Chương 3
Quang không ngờ mình lại gặp Cường sớm như vậy. Cậu bạn thân tên Trần Minh Quân đã mời anh đến bữa tiệc chào mừng sự trở về của Cường. Minh Quân đã năn nỉ anh giúp một số công tác chuẩn bị cho buổi tiệc này, và trước sức ép từ lời thuyết phục của thằng bạn này, Quang không thể từ chối.
Năm 1979, trong không khí rộn ràng sau chiến tranh, Quang đã dành hàng giờ lên kế hoạch cho bữa tiệc, từ tiêu chuẩn đồ ăn đến thức uống, và cách bố trí bàn tiệc sao cho sang trọng mà vẫn gần gũi. Những chiếc bàn được bày biện tươm tất với khăn trải bàn màu trắng, trên bàn là những đĩa thực phẩm dân dã nhưng tinh tế, từ món chả giò đến món gỏi cuốn. Các món ăn được bày biện công phu, phối hợp hài hòa giữa màu sắc và hương vị. Không khí trong nhà hàng tràn ngập âm nhạc du dương của những bản nhạc Việt Nam, tất cả tạo nên một bức tranh sống động và ấm áp.
Có rất nhiều người tham dự, nên an ninh cũng được thắt chặt hơn mọi ngày. "Chậc... đúng là con trai của thứ trưởng Bộ Ngoại Giao có khác," Quang nghĩ thầm khi nhìn thấy những người lính gác đứng trang nghiêm, bảo vệ cho một sự kiện.
Quang đã chọn một vị trí khá xa và khuất phía sau, nơi anh có thể thỏa mái quét mắt nhìn quanh hội trường. Từ đây, ánh mắt anh bất chợt dừng lại khi thấy Cường. Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, quần tây đen, và mái tóc đen bóng đổ xuống một cách hoàn hảo, chiều cao 1m80 khiến cậu nổi bật giữa đám đông. Thân hình thon gọn, nhưng cũng đầy lực lưỡng đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Bên cạnh cậu là O Hồng, trong một bộ váy màu xanh lá nhạt, ôm sát cơ thể, khoe ra những đường cong quyến rũ nhưng thanh thoát. Hai người họ đứng cạnh nhau, như một bức tranh hoàn hảo, thu hút ánh nhìn của mọi người. Quang không khỏi cảm thấy chua xót khi thấy họ gần gũi như vậy. Cánh tay trắng nõn của O Hồng khoác lấy tay Cường, tạo nên một khung cảnh mà anh không thể ngừng nhìn.
Ánh mắt anh dừng lại, như thể bị cuốn hút bởi hình ảnh mà anh đã từ lâu không muốn nhìn thấy. Cảm giác đau đớn dâng lên trong anh, nỗi buồn và sự khó chịu hòa quyện lại, khiến đầu óc anh trở nên mờ mịt.
Khi bữa tiệc chuẩn bị đi đến hồi kết, Trần Minh Quân mới tìm thấy cậu bạn Quang ở một vị trí khá khuất.
"Anh Quang thật biết chọn chỗ đứng, có biết tao tìm mày sắp chết rồi không?" Minh Quân nói, khuôn mặt phớt phờ nhưng vẫn không mất đi nét hài hước.
"Hử... tìm tao có việc gì?" Quang hỏi, ánh mắt anh trầm lắng, phản chiếu những tâm tư nặng nề đang chất chứa trong lòng. Minh Quân là người duy nhất biết rõ quá khứ của anh, không bao giờ dè bỉu hay chế giễu, nên anh luôn cảm thấy an toàn khi ở bên cậu ấy.
"Đứng đấy làm gì? Theo tao ra chỗ nhân vật chính để chào một câu. Dù gì thì mày cũng giúp cho bữa tiệc này thành công mà," Minh Quân nháy mắt, giọng điệu hối thúc.
"Không đi," Quang đáp, giọng lênh khênh và cương quyết hơn anh nghĩ, khiến Minh Quân cũng ngạc nhiên.
"Ý gì đây, Quang? Mày không phải là người để thành quả vất vả của mình trở thành kẻ lót đường cho người khác! Hay là vì cậu nhạc sĩ trẻ kia..." Giọng Minh Quân bắt đầu có chút châm chọc, ánh mắt cậu nhìn theo nơi Quang đang chăm chú dõi theo, như thể hiểu rõ những gì đang diễn ra trong lòng bạn mình.
Quang nhìn Minh Quân, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi, nhưng không vội đáp lại. Anh cảm thấy mệt mỏi khi phải giấu giếm những cảm xúc phức tạp của mình. "Tao nào có định làm gì, chỉ cần đứng từ xa nhìn là đủ rồi," Quang cất tiếng, nhưng sâu trong lòng, anh biết rằng sự thật không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Quang đưa ly rượu lên miệng, thưởng thức từng giọt như đang nuốt trôi những nỗi buồn đang ngập tràn. Rượu chảy xuống, nhưng cảm giác tê tái không rõ ràng vẫn bám lấy tâm trí anh. Trước mặt là hình ảnh của Cường và O Hồng, hai người đang trò chuyện vui vẻ, tất cả như một chiếc gương phản chiếu những khao khát không thể đạt được. Cái nhìn của Quang về họ chứa đầy sự ngưỡng mộ và tiếc nuối.
"Tao không thể đến gần cậu ấy, Quân ạ," Quang chợt nói nhỏ, như một lời dứt khoát. Nhìn vào đôi mắt quen thuộc của Minh Quân, anh thấy sự đồng cảm, nhưng cũng không muốn làm cậu bạn lo lắng thêm. "Tao chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này từ xa, như một cách để buông bỏ mà không cần phải nói ra."
---
Khi bữa tiệc kết thúc, Cường đang bên nói chuyện với một người đàn ông trung niên, bên cạnh cậu vẫn là O Hồng. Hai người vừa nói chuyện vừa bắt tay và nói lời cảm ơn với từng vị khách. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Cường khiến không ít người bị thu hút, và ánh mắt ấm áp của O Hồng toát lên sự hạnh phúc, như một bức tranh hoàn hảo.
Trong một thoáng khi Quang cùng với Minh Quân bước ra khỏi bữa tiệc, anh đã lướt qua cậu nhưng không dừng lại, ánh mắt cũng không hề giao nhau. Chỉ có Minh Quân đứng lại bắt tay Cường với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Cậu không biết cũng không nhận ra anh, Quang cũng không hề bất ngờ.
Xưa nay Nguyễn Phúc Quang luôn biết người biết ta.
Cũng không quan tâm, anh cũng không cầu xin điều gì.
Chỉ mong cậu hạnh phúc là được.
P/s: Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mình ạ🙇♀️🙇♀️🙇♀️
Có sai sót gì mng cứ cmt cho mình biết nhé🫰🏻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro