Chương 2
Mang cây non quay về phòng, Trác Dực Thần suy đi nghĩ lại, đặt chỗ nào cũng cảm thấy không thích hợp lắm, mang theo bên người lại sợ đè hỏng, để quá xa lại sợ linh lực không chạm tới
Đang lúc phiền não, cành lá toàn thân xanh biếc như ngọc yên lặng cuộn mình quấn quanh cổ tay trắng nõn thành một chiếc vòng tay xanh biếc
"Tiểu Cửu ?"
Cành lá trên cổ tay yên lặng
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra bộ dạng tinh quái của thiếu niên ra vẻ nhu thuận
Trác Dực Thần không kìm được bật cười, môi kéo lên một độ cong, ngồi nhìn vòng tay xanh trên cổ tay một lúc, mới vực dậy tinh thần, đi tới Tập yêu ti
Bạch Cửu trốn trong tay áo khẽ rung lá, thân non dán vào da Trác Dực Thần, hấp thu khí tức ấm áp và mùi hoa lan trên người hắn
Trời mưa tí tách bốc lên hơi nước mờ ảo, người đi lại trên đường rất thưa thớt, trong sông chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi, Trác Dực Thần ngồi ở đầu thuyền, thuyền nhỏ không có người chèo, dùng linh lực di chuyển như cá, xuôi dòng mà đi
Mưa rơi xuống người hắn, lại không thấm ướt y phục, chỉ mang tới mùi hoa và mùi thanh mát của cỏ cây
Hậu viện của Tập yêu ti yên tĩnh, Trác Dực Thần nhẹ nhàng bước xuống, nhìn xung quanh một lượt, lại không nhìn thấy bóng người nào
Yêu lực của Băng Di tỏa ra bốn phía như gợn sóng, Trác Dực Thần khẽ nhấc mắt lên, bước chân tới thủy tạ
Bùi Tư Tịnh ngồi một mình trong đình uống trà, thấy bóng người từ xa bước tới, ánh mắt rơi trên y phục và tóc dài của đối phương mang nặng hơi nước nhưng cũng không bị ướt, chậm rãi buông chén trà xuống, mỉm cười nói, "Xem ra ngươi thu hoạch được khá nhiều ở cấm địa Băng Di."
Sau khi tìm về thần thức của Triệu Viễn Châu, Trác Dực Thần cảm nhận sâu sắc được, tuy mình có yêu lực của Băng Di, nhưng ngoại trừ kiếm pháp của Băng Di, còn lại không biết cách sử dụng, vì vậy quay về cấm địa Băng Di tu hành bế quan, chỉ khi Văn Tiêu có việc muốn nhờ mới đi ra giúp đỡ, cho tới nay đã qua bảy năm, hắn mới quay lại Thiên Đô
Trác Dực Thần vén vạt áo ngồi xuống đối diện, cầm trà Bùi Tư Tịnh rót khẽ nhấm một ngụm, gật đầu đáp, "Ta tìm được bản ghi chép thuật pháp của tộc Băng Di, bây giờ cuối cùng có thể tận khả năng dùng yêu lực trong người, ta không muốn bất lực giống năm đó."
Bùi Tư Tịnh trầm mặc một lát, nói, "Chuyện trên thế gian luôn không thể hoàn hảo. Chúng ta đã tận lực ứng phó, vậy là đủ rồi."
Hai người trầm mặc ngồi đối diện, lẳng lặng thưởng trà, khó có khi hưởng thụ bầu không khí tĩnh lặng khi gặp lại bạn cũ
Nói vài câu linh tinh ít ỏi, Trác Dực Thần chú ý tới từ đầu tới cuối không thấy người khác trong Tập yêu ti, nghi hoặc nói, "Bùi đại nhân gọi ta đến, chỉ vì ôn chuyện cũ sao ?"
"Ôn chuyện cũ, đương nhiên cũng có chuyện khác muốn nói với ngươi." Bùi Tư Tịnh đặt một cái hộp lên bàn, đẩy tới chỗ Trác Dực Thần, chậm rãi nói, "Chắc là ngươi cũng đã chú ý, Tập yêu ti chỉ có ta, đây là vì Tập yêu ti đã tách khỏi Trác phủ, dựng lại ở chỗ khác, sách trong Tàng Quyển các ta cũng phái người chép, vốn định chép tất cả, bản ghi chép đều để lại trong Tàng Quyển các, nhưng trong hộp này là khế đất của Trác phủ, vì ngươi chưa quay về, ta cũng không cho người động vào, sau này sắp xếp thế nào, vẫn phải xem tâm ý của ngươi."
Trác Dực Thần không khỏi nghẹn lời, sửng sốt nhìn Bùi Tư Tịnh, mở hộp gỗ ra, quả nhiên thấy khế thư bên trong
"Đây.... Vì sao...."
"Chỗ này vốn là tổ trạch của Trác phủ, năm đó ngươi vì Tập yêu ti bị chèn ép, không chỗ dựng lại, mới quyên góp tổ trạch, nhưng ngươi giờ đã biến thành yêu, tuổi thọ kéo dài, khong thể ở lại Tập yêu ti mãi mãi, ta không thể nhìn ngươi không có nhà để về. Sau khi Sùng Võ Doanh giải tán, mảnh đất kia vẫn để không, ta xin lệnh tu sửa, chuyển toàn bộ Tập yêu ti qua, không thể để không."
Trác Dực Thần cầm khế thư, thương cảm, xúc động, nghe vậy cũng không khỏi bị chọc cười, chắp tay cảm tạ Bùi Tư Tịnh
Hơn hai mươi năm không gặp, bọn họ vẫn chưa từng ngừng thư từ qua lại, bây giờ gặp nhau, Bùi Tư Tịnh lại cảm thấy có chút kỳ quái, tiểu Trác đại nhân trước mắt dường như có lại khí chất thiếu niên, dường như cực kỳ vui vẻ
"Kỳ thực, ta cũng có một tin vui muốn nói với Bùi đại nhân." Trác Dực Thần thấy ánh mắt quan sát của nàng, không kìm được sờ vào cổ tay, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn lộ ra cổ tay mình, lựa chọn nói với nàng, "Tiểu Cửu quay về rồi."
Bùi Tư Tịnh mở to mắt, nhìn chằm chằm vòng tay xanh trên cổ tay Trác Dực Thần, mắt thấy cành non vươn về phía nàng
"Ngươi.... Đây...." Bùi Tư Tịnh bán tín bán nghi, trong lòng lại nghi ngờ không phải là Trác Dực Thần bị thụ yêu nào lừa đấy chứ
Dù sao sau khi tiểu Cửu và Triệu Viễn Chu mất, hắn như mất hồn lạc phách, chẳng lẽ giờ Triệu Viễn Chu quay về, hắn mất đi nơi ký thức, bệnh tình lại càng nghiêm trọng ?
Nhưng ngay cả trong lòng có nghi hoặc, Bùi Tư Tịnh cũng không kìm được muốn tin lời hắn là thật
Trác Dực Thần khó hiểu nhìn nàng, bộ dạng bây giờ lại giống như tiểu Trác đại nhân trước kia
Châm chước mãi, Bùi Tư Tịnh mới mở miệng nói, "Tiểu Cửu trước đây bị ngọn lửa Bất Tẫn Mộc làm tổn thương, sao có thể sống lại ?"
Trác Dực Thần nói lại lời Bạch Nhan từng nói với hắn, cho Bùi Tư Tịnh nghe, "Bạch Nhan nói, bà ấy truyền thần lực của bản thân cho tiểu Cửu, chắc là không bao lâu là có thể hóa hình, chờ đệ ấy hóa hình thành công, ta sẽ truyền tin cho các cô."
Nghe Trác Dực Thần tìm Bạch Nhan, Bùi Tư Tịnh thầm quyết định đi thăm phủ Tư Đồ một chuyến, hỏi rõ ràng rốt cuộc có chuyện này hay không
Nhưng bây giờ nghe được tin tốt này, chung quy vẫn khiến người vui vẻ, vì vậy hai người cầm chén uống rượu, khó có khi thả lỏng một lần
Rượu quá ba lượt, Trác Dực Thần mới nhớ tới chức quan của Bùi Tư Tịnh, hỏi, "Cô uống rượu có sao không ? Bên Tập yêu ti...."
Bùi Tư Tịnh ôm bình rượu nhìn Trác Dực Thần, không khỏi cười nói, "Tiểu Trác, hai mươi sáu năm rồi ! Người mới của Tập yêu ti cũng không biết tới bao nhiêu lượt rồi. Tập yêu ti bây giờ đã giao cho người thích hợp, ta nghỉ thôi !"
Nữ tử xinh đẹp mang theo tư thái phóng khoáng, oai hùng, trên mặt đã có nếp nhăn, làn da cũng không nhẵn nhụi như trước đây, tóc dài đã không còn đen bóng, nhưng nụ cười vẫn như trước
Trác Dực Thần cụng chén, cười nói, "Chúc mừng Bùi đại nhân, thành công lui thân, từ nay về sau tự do rồi."
"Sau này muốn ôn chuyện thì tới Bùi phủ tìm ta."
Một lần uống sau, chờ lúc tỉnh lại, rặng đỏ đã đầy trời. Bùi Tư Tịnh nhìn gương mặt bình tĩnh của Trác Dực Thần, lại thấy hắn không tự chủ chăm chú nhìn cành non trên cổ tay, không kìm được mỉm cười, nhân lúc trời còn sáng tạm biệt hắn
Nhiều năm qua, Trác phủ vẫn là dáng vẻ của năm xưa, có thể nhìn ra Bùi Tư Tịnh luôn dụng tâm bảo vệ từng viên gạch, từng miếng ngói của chỗ này
Cây lê ở hậu viện lại to hơn một chút, hoa lê trắng như tuyết nở đầy ở đầu cành, cánh hoa mềm mại bay xuống trong gió nhẹ
Ngẩng đầu nhìn lại nhìn thấy bản thân trước đây ngồi chờ cha huynh, cúi đầu xuống, lại nhìn cây non trên cổ tay
Trác Dực Thần khẽ điểm chân, nhẹ nhàng nhảy lên cành cây, nơi tầm mắt có thể nhìn thấy là nhà cửa trải dài, là núi non trùng điệp, là ánh chiếu tà kéo dài tới chân trời
Gió đêm thổi bay tóc dài và vạt áo hắn, mang tới tiếng thầm thì của thiếu niên nhiều năm trước, nhưng lần này, hắn không còn là một mình nữa
"Tiểu Cửu, nếu đệ không mau hóa hình thì không thể cùng ta thưởng hoa lê năm nay rồi."
Cây non trên cổ tay chậm rãi quấn chặt vào da hắn, lá không phục cọ vào mu bàn tay Trác Dực Thần
Ban đêm, Trác Dực Thần lại nằm mơ, Bạch Cửu trong giấc mơ kéo tay áo hắn không buông, bảo hắn đừng coi thường mình
Buổi sáng tỉnh lại, Trác Dực Thần buồn cười chạm vào cành non trên cổ tay, đi đình viện luyện kiếm
Ngày qua ngày, cành lê càng ngày càng tươi tốt, hoa nở càng ngày càng ít, Trác Dực Thần thỉnh thoảng đến thăm phủ Tư Đồ, xem sách thuốc Bạch Cửu để lại rất nhiều trong phòng, thỉnh thoáng cũng đi dạo ở Thiên Đô, cư nhiên thỉnh thoáng cũng được người nhận ra, chỉ có thể xách áo bỏ chạy, tránh cho dẫn tới càng nhiều chuyện
Trước đây từng uống rượu lựu của Anh Lỗi, lúc rảnh rỗi không có việc gì, Trác Dực Thần cũng tự thủ ủ rượu hoa lê, thoáng cái, tới lễ hội hoa lê
Trác Dực Thần dán giấy dầu, buộc dây, thi pháp, sau đó xếp một loạt vò rượu vào giá gỗ, dựa vào bàn trà nhìn một lúc, chợt thấy buồn ngủ
Đình viên yên tĩnh, vòng tay xanh trên cổ tay sốt ruột gõ vào da hắn, bất đắc dĩ lực đạo quá nhỏ, không có tác dụng, vì vậy trượt sang một bên như rắn nhỏ, muốn kéo áo choàng tới trên người Trác Dực Thần
Cành non nhỏ căng người, áo choàng vẫn không chút xê dịch
"Đáng ghét ! Ta không tin ngay cả một cái áo choàng ta cũng không lấy được !"
Chỉ thấy vang lên một tiếng nhỏ tới gần như không thể nghe thấy, cây non bỗng hóa thành bộ dạng thiếu niên, một thân lục y, bất ngờ nhìn áo choàng trong tay
Bạch Cửu nhìn hai tay của mình, lại không kìm được sờ mặt, bất ngờ tới thiếu chút nữa hô thành tiếng
Nhưng ánh mắt chạm phải người đang nằm úp trên bàn thiếp đi, lại lặng lẽ thu liễm động tĩnh, rón rén phủ áo choàng lên người hắn
Tóc đen đen nhánh trong ký ức đã nhiễm sương, minh chứng rõ ràng cho thời gian đã qua, và bi thương không thể nói với người khác
"Cho dù thành yêu, cũng không thể không yêu bản thân như vậy chứ, tiểu Trác ca thật là một chút cũng không nghe lời."
Bạch Cửu ngồi một bên, lẳng lặng ngắm Trác Dực Thần ngủ, sau nhẹ nhàng ra ngoài
Một giấc mộng, hai mươi sáu năm, cuộc sống thay đổi, không xu dính túi
Bạch Cửu chạy về phủ Tư Đồ, nói chuyện với mẫu thân nhà mình, nhanh chóng cầm tiền đi tìm y quán
"Thật sự lớn rồi không nghe mẹ...." Bạch Nhan như con trai gấp gáp như lửa cháy tới nơi, bất đắc dĩ lắc đầu
Tư Đồ Minh thở dài, nói, "Thằng bé cho tới nay đều dính lấy tiểu Trác đại nhân, chỉ có thể nói rằng, người tự có duyên phận của mình."
Lần này trong giấc mơ không có Bạch Cửu, Trác Dực Thần tỉnh lại vẫn có chút không thích ứng được, dù sao từ khi quay về phủ Tư Đồ, Bạch Cửu đi vào giấc mộng của hắn không sót lần nào, khó có khi có một lần yên tĩnh
Áo choàng trên vai rơi xuống, Trác Dực Thần khó hiểu giơ tay lên, bỗng nhiên phát hiện cổ tay trống trơn
"Tiểu Cửu ?"
"Không thấy tiểu Cửu ?"
Cầm kiếm Vân Quang, Trác Dực Thần bước nhanh ra khỏi cửa phòng, bỗng nhiên, trong đình viên xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên
"Tiểu Cửu ?"
Bạch Cửu đang đảo thuốc hăng say, bỗng nhiên nghe thấy Trác Dực Thần gọi cậu, vừa quay đầu lại liền được hắn ôm chặt vào trong lòng
"Tiểu Trác ca ?"
Trác Dực Thần cảm nhận được độ ấm của thiếu niên trong lòng, nghẹn ngào, "Tiểu Cửu, đệ rốt cuộc trở về rồi."
Bạch Cửu nhu thuận mặc hắn ôm, hai tay ôm lấy eo thon gầy của Trác Dực Thần, cười vui vẻ
"Tiểu Trác ca, ta quay về rồi."
Trác Dực Thần ôm chặt lấy Bạch Cửu, cả người run rẩy từ từ thả lỏng, sau một lúc lâu mới buông Bạch Cửu ra, cẩn thận nhìn cậu, run giọng hỏi, "Ta vừa tỉnh lại liền không thấy đệ, còn cho rằng.... Đệ dọa ta sợ muốn chết."
Bạch Cửu sửng sốt, nghĩ tới việc mình lén chạy ra ngoài, chột dạ kéo tay áo Trác Dực Thần cười nói, "A.... Quên buộc chuông cho mình, tiểu Trác ca đừng lo.... Ta rất tốt, hoàn toàn hóa hình rồi !"
Trác Dực Thần quay cậu trái phải, kiểm tra vài lượt, xác nhận quả thực là một người hoàn chỉnh, lúc này mới yên lòng, nói, "Nếu đệ đã hóa hình thì chúng ta quay về phủ Tư Đồ một chuyến báo tin cho cha mẹ đệ."
Bạch Cửu vội vàng kéo lại tay áo hắn, lắc đầu từ chối, "Cha mẹ ta đã biết rồi. Lúc ở nhà ta, tuy ta không thể hóa hình, nhưng mẹ và ta cùng gốc, có thể để cha cũng nhìn thấy ta, thế nên bọn họ đều biết rõ tình hình của ta, vừa rồi lúc tiểu Trác ca ngủ, ta cũng đi tìm cha mẹ rồi. Ta đang đảo thuốc, sắp xong rồi, tiểu Trác ca, huynh ở lại với ta đi."
Trác Dực Thần chỉ phải ngồi xuống, nhìn Bạch Cửu loay hoay, tò mò hỏi, "Đây dùng để làm gì vậy ?"
Bạch Cửu bọc thuốc lại thành từng túi, quay người lại, nghiêm mặt bĩu môi với Trác Dực Thần, "Đương nhiên là cho tiểu Trác ca, tiểu Trác ca suy nghĩ quá nhiều, tâm sự quá sâu, tóc bạc nhiều như vậy. Không được, ta phải chăm sóc huynh."
Trác Dực Thần nói không thành lời
"Hơn nữa, tiểu Trác ca cũng không đeo chuông, lúc ta sợ cũng không còn thứ gi để nắm, như vậy không được, tiểu Trác ca đã đồng ý với ta rồi."
--------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro