Chương 252: Bàn về "nội quy quân đội".

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Sự tình Mạc Thiên Hàm lo lắng cũng không xảy ra ở phủ Thủ quốc đại tướng quân, tương phản, Thủ quốc đại tướng quân là một lão đầu rất văn nhã, so với dáng vẻ đối chọi với Trình đại tướng quân, giờ phút này Thú quốc đại tướng quân Phong Kiến Phác mới thật sự giống như trong truyền thuyết, ôn hòa lễ độ, không phụ cái danh "nho tướng" của ông.

Thu Nghiên bởi vì từng có kinh nghiệm ở phủ Thú quốc đại tướng quân, đối với các phu nhân tướng phủ cũng không còn câu nệ như trước, tuy vẫn có chút khẩn trương, nhưng có Mạc Thiên Hàm bên cạnh, cảm giác giống như tâm phúc, tay nhỏ vẫn luôn nắm chặt tay tướng công, lần này đến không mang theo Ưu ca nhi, chỉ hai phu phu tới.

Có thể tiến vào hậu viện chúc tết đều là người có giao tình thâm hậu với Phong đại tướng quân, trong đó không thiếu người cùng uống rượu ca hát hôm trước, mấy tướng quân nhìn thấy Mạc Thiên Hàm, đều mỉm cười nói: "Lĩnh xưỡng tới" .
(Lĩnh xướng: người hát trước một câu hay một đoạn của bài hát để cả tốp hát theo)

"Đúng vậy đúng vậy, Mạc tiểu tử nhà người, kéo một đám xương cốt già cả chúng ta cùng gào thét cả nửa ngày, yết hầu đến giờ còn có chút ngứa đây!" Phong đại tướng quân một thân nho nhã, nhìn không giống tướng quân, càng giống một vị học giả uyên thâm.

"Phong gia gia, này cũng không phải lỗi của tiểu tử a, nếu không phải Trình Thiệu Khuê tên kia đề nghị ca hát, tiểu tử cũng không đến mức phải....hắc hắc....!" Mạc Thiên Hàm cười xấu xa, bài hát kia đúng là có thể khiến mọi người đồng lòng, chỉ là có chút đồng lòng quá mức, người nào cũng nhiệt huyết sôi trào.

Phong đại tướng quân chỉ vào Mạc Thiên Hàm cười ha ha, nói thẳng một câu tiểu tử thúi!

Phong Tĩnh An đem mấy người chưa từng gặp mặt giới thiệu qua cho Mạc Thiên Hàm nhận thức, lát sau Phong đại tướng quân liền mang Mạc Thiên Hàm đi thư phòng, mà Phong lão phu nhân thì lôi kéo Thu Nghiên đến hoa đình tán gẫu.

Phong Tĩnh An tiếp tục làm môn thần đón khách.

Phong gia nhân khẩu thưa thớt, phụ trách tiếp đãi khách nhân đều là các quản gia quản sự, nhưng các khách nhân cũng không thể bắt bẻ, Phong Tĩnh An đón khách, thân phận Phong đại tướng quân lại cao hơn bọn họ, tự nhiên không thể cùng đám tiểu bối ngồi chung mâm cơm, vậy nên người đến phủ chúc tết cơ hồ đều là để lại lễ vật, khấu đầu với Phong địa tướng quân cùng Phong lão phu nhân xong liền cáo từ rời đi, ở lại dùng cơm rất ít.

Trong thư phòng, Phong đại tướng quân lần đầu tiên cẩn thận đánh giá Mạc Thiên Hàm, một tiểu hậu sinh không tồi, lớn lên cũng rất chính trực, lưng hùm vai gấu, hai mắt linh động hữu thần, vừa nhìn đã biết là người học võ.

Mạc Thiên Hàm cũng là lần đầu tiên trừ bỏ Thú quốc đại tướng quân, cùng một vị lão đại khác trong quân đơn độc trong địa phương quan trọng như thư phòng.

"Ngồi đi, không cần câu nệ với Phong gia gia như vậy." Phong đại tướng quân ngồi xuống, chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh, ý bảo Mạc Thiên Hàm ngồi xuống nói chuyện.

"Vâng!" Mạc Thiên Hàm nhanh nhẹn đáp ứng, đoan chính ngồi xuống, dáng ngồi tiêu chuẩn của hắn làm Phong đại tướng quan rất vừa lòng, đây mới là phong phạm của một vị tướng quân nên có.

"Đừng nhìn lão phu cùng Trình lão thất phu lúc ở cạnh đánh nhau đến lợi hại, kỳ thật quan hệ của chúng ta rất tốt, cùng đám tiểu bối các ngươi cũng không có xung đột, tiểu tam tử nhà hắn tới nhà ta, đều đối đãi công bằng như nhau." Ngụ ý chính là đám tiểu bối các ngươi, chuyện của chúng ta cùng các ngươi không có liên quan, chúng ta nháo của chúng ta, các ngươi nên làm thế nào cứ làm thế đó, không ảnh hưởng đến nhau.

Thần kỳ chính là, Trình đại tướng quân cũng từng nói với Mạc Thiên Hàm y chang!

"Vâng, Trình gia gia cũng nói như vậy, hai vị lão nhân các ngài chỉ là ý kiến có chút bất đồng, đều là cột chống trời của quân bộ, đám tiểu bối chúng ta chỉ có thể ngước nhìn mà thôi." Mạc Thiên Hàm cũng không biết nói gì, thế hệ trước bọn họ vì sao luôn nháo đến nháo đi, hắn đương nhiên biết nguyên nhân! Nhưng đây không phải lời tiểu bối như hắn nên nói!

"Được rồi được rồi, đừng nhìn Trình lão thất phu nhân phẩm không ra sao, tính tình lại rất sáng sủa, đúng rồi, nghe nói ngươi tặng cho Trình lão thất phu một thanh mạch đao? Còn có bản vẽ? Vậy ngươi tính tặng gia gia ta cái gì?" Phong đại tướng quân cười tủm tỉm nhìn Mạc Thiên Hàm, nhưng Mạc Thiên Hàm lại có một loại ảo giác 'Nếu không lấy ra được đồ vật gì so được với Trình lão thất phu kia, tiểu tử ngươi liền biết tay!'

Mạc Thiên Hàm đúng là có, nhưng không nghĩ tới Phong đại tướng quân sẽ hỏi như vậy, bình thường tặng lễ, ngoại trừ đồ vật cần để đáp lễ lần đó, sau ngày gặp mặt, Tân chính quân mang quà đáp lễ của Lương ca nhi, tỏ vẻ đồng ý hôn sự này, mà bọn họ lần này đến là tặng lễ năm mới, theo lẽ thường, phải đợi khách rời đi chủ gia mới có thể mở lễ vật ra xem, không nghĩ tới Phong đại tướng quân căn bản không theo lệ như vậy, trực tiếp xách Mạc Thiên Hàm đến thư phòng đòi lễ vật.

"Thế nào? Không chuẩn bị lễ vật cho lão phu hay là đồ không bằng Trình lão thất phu?" Phong đại tướng quân thấy Mạc Thiên Hàm qua một lúc vẫn không lên tiếng, còn tưởng mình không có lễ vật, sắc mặt lập tức biến đen!

"Không, không phải!" Mạc Thiên Hàm vừa thấy lão nhân gia hiểu lầm, vội vàng xua tay giải thích: "Tiểu tử nhất thời thất thần, kỳ thật có chuẩn bị cho lão ngài một đồ vật rất đặc biệt."

"Đồ vật đặc biệt gì? Lấy ra cho gia gia xem, đừng giấu!" Tính cách này của Phong đại tướng quân chẳng khác gì Trình đại tướng quân.

"Gia gia ngài xem, tiểu tử nghĩ thanh danh của ngài ở trong dân gian nổi danh 'nho tướng', là người văn võ toàn tài, so với Trình gia gia là hai tính cách khác nhau, Trình gia gia thuộc loại mãnh tướng sa trường, ngài đa số thời điểm là phụ trách chỉ huy, vì vậy tiểu tử cố ý làm ra thứ này cho ngài." Dứt lời, Mạc Thiên Hàm liền lấy ra kính viễn võng mình vẫn thường mang bên người, không còn cách nào, kỳ thật Thu Nghiên chuẩn bị lễ vật cho Phong đại tướng quân là một khối ngọc bội huyết ngọc, cực kỳ tinh xảo, nhưng rõ ràng vị Phong đại tướng quân này không có hứng thú vưới ngọc bội, chính là muốn một lễ vật không kém Trình đại tướng quân.

Mạc Thiên Hàm đến Thịnh Kinh tổng cộng làm ra bốn đồ vật, bản đồ, sa bàn, mạch đao cùng kính viễn vọng, bản đồ cùng sa bàn nghe nói đã được thực thi ở quân bộ, mạch đao đã đưa cho Trình đại tướng quân, bản vẽ cũng được mang đến quân bộ, chỉ dư lại kính viễn võng mình luôn mang theo bên người, lúc này còn không đưa cho Phong đại tướng quân thì đợi đến khi nào a!

Phong đại tướng quân cầm kính viễn vọng trong tay nhìn nhìn, không biết dùng thế nào, ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Hàm, Mạc Thiên Hàm nhanh chóng kéo đại tướng quân đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, vừa khéo ở xa xa loáng thoáng có bóng người, còn có người đang tán gẫu, ánh mặt trời cũng không gắt, rất thích hợp quan sát phong cảnh.

"Đại tướng quân, thứ này gọi là kính viễn vọng, có thể nhìn thấy rõ đồ vật trong khoảng 1000 mét, nào, ngài cầm thế này, sau đó nhìn vào đây..." Mạc Thiên Hàm chỉ lão đầu cách sử dụng kính viễn vọng.

Phong đại tướng quân là học trò giỏi, điểm này từ việc Phong Tĩnh An nghiêm túc học tập tán thủ có thể nhìn ra được, đây là di truyền.

"A?..." Phong đại tướng quân cầm đồ vật để trước mắt mình xoay xoay, đột nhiên "ai nha" một tiếng, thả xuống, chớp chớp mắt, lại cầm lên nhìn về phía xa.

Thứ Mạc Thiên Hàm sử dụng chính là loại thạch anh không tạp chất tốt nhất, một khối như vậy phải 500 lượng bạc trắng, nhưng đồ tốt thì mắc, kính viễn vọng này không kém cái hắn từng gặp qua ở kiếp trước chút nào.

"Người đâu!" Phong đại tướng quân thả kính viễn vọng xuống, giọng nói dâng cũng lên cao trào, một lão bộc đẩy cửa tiến vào: "Lão gia!".

"Ngươi đi mang hai gã sai vặt đứng ở cửa đông viện đến đây cho ta!" Phong đại tướng quân ra lệnh, lão bộc không rõ sự tình, cho rằng đã xảy ra chuyện lớn, chạy vội ra ngoài, đến đông viện tìm hai gã sai vặt kia, còn nhân tiện đá chân hai người, sau đó nhanh chóng mang người tới thư phòng.

Phong đại tướng quân vẫn luôn cầm kính viễn vọng quan sát, nhìn theo thân ảnh lão bộc rời đi, đá người, dạy bảo, sau đó mang hai gã sai vặt vẻ mặt ủ rũ cúi rạp đầu đến trước mặt mình, toàn bộ quá trình, ông một bước cũng không động, lại nhìn thấy toàn bộ sự việc!

"Hai ngươi, vừa rồi có phải bị đá chân hay không?"

"Vâng, lão gia, quản sự nói, chúng ta thời gian làm việc lại đùa giỡn, khiến phủ đại tướng quân mất mặt." Hai gã sai vặt mới chỉ 13-14 tuổi, vô cùng hoạt bát hiếu động.

Lúc này không chỉ bị quản sự đá, còn bị lão gia gọi tới, hai người cực kỳ khẩn trương, sợ vì vậy mà bị đuổi.

Phong đại tướng quân im lặng không nói gì, cầm đồ vật trong tay, tâm tư xoay chuyển.

"Lão gia, chúng ta biết sai rồi, xin ngài cho tiểu nhân một cơ hội, đừng đuổi chúng tiểu nhân đi!" hai tiểu tử nhìn thấy Phong đại tướng quân cầm một thứ như đoản côn trong tay, cho rằng lão gia tức giận, bị dọa sợ, "bùm" một tiếng quý xuống.

"A?" Phong đại tướng quân như vừa tỉnh mộng: "Hai ngươi làm gì vậy? Đi, trở về canh gác, ngày tết ngày nhất, quỳ lạy là muốn đòi lão gia bao lì xì sao!"

Mạc Thiên Hàm nén cười nói: "Phong đại tướng quân không có ý trách tội các ngươi, nhanh chóng trở về canh gác, hôm nay khách nhân tới nhiều, hai ngươi đừng đùa giỡn, làm mất mặt phủ đại tướng quân!"

"Vâng vâng, cảm tạ lão gia khoan hồng độ lượng, cảm tạ vị tướng quân này, chúng tiểu nhân xin lui ra ngoài!" Hai tiểu tử xem như cơ linh, nhanh chóng hành lễ lui ra.

Phong đại tướng quân giơ kính viễn vọng lên nhìn chằm chằm hai tiểu tử trở về chỗ cũ, lúc này hai người thành thật hơn nhiều, không tán gẫu cũng không đùa giỡn, nghiêm túc chiêu đãi các tùy tùng theo tới.

Phong đại tướng quân cười cười buông kính viễn vọng xuống, nhìn Mạc Thiên Hàm bên cạnh: "Thứ này gọi là gì?"

"Kính viễn vọng, đọc chính xác là kính viễn vọng mắt ưng, tục xưng thiên lý nhãn, tuy không thể chính xác nhìn được đồ vật ngoài 1000 mét, nhưng khoảng cách mấy trăm mét thì không thành vấn đề."

"Thứ này ai làm?"

"Tiểu tử làm, kỳ thật là để cho phu lang dùng chơi." Cái này là lời nói thật, trên người Mạc Thiên Hàm mang theo một cái, trong nhà còn bốn cái, hai cái cho Thu Nghiên, hai cái để dự phòng.

"A?" Phong đại tướng quân tò mò: "Phu lang nhà ngươi sử dụng cái này để làm gì?"

"Phong gia gia minh giám, Thu Nghiên hắn chân cẳng không tốt, lúc còn ở phía Nam, đến mùa đông liền đau đớn tê buốt, cả người đông lạnh, đây là mùa đông đầu tiên ở Thịnh Kinh tiểu tử càng phải cẩn thận, không dám để hắn ra ngoài, nhưng mãi ở trong phòng cũng không tốt, mới làm ra thứ này để lúc Thu Nghiên rảnh rỗi, có thể quan sát phong cảnh bên ngoài, mất công trong lòng buồn bực." Mạc Thiên Hàm ăn ngay nói thật, vốn thứ này làm ra chính là để Thu Nghiên không quá buồn chán.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro