Chương 3
Xếp xong thuốc, Bạch Cửu kéo tay áo Trác Dực Thần, lại chui vào trong lòng hắn, luôn mồm nói cách dùng thuốc, bấm ngón tay tính toán ngày
Trác Dực Thần lại không nghe được vào tai bao nhiêu, chỉ chăm chú mà ôn nhu nhìn bộ dạng thiếu niên tràn đầy sức sống trước mặt
"Tiểu Trác ca ?"
"Tiểu Trác ca !" Bạch Cửu lắc tay áo, kéo lại Trác Dực Thần sắp thất hồn lạc phách, "Huynh đang nghĩ cái gì vậy ?"
Trác Dực Thần lắc đầu, bên môi ngậm ý cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói, "Không có gì, tiểu Cửu nói tiếp đi."
Bạch Cửu mở miệng, bỗng nhiên không dám nhìn vào mắt Trác Dực Thần, nhất thời quên mất mình muốn nói cái gì
Trong chớp mắt này, cậu giống như bỗng nhiên bừng tỉnh, ý thức được Trác Dực Thần đã thực sự trải qua hơn hai mươi năm
Tiểu Trác ca trở nên ôn nhu hơn, ánh mắt ôn nhu hơn, giọng nói cũng ôn nhu hơn, giống như lúc này bất kể mình làm cái gì, hắn cũng có thể mỉm cười đồng ý
"Xin lỗi."
Trác Dực Thần sửng sốt, ý cười bên khóe miệng dần nhạt
"Tiểu Trác ca, xin lỗi, để huynh chờ đợi một mình lâu như vậy.... Ta đã đồng ý với huynh sẽ bảo vệ bản thân trước tiên, nhưng ta không làm được."
"Không sao, tiểu Cửu rất lợi hại, là đệ bảo vệ ta, còn đặc biệt lợi hại là.... đã sống lại rồi."
Trác Dực Thần xoa mặt Bạch Cửu, đột nhiên ý thức được còn chưa kể với cậu phần sau của trận đại chiến, vì vậy kể lại chuyện ở Côn Luân sau khi Bạch Cửu rời đi
"Không ngờ Ly Luân cư nhiên sẽ vì Triệu Viễn Chu mà hy sinh tính mạng của mình...."
Lúc trước Ly Luân không từ thủ đoạn muốn giết Triệu Viễn Chu, chỉ sợ cũng chỉ là trong lòng có khúc mắc mà thôi
Quan tâm tới ngay cả mạng cũng không cần, nếu y không vì chấp niệm mà hợp tác với sư phụ, có lẽ mọi người cũng không đi tới bước này
Nếu mình không phong ấn giác quan của Triệu Viễn Chu, có lẽ kiếm Vân Quang cũng không gãy, tiểu Trác ca sẽ không thành yêu, Triệu Viễn Chu sẽ không mất yêu lực, kết cục có lẽ cũng không tệ như vậy
Ly Luân và mình đều vì tư tâm của mình mà lấy sinh mạng ra để trả giá, nhưng mình không thể nghi ngờ là may mắn hơn
Bạch Cửu nhìn Trác Dực Thần, trong lòng thầm hạ quyết tâm
Quãng đời còn lại, không thể làm ra chuyện khiến mình hối hận nữa
Ban đêm, Trác Dực Thần nhẹ nhàng mở cửa phòng Bạch Cửu, ngồi ở mép giường nhìn cậu, hắn vẫn có chút không dám tin
Lắc đầu cười tự giễu vì suy nghĩ trong lòng, thấy Bạch Cửu ngủ ngon, Trác Dực Thần đang định đứng dậy rời đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói mớ
"Tiểu Trác ca.... Tiểu Trác ca.... Tiểu Trác ca...."
Bạch Cửu nắm chặt tay, nhắm mắt cau mày, biểu cảm khổ sở
"Tiểu Cửu ?" Trác Dực Thần suy nghĩ, cúi đầu dùng trán mình đụng vào trán Bạch Cửu, đọc giấc mơ của cậu
Nóng quá.... Nóng quá.... Cả người đau tới thấu xương, dường như muốn đốt cậu thành tro
Bạch Cửu đầu đầy mồ hôi ngồi bật dậy, Trác Dực Thần đang dựa trán vào trán cậu cũng đột nhiên hoàn hồn, mở mắt ra, từng giọt nước mắt dọc theo gương mặt rơi xuống áo
"Tiểu Trác ca.... Tiểu Trác ca ? Huynh sao vậy ? Huynh đừng khóc, tiểu Trác ca...." Bạch Cửu luống cuống lau nước mắt cho Trác Dực Thần, trong đầu hỗn loạn, "Sao huynh ở trong phòng ta, vừa rồi.... huynh đọc giấc mơ của ta sao ? Tiểu Trác ca...."
"....Tiểu Cửu." Trác Dực Thần lắc đầu, nắm lấy tay Bạch Cửu, không quan tâm tới bộ dạng chật vật, gương mặt đầy nước mắt của mình, nhấc mắt lên nhìn cậu, "Còn đau không ?"
Bạch Cửu mở miệng, "Không đau, tiểu Trác ca.... Ta chỉ nằm mơ thôi."
Trác Dực Thần nhìn cậu, vẫn tiếp tục rơi nước mắt, chóp mũi đỏ lên, là bộ dạng bi thương Bạch Cửu chưa bao giờ thấy, nước mắt quả thực đập vào trong lòng cậu, hắn khóc tới Bạch Cửu hốt hoảng, luống cuống hoa tay múa chân
"Ta thừa nhận.... Ta thừa nhận ta có chút sợ, nhưng chỉ là lúc đấy, bây giờ ta đã không sao rồi, tiểu Trác ca.... Ta đã không sao rồi, huynh xem.... Ta đang rất tốt, đủ tay đủ chân, hơn nữa.... Hơn nữa ta còn có thể sống lâu hơn trước kia, ta có thần lực và yêu lực, còn mạnh hơn, có họa trong phúc đi...."
Nước mắt Trác Dực Thần khó có khi như mưa rơi, Bạch Cửu lau không hết, trái lại cảm giác mình cũng bị nhiễm theo, cuối cùng không nhịn được ôm lấy Trác Dực Thần cùng khóc một trận cho đã
Chờ cảm xúc của hai người bình phục lại, thấy hai mắt đối phương đỏ bừng, lại không nhịn được nín khóc mỉm cười
"Tiểu Cửu, ở lại với ta đi." Trác Dực Thần kéo Bạch Cửu dậy, "Đệ buổi tối gặp ác mộng, chắc là do thần hồn bất ổn, dùng yêu lực của ta có lẽ có thể giảm bớt được vài phần."
Bạch Cửu đương nhiên không thể từ chối hắn, ngoan ngoãn để Trác Dực Thần kéo vào trong phòng mình
Căn phòng này cậu cũng không phải chưa từng tới, nhưng lại thực sự chưa từng ngủ trên chiếc giường này
Nghĩ tới mình sắp ngủ với người mình sùng bái, Bạch Cửu không kìm được vui vẻ, lưu loát chui vào trong chăn, lộ ra nửa gương mặt, chớp mắt nhìn Trác Dực Thần
Trên giường đều là mùi lan thanh nhã, giống như mùi hương trên y phục của Trác Dực Thần khiến người an tâm, Bạch Cửu không thể chống cự, rất nhanh liền ngủ say
Trác Dực Thần dịch chăn cho cậu, nhìn gương mặt trong sáng của thiếu niên, trong lòng vừa chua xót vừa mềm nhũn, không biết từ lúc nào cũng chìm vào trong giấc mơ
Hôm sau, Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu nhận được tin tức đều chạy tới Trác phủ, vây quanh Bạch Cửu xem xét, còn tặng cậu lễ vật, bốn người lại cùng ăn một bữa cơm
Bùi Tư Tịnh tặng Bạch Cửu một chủy thủ phòng thân, Văn Tiêu cho cậu một đống lông vũ Tất Phương
Lông vũ Tất Phương có thể đưa người tới bên cạnh người cầm chiếc lông vũ Tất Phương còn lại, có vết xe đổ trước đấy, Văn Tiêu thậm chí còn lập khế ước với Bạch Cửu, yêu cầu sau này có chuyện nguy hiểm với tính mạng phải thương lượng với Trác Dực Thần
Bạch Cửu đối diện với Văn Tiêu ngậm nước mắt như muốn trào ra, chỉ có thể đầu hàng
Bốn người sắp xếp một bàn ăn nhỏ ở Trác phủ, sau thời gian gặp nhau ngắn ngủi, Văn Tiêu quay về Đại hoang, Bùi Tư Tịnh vẫn quyết định chờ thống lĩnh mới nhận chức của Tập yêu ti quen việc, sẽ dạy Bạch Cửu một bộ thân pháp và cách dùng chủy thủ
Chờ hai người đi, Trác Dực Thần mang Bạch Cửu quay về phủ Tư Đồ, Bạch Cửu vừa hóa hình, không biết sử dụng yêu lực trong người thế nào, cần Bạch Nhan dạy, vì vậy Trác Dực Thần ở lại phủ Tư Đồ luyện thuật pháp với cậu
Huyết mạch Thần Mộc, có thể khiến vạn vật sinh sôi, đồng thời cũng có thể hấp thu sinh khí, cắt đứt sự sống, trước đây Bạch Cửu làm người, chỉ có thể dùng máu của mình hồi sinh sự vật, bây giờ lại thành yêu, yêu lực của cậu đương nhiên cũng có đặc tính này
Bạch Cửu bỏ tay khỏi thân cây, chỉ thấy lá cây thoáng cái khô vàng héo rũ, không khỏi thở dài, "Năng lực này có ích lợi gì ? Chẳng lẽ người xấu còn có thể đứng tại chỗ để ta hút chết sao ?"
Trác Dực Thần ôm kiếm đứng một bên, nhìn thân cây nhờ yêu lực của Bạch Cửu, lần nữa tràn đầy sức sống, suy nghĩ một lúc, nói, "Đệ có thể trói đối phương lại, đồng thời hút sự sống, chỉ là phải bảo đảm đối phương không thể chặt đứt cành cây, như vậy bất luận người nào, chỉ cần bị đệ lại gần cũng sẽ bị xói mòn yêu lực."
Bạch Cửu chống cằm suy nghĩ, gật đầu nói, "Vậy cũng được, nhưng.... cành cây nhỏ như vậy, có thể trói được ai ? Ra ngoài săn thú, bắt thỏ, gà rừng may ra còn được."
Trác Dực Thần nhìn cành cây xanh biếc lắc lư bên cạnh mình, không nhịn được búng tay, sau đó bị cành cây quấn lấy cổ tay không buông
"Tiểu Trác ca !"
"Được rồi, được rồi, tiểu Cửu, Bạch Nhan đại nhân không phải nói rồi sao ? Bà ấy truyền thần lực cho đệ, còn để trong nội đan của đệ, sau khi hóa hình sẽ tiến vào giai đoạn trưởng thành, đệ rất nhanh có thể lớn lên." Trác Dực Thần hơi buồn cười xoa đầu Bạch Cửu, "Hơn nữa, tiểu Cửu của chúng ta y thuật cao minh, có yêu lực trong người, không những cứu được người, ngay cả cây cối cũng có thể chữa được, càng lợi hại hơn !"
Bạch Cửu nghe vậy, lập tức vui vẻ trở lại, giơ nắm tay lên nói, "Tuy ta có thể cứu người, nhưng rất nhiều bệnh lạ do yêu lực tạo thành cũng không hiểu lắm, xem ra sau này vẫn phải tìm hiểu thêm về yêu thú ở Đại hoang, giống như Văn Tiêu tỷ tỷ."
"Chuyện này rất đơn giản, Tàng Quyết các có rất nhiều loại sách này, trước đây ta cũng tìm cho Văn Tiêu rất nhiều, nếu đệ có thể xem hết sách trong Tàng Quyển các, không nói biết hết yêu thú của Đại hoang, nhưng cũng có thể nắm được bảy tám phần."
"Được, mấy ngày nữa mẫu thân muốn dẫn cha quay về Đại hoang ở một thời gian, chúng ta quay về Trác phủ đi." Bạch Cửu vươn người, không luyện thuật pháp nữa, ôm cánh tay Trác Dực Thần kéo hắn về phòng, "Được rồi, tới giờ nấu thuốc cho tiểu Trác ca rồi."
Không biết Bạch Cửu rốt cuộc cho vào cái gì, thuốc ngửi thì đắng, cũng may không phải uống, không thì Trác Dực Thần nghi ngờ mình rốt cuộc có uống được không
Trác Dực Thần ngồi trên giường gỡ tóc, tóc dài như thác, hắn chải từng lọn tóc, dường như quả thực cũng sáng bóng hơn trước nhiều, xem ra gần đây được thuốc tiểu Cửu tỉ mỉ gói thành từng túi có tác dụng, chỉ là tóc bạc khôi phục quá nhanh khiến Trác Dực Thần không dám tin, chỉ là Bạch Cửu cố chấp, hắn cũng chỉ có thể nghe theo
Bạch Cửu lấy một thùng gỗ lớn, đổ dược vào, thử độ ấm của nước, nhướn mày ra hiệu Trác Dực Thần nằm xuống thả tóc dài ngâm vào trong nước thuốc
Trác Dực Thần nằm trên giường nhìn Bạch Cửu, tầm mắt đảo ngược khiến hắn chỉ có thể chú ý tới gương mặt Bạch Cửu
Nhìn một lúc, Trác Dực Thần bỗng nhiên có chút không chắc chắn, Bạch Cửu dường như bớt đi chút phúng phính của trẻ con, gương mặt gầy hơn một chút, cẩn thận xem xét, cậu dường như cũng quả thực cao hơn một chút
Lúc này mới chưa đầy một tháng, cậu lớn lại rất nhanh, vượt qua tốc độ của người thường
Xem ra mẫu thân của cậu nói thật, rất nhanh cậu sẽ trở thành người lớn
Trác Dực Thần hơi tiếc nuối, thở dài
Trẻ con tốt hơn bao nhiêu, mặt thật mềm, nhéo rất thích, nhỏ nhỏ thấp thấp rất đáng yêu, giọng nói cũng đáng yêu.... À.... mặc dù lúc cũng rất chói tai
Bạch Cửu dội từng gáo nước lên tóc, bớt chút thời gian liếc Trác Dực Thần, nghi hoặc nhíu mày, "Tiểu Trác ca, huynh đang nghĩ gì vậy ?"
Trác Dực Thần hoàn hồn, ngón tay động đậy, chột dạ nói, "Không có gì."
Bạch Cửu nhìn hắn vài lần, đương nhiên không tin, nhưng cũng bỏ qua, chuyên tâm nghịch tóc hắn
Tóc ngâm nước thuốc được lau khô, Bạch Cửu kéo Trác Dực Thần ngồi xuống trước gương, Trác Dực Thần hơi có chút quẫn bách, muốn quay đầu nhìn Bạch Cửu, bất đắc dĩ nói, "Tiểu Cửu, để ta tự làm đi."
Bạch Cửu nắm tóc thơm mùi thảo dược, lắc ngón tay từ chối hắn, sau đó tiếp tục nghịch với tóc dài
Trang sức đeo trên tóc là Bạch Cửu dựa theo kiểu dáng Trác Dực Thần thích trong ký ức, mua về trên đường đi bốc thuốc
Bạch Cửu vật lộn một lúc, sau đó tết hai lọn tóc trắng như tuyết bên mai thành bím tóc nhỏ, buộc lại trong phát quan, treo thêm hai sợi chuông bạc dài
Trác Dực Thần thử từ chối nhưng không được, chỉ phải nghe theo cậu, trong gương phản chiếu khuôn mặt cực kỳ chuyên chú của thiếu niên
Chuông bạc là kiểu dáng mình quen dùng, cũng không chuông tròn thiếu niên hay dùng, Trác Dực Thần kinh ngạc nói, "Chuông này lấy từ đâu ra ?"
"Tiểu Trác ca đã đồng ý cho ta luôn nắm chuông của huynh." Bạch Cửu đắc ý cười, xoay mặt Trác Dực Thần lại, không cho hắn quay đầu, "Đây đương nhiên là chuông ta mua về lúc bốc thuốc, tiểu Trác ca đừng động đậy, cẩn thận ta kéo loạn tóc huynh !"
Trác Dực Thần chỉ phải ngồi ngay ngắn mặc cho cậu loay hoay, tóc được chải cư nhiên trông cũng không tệ
Bạch Cửu cười nhìn vào gương, ngón tay cầm lấy chuông bạc nói, "Tiểu Trác như vậy vẫn là đẹp nhất, chuông bạc hợp với huynh nhất, ta thích tiểu Trác ca đeo chuông bạc."
Trác Dực Thần chạm vào chuông trên tóc, nhìn Bạch Cửu trong gương, cười nói, "Được rồi, sau này nghe đệ."
"Nếu nghe ta.... Tiểu Trác ca, hôm nay là lễ Thượng tị, tối nay chúng ta ra ngoài dạo phố đi ? Được không ? Ta rất lâu chưa được dạo phố rồi...."
Buổi tối
Đèn hoa rực rỡ, bên đường bày đầy các loại sạp hàng, tất cả cửa hàng cũng mở cửa, người ra đường đông như nước, tiếng nói cười xen lẫn với nhau, cực kỳ náo nhiệt
Trác Dực Thần sợ bị tách khỏi Bạch Cửu, chỉ phải kéo lại cậu, hai người di chuyển trong đám đông
"Tiểu Trác ca, chỗ này có bán kem !"
"Tiểu Trác ca, chỗ này còn bán cả bánh thịt !"
"Tiểu Trác ca, chỗ này có bán hầu bao...."
"Tiểu Trác ca...."
Trác Dực Thần cầm đầy đổ trong tay, còn chưa đi được nửa con phố, trên tay đã sắp không cầm nổi, chỉ phải ngăn lại hành động mua đồ vô đối của Bạch Cửu
Hai người bỏ qua cầu Tình Nhân nổi tiếng của Thiên Đô, chỉ thấy trên cầu đã đứng đầy người, chật như nêm cối, không khỏi cảm thấy may mắn không đi con đường kia
Nhưng vào lúc này, chợt thấy pháo hoa nổ tung trên bầu trời, ánh sáng như vì sao, tỏa ra trên bầu trời
"Đẹp quá...." Bạch Cửu nhìn pháo hoa, quay đầu nhìn Trác Dực Thần, chọc vào hắn nói, "Tiểu Trác ca, đúng không ?"
Trác Dực Thần mím môi, nhẹ giọng đáp tiếng với cậu
Đây là năm thứ hai mươi bảy sau khi Trác Dực Thần cô độc một mình, thiếu niên trẻ tuổi quay về bên cạnh hắn, đây là lần đầu tiên có người cùng Trác Dực Thần ngắm pháo hoa sau hai mươi sáu năm
-----------------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro