Chương 3
3. Vị thủ tịch đệ tử lạnh nhạt của tiên môn
"Sau này có vấn đề gì cứ đến tìm ta."
Lục Tử Hạo đưa Thẩm Chiêu đến nơi báo danh cho tân đệ tử, sau khi báo danh xong lại dẫn anh xuống chân núi tìm nơi ở.
Lộc Lâm Tiên Viện nằm trên đỉnh Mộ Vân, còn các học sinh đều được sắp xếp ở chân núi. Lục Tử Hạo lại chào hỏi vị sư đệ quản lý túc xá, tìm cho Thẩm Chiêu một sân nhỏ có vị trí không tồi rồi mới rời đi.
"Không ngờ Lục công tử lại nhiệt tình như vậy, lúc trước hắn chặn đường, ta còn tưởng là cố ý gây khó dễ chúng ta."
Ngọc Điệp dâng trà lên, đứng một bên cảm khái nói.
Thẩm Chiêu liếc mắt nhìn Ngọc Điệp một cái, biểu cảm lãnh đạm, không giải thích gì.
Kiếp trước Lục Tử Hạo cũng không tốt bụng như vậy, mà đúng là đang gây khó dễ anh.
Không chỉ chặn đường, sau đó còn sắp xếp cho anh nhiệm vụ gian nan nhất trong kỳ khảo hạch, rồi phân anh cho vị lão sư Học Đường hà khắc nhất.
Anh còn từng nghi hoặc rõ ràng mình không hề đắc tội với đối phương, vì sao lại hết lần này đến lần khác bị nhắm vào và chèn ép.
Dùng con mắt của hai đời để nhìn lại, mâu thuẫn giữa hai người cũng không lớn, chuyện này cũng có rất nhiều cách giải quyết. Khi đó anh không hiểu cách cúi đầu, không muốn nhận thua, nên đã phải chịu rất nhiều khổ cực.
Nhưng mà, điều này... cũng giúp anh thu hoạch được rất nhiều.
Thẩm Chiêu chậm rãi thoát ra khỏi ký ức của kiếp trước, ánh mắt khôi phục lại vẻ trong sáng.
——
Lộc Lâm Tiên Viện.
Trên đại điện to lớn trắng tinh huy hoàng, một quả cầu ánh sáng màu đen khổng lồ chiếm giữ vị trí trung tâm.
Từng học sinh xếp hàng thử nghiệm tư chất, chỉ những đệ tử có tư chất tu hành mới có thể được giữ lại.
Tiếp theo là phân phát linh thạch cùng với đất sét giàu linh khí.
Thẩm Chiêu đặt tay lên quả cầu ánh sáng, quả cầu màu đen bắt đầu từ từ sáng lên, sau đó lập lòe, cuối cùng biến thành một luồng sáng tối tăm xen kẽ hai màu lam và đỏ.
"Thủy hỏa song linh căn, ánh sáng có chút ảm đạm, nhưng nếu nỗ lực, tin rằng ngươi vẫn có thể lên được Trích Tinh tam trọng, cố lên." Vị đệ tử phụ trách ghi chép lấy ra một tấm lệnh bài, khắc thông tin lên rồi đưa cho Thẩm Chiêu.
Mà mấy vị tiên sư ngồi phía trước lại chẳng buồn liếc mắt nhìn anh. Một vị tiên sư vốn chú ý đến anh vì dung mạo đẹp đẽ diễm lệ, giờ phút này thấy tư chất của Thẩm Chiêu, lại thất vọng mà thu hồi ánh mắt.
Chỉ có những đệ tử có tư chất đặc biệt ưu tú mới có thể lọt vào mắt của họ.
Ánh sáng ảm đạm, chứng tỏ tư chất không cao, Thẩm Chiêu sớm đã biết kết quả này, cho nên vô cùng bình tĩnh mà tiếp nhận.
Những người xếp hàng phía sau lần lượt tiến lên.
Khi Thẩm Chiêu chậm rãi bước đến cửa đại điện, quả cầu ánh sáng màu đen ở trung tâm đột nhiên phát ra một luồng kim quang chói lòa rực rỡ.
Trong nhất thời, đại điện trở nên náo nhiệt, mấy vị tiên sư vốn đang ngồi ngay ngắn đều đứng cả dậy.
Thẩm Chiêu cũng dừng bước, đứng lại đưa mắt nhìn về phía người nọ ở trung tâm đại điện.
Người nọ y phục hoa lệ, khí chất bất phàm, tướng mạo tựa như thần chỉ, biểu cảm lạnh nhạt, cho dù đo được Thiên linh căn cực phẩm trong truyền thuyết, tư chất chí thuần, trên mặt lại không có bất kỳ vẻ kinh hỉ nào.
"Cố Kinh Mặc..." Thẩm Chiêu lẩm bẩm.
Con trai độc nhất của Cố gia, tư chất ưu việt, xuất thân cao quý, đã có tư chất khiến người người ngưỡng mộ, lại còn không lo lắng về tài nguyên tu hành trong tương lai...
Còn nhớ kiếp trước, anh cũng nhìn Cố Kinh Mặc như thế này, khi đó trong lòng hẳn là tràn ngập sự ngưỡng mộ tột cùng.
Sau này trong rất nhiều thời khắc tu hành, Thẩm Chiêu đều thường xuyên nhớ đến Cố Kinh Mặc của ngày hôm nay.
Nghĩ rằng nếu như anh sở hữu Thiên linh căn cực phẩm và tư chất chí thuần như vậy, thì con đường tu hành có phải sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều không, rồi lại cảm khái một câu mỗi người mỗi mệnh, có những người sinh ra đã là con cưng của Thiên Đạo.
Con đường tu hành dài đằng đẵng, sau này Thẩm Chiêu dần nhận ra tư chất không phải là thứ mang tính quyết định hoàn toàn, anh cũng từng gặp rất nhiều thiên tài yêu nghiệt, cũng từng đem rất nhiều kẻ được xưng là "thiên tài" và "yêu nghiệt" dẫm dưới chân, chứng kiến qua rất nhiều "thiên tài" ngã xuống...
Thẩm Chiêu thu hồi suy nghĩ, đoạn xoay người rời đi.
Ngay khoảnh khắc Thẩm Chiêu xoay người, Cố Kinh Mặc cũng quay đầu lại, ánh mắt vừa lúc chuyển đến bóng lưng của anh.
Một bên, các vị tiên sư kinh hỉ trước tư chất của Cố Kinh Mặc, sôi nổi bắt đầu hành động.
"Không hổ là con cháu Cố gia, lại có tư chất ưu tú như vậy..."
"Xem ra năm nay Lộc Lâm Tiên Viện chúng ta lại muốn giành hạng nhất rồi!"
"Chúng ta trước tiên thương lượng xem ai sẽ dạy dỗ hắn đi."
"Toàn bộ Lộc Lâm Tiên Viện này còn có ai hiểu về Luyện Từ hơn ta sao? Đương nhiên phải là ta rồi!"
"Ngoài Luyện Từ, bản thân việc tu hành cũng rất quan trọng... Vẫn là xem đứa nhỏ này chọn ai đi."
——
"Thuê Luyện Từ thất cấp thấp, mười khối linh thạch có thể thuê sáu canh giờ, Luyện Từ thất trung cấp, một trăm khối linh thạch có thể thuê một ngày, Luyện Từ thất cao cấp, năm trăm khối linh thạch có thể thuê một ngày."
"Ta muốn thuê Luyện Từ thất cấp thấp sáu canh giờ." Thẩm Chiêu lấy túi của mình ra, đếm mười khối linh thạch, rồi đưa lệnh bài đệ tử của mình cho vị sư huynh ghi chép.
Vị sư huynh liếc qua rồi kinh ngạc nói, "Ngươi là tân sinh vừa vào tiên viện sao?"
Thẩm Chiêu gật đầu.
"Môn Luyện Từ của các ngươi vừa mới bắt đầu thôi phải không, ta kiến nghị ngươi vẫn nên ở lớp học thêm một thời gian rồi hẵng đến thuê Luyện Từ thất, đồ sứ không dễ luyện chế đâu, tỷ lệ thất bại lại cao, rất có thể luyện một thời gian dài cũng chẳng thu hoạch được gì." Vị sư huynh quản lý đăng ký Luyện Từ thất kiến nghị.
Thấy Thẩm Chiêu không hề dao động, sư huynh lắc đầu, không khuyên nữa, đăng ký cho Thẩm Chiêu.
"Lại một kẻ ngốc lắm tiền..." Đợi Thẩm Chiêu đi xa, vị sư huynh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tiên viện tuy mỗi tháng đều sẽ phát linh thạch, nhưng một tháng mỗi đệ tử chỉ có ba mươi khối linh thạch, cộng thêm một khối đất sét chứa linh khí.
Đất sét luyện hỏng là hết, mà linh thạch thì cần để phụ trợ cho việc tu hành của bản thân, cũng vô cùng trân quý.
Năm nào cũng có tân sinh vừa bắt đầu đã ngây ngô nghe xong bài giảng liền lập tức thuê Luyện Từ thất bắt đầu Luyện Từ, tự cho rằng mình có thể luyện chế ra đồ sứ tinh xảo, kết quả vừa lãng phí đất sét quý giá lại lãng phí linh thạch.
Cách làm lý trí nhất hẳn là trước tiên nên chú trọng vào việc tu hành của bản thân, chờ đến khi học môn Luyện Từ đến giai đoạn sau, hai ba tháng nữa hãy bắt đầu luyện chế đồ sứ.
Đến lúc đó đã tích góp được mấy khối đất sét tiên viện phát, lại có không gian để thử sai, một lần làm nên chuyện mới có thể luyện chế ra thành phẩm.
Nhưng điều đó không áp dụng với Thẩm Chiêu, người muốn nhanh chóng trưởng thành.
Tu hành phụ thuộc vào hai thứ, một là tài nguyên, hai là tư chất.
Cùng một khối linh thạch, người có tư chất tốt có thể hấp thu mười khối là có thể thăng cấp, còn người có tư chất kém có thể phải hấp thu mười mấy khối thậm chí một trăm khối linh thạch cũng chưa chắc đã thăng cấp được.
Tư chất của anh không tốt, nếu cứ từ từ hấp thu linh khí chờ thăng cấp thì không biết đến bao giờ... Một vấn đề khác là thiếu tài nguyên, thu nhập hiện tại của anh chỉ có ba mươi khối linh thạch tiên viện cho, căn bản không đủ để anh tiêu hao.
Đây cũng là lý do vì sao bên ngoài có nhiều sư huynh sư tỷ không chuyên tâm tu luyện, mà chạy ra ngoài làm đủ các loại nhiệm vụ, bôn ba vì kiếm linh thạch.
Cũng may Thẩm Chiêu có được một ngàn năm kinh nghiệm Luyện Từ... Luyện chế đồ sứ đối với anh mà nói, quả thực dễ như trở bàn tay, không thể đơn giản hơn được nữa.
Thẩm Chiêu khoanh chân ngồi trong Luyện Từ thất đơn sơ, một tay tùy ý thưởng thức và nhào nặn đất sét, tay kia hấp thu linh khí từ linh thạch.
Một lát sau, linh khí trong linh thạch bị hấp thu sạch sẽ, hóa thành bột phấn.
Đất sét trong tay là bán thành phẩm đã được tiên viện pha chế sẵn, vì vậy học sinh chỉ cần trực tiếp luyện chế là được.
Thẩm Chiêu lấy một phần tư đất sét, bắt đầu kéo phôi, đặt khối đất sét giàu linh khí vào trung tâm bàn xoay của Lộc Cô Xa, thuần thục nặn ra một chiếc chén men xanh non.
Tiếp theo anh dùng linh lực luyện chế một lúc lâu, thủ pháp thành thạo khắc từng trận pháp lên bề mặt đồ sứ đã khô se lại.
Sau khi khắc xong, Thẩm Chiêu tiếp tục thúc giục linh lực luyện chế, anh là thủy hỏa song linh căn, dùng hỏa luyện là phương pháp tiện lợi và đơn giản nhất, vì vậy liền dùng phương pháp hỏa luyện.
Một canh giờ sau, một chiếc chén sứ linh khí men xanh non đáng yêu đã thành hình.
Thẩm Chiêu ngắm nhìn chiếc chén sứ linh khí men xanh non quen thuộc, ký ức không khỏi quay về kiếp trước.
Kiếp trước nửa năm sau anh mới luyện chế ra được linh khí sứ thuộc về mình, nhưng linh khí lại không nồng đậm như vậy, phẩm tướng cũng không tốt bằng cái này.
Sau này, anh đã đạt đến Trích Tinh tứ trọng, nhưng có tu vi và cảnh giới mà trong túi lại rỗng tuếch, để duy trì tu hành, một thời gian rất dài thu không đủ chi.
Khi đó Luyện Từ thất cao cấp về cơ bản đều bị các đại tiên viện và gia tộc độc chiếm, mà lúc ấy anh bỏ trốn khỏi sư môn, bị liệt vào sổ đen, Thẩm gia lại bài xích và kiêng kỵ anh, anh chỉ có thể lựa chọn những Luyện Từ thất cấp thấp không tên tuổi ven đường, khô khan mà luyện chế hàng loạt linh khí sứ cấp thấp, sau đó bán đi để kiếm linh thạch.
Loại chén sứ linh khí men xanh non này chính là loại anh luyện chế nhiều nhất, nhỏ nhắn đáng yêu, dùng để cho các tu sĩ cấp thấp tinh luyện linh khí bên trong linh thạch.
Thẩm Chiêu kéo suy nghĩ trở lại, tiếp theo đem phần đất sét còn lại chia thành ba phần nhỏ, lần lượt luyện chế thành hình, cuối cùng tổng cộng làm ra bốn chiếc chén sứ linh khí men xanh non.
Người bình thường dùng mấy phần đất sét cũng chưa chắc đã làm thành công một chiếc chén sứ linh khí men xanh non, mà Thẩm Chiêu chỉ dùng một phần, lại làm ra bốn chiếc, hơn nữa mỗi chiếc phẩm tướng đều cực tốt, linh khí nồng đậm sung túc.
Điều này cũng bắt nguồn từ vô số lần mày mò ở kiếp trước của anh, cố gắng hết sức để dùng ít nguyên liệu nhất, làm ra thành phẩm tốt nhất.
Thẩm Chiêu đột nhiên lại nghĩ tới Cố Kinh Mặc.
Anh nhớ Cố Kinh Mặc đã bái Ngọc Lộ tiên sư làm sư phụ, là thủ tịch đệ tử cấp bậc cao nhất, tất cả Luyện Từ thất của Lộc Lâm Tiên Viện đều mở cửa miễn phí với hắn.
Hơn nữa một tháng sau, Cố gia còn chuyên môn vì Cố Kinh Mặc mà bỏ ra một khoản vốn lớn để xây dựng một tòa Luyện Từ thất đặc cấp trong Lộc Lâm Tiên Viện, chuyên cung cấp cho Cố Kinh Mặc sử dụng... vô cùng giàu có và phóng khoáng.
Người so với người thật đúng là tức chết mà.
Thẩm Chiêu không khỏi thèm thuồng.
Nếu có thể ở trong Luyện Từ thất như vậy để luyện chế linh khí sứ... anh tuyệt đối có thể luyện chế ra rất nhiều linh khí sứ cao cấp, đối với việc tu hành của bản thân cũng có lợi ích to lớn.
Có lẽ anh có thể dùng cái này để giao dịch với Cố Kinh Mặc?
Nhưng Cố Kinh Mặc căn bản không thiếu tiền... trong nhà càng không thiếu Luyện Từ sư, hắn muốn linh khí sứ gì cũng có thể trực tiếp dùng linh thạch mua... căn bản không có lý do gì phải giao dịch với mình.
Thẩm Chiêu nghĩ đến đây, có chút chán nản.
Nhưng một lát sau lại phấn chấn trở lại.
Hiện trạng của mình đã tốt hơn kiếp trước rất nhiều.
Hơn nữa không giao dịch được, luôn có những phương pháp khác.
——
Thẩm Chiêu thay một bộ áo xanh, xách theo một hộp bánh hoa trà, đi đến nơi ở của Lục Tử Hạo.
"Tử Hạo ca, đây là bánh hoa trà ta tự tay làm, huynh nếm thử xem." Thẩm Chiêu đặt chiếc hộp lên bàn, lại ân cần tự mình rót trà cho Lục Tử Hạo.
Lục Tử Hạo cầm một miếng lên nếm thử, ngọt mà không ngấy, thơm ngát khắp miệng, lại nghe nói là do Thẩm Chiêu tự tay làm, lập tức khen không ngớt lời.
"Huynh thích là tốt rồi." Thẩm Chiêu ngượng ngùng cười rộ lên, "Trà này là hái trong tiên viện, bên kia vừa lúc hoa trà nở rộ, ta liền hái một ít làm thành bánh hoa trà."
Lục Tử Hạo thầm nghĩ, thảo nào trên người Thẩm Chiêu luôn có một mùi hương hoa trà thoang thoảng, "Gần đây ở tiên viện có quen không?"
"Cũng khá tốt, đều là nhờ có Tử Hạo ca huynh đó." Thẩm Chiêu thấy Lục Tử Hạo uống cạn trà trong chén, lập tức lại rót đầy.
"Ngươi đã gọi ta là ca, vậy không cần khách khí với ta." Lục Tử Hạo lại cầm một miếng bánh hoa trà cho vào miệng, dùng cùng với một chút trà đăng đắng, chóp mũi là hương hoa trà nhàn nhạt, tư vị thật mỹ diệu.
"Nhưng mà, lần này đến ta thật sự có việc muốn tìm Tử Hạo ca huynh."
"Thế nào?"
"Tử Hạo ca, huynh có biết gần Lộc Lâm Tiên Viện có nơi nào có thể dùng vật đổi vật không? Ta có một ít đồ mang từ nhà đến, muốn đổi một chút tài nguyên tu hành."
"Vậy đương nhiên là có, dưới chân núi có một khu chợ trời, chẳng qua cần năm mươi khối hạ phẩm linh thạch để mua lệnh bài vào chợ, sau đó là có thể vĩnh viễn ra vào giao dịch miễn phí, ngay ở dưới chân núi thôi, ngươi cần thì ta có thể dẫn ngươi đi ngay bây giờ."
"Cần năm mươi khối hạ phẩm linh thạch..." Thẩm Chiêu kinh ngạc há miệng, mặt lộ vẻ do dự, "Vậy thôi vậy, hôm khác có cơ hội chúng ta lại cùng đi."
Lục Tử Hạo thấy Thẩm Chiêu rõ ràng động lòng nhưng lại do dự, trong lòng thấu hiểu.
Đối với đệ tử cấp thấp mới nhập môn mà nói, năm mươi khối hạ phẩm linh thạch không phải là con số nhỏ.
Nhưng là nhị công tử của Thẩm gia, lại đến năm mươi khối hạ phẩm linh thạch cũng không lấy ra được... Có thể thấy Thẩm gia tống cổ Thẩm Chiêu đến tiên viện, lại không hỗ trợ tài nguyên tu hành, điều này có khác gì chèn ép đâu?
Lục Tử Hạo đau lòng nhìn thân hình mảnh mai của Thẩm Chiêu một cái, anh một mình ở tiên viện không nơi nương tựa, Thẩm gia lại không cung cấp bất kỳ trợ lực nào, cũng khó trách Thẩm Chiêu gặp chuyện gì cũng đến tìm mình, lại toàn tâm toàn ý tin tưởng và ỷ lại mình như vậy...
Nghĩ đến đây, Lục Tử Hạo trực tiếp từ trong túi trữ vật lấy ra lệnh bài vào chợ trời của mình đưa cho Thẩm Chiêu, lại đặc biệt lấy ra một trăm khối linh thạch đưa cho anh.
"Tử Hạo ca, huynh làm gì vậy?" Thẩm Chiêu đầu tiên là giật mình, tiếp theo đỏ mặt từ chối, "Ta không thể nhận."
"Ngươi có xem ta là ca ca không?" Biểu cảm của Lục Tử Hạo trở nên nghiêm túc.
"Đương nhiên ạ."
"Vậy thì ngươi nhận lấy, coi như là ca ca cho đệ đệ tiền tiêu vặt, là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Hốc mắt Thẩm Chiêu tức thì ươn ướt, "Tử Hạo ca, huynh..."
"Không cần nói nhiều."
Cuối cùng, Thẩm Chiêu mang theo lệnh bài cùng một trăm khối linh thạch bất ngờ nhận được, vui vẻ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro