Chương 1
Trên núi Côn Luân, tịch mịch hoang vắng, ban ngày trong miếu sơn thần có đám yêu qua lại, cực kỳ náo nhiệt, ban đêm lại quay về với quạnh quẽ, yên tĩnh
Nam tử lãnh đạm như ngọc, tóc dài như mực trải đầy giường, hai lọn tóc bạc uốn lượn ở giữa, trút ra yêu dị không giống người, gương mặt tao nhã vùi trong giấc mơ cũng lộ ra ưu sầu, mày hơi nhíu, khiến người hận không thể vuốt phẳng cho hắn
"Tiểu Trác đại nhân...."
Trác Dực Thần di chuyển trong sương mù mờ mịt, tiếng chuông quen thuộc cùng bóng dáng một thiếu niên mơ hồ chậm rãi đi ở phía trước
"Tiểu Cửu...."
Trác Dực Thần vươn tay, bỗng nhiên lại tóm vào khoảng không, bóng người đứng ở phía trước phát ra giọng nói lanh lảnh như có như không
"Tiểu Trác ca.... Huynh còn nhớ ta không ?"
Lồng ngực quặn thắt từng cơn, kiếm Vân Quang trong tay cũng như không có cảm giác, Trác Dực Thần nhẹ giọng nói, "Đừng nhớ, đừng lo, tiểu Cửu, đệ có muốn ta nhớ đệ không ?"
Ngón tay lạnh như băng của thiếu niên chạm vào mặt, lau nước mắt dính ướt gương mặt Trác Dực Thần, trên mặt lộ ra vẻ bối rối đã lâu, gấp gáp nói, "Xin lỗi, tiểu Trác ca, tiểu Trác ca, ta cho rằng.... huynh đã quên ta rồi."
"Tiểu Trác ca.... Tiêu tỷ quay về Đại hoang làm thần nữ, Triệu Viễn Châu đã quay về, sau này, huynh định thế nào ?"
Trác Dực Thần nhìn chăm chú cậu, đôi mắt của thiếu niên vẫn trong sáng, mang theo luyến tiếc và hy vọng, mong chờ câu trả lời của hắn
"Ta ? Muốn du ngoạn thiên hạ, trừ gian diệt ác, để kẻ ác và yêu ác không thể tùy tiện giết hại sinh mệnh như Ôn Tông Du nữa."
Tìm kiếm nhiều năm như vậy, chờ đợi nhiều năm như vậy, Trác Dực Thần dường như quên mất mình đã vui mừng, kích động thế nào khi trả tấm khế ước kia cho Văn Tiêu
Văn Tiêu cầm tờ giấy mỏng manh, cả người run rẩy, nước mắt rơi như mưa xuống gương mặt diễm lệ, mặt mày nàng lại mang theo ý cười vui mừng
Từ khi Triệu Viễn Châu hy sinh bản thân, đây là lần đầu tiên nàng cười vui vẻ như vậy, Trác Dực Thần cũng cảm thấy vui cho nàng, đã lâu không được thoải mái
Mà lúc thực sự tìm lại được bằng hữu, trong lòng hắn lại đột nhiên trống rỗng
Mong chờ của Văn Tiêu cuối cùng đã được đền đáp, Triệu Viễn Châu sẽ quay về bên cạnh nàng
Vậy.... còn Trác Dực Thần thì sao ?
"Y sinh ra ở đây, bây giờ quay lại Đại hoang, chăm sóc cẩn thận sẽ có một ngày tu luyện thành hình người. Tiểu Trác, con cũng phải nhìn về phía trước."
Ở trong cuộc sống hoài niệm quá khứ, không rõ tương lai, đây là câu nói bọn họ không dám nhắc tới, bây giờ mất mà có lại được, Văn Tiêu nhìn Trác Dực Thần vốn còn trẻ hơn mình vài tuổi, không nhịn được lo lắng
Trác Dực Thần sửng sốt, môi hơi động đậy, ôn nhu nói, "Văn Tiêu, không cần lo lắng, ta hiểu rồi."
Văn Tiêu nhìn hắn, vẫn đẹp như vậy, giống như một đóa hoa nở mãi không tàn, nhưng hồ nước trong lòng hắn như đã đóng băng, không còn gợn sóng
Núi Côn Luân lại rơi xuống tuyết lớn
"Tiểu Trác ca, huynh lại một mình.... Huynh không cô đơn sao ?"
Trác Dực Thần nhìn cậu, muốn cười an ủi cậu nhưng không được, chỉ có thể hơi nhấc khóe môi, thấp giọng nói, "Ta đã quen rồi. Tiểu Cửu, thiên hạ này, bữa tiệc nào rồi cũng sẽ đến hồi kết."
Sau khi cha huynh mất, hắn chỉ có một mình, một mình gánh cừu hận, một mình gánh Tập yêu ti, cho dù có bằng hữu đồng hành một thời gian, nhưng chung quy cũng đến lúc chia ly
"Vậy.... Tiểu Trác ca, chúng ta.... cũng sẽ chia ly sao ? Ta có thể đi theo huynh không ? Ta muốn mãi ở bên cạnh huynh...."
Trác Dực Thần trầm mặc rất lâu, nhẹ nhàng hỏi, "Đệ không phải luôn ở bên ta sao...."
Hắn lấy ra một cái chuông rỗng ruột từ trong lòng, chậm rãi nói, "Tiểu Cửu, đệ cho rằng.... ta thực sự quên đi quá khứ sao ?"
Bạch Cửu nhìn chuông trong tay Trác Dực Thần, luống cuống lau nước mắt trào ra khỏi đôi mắt như biết nói của mình, nức nở lắc đầu, "Xin lỗi, tiểu Trác ca, ta không muốn huynh quên ta, ta muốn huynh nhớ tới ta, nghĩ tới ta, có thể luôn ở bên ta. Tiểu Trác ca.... Chờ đã, huynh đã đồng ý rằng không được bỏ rơi ta rồi."
Tuyết rơi xuống trước mặt, bóng dáng thiếu niên cũng dần mờ đi
"Tiểu Cửu !"
Trác Dực Thần đột nhiên bật dậy, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay rơi ra một thứ, tiếng đinh đang vang trên mặt đất, là cái chuông rỗng ruột kia, hắn luôn dùng dây đỏ buộc trên tóc
Kiếm Vân Quang bên gối không phát sáng, Phá Huyễn Chân Nhẫn cũng chỉ thấy một cái chuông không có trái tim
Trác Dực Thần mất mác rũ mắt, chợt thấy trên mặt lành lạnh, mới phát hiện mình sớm đã khóc
Hắn cúi người nhặt chuông lên, cầm trong lòng bàn tay một lúc lâu, lại buộc lên đai phong, đứng dậy đi ra ngoài
Ngoài cửa có một gốc đại thụ, trước đây, Anh Lỗi từng mang mọi người tới đây
Trác Dực Thần luyện kiếm trong đêm tuyết, lần đầu tiên tập được kiếm pháp của Băng Di, đồng thời lên kế hoạch với Triệu Viễn Châu, cũng là tại đây, từng dùng trái cây dỗ dành và xin lỗi Bạch Cửu bị mọi người nghi ngờ, tuy cuối cùng phát hiện lúc đó quả thực không đổ oan cho cậu
Thật biết giả vờ đáng thương
Trác Dực Thần khẽ cười thành tiếng, lập tức phát hiện xung quanh chỉ còn tiếng tuyết rơi, cực kỳ yên tĩnh, nụ cười bên môi lại rất nhanh liền biến mất
Trời đã sáng, Trác Dực Thần tạm biệt với Văn Tiêu
Ánh mắt Văn Tiêu rơi xuống chuông rỗng ruột bên hông hắn, không nói thêm cái gì
"Văn Tiêu, nếu Đại hoang có chuyện gì thì gửi tin cho ta, ta sẽ quay về giúp người."
"Tiểu Trác, chăm sóc tốt cho bản thân, Triệu Viễn Châu lúc này sẽ tốt lên, con cũng phải sống tốt.... Bảy năm rồi, con không ở cấm địa của tộc Băng Di, thì thay ta du ngoạn, hàng phục yêu thú, không thì quay về Tập yêu ti xem sao ?"
Đã bảy năm từ khi tìm được thần thức, mà đã qua hai mươi sáu năm từ chuyện năm đó
"Hơn hai mươi năm qua, ta đã không còn thích hợp để quay về Tập yêu ti nữa."
Thiếu niên mới tuyển vào Tập yêu ti năm đó, bây giờ đều đã trở thành trụ cột vững chắc, dung mạo không đổi này của hắn, quay về có khi lại dọa sợ mọi người
"Quay về thăm đi. Bùi tỷ tỷ truyền tin cho ta, bảo con quay về. Chỗ ta lại có một đám sơn thần mới tới, sức người dồi dào, tạm thời không cần con lo lắng. Tiểu Trác.... Sống cuộc sống của mình đi."
Trác Dực Thần xuống núi, lại đi qua thủy trấn Tư Nam. Trải qua Văn Tiêu và Tập yêu ti nghiêm khắc kiểm soát, nhân gian rốt cuộc khôi phục lại bình yên, nơi từng rải đầy tiền giấy, đường phố vắng tanh, lúc này lại vô cùng náo nhiệt, rộn ràng
Lại là một lễ hội đèn lồng, dòng người trên đường như nước. Trác Dực Thần bình thường ôn nhã như ngọc, phong thái nhẹ nhàng, nữ tử trẻ tuổi đi ngang qua đều không kìm được nhìn hắn, lại vì gương mặt lãnh đạm của hắn làm cho lui bước
Bản thân hắn cũng không để ý, chỉ không kìm được rơi vào hồi ức
Lúc đó mọi người giải trừ được nguy cơ dịch bệnh, uống rượu chúc mừng, múa kiếm tấu nhạc, là thời khắc thoải mái khó có được, thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy
Vì chuyện cũng không gấp, Trác Dực Thần khó có khi lén trộm nửa ngày nhàn nhã, lại chỉ rơi vào mờ mịt
Lúc còn bé, cha huynh bận rộn chuyện của Tập yêu ti, trong nhà chỉ còn lại một mình hắn ngắm hoa luyện kiếm, cực kỳ cô đơn, nhàm chán
Sau này gặp phải biến cổ, trưởng thành lên, bận rộn vực dậy Tập yêu ti, thêm gánh vác thù của cha huynh mà đêm không thể ngủ
Mãi sau này lại vì tìm kiếm thần thức mà hối hả đi trong trời đất, hoặc thay Văn Tiêu qua lại giữa Đại hoang và nhân gian. Bây giờ nhàn tản, lại cũng không biết phải làm gì
Băng tuyết dần tan, gió xuân nhè nhẹ thổi qua hoa tươi bên đường, Trác Dực Thần dắt ngựa đi tới một sơn cốc tĩnh lặng
Cỏ cây um tùm, chim hót líu lo, sơn cốc có một mảng rừng đào nở rộ như mộng ảo. Trong mùi hoa nhàn nhạt, từng giọt sương đọng lại trên cành đào
Cúi người nhìn giọt sương trên hoa đào, giọng nói trong trẻo của thiếu niên dường như lại vang lên bên tai, "Điều hòa khí huyết, có tác dụng dưỡng nhan."
"Tiểu Cửu...."
Đúng lúc tháng ba, sắc xuân vừa đủ, thân ở trong thế ngoại đào nguyên này, xung quanh là hoa rơi rực rỡ, Trác Dực Thần bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, cũng thuận theo ý mình, dựa dưới bóng râm mà thiếp đi
Tiếng chuông đinh đang, Bạch Cửu cười đứng trước mặt Trác Dực Thần, kéo tay áo hắn
"Bạch Cửu ?"
Bạch Cửu cong hai mắt, gương mặt thanh tú tràn đầy nụ cười bất ngờ, giọng nói giòn tang, "Tiểu Trác ca, ta nghe thấy huynh gọi ta !"
Trác Dực Thần nhíu mày, vươn tay xoa đầu cậu, dưới tay là tóc mềm mịn, cảm giác rất chân thực
"Ta đang ở trong mộng sao ? Tiểu Cửu.... Rõ ràng đệ đã bị tro Bất Tẫn Mộc.... Vì sao.... Ta chưa từng mơ thấy đệ, sao gần đây đệ lại liên tục đi vào giấc mộng của ta vậy ?"
Bạch Cửu kéo tay áo Trác Dực Thần, còn chưa thấy đủ, lén cầm lọn tóc bạc của người trước mặt, mơ hồ nói, "Kỳ thực ta cũng không biết vì sao.... Đại khái là vận khí của ta quá tốt, ta cho rằng mình đã hồn phi phách tán, lại dường như để lại một tia thần thức ở trong chuông, tiểu Trác ca, huynh luôn mang chuông bên người, ngày đó ở trong miếu sơn thần Côn Luân, ta đột nhiên thức tỉnh."
"Chẳng lẽ vì đệ có huyết mạch Thần Mộc, mới lưu lại một chút sức sống ?"
"Ta cũng không biết, nhưng ta bây giờ dường như cũng không tính là người, ngay cả hình người cũng không, chỉ có thể gặp tiểu Trác ca ở trong mộng. Không biết có phải ta biến thành yêu quái rồi không ?"
Trác Dực Thần trầm tư một lúc, nghĩ tới một người, trong đầu nảy ra ý, nói, "Có lẽ, chúng ta nên đi gặp mẫu thân của đệ trước, bà ấy nhất định hiểu rõ tình huống của đệ hơn."
"Đúng vậy, tiểu Trác ca, huynh thật lợi hại !" Hai mắt Bạch Cửu sáng bừng, cười khanh khách nhìn Trác Dực Thần
Nam tử trước mặt vẫn tao nhã, ôn nhu như ngọc, nhưng đôi mắt kiên nghị, trong trẻo trước kia, bây giờ lại tràn ngập tang thương
Quân tử tóc đen như mực, mang theo mùi lan nhè nhẹ trước đây, giờ đã là đại yêu mang theo tóc bạc bên mai
Cuộc sống sao có thể thay đổi tới như vậy ?
Gương mặt Bạch Cửu rút đi ý cười, cắn môi, nước mắt bất ngờ rơi xuống
Vươn tay lau nước mắt cho Bạch Cửu, Trác Dực Thần lộ ra ý cười ôn hòa, nhẹ giọng trấn an, "Tiểu Cửu, đừng khóc, có thể gặp lại nhau là chuyện tốt...."
Hai mắt Bạch Cửu đẫm nước, gật đầu, nức nở, "Tiểu Trác ca, quay về Thiên Đô cũng không cần gấp, huynh phải chăm sóc tốt bản thân...."
Bên tai xào xạc, tay truyền tới cảm giác mềm mại, Trác Dực Thần mở mắt ra, một con thỏ lớn bằng bàn tay đang ngửi tới ngửi lui bên người, gặm cỏ xanh, thấy hắn cũng không chút hoảng sợ
Thật sự là một con thỏ nhỏ ngốc nghếch
Hắn lắc đầu cười, nhấc mắt nhìn xung quanh, trong rừng đào vắng lặng không tiếng động, mặt trời di chuyển sang phía tây, thoạt nhìn đã qua vài canh giờ
Nghĩ tới cảnh trong mơ, Trác Dực Thần lấy ra một túi gấm trong lòng, bên trong đặt một chuỗi dây, đây là sợi dây chuông hắn từng đeo, cũng là sợi dây được tiểu Cửu nắm trong tay trước khi chết
Lắc chuông trong tay, Trác Dực Thần nhắm mắt lại, sức mạnh của Băng Di chậm rãi đi vào chuông, cảm nhận được sức sống mỏng manh
Trong lòng Trác Dực Thần nảy ra một suy nghĩ, đôi mắt sâu thẳm, Phá Huyễn Chân Nhân quả nhiên nhìn thấy một tia sáng xanh quấn quanh bên trong chuông
"Thực sự là tiểu Cửu...."
Trác Dực Thần sửng sốt, đột nhiên đứng dậy, xoay người lên ngựa, giơ roi thúc ngựa chạy tới Thiên Đồ, bỏ lại rừng hoa đào ở phía sau
Thiên Đô với Côn Luân có thể nói là xa ngàn dặm, Trác Dực Thần lại một đường chạy về không ngừng, cũng hơn tháng
Dừng thuyền trước thềm đá của phủ Tư Đồ, chợt có cảm giác như đã cách một đời
Trong sân vẫn ẩn trong cây xanh, cho dù là ngày xuân, hồ nước vẫn tràn ngập từng bông sen nở rộ
"Tiểu Trác đại nhân ?"
Bạch Nhan nghe thấy tiếng đi ra sân, kinh ngạc nhìn hắn
Thân là Thần Mộc cùng gốc với lệnh bài Bạch Trạch, đã qua hơn chục năm, dung mạo của bà vẫn như xưa, xuất hiện phía sau là Tư Đồ đại nhân, lại đã già đi
Rót trà, ba người ngồi đối diện nhau, trong hơi nóng của trà bốc lên, Bạch Nhan nhìn trượng phu trầm mặc, lại nhìn người trẻ tuổi muốn nói lại thôi, không khỏi bật cười, "Nhiều năm không gặp, hôm nay tới thăm, không biết là ngươi có chuyện gì sao ?"
Trong lòng hai người biết rõ, thần nữ đã quay về vị trí, Tập yêu ti lớn mạnh, Trác Dực Thần tới thăm phủ Tư Đồ, chỉ có thể vì Bạch Cửu
Nhưng đứa trẻ kia đã sớm mất, lần này hắn tới lại là vì chuyện gì ?
Trác Dực Thần lấy túi gấm ra, nói, "Ta tới vì Bạch Cửu."
Vì vậy hắn nói ra toàn bộ chuyện cho Bạch Nhan, từ giấc mộng ở Côn Luân, tới cảnh tượng gặp được trong rừng đào, thậm chí các giấc mộng nhiều lần mơ thấy trên đường
Bạch Nhan và Tư Đồ Minh nhìn nhau, thần sắc nghi hoặc, bà do dự một lúc, một tay niệm chú, đưa thần lực vào chuông kiểm tra, bỗng nhiên ngây người, hai hàng nước mắt không thể tin được chảy xuống
"Thật sự là tiểu Cửu !"
Thu lại thần lực, Bạch Nhan cẩn thận cầm túi gấm, không thể hiểu được mà nói, "Thi thể của tiểu Cửu là do ta hạ táng, thằng bé lúc đấy quả thực bị lửa phượng họa trong Bất Tẫn Mộc thiêu chết, không còn sức sống. Bây giờ thần thức lại có thể sống lại, thực sự là may mắn."
Trác Dực Thần vui mừng không thôi, gấp gáp nói, "Nhưng sự sống của đệ ấy yếu ớt, chỉ có thể nhập vào mộng, không thể hóa hình, không có cơ thể, phải làm sao ?"
Bạch Nhan mỉm cười, ôn nhu nói, "Tiểu Trác đại nhân không cần lo lắng, ta thân là mẫu thân của thằng bé, sức mạnh của thằng bé giống như ta, chỉ cần ta truyền thần lực cùng căn nguyên, rất nhanh có thể lần nữa có cơ thể mới, thằng bé sẽ giống như tiểu Trác đại nhân, mất đi phần người, trở thành bán thần bán yêu."
Tâm tình Trác Dực Thần phức tạp, Bạch Cửu sớm đã nói chuyện này, cậu không quan tâm làm người hay yêu
Thậm chí sau khi trở thành yêu, có cuộc sống kéo dài bất tận, cậu có thể luôn ở bên cạnh mình
"Người cũng được, yêu cũng được, tiểu Cửu có thể quay về đã là chuyện may mắn."
Từ đó Trác Dực Thần ở lại phủ Tư Đồ, được sắp xếp ở trong phòng của Bạch Cửu
Tuy Bạch Cửu đã rời đi hơn chục năm, căn phòng lại vẫn sạch sẽ, có thể nhìn ra lúc nào cũng có người dọn dẹp
Mà sách thuốc dày đặt trên bàn vẫn được sắp xếp gọn gàng
Qua mấy ngày, Bạch Nhan lại xuất hiện trước mặt Trác Dực Thần, cầm một chồi non đưa cho hắn
"Đây là...."
Bạch Nhan cười vui vẻ, nói, "Đây là chân thân của tiểu Cửu, ta lấy thần lực của mình thúc đẩy sự sống của thằng bé, rốt cuộc khiến thằng bé mọc ra thực thể, tĩnh dưỡng thêm một thời gian, chắc là có thể lần nữa hóa hình, hơn nữa có thể bước vào thời kỳ trưởng thành."
Trác Dực Thần giơ tay chạm vào cành cây, trong mắt lộ vẻ thương tiếc, cành lá khẽ run lên vài cái, sau đó rễ cây quấn lấy ngón tay không buông
Bạch Nhan từ ái nhìn, bỗng nhiên hành lễ với Trác Dực Thần, bị Trác Dực Thần vội vàng từ chối
Trác Dực Thần đỡ Bạch Nhan, đang định nói, lại bị Bạch Nhan nói trước, "Tiểu Trác đại nhân có thể tìm lại tiểu Cửu, ta vô cùng cảm kích. Trước đây tiểu Cửu mất, không chỉ là vì Trác đại nhân, còn vì sinh linh trong thiên hạ. Thằng bé thân là hậu nhân của Thần Mộc và Bạch Đế Thiếu Hạo, đây cũng là trách nhiệm của thằng bé. Bây giờ tiểu Trác đại nhân có thể tìm thằng bé về, trong lòng ta cảm kích không lời nào có thể nói hết, tiểu Trác đại nhân có thể nhận được đại lễ này của ta. Ngoại trừ chuyện này, ta còn có một thỉnh cầu quá đáng."
Bạch Nhan nhìn Trác Dực Thần chăm chú, nhẹ giọng nói, "Ta đã nghĩ rất lâu, luôn muốn lý do tiểu Cửu sống lại, chắc là đáp án ở trên huyết mạch Băng Di của tiểu Trác đại nhân. Tiểu Cửu là Thần Mộc, trời sinh thích nước, tương khắc với lửa phượng họa, mà tộc Băng Di bẩm sinh có thể ngưng nước thành băng, tiểu Trác đại nhân giờ đã là rồng, có lẽ nguyên nhân là như vậy, tiểu Cửu mới có thể có cơ hội này. Bây giờ thứ ta có thể cho tiểu Cửu cũng đã đưa hết, nhưng nếu thằng bé muốn hóa hình, chắc là ở bên cạnh tiểu Trác đại nhân sẽ nhanh hơn."
Trác Dực Thần nghe vậy, gật đầu, chần chờ nói, "Tiểu Cửu và ta cũng từng vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu, bây giờ ta chỉ có một mình, có đệ ấy bầu bạn, đúng là chuyện may mắn. Nhưng.... hai vị mất con trai nhiều năm, chắc cũng vô cùng mong nhớ, để tiểu Cửu đi cùng ta, hai vị sao có thể nỡ được ?"
"Đứa trẻ này.... Ta không thể bầu bạn với thằng bé nhiều năm, thằng bé trời sinh thông minh, sau này kết giao được người bạn như tiểu Trác đại nhân, cũng trở nên dũng cảm hơn, con đường sau này vẫn phải cần thằng bé tự lựa chọn. Mặc kệ là ai, lúc còn sống có thể nắm tay ai đi cả quãng đường, cũng không phải là phụ mẫu. Tiểu Cửu có cuộc sống của mình, mấy ngày nay, lời chúng ta muốn nói cũng đã nói rồi, chỉ cần sau này sống vui vẻ, tương lai có thể bình an quay về thăm chúng ta, đã là mong muốn lớn nhất của ta rồi." Bạch Nhan bình tĩnh nhìn mầm non trong tay Trác Dực Thần, ôn nhu nói, "Phụ thân của tiểu Cửu là người phàm, tuổi thọ ngắn ngủi, tuy ta luôn điều dưỡng thân thể cho ông ấy, chung quy ông ấy là cơ thể phàm thai, khó đổi thiên mệnh. Sau khi nhận mệnh, ông ấy muốn đi Đại hoang xem chỗ ta lớn lên, chúng ta định sau này sống ở Đại hoang, nếu tiểu Cửu rảnh rỗi có thể quay về thăm chúng ta thì rất tốt rồi."
Trác Dực Thần nghiêm túc đồng ý, "Ta nhất định không phụ sự nhờ cậy của hai vị, chăm sóc tiểu Cửu thật tốt."
Bạch Nhan cười dịu dàng, "Tiểu Trác đại nhân không cần chăm sóc thằng bé, thằng bé nên trưởng thành rồi. Để thằng bé đi theo ngươi, hai người có người bầu bạn cũng tốt hơn."
-------------------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro