Chương 21: Nổi Buồn của Trương Vô Kỵ
Thời điểm tháo băng, biểu hiện của Ân Dã Vương so với Ân Ly còn khẩn trương hơn. Càng không ngừng đi tới đi lui ở trước mặt ta, làm ta hoa cả mắt. Rốt cục đợi cho ta tháo hết băng ra thì lại lập tức an tĩnh, mắt mở cùng cái chuông đồng giống nhau. Thấy mặt Ân Ly không có để lại dấu hiệu gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
Ân Dã Vương hình như muốn bù đắp tất cả những yêu thương đã thiếu Ân Ly trong mấy năm qua. Lúc vô ý biết được Ân Ly thích Trương Vô Kỵ, bèn vỗ vai nói. "Tiểu tử Vô Kỵ đó, dám không cưới ngươi, phụ thân nhất định không buông tha hắn."
Thấy Ân Dã Vương nói như điều đó đã định rồi, Mạc Thanh Cốc bất mãn. "Người họ Ân các ngươi, tại sao thích ép buộc người khác như vậy? Ngươi đã hỏi qua ý Vô Kỵ chưa?" Hắn vốn không có cảm tình gì đối với Ân gia, nay, thấy Ân Dã Vương bá đạo như thế, căn bản không hỏi đương sự liền định đem việc hôn nhân định ra, lửa giận liền bốc cao.
"Như thế nào? Chẳng lẽ hắn còn dám không phụ trách?" Lông mày Ân Dã Vương nhíu lại. "Nếu Trương Vô Kỵ là một người đàn ông phụ lòng người khác, xem ta không đánh gãy chân chó của hắn, dám khi dễ nữ nhi của ta, hừ!" Càng nói càng tức giận, bỗng đứng lên. "Không được, ta phải đi bắt tiểu tử đó tới." Nói xong, liền đi ra ngoài. Đi vài bước, nghĩ nghĩ lại lộn trở lại. "Ly nhi, con đi cùng phụ thân đi".
Nhìn hai cha con đi ra cửa, ta vội hỏi, "Các ngươi thật sự muốn đi à?"
Mặt Ân Dã Vương trầm xuống. "Lâm cô nương, ta niệm tình ngươi là ân nhân cứu mạng cha con chúng ta, nhưng chuyện này, ngươi đừng nhúng tay vào."
Ta vội hỏi. "Không phải ta muốn ngăn cản các ngươi, chính là, các ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi sao?" Ta nhìn hướng Ân Ly đang trầm mặc không nói lời nào.
"Có gì phải suy nghĩ nữa, nữ nhi của ta coi trọng hắn, đó là phúc khí của tiểu tử đó." Ân Dã Vương nói thản nhiên.
*******************
Năm ngày sau, chúng ta đã đến đỉnh Quang Minh.
Ân Dã Vương vừa thấy được Trương Vô Kỵ liền thương lượng chuyện hôn lễ, cùng với Bạch Mi Ưng Vương, Dương Tiêu và một đám trưởng lão minh giáo. Cháu ngoại của mình cùng cháu gái thân càng thêm thân, Bạch Mi Ưng Vương đương nhiên là đồng ý100 lần.
Trương Vô Kỵ ngồi ở trong đại sảnh, hôm nay, hắn không phải là giáo chủ Minh giáo, mà là một tiểu bối trước mặt các trưởng bối. Hắn ngồi im, có chút vô tình nhìn Ân Ly ngồi ở bên cạnh của hắn, thường thường ngượng ngùng liếc mắt nhìn Trương Vô Kỵ.
"Vô Kỵ ca, ngươi không muốn cưới ta sao?" Lời nói của Ân Ly, lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người. Mới vừa rồi đại sảnh còn tranh cãi ầm ĩ, lập tức trở nên yên tĩnh dị thường.
Thấy ánh mắt tất cả mọi người nhìn mình, Trương Vô Kỵ có chút không được tự nhiên, cười khan vài tiếng. "Không, không phải". Nghe hắn nói như thế, Ân Ly nhất thời vui vẻ ra mặt, những người khác cũng đều nhẹ nhàng thở ra. Ta chú ý tới Mạc Thanh Cốc bên cạnh, hắn thở dài rất nhỏ.
Tất cả mọi người đều nói đây là chuyện lớn của giang hồ, rất nhanh, đề tài liền chuyển đến việc chuẩn bị cho hôn lễ. Ta thừa dịp mọi người không chú ý, chậm rãi lui ra. Ở cửa, đụng phải Triệu Mẫn đang đứng. Nhìn thấy ta, nàng sửng sốt, vội quay đầu, đem nước mắt lau đi, bày ra bộ dạng tươi cười còn khó coi hơn so với khóc, xoay người tiêu sái rời đi.
Thời điểm ta thất thần, nghe được giọng nói của Mạc Thanh Cốc. "Làm sao vậy?"
Ta cười cười, lắc đầu. "Vừa rồi nhìn thấy Triệu Mẫn." Mạc Thanh Cốc lặng im kéo tay của ta qua, yên tĩnh đi trên hành lang, quanh quẩn chúng ta chỉ là tiếng bước chân. Giờ khắc này, ta cảm thấy hạnh phúc. Ta dùng sức nắm chặt, mười ngón đan xen, hóa ra hạnh phúc đúng là đơn giản như thế.
*******************
Giữa trưa, mặt trời như là một cái hỏa lò, tản ra vô tận nhiệt độ của nàng. Buổi sáng lá cây còn xanh tươi, nay đều héo úa khô cằn.
Ta ngồi ở dưới một cây đại thụ, tay dùng sức quạt.
Cách đó không xa, ánh nắng mặt trời hết sức chói chang, ta ngẩng đầu nhìn trời, thân cây cao cao, ánh nắng xen qua tầng tầng lớp lớp lá dày, có từng đợt từng đợt ánh sáng theo khe hở chiếu xuống, trên mặt đất hiện ra một khung cảnh thiên nhiên rực rỡ như tranh vẽ.
Ta không tự chủ đưa lưng lui về chỗ có bóng râm, thân mình hoàn toàn dán vào gốc cây. Tiếng ve kêu giông như một khúc nhạc ru ngủ, ta cảm giác mí mắt bắt đầu nhíu lại, ý thức chậm rãi mơ hồ.
Đang ở trong cảm giác mông lung, đột nhiên nghe được một loạt âm thanh bén nhọn truyền đến. "Ta không cho ngươi đáp ứng".
Ta giương mắt nhìn lại, là Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ, bọn họ đang đứng ở dưới ánh mặt trời cực nóng tranh chấp. Có thể là cảm thấy cái nhìn chăm chú của ta, Trương Vô Kỵ quay đầu hướng chỗ này của ta nhìn thoáng qua, dừng một chút, bỏ tay Triệu Mẫn ra. "Ngươi đừng náo loạn."
Triệu Mẫn chua xót co giật khóe miệng, túm Trương Vô Kỵ lại, đi tới hướng chỗ ta ngồi. Ta đứng lên, không biết là nên tránh ra, hay là nên tiếp tục giả vờ ngủ.
Triệu Mẫn lôi kéo Trương Vô Kỵ đến dưới bóng cây, ta nghi ngờ nhìn bọn họ.
"Ta muốn ngươi trước mặt Lâm cô nương, nói ngươi chỉ yêu một mình ta, cũng chỉ thành thân với một mình ta."
Ta ngạc nhiên, chuyện này là như thế nào?
Mặt Trương Vô Kỵ đỏ bừng lên, ánh mắt lóe ra không dám nhìn ta, trầm giọng nói. "Mẫn Mẫn, đừng làm rộn."
"Ta náo loạn? Ha ha, ta náo loạn?" Triệu Mẫn cười to, cười đến nước mắt đều chảy ra. Ngược lại hung tợn nói. "Lần trước cùng Chu Chỉ Nhược, lần này cùng Ân Ly, Trương Vô Kỵ, ngươi có biết lòng ta có bao nhiêu đau đớn."
Trương Vô Kỵ thống khổ ôm Triệu Mẫn. "Mẫn Mẫn, thực xin lỗi thực xin lỗi" Ta nghĩ ta cũng nên thừa dịp bọn họ không chú ý mà rời đi.
"Ta không thể để cho cậu, ngoại công thương tâm, ta không thể" Trương Vô Kỵ lầm bầm nói.
Một tay Triệu Mẫn đẩy Trương Vô Kỵ ra. "Vậy ngươi liền lựa chọn để cho ta thương tâm, phải không?"
Trương Vô Kỵ nhìn Triệu Mẫn, không có trả lời.
"Được, ta đã biết, ngươi đi đi" Triệu Mẫn không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.
"Mẫn Mẫn" Trương Vô Kỵ muốn nói lại thôi, nhìn Triệu Mẫn đưa lưng về phía của hắn, lại nhìn ta đang đứng một bên.
Thấy Triệu Mẫn không nói gì, bỗng nhiên bực bội, xoay người rời đi.
Mãi đến lúc rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng Trương Vô Kỵ nữa, Triệu Mẫn mới xoay người, trên mặt của nàng đã tràn đầy nước mắt. Nhìn thấy ta cố gắng giật nhẹ khóe miệng. "Đi uống rượu với ta".
*******************
"Đừng uống nữa" Ta muốn túm lấy vò rượu trên tay nàng, lại bị tránh thoát.
"Đừng cản ta, ta muốn uống say một lần, thật muốn say một lần" Nàng vung vò rượu, trực tiếp đổ xuống miệng. Cũng may, chúng ta mướn một căn phòng riêng, bằng không, chắc sẽ hù đến những người ở bên cạnh.
"Vì sao không say được, vì sao?" Triệu Mẫn chán nản đem những vò rượu vứt trên mặt đất, ồn ào tới múc tiểu nhị cũng vội vàng chạy vào hỏi có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không.
"Tiểu nhị, đem rượu lên đây" Triệu Mẫn vỗ bàn kêu to. Tiểu nhị sợ tới mức đầu co rụt lại, nhanh chân chạy đi.
"Ta đường đường là quận chúa, vì hắn, vì hắn" Triệu Mẫn lung la lung lay đứng lên. "Ta phản bội cha ta, phản bội triều đình, phản bội dân tộc của ta, nhưng hắn, hắn. . . . . ." Triệu Mẫn đặt mông ngồi ở trên ghế, cả người nhìn như vô lực, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nàng ôm mặt, đau khổ khóc lên.
Ta không biết an ủi như thế nào, đứng lên, vỗ vỗ vai của nàng, lại bị nàng ôm cổ, nàng nằm ở trong lòng ta khóc giống như một đứa bé. Ta có thể hiểu được nàng, yêu một người nàng đã bất chấp tất cả, nhưng mà người trong lòng tổ chức hôn lễ cùng người khác dù có kiên cường thế nào cũng sẽ bị đánh bại.
Đều là nữ nhân, ta thực đồng tình với nàng, vì nàng tiếc hận. Nhưng mà ta là một người ngoài, ta cũng không thể nói cái gì. Nhớ rõ, ở trên đường thì ta tìm cớ hỏi rõ tình cảm của Ân Ly dành cho Trương Vô Kỵ tới mức nào, nhưng so với tưởng tượng của ta còn sâu hơn. Nàng là một người từ nhỏ đã chịu khổ, Trương Vô Kỵ là người mang lại cảm giác ấm áp duy nhất cho nàng, cho nên nàng liều mạng cũng muốn nắm bắt hắn cho được. Mặc dù nàng biết người Trương Vô Kỵ yêu nhất không phải là nàng, mặc dù nàng biết, hiện tại Trương Vô Kỵ sớm đã không còn là A Ngưu năm đó, nàng vẫn không thể buông tay.
Nàng nói, nếu Trương Vô Kỵ đối với nàng không có một chút cảm tình, nàng sẽ buông tay, sẽ nhận mệnh. Nhưng mà, người nào cũng biết, tình cảm Trương Vô Kỵ tràn lan, đối với ai cũng có, chỉ sợ ngay cả Trương Vô Kỵ cũng không rõ, rốt cuộc yêu ai nhiều hơn một chút.
Ở thời điểm ta hết đường xoay xở, Trương Vô Kỵ cùng Mạc Thanh Cốc tìm tới, hắn nói cám ơn ta, liền mang Triệu Mẫn đã say không biết gì đi.
Buổi chiều ở cái trấn nhỏ này, cực kỳ náo nhiệt, Mạc Thanh Cốc gắt gao lôi ta, vẫn bị một đám người chen lấn tách ra. Cách đám người, ta nhìn thấy hắn lo lắng nhìn xung quanh, tìm kiếm khắp nơi. Vừa nhìn thấy ta thì nhẹ nhàng thở ra, vội nhảy qua đến nắm chặt tay ta.
Định thần, ta mới phát hiện, vẻ mặt những người này đều là lo lắng, có một số ngay cả hành trang cũng không cần, chạy chối chết. Tiểu thương hai bên đường, toàn bộ cũng đều lập tức chạy, cái ngã tư lớn, nay chỉ còn lại có một mảnh hỗn độn, cùng với một đám người liều mạng chạy.
"Đây là làm sao vậy?" Ta hỏi.
"Nghe nói là quân Nguyên đến đây." Mạc Thanh Cốc ôm ta càng chặt hơn.
"Nơi này không phải là địa bàn của Minh giáo sao? Tại sao còn có quân Nguyên tác loạn?" Lời còn chưa dứt, chỉ thấy nhiều đội quân Nguyên cuồn cuộn đi đến, hung thần ác sát, giống như quỷ tiến vào thị trấn.
Mạc Thanh Cốc ôm ta, nhún người, nhảy lên một tầng lầu.
Từ trong cửa sổ nhìn ra, quân Nguyên đi đến đâu chỗ đó liền biến thành mảnh phế tích. Một ông lão bởi vì đi đứng không tiện, không kịp trốn, bị một người của quân Nguyên bắt lấy. Ông lão chưa kịp thấy rõ đã bị chém một đao liền như khúc cây bị chặt đứt ngã xuống trên vũng máu. Cùng lúc đó, một tên quân Nguyên khác bắt được một đứa trẻ đang trốn, mắt thấy đao sắp đâm vào trong ngực đứa nhỏ, ta không đành lòng nhắm mắt lại, nghe được một trận tiếng đánh nhau, mở mắt ra thì thấy được Mạc Thanh Cốc tay ôm đứa bé kia, đang đánh nhau cùng quân Nguyên. Mà những quân Nguyên đang chạy đi, cũng đều trở về, gia nhập chiến đoàn.
Thời điểm ta lo lắng thì thấy một nữ tử áo vàng gia nhập vào cuộc chiến. Nàng khua một thanh trường kiếm lên, vài cái đã đánh lui quân Nguyên, cùng Mạc Thanh Cốc đưa lưng về nhau. Mạc Thanh Cốc hình như biết nàng, cười cười với nàng, hai người đồng thời ra tay, nhất lam nhất vàng, hai bóng dáng, phối hợp không chê vào đâu được. Chỉ chốc lát sau, quân Nguyên bị hạ một mảng lớn, những tên quân Nguyên khác thấy tình thế không ổn, liền chạy thoát thân.
*********************
"Vị này là?" Nữ tử áo vàng mỉm cười nhìn ta.
Nàng rất đẹp, bộ dạng ước chừng 20 tuổi, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, cười rộ lên hai cái má lúm đồng tiền thật sâu. Ánh mắt không lớn, cũng rất quyến rũ, lưu chuyển mang theo cảm giác mềm mại.
"Vị hôn thê của tại hạ" Mặt Mạc Thanh Cốc đỏ hồng, ánh mắt không dám nhìn ta. "Tiểu Cửu, vị này là Dương cô nương."
Ánh mắt Dương Tiểu Yến tối sầm, nhìn về phía ta đầy địch ý. Sóng mắt nàng lưu chuyển, ôn nhu nói, "Hạnh ngộ" Ánh mắt của nàng vẻn vẹn dừng lại ở trên người của ta một giây, liền lại chuyển đến trên người Mạc Thanh Cốc.
"Dương cô nương, làm sao có thể tới nơi này?" Mạc Thanh Cốc hỏi.
Dương Tiểu Yên đột nhiên cười. "Ta là vì chuyện Cái Bang mà đến."
"Cái Bang? Cái Bang đã xảy ra chuyện?" Mạc Thanh Cốc vội hỏi.
Dương Tiểu Yến nói. "Nơi này không phải nơi nói chuyện, Mạc thất hiệp, có thể cho ta hân hạnh được mời ngươi tới tệ xá không?" Nói xong, ánh mắt như có như không liếc mắt nhìn ta một cái.
Mạc Thanh Cốc sang sảng cười nói. "Đương nhiên, Mạc mỗ vì Dương cô nương đón gió tẩy trần." Bọn họ có việc muốn nói, ta cũng biết là nên thức thời thối lui, nhưng mà ta không nghĩ, nữ nhân này để cho ta có một loại cảm giác nguy cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro