Chương 33: Ân Ly cùng Chu Chỉ Nhược
Lúc trở về, Ân Ly ngồi ở trong phòng chờ ta. Nhìn thấy nàng thì ta hơi có chút kinh ngạc, ánh mắt không tự chủ quét về phía chân của nàng. "Chân của ngươi. . . . . ." Ân Ly hình như sáng sủa lên rất nhiều, lập tức đứng lên, còn làm mẫu đi vòng vo vài vòng, vui vẻ nói với ta."Cửu tỷ tỷ, ta có thể đi được rồi, ta có thể đi đường."
"Thật sự?" "Dạ" Ta cười gõ lên đầu nàng. "Đừng nhảy nữa, mau ngồi xuống, ta kiểm tra cho ngươi một chút." Phân phó nàng ngồi xuống, giúp nàng cẩn thận kiểm tra qua một lần. Chân của nàng đã không khác biệt lắm so với bình thường, đi lại bình thường đã hoàn toàn không thành vấn đề, muốn luyện võ thì còn phải chăm sóc nửa đến một năm nữa thì sẽ không vấn đề gì."Được rồi, không có gì đáng ngại, đại khái chăm sóc vết thương thêm nửa năm đến một năm nữa thì có thể giống như trước kia rồi." Ân Ly hưng phấn mà gật đầu. "Chu tỷ tỷ cũng nói như vậy."
"Chu tỷ tỷ?" Ta nhất thời không phản ứng kịp, Ân Ly giải thích nói. "Chính là Chu Chỉ Nhược" Ta vốn muốn hỏi, Chu Chỉ Nhược đối với nàng có tốt không, nhưng bây giờ xem ra là ta lo lắng quá rồi. Tuy rằng Chu Chỉ Nhược kéo nàng gia nhập Nga Mi là có mục đích khác, nhưng. . . . . . Đang nghĩ tới, Chu Chỉ Nhược cũng tới, ta vừa vặn quay mặt về phía cửa, xa xa liền thấy Chu Chỉ Nhược đang một mình đi tới.
"Lâm sư tỷ, không mời ta vào ngồi một chút sao?" Thấy ta vẫn còn ngẩn ra, Chu Chỉ Nhược cười nói. Ta vội lấy lại tinh thần, cũng cười nói. "Mời". Chu Chỉ Nhược hời hợt cười, liền đi đến ghế, ngồi xuống. Bản thân ta rót một ly trà, đưa tới trong tay nàng, Chu Chỉ Nhược nói cảm ơn, tiếp nhận. Tinh tế nhấp một miếng, lạnh nhạt nói. "Lâm sư tỷ, mấy ngày không thấy, vẫn khỏe chứ?" Ta gật đầu, cười đáp. "Ừ, vẫn tốt, còn ngươi?" Chu Chỉ Nhược không chút để ý thổi thổi ly nước trà, động tác này của nàng, làm cho ta nghĩ tới sư phó. Chẳng bao lâu, mà nàng với sư phó giống nhau rồi sao? Lúc này nàng mới mở miệng đáp. "Rất tốt".
"Lâm sư tỷ, còn nhớ lời lần trước ta nói không?" Trong lòng ta hạ xuống, không biết rõ nàng chỉ chính là một câu kia. Ân Ly bất an giật nhẹ ống tay áo Chu Chỉ Nhược, Chu Chỉ Nhược hướng nàng nhợt nhạt cười, chuyển hướng ta nói. "Ta nghĩ ngươi đã gặp Hán vương." Lòng ta cả kinh, vội hỏi. "Ngươi đừng nằm mơ, ta sẽ không giúp cho ngươi." Chu Chỉ Nhược không để bụng. "Ngươi đừng hiểu lầm, ta chưa nói qua sẽ nhờ vả ngươi." Ta không khỏi nghĩ đến lời nói vừa rồi của Thành Côn, Trần Hữu Lượng..., chẳng lẽ Chu Chỉ Nhược cũng theo chân bọn họ cùng đến sao?
Chu Chỉ Nhược bảo Ân Ly đi xuống, Ân Ly vội vàng đứng lên, canh giữ ở cửa. Chu Chỉ Nhược hạ giọng, nói. "Sư tỷ cũng biết hiện nay hơn nửa võ lâm đã rơi vào tay triều đình? Tựu như Thiếu Lâm này vậy. . . . . . Đại hội Đồ Long này, thực ra là mưu kế của Thiếu Lâm cùng triều đình. Ta vội áp chế kinh ngạc trong lòng, thân hình cứng ngắc cố nói. "Điều này có quan hệ gì với ta".
Chu Chỉ Nhược như là sớm dự đoán được phản ứng của ta. "Tại Thiếu Lâm này hình như còn có Võ Đang, ngươi hi vọng Mạc Thanh Cốc chết sao?" Một câu ngắn ngủn cũng đủ hù dọa ta rồi, ta bối rối nghiêng đầu sang chỗ khác. "Ngươi đừng phí lời nói nữa, ta sẽ không đáp ứng." Chu Chỉ Nhược đứng lên, phong khinh vân đạm nói. "Ta khuyên ngươi vẫn nên suy nghĩ cho kỹ đi." Nói xong, xoay người rời đi.
Ân Ly lo lắng nhìn ta vài lần, dậm chân, cũng vội vàng đi theo.
******************
Ngủ thẳng đến nửa đêm, ta đã tỉnh, đi về phía nhà vệ sinh, trên đường trở về nhìn thấy một bóng dáng lén lút xông vào trong phòng Mạc Thanh Cốc. Thích khách? Ta rốt cuộc bất chấp mọi thứ, kêu to vọt tới, "Có thích khách, có thích khách". Theo tiếng la của ta, toàn bộ sân lập tức huyên náo lên, Du Liên Chu, Ân Lê Đình, Dương Bất Hối vọt ra trước tiên.
Ta một cước đá văng cửa phòng Mạc Thanh Cốc ra, trong mơ hồ, trên giường Mạc Thanh Cốc hình như có hai bóng người đang dây dưa, lòng ta căng thẳng, không chút suy nghĩ liền vọt tới. Gần như là đồng thời, trong phòng sáng choang, sau khi nhìn đến tình cảnh trong phòng, bước chân của ta lập tức dừng lại. Một khắc này ta nghe thấy đầu nổ to một tiếng"Oanh", làm cho ta có chút đầu váng mắt hoa. Trên giường, Mạc Thanh Cốc đang một tay kiềm chế Dương Tiểu Yến, đem nàng gắt gao ngăn chặn. Mạc Thanh Cốc thấy rõ mặt người, kinh hãi, như bị điện giật nhảy xuống giường, chỉ vào Dương Tiểu Yến vừa tức vừa vội. "Ngươi, ngươi. . . . . ." Nói nửa ngày cũng không nói được câu gì. Ta biết ta không nên nghĩ nhiều, nhưng ta không khống chế nổi, trong đầu phát ra hình ảnh chói mắt hồi nãy một lần nữa, làm cho đầu ta đau từng hồi thật lợi hại.
Ân Lê Đình giơ hộp quẹt có chút tiến thoái lưỡng nan, hắn dừng lại một lát vẫn là đem đèn đốt lên đặt trên bàn, ánh sáng chiếu vào trong mắt Mạc Thanh Cốc chợt lóe.
Dương Tiểu Yến lơ đễnh, nâng người lên nghiêng người dựa vào mép giường, bày ra một vẻ mặt u oán, "Thanh Cốc, ngươi lại đây bế ta." Mạc Thanh Cốc sợ tới mức lại nhảy ra, tránh ra vài trượng, đầu tiên hắn lo lắng liếc mắt nhìn ta một cái, mới nhẹ nhàng thở ra, thấy những người khác đều khác thường nhìn hắn, vội nói, "Ta. . . . . . Ta nào có".
Du Liên Chu trừng mắt nhìn Mạc Thanh Cốc một cái, đi lên trước Dương Tiểu Yến chắp tay. "Xin hỏi, vị cô nương này là?" Dương Tiểu Yến nhanh nhẹn nhảy xuống giường, khôi phục lại bộ dáng trong trẻo lạnh lùng, khẽ nâng cằm, lạnh nhạt nói. "Dương Tiểu Yến". Du Liên Chu thoáng nhíu mày, giọng nói nguội lạnh vài phần. "Dương cô nương, đêm khuya tìm đến đây, không biết có chuyện gì quan trọng?" Dương Tiểu Yến cười nhẹ, cứ thế ngồi ở bên bàn. "Đương nhiên là có chuyện, bằng không, Du Nhị hiệp cho là ta ăn no rỗi việc sao?"
Dương Tiểu Yến lấy ra một phong thơ từ trong tay áo, vỗ vào trên bàn. "Này, ta là tới truyền tin cho các ngươi." Du Liên Chu cũng không có lập tức cầm lấy thư tín, nhìn chằm chằm Dương Tiểu Yến, hỏi. "Có thể cho chúng ta biết ai gởi thư này không?" Lông mày Dương Tiểu Yến hơi nhếch lên, thản nhiên liếc Du Liên Chu một cái, cười lạnh nói. "Hay là Du Nhị hiệp cho là ta hạ độc trên thư này?"
Dương Bất Hối tức sùi bọt mép, lập tức vọt tới trước mặt Dương Tiểu Yến, lớn tiếng chất vấn. "Này, ngươi có thái độ gì vậy" Ân Lê Đình nhanh tay nhanh mắt giữ chặt Dương Bất Hối. Nhìn vẻ mặt của Dương Bất Hối, Dương Tiểu Yến nhíu mày. "Ngươi chính là Dương Bất Hối?" Dương Bất Hối nghe vậy, đầu nâng cao. "Đúng vậy". Trên mặt Dương Tiểu Yến xuất hiện ý cười. "Quả nhiên là nữ nhi của Dương Tiêu."
Lúc này, Du Liên Chu cũng xem xong thư rồi, chắp tay hướng Dương Tiểu Yến, thành khẩn nói. "Vừa rồi có chút đắc tội, mong Dương cô nương có thể thứ lỗi." Dương Tiểu Yến lạnh nhạt nói. "Du Nhị hiệp khách khí." Du Liên Chu hỏi. "Không biết Vô Kỵ bọn họ. . . . . ." Dương Tiểu Yến liền cắt lời đáp. "Bọn họ đang trên đường tới đây, khả năng sẽ tới chậm một chút, ta là đi trước một bước." Du Liên Chu gật đầu, hướng Mạc Thanh Cốc ở một bên phân phó nói. "Thất đệ, đưa Dương cô nương đến phòng khách nghỉ ngơi." Mạc Thanh Cốc đáp ứng đưa Dương Tiểu Yến đi, trước khi đi, hắn vội vàng liếc mắt nhìn ta một cái.
Đầu óc của ta một mảnh hỗn loạn, ta căn bản thấy mình giống như nằm mơ, nhìn cái gì cũng không rõ ràng. Ta thậm chí không rõ mình rốt cuộc là phẫn nộ, ghen tị, hay là thương tâm. Ta chưa từng gặp qua chuyện như vậy, cho nên ta bối rối, luống cuống, thế giới của ta một mảnh yên lặng, chỉ có trái tim của ta đang đập một cách không có quy luật nào."Tiểu Cửu, ngươi cũng đến đây ngồi đi." Ta ngẩng đầu, mới phát hiện chính mình cũng không biết đi đến cửa khi nào, ta gật đầu, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Một trang giấy đột nhiên xuất hiện ở trước mắt ta, ta cả kinh ngẩng đầu, Ân Lê Đình cầm một mảnh giấy mỏng đưa đến trước mặt ta, ta nghi ngờ nhìn hắn. Không biết đây rốt cuộc là tình huống như thế nào. Du Liên Chu than nhỏ, nói. "Tiểu Cửu, nếu ngươi không khỏe thì đi nghỉ ngơi đi." Ta vội lắc đầu, cực kỳ nhanh tiếp nhận thư trong tay Ân Lê Đình, âm thầm hít vào một hơi, ổn định tâm trạng, chăm chú đọc.
Thư này là Trương Vô Kỵ viết, hắn nói hắn ở trên đường có một số việc trì hoãn nên sẽ đến Thiếu Lâm chậm một chút, thỉnh cầu Du Liên Chu giúp hắn tìm kiếm nghĩa phụ của hắn có phải là ... bị giam giữ ở Thiếu Lâm hay không. Trong đó còn nói đến Thiếu Lâm tự hình như có bí mật lui tới cùng triều đình, muốn chúng ta cẩn thận một chút.
Ta đột nhiên nhớ lại xế chiều hôm nay nghe được sự việc kia ở núi giả, liền kể lại chi tiết một lần. Lông mày Du Liên Chu cau lại càng chặt. "Tiểu Cửu, ngươi nói hòa thượng kia là phích lịch thủ Thành Côn, ngươi xác định sao?" Ta nghĩ nghĩ, lắc đầu. "Ta chỉ đoán thôi." Dương Bất Hối hoảng hốt đứng lên. "Vậy không phải cha ta cùng Vô Kỵ ca ca gặp nguy hiểm sao?" Ân Lê Đình liền ấn nàng ngồi ở ghế trên, giọng điệu có chút bất đắc dĩ lại mang theo một tia sủng nịnh. "Trước mắt vẫn còn không xác định, mục đích của bọn họ là một lưới bắt hết, khi bọn Vô Kỵ chưa lên núi hết, chắc bọn họ cũng sẽ không đả thảo kinh xà đâu." Nghe Ân Lê Đình nói như vậy, Dương Bất Hối vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra. Dường như nghĩ tới điều gì, lại nói. "Ai nha, chúng ta hồi âm kêu phụ thân bọn họ đừng đến." Ân Lê Đình lắc đầu. "Vô dụng, Kim Mao Sư Vương không chỉ là nghĩa phụ của Vô Kỵ, còn là một trong tứ đại hộ pháp của Minh giáo. Cho dù là biết rõ núi có hổ, bọn họ cũng sẽ thiên hướng Hổ Sơn mà đến." Dương Bất Hối quệt mồm chán nản cúi đầu, bất mãn nói. "Chúng ta cũng chỉ có thể ngồi chờ chết sao?" Ân Lê Đình an ủi. "Đương nhiên không phải, hiện tại quan trọng nhất là tìm được chỗ giam giữ Kim Mao Sư Vương."
Du Liên Chu lắc đầu nói. "Đại hội lần này, chỉ là một biểu tượng, cho dù cứu Kim Mao Sư Vương ra cũng là vô ích, huống chi, Thiếu Lâm sớm đã bố trí không ít bẫy, chúng ta không thể khinh địch như vậy mà tiến hành giải cứu." Ta gật đầu, ta nhớ được trong sách, vây khốn Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn là vòng Kim Cương Phục Ma, cho nên Trương Vô Kỵ cũng không có biện pháp phá được.
Chúng ta lập tức đều lâm vào trầm mặc, bọn họ ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, có chuyện, đều bất lợi đối với chúng ta. Đột nhiên, cửa phòng bị người khác mở ra, là Mạc Thanh Cốc, hắn hình như có chút mệt mỏi, nghĩ đến chuyện Dương Tiểu Yến lại làm cho hắn khó xử. Ta thực chán ghét mình bây giờ lại suy đoán lung tung, giống như bộ dạng bị ăn phải dấm chua vậy.
Du Liên Chu nhíu nhíu mày, hỏi. "Thất đệ, rốt cuộc ngươi cùng Dương cô nương kia là. . . . . ." Mạc Thanh Cốc khẩn trương liếc mắt nhìn ta một cái, vội la lên. "Nhị ca, ngươi nghĩ đi đâu rồi, Dương cô nương đã từng cứu ta một mạng, không hơn." Du Liên Chu gật đầu. "Nếu như ngươi hiểu được, ta đây cũng không nhiều lời."
Thương lượng đến thương lượng đi cũng không thương lượng ra phải giải quyết vấn đề như thế nào, chỉ đành phải chờ đám người Trương Vô Kỵ đến đây rồi nói sau, dù sao nhiều người thì lực lượng lớn chứ sao. Lúc ra cửa, ta bị Mạc Thanh Cốc gọi lại. "Tiểu Cửu" Đám người Du Liên Chu liếc mắt nhìn chúng ta một cái, đều thi triển khinh công cực kỳ nhanh, ta không có công phu bị bỏ lại ở cuối cùng, bị Mạc Thanh Cốc kéo lại.
Ta hít sâu một hơi, quay đầu lại yên lặng nhìn hắn, hắn có chút bối rối, lại có chút vội vàng xua tay. "Tiểu Cửu, ngươi đừng hiểu lầm, ta cùng Dương. . . . . ." Ta cắt đứt lời hắn cực kỳ nhanh, lớn tiếng nói. "Ta không hiểu lầm, thật sự." Mạc Thanh Cốc ngây cả người, có chút không tin. "Thật sự?" Ta gật đầu, hắn nhẹ nhàng thở ra, cười đến ngây ngô. Tâm tình đang tồn tại của ta bỗng dưng trở nên trống rỗng, khẽ cười tức giận liếc trắng mắt. "Chớ cười ngu ngơ, ta còn muốn đi ngủ." Ý cười trên mặt Mạc Thanh Cốc không thu trở lại, giữ chặt tay của ta nói. "Ta đưa ngươi đi". Ta gật đầu.
Phòng của ta cách phòng của hắn cũng không xa, đi vài bước đã đến. Mạc Thanh Cốc đưa ta đến cửa, tinh tế dặn dò ta một phen, liền rời đi. Lòng ta sung sướng cười ngây ngô một trận, mới mở cửa phòng ra, sải bước đến bên giường thì ta mới phát giác phòng trong hình như có điều gì không đúng, đang muốn kinh hô, đột nhiên cảm giác được một trận gió, sau lưng đau xót, ta liền không thể nhúc nhích.
"Lâm cô nương, đã lâu không gặp" Là Dương Tiểu Yến! Nàng muốn làm gì? Nàng chuyển tới trước mặt ta, oán hận trừng mắt nhìn ta. "Hừ, có phải ngươi cho là ta đã chết hay không?" Hóa ra là đến báo thù, ngày đó ta quả thật có chút có lỗi với nàng, bỏ nàng lại cũng làm trong lòng bất an, nay nhìn thấy nàng không có việc gì, ta cũng rất là vui mừng. Nhưng nếu như thời gian có quay lại lần nữa, ta nghĩ ta vẫn làm như vậy. Ta không muốn hại người, nhưng ta càng không muốn hại chính mình, đối với việc làm này ta tuyệt không hối hận. Lông mày Dương Tiểu Yến nhướng cao, khẽ cười nói. "Cô cô của ta nói cho ta biết, người khác kính ta một phần, ta kính lại ba phần, ai muốn hại ta một phần, ta trả lại mười phần. Ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào đối với ngươi." Ta ở trong đầu đau khổ nghĩ đối sách, thế nhưng căn bản lại không thể nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro