."
Cẩm Tần cười cười, hoàn toàn không để Lan Hề vào mắt.
Vừa vào điện, liền thấy Tuệ Phi đang ngồi trên ghế nhỏ, tự mình đánh cờ, chỉ nhìn thần sắc thì không thấy được sự phẫn uất vì vừa bị Hoàng thượng tát mạnh vào mặt.
Tuy nhiên, nghĩ lại cũng đúng, đó là bị Hoàng thượng tát vào mặt, Tuệ Phi dù có phát điên cũng không thể bộc lộ sự bất mãn với Hoàng thượng trước mặt người ngoài.
Nàng ta thu lại cảm xúc, mỉm cười hành lễ với Tuệ Phi: "Thần thiếp tham kiến Tuệ Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
Nghe tiếng cười này Tuệ Phi liền cảm thấy khó chịu, nàng ta đặt quân cờ xuống, vẻ mặt ôn hòa nhìn Cẩm Tần: "Cẩm Tần muội muội đến rồi, muội bệnh đã lâu không ra ngoài đi lại, cơ thể đã tốt hơn chưa? Mau qua đây ngồi..."
Lúc đến, Cẩm Tần đã đoán trước nàng ta nhất định sẽ dùng chuyện này để đả kích mình, quả không ngoài dự đoán của nàng ta.
Nàng ta ngồi đối diện Tuệ Phi, cười nói: "Có tỷ tỷ quan tâm, tự nhiên đã tốt hơn nhiều rồi, hôm nay muội đến, đặc biệt mang đến cho tỷ tỷ chút sản vật mùa thu tuyệt hảo."
Nói rồi, nàng ta ra hiệu cho Xảo Ngọc: "Đây là cúc trắng Hàng Châu vừa được gia đình đưa đến mấy hôm trước, thanh nhiệt tiêu hỏa nhất, thời tiết mùa thu khó tránh khỏi khô hanh, uống chút trà hoa cúc là tốt nhất... Đây là cao lê thu do cung thần thiếp tự chế, dưỡng âm thanh nhiệt, Tuệ Phi tỷ tỷ suốt ngày xử lý công việc trong cung, lo lắng hao tâm tốn sức, khó tránh khỏi lúc phiền muộn, thần thiếp nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cao lê thu này thích hợp với Tuệ Phi tỷ tỷ nhất."
Trong lời nói ngoài lời, ý là biết ngươi tâm khí bất thuận đang hỏa khí lớn, uống thêm hoa cúc để giảm hỏa. Suốt ngày lo toan công việc trong cung, lại còn bị Hoàng thượng tát vào mặt như vậy, cũng đừng phiền muộn nữa, ăn chút cao lê thu cho thuận khí.
Ngay cả Lan Hề biết rõ hôm nay Cẩm Tần đến không có ý tốt, nghe những lời này sắc mặt cũng có chút khó coi, nàng ta nhìn chủ tử một cái, thấy thần sắc chủ tử không đổi, đành phải nuốt lại chút bất mãn đó.
Tuệ Phi đã chuẩn bị tâm lý, hơn nữa, nàng ta theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, chưởng quản hậu cung nhiều năm như vậy, còn có thể bị mấy lời này của Cẩm Tần kích động sao?
Nàng ta cười cười: "Muội muội thật có lòng, Lan Hề... Thay quân sơn ngân châm của bản cung bằng cúc trắng Hàng Châu của Cẩm Tần, vừa khéo cùng Cẩm Tần thưởng thức."
Lan Hề đáp lời, mang trà hoa cúc ra ngoài.
"Tỷ tỷ đang tự mình đánh cờ sao?" Cẩm Tần nhìn bàn cờ trên án thư: "Thật là hứng thú."
Mặt mũi đều mất hết rồi, còn có tâm trạng đánh cờ a, giả vờ thật giống.
Tuệ Phi: "Mấy hôm trước thấy một thế cờ, tiện tay bày ra thôi."
Cẩm Tần nhìn chằm chằm bàn cờ một lúc, cười: "Tuệ Phi tỷ tỷ đây là định giữ quân trắng hay quân đen?"
Tuệ Phi cười nhạt: "Cái đó thì chưa nghĩ tới, chỉ muốn xem, ván cờ này có thể đi đến mức độ nào... Cẩm Tần có hứng thú?"
Cẩm Tần khẽ thở dài: "Ta không có cái hứng thú này của Tuệ Phi tỷ tỷ."
Tuệ Phi cười khẩy: "Cũng phải, Cẩm Tần muội muội quen không có quá nhiều hứng thú với cờ hay thư họa, ta nhớ mấy năm trước, Hoàng thượng còn tặng muội muội một tập chữ để muội muội mô phỏng thì phải."
Cẩm Tần đặt hai tay lên đùi: "Cũng đúng, ta nhớ lúc đó, Hoàng thượng còn tặng Tuệ Phi tỷ tỷ một bộ kinh Phật thì phải."
Nụ cười trên mặt Tuệ Phi cứng lại.
Cẩm Tần cười lạnh trong lòng, vạch trần chuyện cũ sao? Ai mà chẳng biết làm!
Đang nói chuyện, Lan Hề mang trà hoa cúc đến.
Thấy Tuệ Phi tâm trạng không tốt, tâm trạng Cẩm Tần liền tốt lên, nàng ta cười nói: "Trà hoa cúc đi kèm với mật ong là thích hợp nhất, vừa nãy quên mất, Xảo Ngọc... Mau lấy lọ mật ong hoàng liên cất giữ của ta ra đây!"
Cẩm Tần không quản thần sắc Tuệ Phi thế nào, mở nắp mật ong hoàng liên ra liền thêm một muỗng vào chén trà của Tuệ Phi: "Mật ong hoàng liên này, thanh nhiệt nhất, Tuệ Phi tỷ tỷ nếm thử..."
Hỏa khí của Tuệ Phi xộc thẳng lên não.
Nàng ta nhìn Cẩm Tần một cái, nuốt sự bất mãn xuống, cười nói: "Muội muội luôn am hiểu nhất về những thứ tiêu nhiệt thanh hỏa này, nghĩ là không tệ đâu."
Nói rồi, nàng ta nâng chén trà uống một ngụm: "Quả nhiên hương vị rất tốt, hôm nay đã nhận được vật tốt từ Cẩm Tần muội muội, ta cũng không nên một mình hưởng thụ, hai ngày nữa sẽ mời chư vị muội muội trong cung, cùng đến Hoa Dương Cung thưởng trà, cũng là tương đắc ích chương, Cẩm Tần muội muội thấy sao?"
Hôm nay tâm trạng Cẩm Tần tốt vô cùng, mặc kệ Tuệ Phi châm chọc ngụ ý, nàng ta cũng không giận, chỉ cười híp mắt nói: "Tuệ Phi tỷ tỷ quyết định là được, Hoàng thượng luôn tin tưởng Tuệ Phi tỷ tỷ, nghĩ là chư vị tỷ muội trong cung cũng có tâm tư giống như Hoàng thượng."
Nếu là lúc trước nói như vậy, đó tự nhiên là lời tâng bốc, nhưng hôm nay bị Hoàng thượng tát vào mặt như vậy, nói lời này, lại có ý nghĩa sâu xa khác, sắc mặt Tuệ Phi có chút khó coi, nếu không phải đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, lúc này nàng ta đã hất trà vào mặt Cẩm Tần rồi.
Cẩm Tần cười híp mắt uống trà, cũng đã xem đủ sắc mặt của Tuệ Phi, liền đứng dậy cáo từ.
Cẩm Tần vừa đi, mặt Tuệ Phi liền sầm xuống.
Nàng ta âm u nhìn chằm chằm trà hoa cúc còn chưa uống hết trên án thư, cùng với hũ mật ong hoàng liên và cao lê thu chướng mắt kia, đầu ngón tay gần như muốn cào ra một cái lỗ trên án thư.
Lan Hề tiễn Cẩm Tần xong, vừa trở về liền thấy chủ tử tức giận không ít, vội vàng dọn hết đồ trên án thư đi, nhẫn nại khuyên giải: "Chủ tử hà tất phải chấp nhặt với Cẩm Tần, nàng ta ngay cả quyền hiệp lý lục cung còn không giữ được, chủ tử chấp nhặt với nàng ta, chẳng phải là tự hạ thấp thân phận sao ạ?"
Lý lẽ là vậy, nhưng cơn giận cũng là thật, Tuệ Phi một tay nắn thái dương, cau mày phất tay với nàng ta.
Thấy chủ tử như vậy, Lan Hề đành phải im lặng, dâng trà mới đến, lúc này mới đứng sang một bên tĩnh lặng chờ đợi.
So với Tuệ Phi có lửa mà không xả được, Cẩm Tần lại thoải mái hơn nhiều.
Từ Hoa Dương Cung đi ra, khóe miệng nàng ta luôn nhếch lên, nụ cười trên mặt cũng không hề che giấu.
Cả cung đều biết nàng và Tuệ Phi không hợp, cũng không cần phải giả vờ.
Tâm trạng tốt, Cẩm Tần cũng không vội về cung, mà rẽ vào Ngự Hoa Viên dạo một vòng.
Vừa đi đến Lâm Thanh Lâu, Xảo Ngọc liền nhỏ giọng nói với nàng: "Chủ tử, triều sớm hôm nay, triều thần lại xin lập hậu rồi."
Nụ cười trên mặt Cẩm Tần lạnh đi: "Lại là Tề Trung Thừa?"
"Là Lý Thượng thư." Xảo Ngọc nói: "Nghe nói triều sớm hôm nay cãi vã rất gay gắt."
Nụ cười Cẩm Tần tan biến: "Đánh giá thấp nàng ta rồi a, ngay cả Lý Thượng thư cũng có thể lôi kéo."
Xảo Ngọc nhìn thần sắc chủ tử, nói: "Nhưng Hoàng thượng không hề gật đầu, chủ tử cũng không cần tức giận, dù sao những năm nay, mỗi năm trên triều đều phải cãi vã mấy lần vì chuyện lập hậu."
Tuy nói vậy, nhưng tâm trạng Cẩm Tần cũng bị ảnh hưởng, nàng ta cũng không còn hứng thú tiếp tục dạo Ngự Hoa Viên nữa, trực tiếp đánh đường về cung.
Đang đi, nàng ta đột nhiên cười lạnh một tiếng, tiếng hô hào ở tiền triều cao đến mấy thì có ích gì?
Không nói gì khác, chỉ riêng việc nàng ta là do Thái hậu tiến cử vào phủ Hoàng tử, Hoàng thượng không thể bỏ qua ác cảm với nàng ta, có thể thăng lên vị Phi, đã là đốt hương cao rồi, còn mơ tưởng vị Hậu?
Triều sớm hôm nay thì náo nhiệt đấy, uổng cho Tuệ Phi còn cố ý làm màu đến Tùng Thúy Cung một chuyến, kết quả thì sao, ngay lập tức bị Hoàng thượng làm mất mặt.
Thể diện quét sạch, trở thành trò cười, còn mơ tưởng vị trí Hoàng Hậu sao?
Đang cười lạnh, Cẩm Tần đột nhiên dừng bước.
Thấy chủ tử dừng lại, sắc mặt còn rất bất ổn, Xảo Ngọc vội nói: "Chủ tử?"
Cẩm Tần nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng, nếu Hoàng thượng triệu Thái y, làm mất mặt Tuệ Phi như vậy, là cố ý thì sao?
Càng nghĩ, nàng ta càng thấy có lý.
Triều thần có tranh cãi đến mấy, nhưng cuối cùng vẫn phải rơi vào chuyện lập Tuệ Phi làm Hậu, Hoàng thượng xưa nay cẩn trọng đa nghi, sao có thể không nhìn ra mánh khóe?
Vậy thì hành động này của Hoàng thượng không chỉ là đánh vào mặt Tuệ Phi, mà còn là đánh vào mặt triều thần, đồng thời cảnh cáo Tuệ Phi và triều thần.
Đương nhiên, cũng là cảnh tỉnh cho tất cả những kẻ rục rịch muốn làm gì đó.
Cẩm Tần đột nhiên rất may mắn, tuy nàng ta đã từng có ý nghĩ này, nhưng lại luôn không thực hiện, Hoàng thượng kiêng kị nhất là hậu cung can chính, Tuệ Phi hôm nay là đã chạm vào vảy ngược của Hoàng thượng rồi.
Nàng ta nhíu mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên cảm thấy rất kích động.
Hoàng thượng đã làm mất mặt Tuệ Phi như vậy rồi, tức là, Hoàng thượng đã chán ghét nàng ta, cũng tuyệt đối không thể cân nhắc lập nàng ta làm Hậu nữa.
Vậy thì cả hậu cung, người có tư cách nhất để trở thành Hoàng hậu, chỉ có chính mình nữa thôi!
"Chủ tử?" Thấy biểu cảm chủ tử càng lúc càng bất ổn, Xảo Ngọc lại hỏi một tiếng.
Cẩm Tần nhìn nàng ta một cái, giọng điệu có chút kích động nói: "Lát nữa về cung, gửi thêm chút cao lê thu cho Tuệ Phi!"
Xảo Ngọc chỉ nghĩ là chủ tử muốn tiếp tục đối đầu với Tuệ Phi, cố ý làm vậy, tuy có chút thắc mắc, nhưng vẫn gật đầu đáp vâng.
Ôn Yểu căn bản không biết, hai lần chuyện bị vô tình kéo vào đã gây ra sóng gió lớn đến vậy trong hậu cung, nếu biết, nàng e rằng cũng chỉ than thở một câu, nàng chỉ muốn trồng trọt, cung đấu quyền mưu có thể tránh xa nàng một chút được không?
Nhưng lúc này, nàng đang căng thẳng đầu óc toàn là môi mềm mềm của Dung Tiễn.
Hơn nữa, hơi thở Dung Tiễn thở ra, còn phả hết vào mặt nàng, nàng hoàn toàn dựa vào bản năng tiếp tục nói hết những lời vừa nãy chưa nói xong: "...Hoàng thượng có muốn ăn gì không? Thần thiếp đi lấy cho Hoàng thượng, không, không có thì thần thiếp sẽ cho người đi làm ngay..."
Nói rồi nàng còn vô thức nuốt nước bọt.
Dung Tiễn vành tai lén lút đỏ lên: "..."
Eo mỏi quá a, khi nào mới cho ta đứng dậy, chân cũng đau...
Dung Tiễn nhìn tư thế nửa ngã nửa không ngã, hoàn toàn dựa vào cánh tay hắn ôm lấy nàng, hắn nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, lúc này mới đỡ nàng đứng thẳng.
Đứng vững, Ôn Yểu vừa định tạ ơn, Hoàn Tử không biết từ lúc nào đã nhảy lên án thư, gầm lên với Dung Tiễn một tiếng: "Meo!"
"Hoàn Tử!" Ôn Yểu lập tức mắng nó một câu, quay đầu liền xin tội với Dung Tiễn: "Hoàng thượng thứ tội, Hoàn Tử nó không có ác ý, có lẽ là không quen với Hoàng thượng lắm, nên sợ người lạ..." Kìa? Sao tai Hoàng thượng lại đỏ như vậy? Bị bệnh sao?
Dung Tiễn: "..."
Ây? Sao mặt cũng bắt đầu đỏ lên rồi?
Dung Tiễn: "..............."
"Bánh củ cải." Dung Tiễn dời ánh mắt đi, không nhìn nàng, chỉ lạnh mặt nói ba chữ.
Ôn Yểu không nghe rõ, nhất thời cũng không phản ứng kịp, liền hỏi lại một câu: "Cái gì ạ?"
Dung Tiễn: "Bánh củ cải! Trẫm đói rồi, muốn ăn bánh củ cải!"
Ôn Yểu: "Thần thiếp lập tức cho người đi chuẩn bị... Hoàng thượng muốn uống trà gì? Trà hoa hay Long Tỉnh?"
Dung Tiễn: "Trà mạch nha đi."
Ôn Yểu ngoài miệng đáp vâng, trong lòng lại lẩm bẩm, lúc đầu không phải chê trà mạch nha của nàng lắm sao? Sao bây giờ lại chỉ đích danh muốn uống rồi? Đàn ông thật thay đổi thất thường!
Dung Tiễn tai vẫn còn nóng, nhíu mày, tuy đồ ngốc nghếch lại vu khống hắn trong lòng, điều bất ngờ là, hắn không hề tức giận lắm.
"Meo—!"
Hoàn Tử leo theo chân Ôn Yểu vào lòng nàng, càng hung hăng meo meo với Dung Tiễn.
Ôn Yểu một tay bịt mặt nó: "Thứ nhỏ này, không hiểu quy tắc, Hoàng thượng thứ tội."
Dung Tiễn mặt không còn đỏ nữa, hắn nhìn Ôn Yểu, lại nhìn mèo con đang vặn vẹo không ngừng trong lòng nàng, cuối cùng ánh mắt rơi trên đôi môi khẽ nhếch của nàng.
Nàng vừa nãy muốn hôn trẫm?
Ý nghĩ này khiến Dung Tiễn đột nhiên nảy sinh một cảm giác không nói nên lời, chỉ phức tạp nhìn chằm chằm nàng, muốn tìm ra cái cảm giác kỳ lạ này rốt cuộc là gì.
Ôn Yểu bị ánh mắt này của hắn nhìn đến mức rợn người.
Sao đột nhiên lại nhìn nàng như vậy?
Chê Hoàn Tử quá ồn ào?
Sẽ không bắt nàng vứt Hoàn Tử đi chứ?
Dung Tiễn nghĩ một chút, chỉ cằm vào nàng: "Nó không muốn bị nàng giam cầm trong lòng, nàng thả nó ra không tốt sao?"
Ôn Yểu nào dám buông tay: "Nó không hiểu quy tắc, thần thiếp sợ nó xúc phạm đến Hoàng thượng..."
"Một thứ nhỏ bé" Dung Tiễn giả vờ bình tĩnh ngồi xuống, thờ ơ nói: "Trẫm còn có thể bị nó xúc phạm sao?"
Hoàng thượng đã nói như vậy, Ôn Yểu đành phải thả Hoàn Tử xuống, trước khi thả nó, Ôn Yểu còn xoa mạnh đầu nó, nhỏ giọng nói với nó: "Ngươi phải ngoan, không được meo meo với Hoàng thượng."
Hoàn Tử nhảy khỏi lòng Ôn Yểu, như thể nghe hiểu, không kêu với Dung Tiễn nữa, chỉ ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dung Tiễn.
Vừa nhìn, còn vừa quét đuôi.
Ôn Yểu nhìn một lúc, cười: "Hoàng thượng, Hoàn Tử thích người!"
Dung Tiễn một chút cũng không thấy thứ nhỏ bé này thích hắn chỗ nào, hắn ngẩng đầu nhìn Ôn Yểu một cái.
Đồ ngốc nghếch cũng không biết đang vui cái gì, cười đến mức híp cả mắt lại, trông vừa ngốc lại vừa... đáng yêu.
Tâm trạng Dung Tiễn đột nhiên tốt hơn không ít, hắn chỉ vào chiếc que có buộc dây và lông vũ bên tay nàng: "Đưa thứ đó cho trẫm."
Ôn Yểu vội vàng đưa cần câu mèo đơn giản nàng tự chế cho hắn.
Hoàn Tử vừa nhìn thấy lông gà liền bắt đầu vồ, Dung Tiễn cầm que, nhớ lại dáng vẻ nàng vừa nãy trêu mèo, chọc chỗ này chọc chỗ kia, trêu cho Hoàn Tử nhảy nhót.
Hắn nhìn cái que trong tay, và Hoàn Tử không ngừng nhảy qua nhảy lại, chỉ thấy buồn cười, đồ ngốc nghếch đôi khi cũng thông minh đấy chứ.
Nam Xảo và Thu Văn bưng bánh ngọt và trà nước vào, nhìn thấy chính là Hoàng thượng vốn luôn nghiêm túc tôn quý, đang cầm một cái que, trêu mèo.
Nam Xảo vì thời gian vào cung có hạn, mức độ chấp nhận khá tốt, chỉ lẩm bẩm trong lòng, thì ra Hoàng thượng cũng trêu mèo a? Còn Thu Văn thì cả người vỡ vụn.
Đây, đây còn là Hoàng thượng sao?
Nghe thấy tâm tư của hai người, tay Dung Tiễn khựng lại, đặt cái que xuống.
Mất đồ chơi, Hoàn Tử lập tức rất không vui, meo meo kêu tìm kiếm khắp nơi, còn chạy qua cọ ống quần Dung Tiễn, muốn hắn tiếp tục chơi với nó.
Ôn Yểu mở to mắt, Hoàn Tử cũng quá vô lương tâm rồi nhỉ? Nàng chỉ là trẹo chân không tiện, thứ nhỏ bé này đã muốn tìm nhà khác rồi a?
Nam Xảo không rõ vừa nãy xảy ra chuyện gì, quỳ xuống định ôm Hoàn Tử đi...
"Cứ để đó đi" Dung Tiễn nhàn nhạt nói: "Trẫm thấy nó cũng đáng yêu."
Nam Xảo: "...Vâng." Hoàng thượng trước đây không phải rất ghét mèo con gà con trong cung họ sao?
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn chủ tử một cái, truyền đạt nghi vấn của mình bằng ánh mắt cho chủ tử. Ôn Yểu khẽ gật đầu với nô tỳ, ra hiệu không sao, Nam Xảo lúc này mới yên tâm.
Thu Văn lại vẫn rất kinh ngạc.
Cho dù Hoàng thượng lúc này biểu hiện rất bình thường, không khác gì mọi khi, nàng ta vẫn sốc vô cùng với cảnh tượng vừa rồi.
Hồi lâu, nàng ta lẩm bẩm trong lòng, đây chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về thôi, vì thích chủ tử, nên cũng chấp nhận con mèo chủ tử nuôi.
Dung Tiễn vừa ăn một miếng bánh củ cải: "..."
Khóe miệng hắn khẽ động, có chủ ắt có tớ, quả nhiên không sai.
Tuy nhiên...
Hắn ngẩng đầu nhìn Ôn Yểu đang tỉ mỉ dặn dò cung nhân đi chuẩn bị thức ăn nhẹ, cảm thấy Thu Văn nghĩ cũng không sai.
Hắn thu hồi ánh mắt, vừa uống trà, vừa ăn bánh củ cải, một lúc lâu sau đột nhiên dừng động tác, lại ngẩng đầu nhìn Ôn Yểu.
Thích?
Hắn thích nàng sao?
Ôn Yểu dặn dò xong cung nhân, thấy Dung Tiễn đang nhìn chằm chằm mình, không đợi hắn mở lời, liền tự giác ngồi xuống, đích thân châm trà cho hắn.
Lúc nàng ngồi qua, hơi thở Dung Tiễn khựng lại một chút.
Thích hay không thích thì khó nói, nhưng hắn thực sự không ghét nàng.
Cũng không ghét nàng tiếp cận, ví dụ như vừa nãy...
Nghĩ đến vừa nãy, tai Dung Tiễn không tự chủ vang lên câu 'môi nhìn mềm quá, nhất định hôn sẽ rất ngon nhỉ', hắn đột ngột nhíu mày, ánh mắt dán chặt vào môi của nàng.
Nếu nàng hôn qua, hình như hắn không hề ghét bỏ.
Ý nghĩ này khiến thái dương Dung Tiễn giật mạnh.
"...Hoàng thượng? Hoàng thượng?"
Dung Tiễn giả vờ bình tĩnh: "Nói."
Ôn Yểu: "..." Nàng vừa nói rồi mà!
Lời trong lòng nàng không dám nói ra, đành phải lặp lại lần nữa: "...Đây đều là món ăn thần thiếp cho người đi chuẩn bị cho bữa trưa, Hoàng thượng còn muốn ăn thêm món nào không?"
Nhìn miệng nàng mở ra đóng lại, ánh mắt Dung Tiễn hơi trầm xuống, khi nào nàng mới hôn qua đây?
Đối diện với ánh mắt rực lửa của nàng, Dung Tiễn lúc này mới nhàn nhạt đáp một tiếng: "Vậy là được rồi."
Kìa? Sao đột nhiên lại dễ hầu hạ như vậy?
Ôn Yểu đầy kinh ngạc, vẫy tay cho người đi chuẩn bị bữa trưa.
Dung Tiễn tâm trạng tốt, không chấp nhặt lời phỉ báng của nàng, ăn thêm một miếng bánh hoa quế xong, hắn liếc mắt nhìn Ôn Yểu đang cẩn thận cho Hoàn Tử ăn thịt khô, đáy mắt nhuốm chút bất mãn.
Sao lại chơi với mèo nữa rồi? Nàng rốt cuộc khi nào mới hôn qua đây?
Cảm nhận được ánh mắt Dung Tiễn, nụ cười trên mặt Ôn Yểu khựng lại, nghĩ là mình lại làm không tốt chỗ nào rồi, thận trọng cười cười: "Hoàng thượng có dặn dò gì?"
Dung Tiễn sầm mặt xuống, không vui nói: "Không có, chơi của nàng đi!"
Ôn Yểu: "..." Sao đột nhiên lại giận rồi a?
Dung Tiễn cắn bánh củ cải trong miệng, đột nhiên bực bội không thôi, nàng rốt cuộc khi nào mới hôn qua đây!!!
Lời tác giả:
Dung Tiễn: Chơi với mèo mà không đến hôn trẫm! (σ`д′)σ
Hoàn Tử: Meo!
Cá chép đỏ nhảy ra khỏi mặt nước phun nước: Mơ đẹp đi! Ngươi mơ đẹp quá đi!
Chương 43
Cơn bực bội này của Dung Tiễn kéo dài suốt cả bữa ăn, cho đến khi dùng xong bữa trưa, nàng vẫn không hôn qua, điều này càng khiến hắn thêm phiền muộn!
Mặc dù bữa trưa nàng chuẩn bị rất tâm huyết, món ăn cũng rất ngon miệng, hắn vẫn không vui.
Ôn Yểu cũng không biết rốt cuộc Dung Tiễn lại làm sao, nàng suy nghĩ kỹ lưỡng, hình như mình không hề làm gì không thỏa đáng, bữa trưa hôm nay đã chuẩn bị đầy đủ, tận tình thỉnh giáo An Thuận một phen, rõ ràng hắn ăn cũng rất ngon, tại sao vẫn luôn cau có?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu, cuối cùng Ôn Yểu chỉ có thể đổ lỗi là do cơn cáu kỉnh sau khi ngủ dậy của hắn vẫn chưa tan.
Ăn xong cả một bữa cơm vẫn chưa tan được, cơn cáu kỉnh này cũng quá lớn rồi, nhìn theo cái kiểu này, chẳng phải mỗi ngày đi thượng triều đều mặt nặng mày nhẹ sao?
Nghĩ đến chuyện nghe được trước đây, Hoàng thượng mỗi ngày trên triều sớm đều không vui, Ôn Yểu liền cảm thấy mình đoán rất đúng.
Nàng thầm tính toán trong lòng, đăng cơ năm 18 tuổi, đăng cơ 5 năm rồi, bây giờ 23, cũng không còn nhỏ nữa a, còn cáu kỉnh lớn như vậy sao?
Nàng lén nhìn Dung Tiễn một cái, thấy hắn đang hơi cúi mắt, vẻ mặt không vui uống trà, Ôn Yểu từ sự lo lắng ban đầu dần dần chuyển sang tò mò và buồn cười.
Vừa nghĩ đến mỗi sáng triều thần đều phải đối mặt với Hoàng đế đang cáu kỉnh đi thượng triều với khuôn mặt không vui, Hoàng đế tuy không vui, nhưng cũng buộc phải ngồi trên ngai rồng, nghe triều thần cãi nhau qua lại, cảnh tượng này... đáng yêu quá đi!
Dung Tiễn đang lạnh mặt uống trà: "..." Đáng yêu? Đáng yêu chỗ nào?
Ôn Yểu vẫn đang tiếp tục tưởng tượng, nếu người trên ngai rồng đổi thành khuôn mặt bánh bao phiên bản Q, khuôn mặt bánh bao nhỏ phồng má phúng phính trừng mắt nhìn đầy đủ văn thần võ tướng...
Ôn Yểu lập tức bị cảnh tượng này mê mẩn đến mức tim đập thình thịch.
Rồi nàng cười phá lên trong lòng.
Dung Tiễn: "..."
Hắn ngẩng mắt, ánh mắt rơi trên người Ôn Yểu đang cúi đầu giả vờ uống trà, thực chất là đang tùy tiện suy đoán về hắn trong lòng.
Hừ!
Giả vờ còn giả vờ khá giống!
Ôn Yểu đang mải mê tưởng tượng, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Dung Tiễn, vẫn tiếp tục.
Nàng tưởng tượng ra người nhỏ bé mình tự tạo mặc áo đỏ tươi tắn, còn véo mặt hắn, chọc bụng nhỏ hắn... nhìn hắn la hét oai oái, nhưng căn bản không làm gì được nàng, chỉ có thể giận dỗi trừng mình, rồi nàng lại vuốt đầu vuốt lông cho hắn... Kìa, không thể nghĩ không thể nghĩ, vừa nghĩ là đáng yêu đến mức khó thở.
Dung Tiễn mặt đen lại, khóe mắt hơi giật giật.
Lúc nàng tiếp tục véo mặt mình, Dung Tiễn không thể nhịn được mở lời: "Ôn Tài nhân!"
Ôn Yểu vẫn dành một chút tâm trí cho Dung Tiễn, nghe thấy tiếng gọi, lập tức quay đầu lại, vẻ mặt thuần lương: "Thần thiếp có mặt, Hoàng thượng xin cứ nói."
Thấy nàng sắc mặt bình thường, một chút manh mối cũng không nhìn ra, Dung Tiễn hừ lạnh một tiếng, đang định nói nàng nếu không có việc gì trẫm liền tìm việc cho nàng làm, lời còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy nàng mắt hơi sáng nhìn mình, nhưng trong lòng lại hét lên—
Chính là cái vẻ này!
Chính là cái vẻ lạnh mặt không nói lời nào chỉ trừng người này!
Đáng yêu quá!
Muốn véo mặt quá!
Cái mặt này thật sự là quá đẹp!
Cảm giác chạm vào chắc chắn rất tuyệt!
Dung Tiễn: "..............."
Ôn Yểu vừa hét trong lòng, vừa chờ Hoàng thượng dặn dò, đợi một lúc lâu, thấy hắn chỉ phức tạp nhìn mình mà không nói gì, nàng do dự nói: "Hoàng thượng có phải ngán trà mạch nha này rồi không, thần thiếp cho người đổi cho Hoàng thượng Long Tỉnh..."
Nói rồi nàng định dặn dò cung nhân.
"Không có!"
Ôn Yểu: "?"
Dung Tiễn lạnh mặt, cứng giọng nói: "Nàng yên lặng một chút!"
Ôn Yểu: "???" Nàng còn chưa đủ yên lặng sao? Chẳng lẽ muốn nàng ngừng cả thở?
Dung Tiễn nhíu mày, nói nàng ngốc quả nhiên không hề làm nhục nàng!
Hắn ho nhẹ một tiếng, đang định nói thôi được rồi, nàng cứ tự nhiên đi, kẻo đồ ngốc nghếch ngu đến mức ngừng thở thật, tự mình nghẹn chết, kết quả hắn vừa mở miệng liền nghe thấy đồ ngốc nghếch kéo dài giọng nói...
Ghét ta ồn ào thì về Thừa Càn Cung đi a, lưu luyến ở chỗ ta làm gì?
Dung Tiễn: "?"
Hơn nữa, ta có nói gì đâu, không làm gì cả, còn chê ta ồn ào? Ta ồn ào chỗ nào? Chẳng qua là thấy ta không vừa mắt, cố ý gây sự!
Dung Tiễn: "..."
Sắc mặt hắn thay đổi hết lần này đến lần khác, thấy sự uất ức trào lên trong mắt nàng, lời trách mắng lại nuốt vào.
"Ý trẫm là" Sự uất ức đó thật sự chướng mắt, Dung Tiễn giảm nhẹ giọng điệu nói: "Chân nàng chưa khỏi, nghỉ ngơi nhiều một chút."
Hửm?
Là ý này sao?
Ôn Yểu đầy nghi ngờ, ngoan ngoãn tạ ơn: "Thần thiếp đã đỡ nhiều rồi, đa tạ Hoàng thượng quan tâm." Còn chưa đi sao? Hôm nay không cần phê duyệt tấu chương sao? Ta ngồi ê ẩm cả mông rồi.
Dung Tiễn lập tức bốc hỏa, còn dám vu khống trẫm chê nàng, rõ ràng là nàng đang chê trẫm!
Ánh mắt lướt qua hông nàng, nghĩ đến cảnh nàng đau đớn la hét hôm qua, Dung Tiễn càng thêm tức giận, hắn đứng dậy, lạnh mặt: "Trẫm về Ngự Thư Phòng, nàng nghỉ đi!"
Ôn Yểu: "Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!" Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng đi!
Dung Tiễn chưa bước ra khỏi điện, liền quay phắt lại nhìn nàng: "Ôn Tài nhân có vẻ rất vui khi trẫm rời đi?"
Ôn Yểu cố nén sự vui mừng tột độ trên mặt, gượng ra vẻ mơ hồ: "Thần thiếp cảm thấy, Hoàng thượng đã về Ngự Thư Phòng, ắt hẳn là có chính sự cần xử lý, thần thiếp không dám làm chậm trễ Hoàng thượng xử lý chính sự." Tấu chương tổng phải phê duyệt a, quản lý một quốc gia, vất vả như vậy, bây giờ không phê duyệt, đợi đến tối thức khuya sao? Thức khuya hại sức khỏe lắm! Sao ngay cả chuyện này cũng kiếm chuyện?
Nghe nửa câu đầu, đặc biệt là câu 'vất vả như vậy' 'thức khuya hại sức khỏe', sắc mặt Dung Tiễn dịu đi, nhưng câu sau đó, trực tiếp khiến hắn ép khóe miệng vừa nhếch lên xuống lại.
Thấy Hoàng thượng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm mình, Ôn Yểu giữ nguyên sắc mặt không đổi: "Hoàng thượng còn có lời gì muốn dặn dò thần thiếp sao?" Người suốt ngày lưu luyến ở chỗ ta không lo chính sự, lát nữa triều thần sẽ mắng ta là yêu phi mất!
Yêu phi?
Mí mắt Dung Tiễn giật một cái, đánh giá Ôn Yểu từ trên xuống dưới.
Chỉ nàng thôi sao? Còn yêu phi?
Ôn Yểu bị ánh mắt này của hắn đánh giá đến mức hơi sởn gai ốc, nhưng cũng chỉ có thể cứng rắn đối mắt với hắn, đồng thời than vãn trong lòng, rốt cuộc còn đi hay không đây, ta còn đang đợi xem cung nhân nhổ củ lạc đây này!
Dung Tiễn: "Hừ!"
Hắn xoay người bước đi.
Đi mà nhổ củ lạc của nàng đi!
Ôn Yểu: "???"
Ôn Yểu đầy nghi hoặc, căn bản không biết rốt cuộc mình lại chọc hắn giận chỗ nào, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể đổ lỗi cho cơn cáu kỉnh quá lớn, sau này trong vòng một canh giờ sau khi hắn ngủ dậy, nàng vẫn nên không xuất hiện thì hơn.
An Thuận vẫn luôn chờ bên ngoài chờ dặn dò, vừa thấy Hoàng thượng ra, vội vàng nghênh lên, nhìn rõ sắc mặt Hoàng thượng, nụ cười trên mặt liền cứng lại, ối chà, sao lại nổi giận nữa rồi? Ôn Tài nhân không phải rất hiểu tâm tư Hoàng thượng sao?
Dung Tiễn nhíu mày, nàng hiểu cái gì mà hiểu! Trong đầu nàng ngoại trừ vườn rau của nàng! Chỉ có mèo và gà! Trẫm đợi nàng cả nửa ngày, nàng cũng không hôn qua!
Càng nghĩ Dung Tiễn càng tức giận, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi, An Thuận liếc thấy sắc mặt Hoàng thượng như vậy, cũng không dám nói nhiều, chỉ cẩn thận hầu hạ bên cạnh.
Đi được nửa đường, thấy sắc mặt Hoàng thượng dịu đi một chút, An Thuận mới chọn tin tức tốt bẩm báo với Hoàng thượng: "Hoàng thượng, vừa nãy Tiểu Đông Tử đến báo, Tề Vương điện hạ và Thái Phó đại nhân cùng Lý đại nhân đã trở về phủ rồi."
Vừa nhắc đến 3 người đó, Dung Tiễn liền nổi cáu: "Không phải muốn quỳ đến khi trẫm thay đổi ý định sao?"
An Thuận nghe ra sự nới lỏng trong giọng điệu Hoàng thượng, cười một tiếng nói: "Hoàng thượng lại chăn ấm, lại trà nóng bánh ngọt, lại cơm trưa cung cấp đầy đủ, toàn thể văn võ triều thần đều biết Hoàng thượng thương xót bề tôi, Tề Vương điện hạ và Thái Phó đại nhân làm sao có thể tiếp tục cố chấp được."
Ban đầu Tần Thái Phó muốn dùng dư luận ép Hoàng thượng nhượng bộ, kết quả, ngược lại bị Hoàng thượng đánh trả một nước cờ, nói Hoàng thượng khắc nghiệt với lão thần, nhưng lại cung cấp đồ ăn thức uống ngon lành, ngay cả chăn cũng chuẩn bị sẵn, việc quỳ mãi không dậy đường đường trở thành trò hề, Tần Thái Phó là người tâm tính cao như vậy, làm sao chịu đựng nổi điều này, cuối cùng dưới sự kích thích của thứ nhỏ bé xách hộp đựng thức ăn gửi bữa trưa 'Hoàng thượng ban' đến, mặt đỏ bừng, hậm hực rời cung.
Tần Thái Phó vừa đi, Tề Vương và Lý đại nhân tự nhiên cũng không quỳ được nữa.
Nghĩ đến thần sắc của 3 người lúc rời đi mà Tiểu Đông Tử đến hồi đáp đã hình dung, An Thuận liền cười: "Hoàng thượng thánh minh!"
Nói rồi, An Thuận lại tiện thể nhắc đến Ôn Tài nhân một câu: "Cũng là phương pháp của Ôn Tài nhân bất ngờ, hì hì."
Nghĩ đến đồ ngốc nghếch kia mong mình mau đi cho rồi, Dung Tiễn liền cười lạnh một tiếng: "Thông minh vặt!"
An Thuận hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, làm sao không nghe ra được cảm xúc thật trong tiếng hừ lạnh này, hắn tự nhiên không dám tiếp lời, chỉ lẩm bẩm trong lòng, rõ ràng rất vui, còn cố chấp khẩu khí, thảo nào vừa ra khỏi Tùng Thúy Cung sắc mặt lại khó coi như vậy... Hì hì, là bị Ôn Tài nhân đuổi ra sao.
Mặt Dung Tiễn lập tức đen lại.
Lời tác giả:
Dung Tiễn: Ai dám đuổi trẫm! (σ`д′)σ
Hoàn Tử: Meo!
Gà con: Chíp!
Cá chép đỏ đang lười biếng phơi nắng: Hề hề.
18 giờ hoặc 21 giờ còn một chương nữa, moa moa (づ ̄3 ̄)づ╭
Chương 44
Tùng Thúy Cung.
Dung Tiễn đi rồi, Ôn Yểu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình cuối cùng cũng sống lại.
"Chủ tử..." Nam Xảo và Trúc Tinh đi vào, trước hết quan sát biểu cảm của chủ tử, thấy tình hình chủ tử vẫn ổn, thần sắc cũng như thường, lúc này mới hỏi: "Nô tì vừa thấy Hoàng thượng hầm hầm đi rồi..."
Trúc Tinh cũng nói: "Đúng vậy, chủ tử, người có cãi nhau với Hoàng thượng không?"
Ôn Yểu liếc nàng một cái: "Ta là chê mạng dài rồi sao, cãi nhau với Hoàng thượng?"
Trúc Tinh cũng cảm thấy không thể, chủ tử của họ xưa nay cẩn trọng, hơn nữa vừa nãy cũng không nghe thấy tiếng cãi vã nào: "Vậy là sao ạ?"
Nam Xảo cũng nói: "Sắc mặt Hoàng thượng trông thật sự không tốt."
Ôn Yểu bản thân cũng đang thắc mắc đây, tự dưng lại giận: "Cáu kỉnh sau khi ngủ dậy thôi."
Trúc Tinh và Nam Xảo nhìn nhau, vẻ mặt mơ hồ.
Ôn Yểu thật sự nghĩ là như vậy, nhưng nếu nói thẳng ra, dường như có chút tổn hại đến thể diện của Hoàng thượng, liền ho nhẹ một tiếng, lại nói: "Có lẽ là nhớ ra chính sự, nên tức giận."
Nam Xảo và Trúc Tinh nghe chủ tử nói như vậy, liền cảm thấy quả thật có thể, dù sao Hoàng thượng đại nộ trên triều sớm, cả cung đều biết, lúc đến Tùng Thúy Cung của họ, càng là đang cực kỳ tức giận, vẫn là được chủ tử của họ khuyên giải mới tiêu khí, ngay cả An công công vừa nãy còn nhỏ giọng nói với họ, vẫn là Ôn chủ tử có phương pháp, sau này Hoàng thượng lại nổi giận, thì đã có người có thể khuyên giải được.
Đã không phải giận dỗi với chủ tử của họ, Nam Xảo và Trúc Tinh liền yên tâm.
"Chủ tử có muốn ngủ trưa một chút không?" Trúc Tinh tiến lên rót cho nàng một chén trà nóng: "Hay là đi xem Tiểu Nguyên Tử bọn họ nhổ củ lạc ạ?"
Vào thu ngày ngắn lại, bây giờ ngủ, Ôn Yểu sợ mình tối sẽ không ngủ được, thêm vào đó nàng vẫn luôn muốn trải nghiệm nhổ củ lạc, bây giờ trẹo chân thì không thể, nhưng đứng một bên nhìn cho đã mắt cũng là tốt, thêm vào đó Dung Tiễn đi rồi, tâm trạng nàng lại tốt, liền gật đầu: "Đỡ ta qua xem."
Hai ngày nay, Tùng Thúy Cung được ân sủng lớn lao, cung nhân người người vui vẻ, tinh thần sung mãn, bất kể thành thạo hay không thành thạo, làm việc đều vô cùng hăng hái, thấy chủ tử đến, vội vàng dừng tay, lần lượt thỉnh an chủ tử.
Nhìn những luống đầy củ lạc trong ruộng, Ôn Yểu tâm trạng rất tốt, trêu chọc nói: "Đừng đa lễ nữa, mau nhổ đi, đừng đợi mặt trời lặn các ngươi còn chưa nhổ xong."
Ôn Yểu xưa nay khoan dung với người dưới, cung nhân cũng đều sẵn lòng gần gũi với nàng, nghe nàng nói vậy, Tiểu Lộ lanh lợi nhất liền cười đáp: "Đó là chuyện phải làm, chủ tử yên tâm, đợi mặt trời lặn, tiểu nhân nhất định sẽ để chủ tử thấy củ lạc tươi sắp xếp gọn gàng, nếu nhổ không xong, tiểu nhân tùy chủ tử xử lý."
"Vậy ta ghi nhớ rồi nhé" Ôn Yểu ôm Hoàn Tử ngồi xuống ghế, cười nói với Tiểu Lộ: "Nhổ không xong hôm nay ngươi cứ đi ngủ cùng ổ gà con vừa mới nở đó đi!"
Biết chủ tử nói đùa, Tiểu Lộ còn nghiêm chỉnh hành lễ tạ ơn: "Nô tài tuân lệnh!"
Nói rồi, Tiểu Lộ càng hăng hái làm việc, khiến Ôn Yểu cười không ngớt.
Hôm nay thời tiết tốt bất ngờ, trời cao mây rộng, ngẩng đầu là có thể thấy rừng tùng ngoài cung, phản chiếu bầu trời xanh cao vời vợi, khiến người ta tâm hồn sảng khoái.
Ôn Yểu vừa tách củ lạc tươi ăn, vừa nói cười với cung nhân.
Gà mẹ dẫn gà con vừa nở ra ngoài kiếm ăn, Hoàn Tử nhảy lên nhảy xuống, lúc thì chui vào lòng Ôn Yểu, lúc thì đuổi theo gà con, Ôn Yểu nhìn những thứ nhỏ bé lông xù này, lòng tan chảy, cười không ngừng.
Một lúc, Tùng Thúy Cung tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
So với bên này, Thừa Càn Cung lại lạnh lẽo hơn nhiều.
Hay nói đúng hơn là, u ám.
Vốn dĩ trên đường từ Tùng Thúy Cung trở về, cảm xúc Dung Tiễn đã bình ổn lại nhiều, kết quả vừa về đến Thừa Càn Cung, liền nghe thấy mật báo do Trần Điển đưa đến, nói triều thần có nhiều bất mãn đối với Ôn Tài nhân.
Hôm qua Tề Vương và Tần Thái Phó quỳ mãi không dậy ở Ngự Thư Phòng, Ôn tài nhân thân là phi tần, không khuyên can Hoàng thượng coi trọng chính sự, ngược lại còn mượn cớ 'bệnh' cố giữ Hoàng thượng lại, hoàn toàn bỏ mặc triều thần vẫn còn quỳ bên ngoài Ngự Thư Phòng.
Đặc biệt là Tần Thái Phó, lão thần 3 triều rồi, tuổi đã cao, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì làm sao?
Chuyện đó thì thôi đi, hậu phi vì tranh sủng có đủ thủ đoạn, nhưng Ôn Tài nhân lại đề nghị Hoàng thượng ban chăn cho Tề Vương cùng Tần Thái Phó, Lý Thượng Thư, quỳ một chiếc, đắp một chiếc, nói là họ đã muốn quỳ, thì cứ quỳ đi, đêm khuya sương xuống nặng, để tránh quỳ đến mức sinh bệnh, thì thưởng cho hai chiếc chăn.
Tề Vương và Tần Thái Phó không chấp nhận, Ngự Lâm Quân lại cưỡng ép buộc lên người họ, đây là nỗi sỉ nhục lớn đến nhường nào.
Điều quá đáng nhất là, còn liên tục đưa trà nóng bánh ngọt, giữa trưa còn gửi cơm.
Tức đến mức Tần Thái Phó mắt trợn trừng, cuối cùng vẫn là Tề Vương sợ Tần Thái Phó xảy ra chuyện không hay, đưa Tần Thái Phó về phủ.
Đêm đó coi như quỳ vô ích.
Quỳ vô ích thì quỳ vô ích đi, trước đây Hoàng thượng cũng luôn cố chấp, chuyện đã quyết thì ai cũng khó thay đổi, nhưng lần này lại nghe theo lời gièm pha của một nữ tử ngoại tộc, đối đãi với Thân Vương Đại Lương như vậy, đối đãi với lão thần như vậy, căn bản là ỷ sủng mà kiêu, mưu đồ can thiệp chính sự!
Dung Tiễn đọc xong mật báo, cảm thấy những triều thần này đầu óc có vấn đề.
Nghe theo lời gièm pha?
Đây là đang quanh co mắng hắn là hôn quân sao?
Hừ!
Từng người từng người một, trên chính sự không có thành tựu gì tốt, khả năng thêu dệt thị phi thì tuyệt đỉnh.
Thấy sắc mặt Hoàng thượng không tốt, An Thuận vội rót cho hắn một chén trà, cũng không dám khuyên, chỉ lặng lẽ canh giữ bên cạnh, nhưng trong lòng lại không hề rảnh rỗi, không trách Hoàng thượng tức giận, ngay cả hắn ta nghe xong cũng tức giận, Ôn Tài nhân chu đáo hiền thục biết bao, cả cung chỉ có Ôn Tài nhân có thể hạ hỏa cho Hoàng thượng, những vị đại nhân này thiên vị quá rồi, theo hắn thấy chính là bị Hoàng thượng đánh trả một nước cờ như vậy, mất mặt, lại không dám trả thù Hoàng thượng, liền chĩa mũi nhọn vào Ôn Tài nhân.
Nghe tiếng lẩm bẩm của An Thuận, Dung Tiễn hiếm khi đồng tình một lần.
Chính là một đám chính sự thì không lo làm tốt, chỉ thích gây chuyện!
Chính vụ đều xử lý xong hết rồi sao? Suốt ngày nhìn chằm chằm hậu cung của hắn!
Hắn sủng ai hay không sủng ai, còn cần họ gật đầu sao?
An Thuận lẩm bẩm xong lại thở dài một hơi trong lòng, những vị đại nhân này cũng không nhìn xem Ôn Tài nhân hiền lương thục đức đến mức nào, vì thúc giục Hoàng thượng chuyên cần chính sự, còn không giữ Hoàng thượng lại, trực tiếp đuổi Hoàng thượng về xử lý chính sự, thế mà cũng có thể bị gán cho tội tiến dâng lời gièm pha, ỷ sủng mà kiêu?
Mày Dung Tiễn từ từ nhíu lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm An Thuận đang đứng im như cái cột.
An Thuận vẫn cúi đầu tiếp tục bênh vực Ôn Tài nhân, cả cung, cũng chỉ có một Ôn Tài nhân là được lòng Hoàng thượng nhất, Ôn Tài nhân xưa nay cẩn trọng cẩn thận, nếu hù Ôn Tài nhân sợ, sau này không gần gũi với Hoàng thượng nữa, thì Hoàng thượng lại nổi nóng, ai khuyên? Hoàng thượng không ăn cơm nữa, ai khuyên? Khó khăn lắm mới có một người tâm lý, sao lại không thương xót Thánh thượng chứ?
Mặt Dung Tiễn lúc đen lúc xanh.
Lúc hắn sắp đá An Thuận ra ngoài, hương trà nồng đậm bay đến chóp mũi, hắn nhíu mày một cái, cúi đầu nhìn: "Trà mạch nha ở đâu ra?"
An Thuận vội thu lại tâm trí, đáp: "Sáng nay, Ôn chủ tử lấy cho nô tài, nói là thấy Hoàng thượng thích uống, bảo nô tài mang về cho Hoàng thượng uống..."
Nói rồi, hắn còn cười thêm một câu: "Ôn chủ tử vẫn rất chu đáo thương Hoàng thượng."
Dung Tiễn: "..." Khóe miệng hắn giật một cái, cơn giận trong mắt cũng tiêu tan không ít.
Nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của Hoàng thượng, An Thuận vội lại nói: "Ôn chủ tử còn bảo nô tài mang bánh củ cải về nữa."
Dung Tiễn hừ nhẹ một tiếng: "Cũng coi như nàng có tâm."
An Thuận cười hề hề đáp lời: "Đó là chuyện đương nhiên." Thực ra đều là ta mặt dày xin, Ôn chủ tử chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá cẩn trọng thôi.
Dung Tiễn: "..............."
Lời tác giả:
Dung Tiễn: Trời se lạnh rồi, giết An Thuận tế trời đi (σ`д′)σ
An Thuận: ...............?
(Bản chuyển ngữ làm chưa có sự đồng ý của tác giả gốc, chỉ phục vụ mục đích cá nhân, vui lòng không mang đi nơi khác ngoài Wattpad/TYT của Suro5623)
Chương 45
An Thuận mang theo tâm tư đắc ý, khiến Dung Tiễn lập tức cảm thấy lồng ngực bị nghẹn lại.
An Thuận vẫn chưa nhận ra, còn tưởng Hoàng thượng tâm trạng vẫn đang rất tốt, trong lòng hắn đang vô cùng đắc ý, quả nhiên hắn hiểu tâm tư Hoàng thượng nhất, xem Hoàng thượng lúc này vui vẻ biết bao.
Dung Tiễn: "..." Ngươi con mắt nào thấy trẫm vui vẻ?
An Thuận lại thở dài một tiếng, chỉ mong những vị đại nhân này đừng hù dọa Ôn Tài nhân, nếu không sau này Ôn Tài nhân thật sự đóng cửa cung lại, không gặp ai nữa, hoặc bị hù ra chuyện gì không hay, thì phải làm sao? Hoàng thượng nổi giận, không ai có thể khuyên can, chẳng phải hắn cũng phải tai họa theo sao?
Những lời lầm bầm phía sau của An Thuận, Dung Tiễn vì tức giận nên không nghe lọt tai, nhưng tiếng thở dài phía trước, hắn lại nghe rõ.
Cái đồ ngốc nghếch kia gan chỉ nhỏ bằng đầu kim, đối với hắn lại luôn cẩn thận từng li từng tí, nói không chừng thật sự sẽ bị hù sợ.
Món ăn ban thưởng cũng không dám ăn, phái Thái y đến cung nàng kiểm tra một chút, nàng cũng có thể coi là hắn nghi ngờ nàng, xót nàng đi lại bất tiện, ôm nàng về cung, cũng có thể bị nàng coi là muốn lập mục tiêu, nếu để nàng biết triều thần nói nàng như vậy, chẳng phải sẽ rụt đầu lại như con rùa, không bao giờ ra nữa sao?
Vừa nghĩ đến khả năng này, tâm trạng Dung Tiễn liền đặc biệt bực bội.
Hai ngày nay khó khăn lắm mới khiến đồ ngốc nghếch thân cận với hắn hơn một chút, những triều thần này lại không yên ổn mà đến gây chuyện?
Hừ!
Dung Tiễn hừ một tiếng nặng nề.
An Thuận đang cười híp mắt tự cho là mình đã làm một việc vô cùng đúng đắn, nghe thấy tiếng hừ bao bọc sự tức giận này, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, chuyện, chuyện gì thế?
"An Thuận!"
Dung Tiễn lạnh mặt giận dữ quát một tiếng, chân An Thuận mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống: "Nô tài có mặt." Sao đột nhiên nổi cơn thịnh nộ lớn như vậy?
"Ngươi đi Thái Y Viện, bảo Thái y đang trực hôm nay đến Tề Vương phủ, Tần Thái Phó phủ và chỗ Lý Duy Đức, bắt mạch bình an cho họ."
An Thuận trong lòng có chút kinh ngạc, không hiểu ý Hoàng thượng là gì, nhưng vẫn cung kính đáp: "Nô tài tuân chỉ."
Hắn còn chưa đứng dậy đã nghe Hoàng thượng lại nói: "Cứ nói là Ôn Tài nhân thỉnh chỉ, thương xót trọng thần, bất kể cơ thể có trở ngại hay không, đều lưu lại phương thuốc điều dưỡng, mọi loại thuốc đều lấy từ Thái Y Viện!"
An Thuận ngây người một chút, vội lại nói: "Dạ, nô tài tuân chỉ, Hoàng thượng yên tâm, nô tài nhất định làm chuyện này thỏa đáng!"
Từ điện đi ra, An Thuận mới thở ra hơi kinh ngạc đó.
Hành động này của Hoàng thượng, căn bản là đang mở đường cho Ôn chủ tử a!
Chuyện này không hề nhỏ, hắn cũng không dám chậm trễ, dặn dò Tiểu Đông Tử một tiếng, bảo hắn ta hầu hạ cho tốt, liền đích thân đi Thái Y Viện.
Hắn vừa chạy lúp xúp về phía Thái Y Viện, vừa toe toét cười.
Cứ nói hắn hiểu tâm tư Hoàng thượng nhất đi, quả nhiên ngay từ đầu hắn đã đặt cược đúng rồi, chỉ là Ôn Tài nhân quả thật quá cẩn trọng một chút, sau này hắn vẫn phải tìm thêm cơ hội nói với Ôn Tài nhân mới được, phải tận dụng lúc Hoàng thượng đang đặt tâm tư lên người mình, sớm hoài long tự để củng cố địa vị là quan trọng nhất a! Cũng để triều thần đừng luôn lấy chuyện này chọc Hoàng thượng tức giận nữa...
An Thuận làm chuyện này vô cùng phô trương, chưa đầy một canh giờ, tiền triều hậu cung đều biết, Ôn Tài nhân thương xót trọng thần, thỉnh chỉ Hoàng thượng, phái Thái y đi bắt mạch cho Tề Vương, Tần Thái Phó và Lý Thượng Thư, còn lưu lại không ít thuốc bổ.
Hành động này thành công khiến tiền triều hậu cung nổ tung.
Hoàng thượng khi nào đã từng nghe theo đề nghị của phi tần nào?
Ôn Tài nhân hôm qua mới gây ra chuyện đó, bây giờ lại muốn làm gì?
Can chính còn chưa thỏa mãn, còn muốn mê hoặc thánh tâm?
Quả nhiên nữ tử ngoại tộc, âm mưu khó lường!
Một Tài nhân nhỏ bé, lại dám nói những lời thương xót trọng thần như vậy?
Bây giờ không chỉ hậu cung, tiền triều cũng đều tập trung ánh mắt vào Ôn Tài nhân, vì hành vi của Hoàng thượng 2 ngày nay thật sự quá khó hiểu, và mọi chuyện đều chỉ vào Tùng Thúy Cung, thêm vào đó nàng lại chỉ là một Tài nhân, lại còn xuất thân Sa Lợi, triều thần khó tránh khỏi cảnh giác, phản ứng đầu tiên là nữ tử ngoại tộc này mê hoặc thánh tâm muốn gây họa triều chính!
Ôn Yểu đang vừa ăn củ lạc, vừa xem cung nhân quây quần hái củ lạc, nghe tin này, cả người ngây dại.
Dung Tiễn hắn lại muốn làm gì?
Còn chê nàng chưa đủ nổi bật, cứ phải xác nhận thân phận yêu phi của nàng sao?
Nàng đã nói rồi, hắn là một người không vào hậu cung, sao đột nhiên đến Tùng Thúy Cung thường xuyên như vậy, làm ầm ĩ nửa ngày, hóa ra đợi nàng ở đây!
Nàng hết lòng hết sức hầu hạ, mọi chuyện đều đặt hắn lên hàng đầu, còn thương hắn bận rộn chính sự nghỉ ngơi không tốt, dỗ dành khuyên nhủ hắn đi ngủ bù, kết quả hắn lại đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió như vậy sao?
Ôn Yểu đột nhiên cảm thấy đặc biệt uất ức, nàng ném củ lạc trong tay đi, đứng dậy khập khiễng đi về tẩm điện.
Cung nhân Tùng Thúy Cung đang vui mừng khôn xiết đây, còn chưa kịp chúc mừng chủ tử, đã thấy chủ tử không nói một lời đứng dậy đi rồi, mọi người nhìn nhau, đều không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nam Xảo rốt cuộc là hiểu tâm tư chủ tử nhà mình, vội nhỏ giọng nói với mọi người: "Chủ tử chắc là quá vui, nhất thời chưa phản ứng kịp, ta qua xem sao, các ngươi mau hái đi, chủ tử tối muốn ăn củ lạc luộc nước muối, các ngươi nhanh nhẹn lên đó."
Mọi người nghe vậy, thấy Nam Xảo nói có lý, vội vàng hớn hở gật đầu đồng ý.
Nam Xảo theo Ôn Yểu, đỡ nàng vào điện.
Vừa vào điện, nàng ấy liền hạ giọng: "Chủ tử, có chỗ nào không ổn sao?"
Mặt Ôn Yểu trắng bệch: "Chỗ không ổn thì nhiều vô kể, ta là thân phận gì? Dựa vào đâu mà thỉnh chỉ đi phân phát Thái y cho triều thần? Tiền triều làm sao dung thứ cho một Tài nhân nhỏ bé như ta xen vào? Hoàng thượng xưa nay độc đoán, quan lại bây giờ chẳng phải sẽ coi ta là yêu phi mê hoặc quân vương sao? Chuyện quan trọng nhất là, ta chưa từng thỉnh chỉ này, Hoàng thượng mượn danh ta, muốn làm gì?"
Nam Xảo cũng lờ mờ cảm thấy có chút không ổn, nghe chủ tử nói vậy, lập tức hiểu ra, thần sắc nàng ấy cũng trở nên nặng nề.
Cắn môi suy nghĩ một lát, Nam Xảo lại nói: "Chuyện này ngoài chủ tử và Hoàng thượng, người khác không biết chủ tử chưa từng thỉnh chỉ, có lẽ Hoàng thượng chỉ muốn giúp chủ tử lập uy thôi?"
Lập uy?
Nàng là một Tài nhân nhỏ bé, cần lập uy gì?
Đây chẳng phải rõ ràng là nói với mọi người, nàng dã tâm bừng bừng sao? Vốn dĩ thân phận nàng đã rất nhạy cảm rồi, đây chẳng phải là tự mình trở thành cái gai trong mắt mọi người?
Nhưng Ôn Yểu lại thật sự không thể hiểu ý hành động này của Dung Tiễn rốt cuộc là gì.
Nàng vốn dĩ là một nhân vật không đáng kể, thật sự thấy nàng không vừa mắt, chém đi chẳng phải tốt hơn sao? Hà cớ gì phải tốn công tốn sức lớn như vậy với nàng?
Hay là Dung Tiễn muốn mượn xuất thân của nàng, làm chuyện gì đó?
Nhưng cũng không đúng a, theo miêu tả trong sách, Dung Tiễn không coi Sa Lợi là gì, xuất thân của nàng, cũng không đáng để hắn động tâm tư đi?
Thấy chủ tử vẻ mặt bối rối lại vô cùng lo lắng bất an, Nam Xảo nghĩ một chút, lại nói: "Chủ tử, nếu Hoàng thượng có ý nâng đỡ chủ tử thì sao?"
Ôn Yểu đang bất bình mắng Dung Tiễn rốt cuộc muốn làm gì, tại sao không cho nàng một cú dứt điểm, chợt ngây người ngay lập tức: "Hả?"
Nam Xảo nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Nếu Hoàng thượng thích chủ tử, có ý nâng cao danh tiếng của chủ tử thì sao?"
Ôn Yểu: "..............."
Chiếc gối giải tỏa cơn giận trong tay rơi xuống đất, nàng vẻ mặt kinh hoàng nhìn Nam Xảo, và người phía sau Nam Xảo—Dung Tiễn.
Lời tác giả:
Ôn Yểu: Kể một chuyện ma, Dung Tiễn thích ta. Σ(⊙▽⊙"a
Dung Tiễn: Sao, trẫm không xứng sao? (σ`д′)σ
Cá chép đỏ: Khinh!
Thêm chương!!!! Moa moa, ngày mai chín giờ gặp lại nha (#^.^#)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro