5
Ánh nắng sớm mai len qua khung cửa sổ lớn của biệt thự.
Tiếng chim hót trong vườn, hòa cùng mùi thơm nhè nhẹ của bánh mì nướng và cà phê từ phòng bếp.
Ái Phương lơ mơ mở mắt, mất vài giây mới nhớ ra - mình đã chuyển về đây, sống cùng Bùi Lan Hương.
Ký ức hôm qua ùa về như thước phim chậm: bàn tay dịu dàng nắm lấy cô, ánh mắt sâu hút thỉnh thoảng nhìn sang trong xe, nụ cười nhẹ nơi khóe môi.
Phương chậm rãi ngồi dậy, chạm chân xuống thảm mềm mịn.
Bộ váy ngủ satin trắng muốt ôm lấy thân hình, khiến cô trông càng mong manh hơn dưới ánh nắng.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô đã thấy Dì Trịnh - quản gia của biệt thự - đang cẩn thận dọn bàn ăn sáng.
Dì mỉm cười hiền hậu:
"Chào buổi sáng, phu nhân. Cô chủ dặn dì chuẩn bị bữa sáng nhẹ cho hai người."
Phương đỏ mặt khẽ đáp:
"Dạ... cảm ơn dì Trịnh."
Một lát sau, Hương xuất hiện từ hành lang bên kia.
Cô mặc sơ mi trắng đơn giản, tay còn đang xắn nhẹ ống tay áo lên, lộ ra cánh tay mảnh mai.
Một hình ảnh vừa trưởng thành, vừa cuốn hút đến mức Phương chỉ dám lén nhìn qua khe tóc mái.
"Ngủ có ngon không?" - Hương hỏi, giọng nói khàn nhẹ đặc trưng lúc mới thức dậy.
"Dạ... rất ngon ạ." - Phương đáp, ngoan ngoãn.
Hương kéo ghế, ra hiệu cho cô ngồi xuống đối diện mình.
Dì Trịnh bưng lên hai phần bữa sáng đẹp mắt: trứng lòng đào, bánh mì bơ mật ong, trái cây tươi và một ly cà phê sữa nóng cho Hương, sữa tươi ấm cho Phương.
Mọi thứ đều được chuẩn bị cực kỳ chu đáo.
Khi bữa sáng gần kết thúc, Phương nhận được một tin nhắn từ bệnh viện.
Là chương trình khám bệnh từ thiện mà cô đăng ký tham gia từ trước khi kết hôn.
Phương ngập ngừng:
"Chị Hương... hôm nay em xin phép ra ngoài một lát được không? Em đã hứa sẽ đi khám bệnh miễn phí cho mấy bà con vùng ven."
Hương dừng động tác nhấp cà phê, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Rất lâu sau, cô mới khẽ gật đầu.
"Tôi đưa em đi."
"Không cần đâu ạ!" - Phương hoảng hốt xua tay, "Em tự đi xe buýt được mà. Chị còn bận việc mà..."
Hương không đáp.
Chỉ lẳng lặng lấy chìa khóa xe, ra hiệu cho Phương đi theo.
Dì Trịnh đứng bên cạnh, nín cười nhìn hai người - cô chủ nhà bà, từ trước đến nay, ai dám cãi một câu?
Chỉ có phu nhân này... hình như khác biệt.
Chiếc xe Range Rover lướt trên đường quốc lộ, Phương ngồi bên ghế phụ, ôm túi y tế nhỏ.
Ánh nắng ngoài trời chói chang, chiếu rực rỡ trên khuôn mặt Phương.
Cô chăm chú lật xem danh sách bệnh nhân, đôi môi mím nhẹ, trông cực kỳ nghiêm túc.
Hương liếc sang, thấy gương mặt ấy dưới ánh nắng càng thêm mềm mại dịu dàng, tim không hiểu sao lại nhói lên một cảm giác kỳ lạ.
"Ái Phương," cô khẽ gọi.
"Dạ?" - Phương quay sang, ánh mắt trong veo.
"Em luôn như vậy à? Thích chăm lo cho người khác?"
Phương cười nhẹ, nụ cười như ánh nắng:
"Em chỉ nghĩ... nếu mình có thể làm được gì đó cho ai đó bớt khổ hơn, thì cứ làm thôi."
Hương im lặng.
Lần đầu tiên cô thấy thế giới của Phương - thuần khiết, ấm áp, khác xa thế giới đầy tính toán mà cô vẫn quen thuộc.
Đến điểm tập kết, Phương nhanh chóng cùng các đồng nghiệp bắt tay vào khám bệnh cho từng người.
Hương ngồi trên xe, cách đó không xa, im lặng quan sát.
Có vài thanh niên trẻ tuổi trong đoàn thiện nguyện, thấy Phương xinh xắn, tính tình ngọt ngào, thì cố tình bắt chuyện nhiều hơn mức cần thiết.
Cười cười nói nói, thậm chí còn đưa nước, giữ ô che nắng cho cô.
Từ xa, Hương siết chặt vô lăng, ánh mắt tối lại.
Cô xuống xe, bước thẳng tới chỗ Phương.
"Ái Phương," - Hương gọi, giọng không lớn nhưng đủ khiến cả nhóm ngoái nhìn.
Phương đang phát thuốc cho một bà cụ, nghe tiếng gọi thì giật mình ngẩng lên.
Chỉ thấy Hương, trong bộ đồ sang trọng, bước qua ánh nắng như thể che chắn cả thế giới phía sau cho cô.
Hương đi thẳng tới bên cô, giọng lạnh lùng nhưng ánh mắt lại dịu đi khi nhìn Phương:
"Em cần gì, cứ nói với tôi. Không cần người khác lo."
Mấy thanh niên kia tự giác tản ra, không ai dám chen vào nữa.
Phương đỏ bừng cả mặt, lúng túng vâng dạ, lòng không hiểu sao lại thấy... vui lạ.
Chiều muộn.
Khi xe trở về biệt thự, Phương ngủ gục trên ghế vì mệt.
Hương nhìn cô gái nhỏ gục đầu bên cạnh, hàng mi dài run nhẹ, khóe môi cong lên một nụ cười mơ hồ.
Cô chậm rãi giảm tốc độ xe, lái thật chậm, thật êm - chỉ sợ đánh thức người bên cạnh.
Bùi Lan Hương vốn chưa từng nghĩ, có một ngày, cô sẽ vì một người mà dịu dàng đến vậy.
Chậm rãi thôi.
Không cần vội.
Ái Phương của cô, cứ để yêu thương dần dần thấm vào tim, từng chút một, từng ngày một...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro