Chương 34:Ta đáp ứng ngươi


Này, đây là nơi nào? Ta xoa xoa mắt, lại mở ra, nhìn nóc nhà cỏ tranh trước mắt, xem ra không phải ta nằm mơ.

Sờ sờ đầu có chút đau, ta lăn lông lốc trở mình ngồi dậy. Đây là một gian phòng cỏ tranh đơn sơ không thể đơn sơ hơn, có vài chỗ còn bị rách, mặt trời bên ngoài chiếu thẳng vào, làm cho nơi này vốn oi bức còn nóng thêm vài phần.

Trong phòng trừ bỏ ta nằm thì không có bất kỳ vật dụng gì, nhìn không ra phòng này trước kia rốt cuộc là dùng cho cái gì. Tuy rằng gồ ghề, nhưng cũng sạch sẽ.

Ta đứng lên, đầu có chút choáng váng, tay chống đỡ tường, dừng lại một hồi, một lát sau, mới đứng dậy đi ra. Ta nhớ được, thời điểm ta vào phòng đụng phải Dương Tiểu Yến. Sau đó, xảy ra chuyện gì, ta không có chút ấn tượng, ta càng không biết tại sao chính mình lại đến nơi này.

Vừa mở cửa, liền đụng phải một người, nàng"Ôi" một tiếng, vật cầm trong tay rơi đầy mặt đất. Ta vội lên tiếng xin lỗi, hỗ trợ nhặt lên. Đó là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, bộ dạng nàng cực kỳ không đẹp, thậm chí có thể nói là khó coi. Lỗ mũi hướng lên trời, trong miệng rộng rãi lộ ra hai răng cửa. Nàng hình như đã sớm có thói quen bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường, nàng thản nhiên nhìn ta, như vậy làm cho ta không khỏi sinh lòng phòng bị với cô nương này.

Ta thử thăm dò hỏi. "Tiểu muội muội, nói cho tỷ tỷ, nơi này là chỗ nào?" Cô gái liếc mắt nhìn ta một cái, lại đi đùa nghịch cái túi trong tay. Chẳng lẽ nàng là người câm? Không có khả năng, không phải nàng mới vừa có phản ứng sao? "Ngươi không nói lời nào, ta đi đây nha." Ta vừa mới động, cô bé kia liền chắn phía trước ta. "Ngươi không thể đi."

Ta hơi có chút tức giận, cả giận nói. "Tránh ra" cô gái vẫn không nhúc nhích như một cái cọc gỗ. Mặc kệ ta chạy đến đâu thì cũng đem ta chặn lại. Ta cắn răng thầm nghĩ, đây là ngươi ép ta, đừng trách ta. Ta không để lại dấu vết đưa tay sờ túi áo, hoảng hốt, thuốc bột để bên trong dùng cho phòng thân đã biến mất. Xem ra chỉ có thể dùng trí rồi, chỉ mong tiểu hài này không thông minh lắm.

Nhìn quần áo nàng sạch sẽ, vải dệt cũng không tồi, lại có vài chỗ may vá lại, này rất là kỳ quái. Cô gái lấy một cái bánh bao từ trong túi ra đưa cho ta, ta nhận lấy, đưa đến mũi ngửi ngửi, lại tinh tế tra xét một phen, không có độc.

Vừa vặn ta đói bụng, vài ngụm đã đem một cái bánh bao nuốt xuống. Cô gái lại đưa tới một cái, ta khoát tay. "Ta no rồi, ngươi ăn đi." Sức ăn của cô gái rất lớn, ta nhìn nàng ăn năm cái liên tục. Thừa dịp nàng đang ăn bánh, ta hỏi. "Tiểu muội muội, chung quanh đây có chợ không?" Cô gái đem bánh bao trong miệng nuốt xuống, có chút cảnh giác. "Ngươi hỏi cái này làm gì."

Ta ủy khuất giật nhẹ quần áo trên người. "Ngươi xem y phục của ta đều bẩn rồi, ta muốn đi mua một bộ." Cô gái nhìn nhìn quần áo trên người của ta, vỗ đầu. "Ai nha, ta đi lấy giúp ngươi." Ta lấy một tay giữ chặt nàng, nói. "Ngươi cũng không biết ta muốn mặc loại nào, như vậy đi, ta với ngươi cùng đi?" Cô gái có chút do dự, ta vội bỏ thêm nắm lửa. "Chẳng lẽ ngươi sợ ta chạy? Ngươi xem ta lại không có võ công, hơn nữa, không phải còn ngươi ở bên người sao?" Cô gái suy tư, rốt cục gật gật đầu.

Ra cửa, ta mới phát hiện, phòng cỏ tranh này, nhưng lại nằm ở giữa bốn phía đều là vách núi đen cao chót vót. Ta gắt gao theo sát cô gái, sợ đi lạc mất. Cô gái huýt sáo một tiếng, sau đó liền thổi ra một hồi ngân nga như tiếng ngựa hý. Chỉ chốc lát sau, một bóng dáng hồng nhạt giống như Như Yến, nhẹ nhàng nhảy tới. Đó là một cô nương mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, nàng liếc ta một cái, lạnh nhạt nói. "Tiểu thư đã phân phó, nàng không thể đi ra ngoài." Ta cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên. "Vì sao?" Cô gái kia cũng không đáp, kéo cô bé kia đi, hóa thành một bóng dáng hồng nhạt tiêu tán. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cái bóng kia, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn không thấy gì.

Chưa tới một canh giờ, ta đi dạo qua vách núi đen vài lần, cũng không thể tìm được đường xuống núi. Ta thậm chí nghĩ, ta muốn nhảy xuống, là ngã chết, cũng không giống trong vũ hiệp tiểu thuyết như vậy, có một tràng kỳ ngộ, học được tuyệt thế võ công. Đáng tiếc, ta không có dũng khí đó, đi nghiệm chứng cái khả năng 0. 01% kia.

"Ai" Ngồi ở đỉnh vách núi đen, ta nhìn lên bầu trời bao la tràn đầy sao, thở dài lần thứ 101. Tiểu cô nương kia sau khi đưa ta một bộ áo quần, cũng không nói một câu, vội vàng rời đi. Đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc. "Ngươi cũng thật thoải mái." Ta mừng rỡ, quay đầu, Chu Chỉ Nhược toàn thân y phục trắng, đứng cách ta ba thước xa xa. Dưới ánh trăng, như tiên tử rớt xuống nhân gian, lãnh ngạo, không thể xâm phạm.

Ta vui vẻ nói. "Ngươi tới cứu ta?" Chu Chỉ Nhược thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái, lạnh nhạt nói, "Thật sự là mất mặt, thể diện của sư phó đều bị ngươi làm mất hết." Ta có chút xấu hổ cúi đầu, điều này thật sự là không phải chuyện vẻ vang gì. Chu Chỉ Nhược giương mắt đánh giá chung quanh một phen, nói. "Dương Tiểu Yến này thật đúng là phí tâm tư, lại đem ngươi nhốt ở nơi như thế. Nếu như không phải ta theo, chỉ sợ ngươi phải ở lại đỉnh vách núi đen sống cô độc quãng đời còn lại." Ta vội cười mỉa nói. "Cho nên, cám ơn ngươi."

Chu Chỉ Nhược lành lạnh liếc mắt nhìn ta một cái, nói. "Ta không phải tới cứu ngươi." "Vậy ngươi tới làm gì?" Chu Chỉ Nhược cười nói. "Đến đưa tiễn ngươi, như thế nào ngươi cũng là đệ tử sư phó yêu thích nhất." Ta đương nhiên biết nàng muốn châm chọc ta, ta cũng biết đây chính là cái gai trong lòng của nàng. Ta không biết nàng đối với ta là loại tâm tình như thế nào, giống như ta đối với nàng, có thân có oán, có thương có não, phức tạp dị thường.

Ta không có trả lời, gió từ từ thổi qua ở bên tai ta, ta nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt của nàng ngân nga sâu xa, đặt ở phương xa không biết tên."Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?" Sự kiên nhẫn của ta từ trước đến nay không bằng nàng, tâm tư lại kém khá xa, ở trước mặt nàng ta học được một loại giọng điệu thẳng thắn. Chu Chỉ Nhược thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ta, khẽ cười nói. "Lâm sư tỷ, ngươi không giống với lúc trước." "Phải không?" Ta nghi ngờ sờ gương mặt của mình, mập hay là gầy?

Khóe mắt Chu Chỉ Nhược loan loan, cực kỳ giống như vầng trăng rằm. "Ta là nói lòng ngươi." Lòng? Chẳng lẽ nàng có thuật đọc tâm? "Ta thấy được lòng ngươi." A? Có ý tứ gì? Ta bị những lời này của nàng biến thành không đầu không đuôi, nhưng nàng lại không hề nói, thật sự là làm mất hứng thú.

Một lát sau, Chu Chỉ Nhược mới lên tiếng lần nữa, giọng nói sâu kín, thản nhiên, như là đến từ một nơi xa xôi. "Vô Tâm không hẳn không tốt, có tâm không hẳn là tốt." Lời nói này của nàng giống như mang theo nhiều ngữ nghĩa, ta thậm chí hoài nghi có phải giống như những lời của cao tăng Phật môn thường nói hay không, hiện tại không lẽ nàng ở Thiếu Lâm tự vài ngày cũng có thể bị lây phật tính. Nhưng rất nhanh, ta biết ta đây nghĩ sai rồi, hơn nữa sai thật sự thái quá, sói cho dù là phủ thêm da dê, nhưng cũng chính là sói mà thôi.

"Ngươi suy nghĩ như thế nào?" Chu Chỉ Nhược đột nhiên hỏi, tất cả ôn nhu giống như là một đống bọt xà phòng nhiều màu, đột nhiên bị đánh trúng phá thành mảnh nhỏ (câu này mình hơi khó hiểu nên không dịch chuẩn được). Ta lẳng lặng nhìn Chu Chỉ Nhược, một lúc lâu mới giật mình nhớ lại, ngày đó nàng rời đi liền nói lời kia. Hóa ra, nàng hôm nay, đúng là. . . . . . Ta nhất thời tức giận không thôi, lớn tiếng kêu la. "Ta cũng là nói câu kia, đừng có nằm mơ, ta sẽ không đáp ứng." Chu Chỉ Nhược nhíu mày, giọng nói ôn hoà. "Ta còn từng khen ngươi là người biết thời thế, không nghĩ cũng là không hề biết tự mình hiểu lấy như vậy." Ta hừ lạnh nghiêng đầu sang chỗ khác, có thể là ta biết được, nàng sẽ không giết ta, cho nên mới tùy hứng làm bậy như vậy.

"Được, nếu đã như vậy, ta đành quay về thôi" Chu Chỉ Nhược nói xong, ta cảm thấy có một trận gió thổi qua, Chu Chỉ Nhược đã không còn thấy bóng dáng. Chẳng lẽ, nàng cứ như vậy bỏ lại ta mà đi thật sao? Nhìn nơi này mờ ám, tĩnh mịch đáng sợ, ta đột nhiên hoảng sợ, hướng về phía dưới hô to. "Này, này, trở lại, trở lại, ngươi mau trở lại." Nhưng mà tiếng kêu của ta không có kêu Chu Chỉ Nhược quay về, lại gọi hai người thị nữ của Dương Tiểu Yến đến.

Các nàng đột nhiên bay từ trên vách núi đen xuống, mặt lạnh quát. "Kêu to cái gì? Cho dù ngươi kêu đứt cổ họng, cũng sẽ không có người đến cứu ngươi, ngươi liền sớm mà chết tâm đi." Người thoạt nhìn ôn ôn nhu nhu, nói chuyện lại ác độc. "Nhảy xuống đi, nói không chừng Diêm Vương nhìn bộ dạng ngươi xấu, đem ngươi một cước đá trở về cũng không chừng."

Lời nói độc ác của thị nữ còn chưa dứt, chỉ thấy nàng hoảng sợ trừng to mắt, miệng phun máu tươi ngã xuống. Còn thị nữ khác thì hoảng hốt, lời trong miệng còn muốn phun ra liền bị chặn đứng nơi cổ họng. Trên cổ của nàng xuất hiện một vệt dài tinh tế, máu liền theo vệt đỏ phun ra. Mới thời gian một cái nháy mắt, đã ngã trên mặt đất không một tiếng động.

Ta kinh hoảng ngẩng đầu, Chu Chỉ Nhược cầm trường kiếm trong tay đứng ở đó, toàn thân nàng tản ra một hơi thở lạnh lùng, trái tim của ta không tự chủ buộc chặt lại. Ta nghĩ đến cái đêm đó, cũng giống đêm này, bầu trời đầy sao, trăng sáng lung linh, sư phó cầm Ỷ Thiên Kiếm trong tay, vung lên vài đường, sinh mệnh một đám người cứ thế mà biến mất khỏi thế gian. "Như thế nào? Vẫn là không có thói quen?" Giọng nói của Chu Chỉ Nhược rất lạnh rất lạnh, như là băng hàn ngàn vạn năm, ta không tự chủ rùng mình một cái. Ta đã giết người qua, cái tư vị kia cũng không hơn, mỗi đêm dài vắng bóng người, trong đầu của ta đều đã xuất hiện hình ảnh những người bị ta giết, bọn họ ở trong mộng truy bắt ta, giết ta, ta liều mạng trốn liều mạng kêu, lại không có chỗ nào có thể trốn, không người nào đến cứu giúp ta, chỉ phải trơ mắt nhìn ta cực kỳ hoảng hốt bị người ta chém giết. Mỗi sáng sớm khi ta thay áo quần nhìn đến hai tay của chính mình, ta tựa hồ có thể nhìn thấy những vết máu đỏ tươi của trước kia. Ta liền rửa tay liên tục, thậm chí không dám xem hai tay của chính mình.

Tại...thế giới võ hiệp này, ta bị bắt lột ra huyết nhục của chính mình, làm ra một tầng kén thật dày, đem chính mình bao thật chặt ở trong. Kén kia mặc dù bảo vệ ta, nhưng cũng là huyết nhục của chính mình, lại có thể nào có thói quen, như thế nào lại thành thói quen?

Chu Chỉ Nhược rút ra một cái khăn lụa màu trắng sạch sẽ, lau khô máu trên thân kiếm, thời điểm nàng lau kiếm thậm chí ngay cả lông mi đều không có nâng xuống. Ở trong mắt của nàng, máu người kia cùng máu heo máu chó không có gì phải phân biệt cả. Thản nhiên liếc mắt nhìn người thị nữ một cái, lạnh nhạt nói. "Hừ! người của Nga Mi há lại để các ngươi muốn làm gì thì làm sao!" Rầm một tiếng, kiếm đã trở về vỏ.

Chu Chỉ Nhược quay đầu nhìn về phía ta. "Đáp án của ngươi?" Ta nặng nề mà thở ra một hơi, ta lại có thể thế nào? Đã chết hai người thị nữ, Dương Tiểu Yến nhất định sẽ không chịu để yên, nàng nhất định sẽ đem khoản này tính ở trên đầu của ta. Ta rất rõ ràng, lấy tính cách của Dương Tiểu Yến, quãng đời còn lại của ta không phải sống cô độc, mà là chết tha hương. Tuy rằng ta không hài lòng với thế giới này lắm, nhưng mạng nhỏ này, ta lại rất xem nặng. Thời điểm chơi cờ vua, bỏ xe bảo vệ tướng là chuyện thường xảy ra, huống chi chỉ là một mỹ nhân kế? Ta gật đầu. "Ta đáp ứng ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro