Chương 6

Trác Dực Thần từ đó không dám nhắc tới chuyện chia phòng ngủ nữa, dù sao Bạch Cửu giật mình tỉnh giấc giữa đêm, hắn cũng đau lòng

Đệ đệ trưởng thành cũng vẫn là đệ đệ, cậu dù sao từ lúc là thiếu niên vẫn luôn ỷ lại mình, chỉ sợ cô đơn, lại sợ bị bỏ rơi, ngủ cùng mà thôi, cũng không cần phải hành sự mất tự nhiên

Vì vậy hai người du ngoạn thiên hạ như trước, đi tới hoa đào cốc Trác Dực Thần từng đi trước đây, lại tùy tiện chọn một hướng, tiếp tục đi

Ngày nào đó, Bạch Cửu chữa bệnh cho một thợ rèn, đối phương tặng cậu một cái chuông đồng rất lớn, Bạch Cửu đặt chuông vào trong hòm thuốc, coi như linh y của mình, mỗi khi tìm được một chỗ có thể ngồi xuống chữa bệnh miễn phí, liền dựng bàn lắc chuông, tự nhiên sẽ có bách tính tới hỏi

Thời gian thoáng cái chôi qua mấy thu, gặp được rất nhiều yêu và người hoặc thiện lương, hoặc cố chấp tà ác, cũng từng gặp rất nhiều chứng bệnh khó chữa hoặc hiếm gặp

Có những vô lại muốn đòi tiền bị Trác Dực Thần ra mặt đánh, cũng có những người bệnh nghiêm trọng khó có thể chữa được

Trác Dực Thần cho rằng Bạch Cửu sẽ tự trách, khó chịu, lại không nghĩ cậu cũng rất thông suốt, không vì vậy mà suy nghĩ nhiều, trái lại càng cố gắng nghiêm túc nghiên cứu y thuật, thường thử dùng một số dược thảo không biết tên

Trác Dực Thần không khỏi nghĩ tới bản thân, phát hiện nếu đặt hắn vào tình cảnh của Bạch Cửu, có thể cũng không kiên cường bằng Bạch Cửu

May mà Bạch Cửu có huyết mạch của thần và yêu, lại cùng gốc với Thần Mộc, mới không bị độc ảnh hưởng

Dần dần Bạch Cửu lại có danh xưng thần y trên thế gian, nhưng cũng không có chữ "tiểu" ở phía trước nữa

Trác Dực Thần lại vì bắt mấy yêu quái tác quái không biết sống chết đưa cho Văn Tiêu, lại từng giải cứu một số tiểu yêu trên đường, tiếng tăm từ từ được truyền ra ngoài, được yêu thú ở Đại hoang xưng một tiếng "Trác đại nhân"


Đông đi xuân tới, lại là một mùa hoa nở, hai người vô tình đi tới một thôn xóm hẻo lánh gần rừng đào trước đây Trác Dực Thần thấy, đi tới

Số người thưa thớt, thôn dân chưa từng đốt rẫy trồng trèo, ăn tươi nuốt sống, lại sống tương đối nguyên thủy, khiến bọn họ mới tới cũng không khỏi kinh ngạc

Bạch Cửu theo thường lệ chữa bệnh miễn phí trong thôn

Người trong thôn này cũng không có bệnh nặng gì, đơn giản chỉ là nhiễm lạnh đầu xuân, đau đầu

Bạch Cửu bắt mạch cho người bệnh, Trác Dực Thần rảnh rỗi ở một bên bốc thuốc cho cậu, hai người phối hợp đã quen, một ánh mắt cũng có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương

Bạch Cửu tiễn người bệnh cuối cùng, quay người lại thấy Trác Dực Thần đã thu dọn xong hòm thuốc của cậu, chỉ phải cầm lấy đeo lên lưng, cùng hắn dắt ngựa chậm rãi đi

Đi qua hai ngọn núi, quả nhiên trong sơn cốc vẫn là hoa đào rực rỡ, gió thổi bướm bay, phong cảnh đoạn tuyệt với nhân thế

Hai người buông dây cương trong tay, tùy ý để ngựa chậm rãi gặm cỏ xanh trên đất

Bạch Cửu nhìn cảnh đẹp trước mặt, không khỏi cảm thán, "Chỗ này thật sự quá đẹp, cảm giác nếu sống ở chỗ như này, cũng không tệ."

Trác Dực Thần và Bạch Cửu nhìn nhau, trong lòng cũng cảm thấy không tệ

Chỉ là thấy Bạch Cửu nghiêm túc cảm thán, Trác Dực Thần lại cảm thấy buồn cười, khóe môi hơi kéo lên

Bạch Cửu hơi nghiêng đầu, thấy người bên cạnh cậu hơi nhấc môi, không khỏi nhướn mày, nhìn Trác Dực Thần nói, "Tiểu Trác ca đang cười gì vậy ?"

Không nghĩ mình cư nhiên bị tóm sống, tiểu Cửu còn đang nghiêm túc chất vấn, Trác Dực Thần mỉm cười nói, "Quả thật là một chỗ tươi đẹp, thanh tịnh, nếu khi nào muốn tới, dựng mấy căn nhà gỗ ở đây cũng không tệ. Chỉ là chỗ này hoang vắng, cách thành trấn khá xa, tiểu Cửu chịu được tịch mịch không ?"

Trong lòng Bạch Cửu đột nhiên hơi ngứa ngáy, cả người trào ra ý niệm rục rịch trong đầu, muốn nhìn hắn, muốn nghe thấy tiếng lòng của hắn, vì vậy cười nói, "Nếu có tiểu Trác ca ở bên ta, ở đây cả quãng đời còn lại, ta cũng không sợ."

Trác Dực Thần tai đỏ bừng, dời ánh mắt đi, nắm tay ho nhẹ một tiếng, "Được rồi, đừng nhiều lời nữa. Không muốn ngủ lại ở nơi hoang dã này thì chúng ta cần sớm chạy tới thôn trấn gần đây đi."

Bạch Cửu nhìn đủ, thấy Trác Dực Thần ngượng ngùng nói sang chuyện khác, vội vàng lên ngựa, cậu cũng yên lặng đi theo phía sau Trác Dực Thần, chờ tai hắn bớt đỏ, phảng phất chuyện gì cũng chưa từng xảy ra mới cưỡi ngựa đi


Qua mấy ngày nữa, hai người tới một thôn trấn nhỏ, tên là Trữ An trấn

Vừa vào thôn trấn, Trác Dực Thần nhíu mày, rũ mắt nhìn kiếm Vân Quang trong tay

Kiếm Vân Quang không phát sáng, nhưng hắn cảm nhận được một cỗ khí tức rất khiến người khó chịu ở trong trời đất

"Tiểu Cửu, đệ cảm nhận được gì không ?"

Bạch Cửu cũng thu lại ý cười trên mặt, nhắm mắt cảm nhận một chút, nghi hoặc nói, "Nơi này.... ta.... ta dường như cảm thấy có chút khí tức đồng loại.... khiến người khó chịu...."

Hai người nhìn nhau, mặt không đổi sắc mà bắt đầu cảnh giác, vẫn theo thói quen đi tới nhà trọ trên trấn thuê phòng trước, lại không ngờ gặp phải chuyện càng kỳ quái

Bạch Cửu bình thường dung mạo nổi bật, ôn nhu nhỏ nhẹ với người bệnh, thường mang ý cười trong sáng, phàm là cậu có chuyện muốn hỏi, người qua đường luôn cực kỳ kiên nhẫn

Hôm nay mấy người dân gặp phải lại dường như cũng không quá bình tĩnh, thái độ qua loa, thậm chí có người cố tình ngáng đường bọn họ, thiếu chút nữa dẫn bọn họ tới thanh lâu

Hai người đi trên đường, hầu hết nam nhân đi ngang qua đều hung dữ nhìn chằm chằm bọn họ

Rất vất vả tìm được nhà trọ, trên đường nhìn thấy mấy trận đánh nhau, ngay cả tiểu nhị và chưởng quầy ở nhà trọ cũng trông thâm thù đại hận, rất giống như chủ nợ muốn đòi nợ

Đóng cửa lại, Bạch Cửu nhấc nắp ấm trà lên khẽ ngửi, nhìn Trác Dực Thần nói, "Không có vấn đề, không hạ độc."

Trác Dực Thần đặc biệt thuê một phòng sát đường, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy người qua lại trên đường

Người đi lại không tính là nhiều, nhưng cũng không ít, các cửa hàng đều đang buôn bán bình thường, cực kỳ náo nhiệt, tích cực thu hút khách hàng

Bạch Cửu đứng bên cạnh Trác Dực Thần, tiếp tục nói, "Ta vừa hỏi người chỗ này, tính cách của bọn họ có chút nóng nảy, cảm giác khó tả khi nói chuyện với bọn họ."

Trác Dực Thần trầm tư một lúc, nói, "Một lúc nữa đi ra ngoài một chuyến."

Đi trên đường, hai người đều tùy tiện ăn ý, lúc này thoáng thu dọn liền ra khỏi nhà trọ đi dạo

Đường phố lúc này đang náo nhiệt, mắt thường có thể thấy được tất cả tiểu nhị đều ra sức kéo khách, thậm chí tốn hết nước bọt, thỉnh thoảng còn đấu võ mồm, khách hàng cũng quan sát lẫn nhau, có chút kỳ quái

Trác Dực Thần dừng chân nghe một lát, trong lòng thầm có suy nghĩ, nhìn Bạch Cửu nói, "Tiểu Cửu.... Đệ có cảm thấy bọn họ.... lòng ghen tỵ rất mạnh không."

Vừa nghe hai chủ quán đấu võ miệng xong, Bạch Cửu hồi thần lại, gật đầu, nhìn cảnh tượng trước mặt, nói, "Các cuộc tranh cãi chúng ta gặp được trên đường đi nhà trọ dường như đều là vì không cẩn thận đụng vào nhau, hoặc là chắn đường, hai bên luôn sẽ chế nhạo lẫn nhau, mà bây giờ, các cửa hàng khinh thường lẫn nhau, khách hàng lại tranh cướp mua hàng với nhau, tiểu nhị nhìn thấy cửa hàng khác cũng nóng nảy hoặc khó chịu. Đây là nguyên nhân của sự ghen tỵ trong lòng."

"Đúng rồi, kể cả lúc đệ hỏi đường, người ta cũng không kiên nhẫn, chắc là ghen tỵ cách ăn mặc của đệ, nam tử trên đường không kiên nhẫn, có lẽ là...." Trác Dực Thần ngừng lại, không nói tiếp được

Bạch Cửu cười nhìn Trác Dực Thần, nói tiếp, "Có lẽ là vì tướng mạo của ta tốt, đều là nam tử, bọn họ bất bình trong lòng. Tiểu Trác ca cảm thấy tướng mạo ta thế nào ?"

Trác Dực Thần liếc cậu một cái, không tiếp lời, chỉ nói, "Nhưng người ghen tỵ cũng sẽ không thể hiện rõ ràng như vậy, vì sao nhiều người trong thôn trấn này đều ghen tỵ mạnh như vậy ? Hay là người nào cũng như vậy ?"

Hai người tìm kiếm một lúc lâu trên trấn, rốt cuộc tìm được một quán nhỏ bán ngọc, bên trong là một cặp lão phu thê

Nhìn thấy quán chủ vui vẻ không nóng nảy, Trác Dực Thần giả vờ chọn lựa ngọc bội, tiến tới bắt chuyện

Trong lúc nói chuyện, biết được những ngọc bội trong quán này đều là do trượng phu của bà điêu khắc, vì tuổi lớn, cũng không làm được quá tinh tế, coi như làm để giết thời gian, một số khách quen thường đến, đủ để chi trả cuộc sống thường ngày

Một ông lão trầm mặc ngồi trong quầy im lặng nhưng thường thường lại cùng bà lão nhìn nhau

Bạch Cửu đứng trong cử hàng quan sát ngọc bội trên giá, vốn chỉ thám thính tin tức không để bị hoài nghi, cũng rất nhanh bị một đai phong hình rồng làm bằng thanh ngọc trong suốt, ôn nhuận trong cửa hàng thu hút, cầm lấy tìm ông lão trả tiền, sau đấy mới thong thả bước tới bên cạnh Trác Dực Thần, tiếp lời

"Chúng ta hôm nay cũng mới tới đây, không biết vì sao luôn cảm thấy người trong trấn cũng không giống như quá hoan nghênh người từ ngoài tới như chúng ta. Cũng may bà bà săn sóc như vậy, bằng lòng nói chuyện với chúng ta."

Bà lão nghe vậy nhíu mày, thở dài một tiếng, lắc đầu nói, "Mấy tháng nay, cảm giác người trong trấn quả thực tính tình kém đi rất nhiều, chắc chắn là do ăn thuốc thần kia tới nóng nảy rồi !"

Bạch Cửu nghi hoặc nói, "Thuốc thần ? Là loại thuốc có thể cải tử hồi sinh sao ?"

Bà lão thấy trong quán không có khách khác, lúc này mới nói, "Cũng không thần kỳ như vậy, nhưng nghe nói ăn vào sẽ không bị bệnh, kéo dài tuổi thọ, do Trương đại phu ở đường Diên Niên trong trấn chế ra. Y thuật của Trương đại phu từ trước quả thực rất được, bây giờ không biết làm thế nào đã biến thành thần y. Rất nhiều người mua uống, nói rằng có tác dụng, ngay cả một số khách của chỗ ta cũng thường mua. Chỉ là lão đầu nhà ta nói thuốc có ba phần độc, hai người già chúng ta thân thể còn tốt, thật sự tới lúc phải chết cũng là chuyện thường, người nào trên đời mà không chết chứ, không cần tốn tiền lãng phí vào những cái này."

Bạch Cửu bảo bà lão vươn tay tới, bắt mạch cho bà, cười nói, "Ta cũng là đại phu, lão gia nói đúng, thân thể bà bà khỏe mạnh, không cần phải uống thuốc."

Trác Dực Thần mắt thấy không tới thời gian một chén trà, Bạch Cửu đã bắt chuyện thân thiết với cặp phu thê này, không chỉ bắt mạch cho hai người, cuối cùng còn lưu luyến tạm biệt, lúc cuối còn tặng bọn họ một câu, "Tiểu phu thê rảnh rỗi thì thường tới chơi."

Hai người đi được vài bước, Trác Dực Thần mới hồi thần, khiếp sợ nhìn Bạch Cửu nói, "Tiểu phu thê ? Bọn họ đang nói ai vậy ?"

Bạch Cửu cũng một lúc lâu không nói, nghe thấy tiếng mới hồi thần lại, thấy Trác Dực Thần không dám tin, cảm thấy tiểu Trác ca thật sự đáng yêu

Vừa rồi hắn nhẹ nhàng ưu nhã ở trong quán, bình thường dung mạo thanh tú, môi hồng răng trắng, cũng khó trách bị người già mắt không tốt nhận nhầm, lại không dám thật sự nói ra lời chọc giận hắn, chỉ phải nói, "Bọn họ nói là ta, cho rằng ta nữ giả nam trang."

Trác Dực Thần đương nhiên biết Bạch Cửu đang chọc mình vui vẻ, vừa rồi lão phu thê kia thân thiết gọi hắn là "tiểu hậu sinh", nhưng đối diện với đôi mắt thân thiết của bọn họ, hắn lại không thể giải thích, bảo người ta xin lỗi, chỉ phải nén giận rời đi

Bạch Cửu đi sát theo, biết rõ lúc này không phải là lúc gây thêm phiền phức, chỉ phải tính toán chờ buổi chiều hẵng dỗ Trác Dực Thần vui lên, theo hắn đi tới đường Diên Niên trong miệng lão bà bà

Chờ đứng ở trên đường Diên Niên, nhìn y quán cao ba tầng, cửa lớn khắc hoa, cho dù là Bạch Cửu cũng không khỏi giật mình, khoanh tay cảm thán, "Thật là một y quán xa hoa ngang tàng, đây phải chữa cho bao nhiêu người bệnh, bán bao nhiêu thuốc mới có thể làm ra được như vậy."

Trác Dực Thần phủ một mảnh vải lên kiếm Vân Quang, đi vào mua hai túi thuốc, đi ra liền ném cho Bạch Cửu, nói, "Yêu khí trong y quán quá nặng, nhưng không có yêu quái, buổi tối chúng ta tới tìm hiểu, nếu phía dưới không có mật đạo thì phải tìm kiếm từ thần ý chế ra loại thuốc này."

Bạch Cửu cầm lấy túi thuốc, vội vàng đi theo, quay về nhà trọ liền lấy thuốc ra nghiên cứu

Trác Dực Thần ở bên cạnh nhìn cậu bận rộn, mãi tới sau nửa canh giờ, Bạch Cửu ngẩng đầu lên nói, "Chắc là dùng máu của Hữu mộc để chế thành thuốc, Hữu mộc cũng là một loại thực vật rất đặc thù, khiến người dùng không nóng nảy, nhưng cũng không có tác dụng kéo dài tuổi thọ, càng không khiến người trường sinh bất lão. Trái lại những người này không biết rằng, nếu Hữu mộc có linh, bị tổn thương sẽ sinh ra oán, trái lại sẽ tăng cường tinh thần của người, trở nên ghen tỵ, trông như khỏe mạnh hơn, kỳ thực tổn hại tới tuổi thọ."

"Cho nên, bọn họ dùng máu của Hữu mộc đã có linh trí để làm thành thuốc ? Thật sự vô cùng hoang đường, vô cùng tàn nhẫn."

Trác Dực Thần tức giận, lập tức viết thư cho Bùi Tư Tịnh ở Thiên Đô, xin nàng phái người của Tập yêu ti tới xử lý người trong y quán

Mắt thấy bức thư được đốt sạch trong tay, Trác Dực Thần thở nhẹ một hơi, nhìn kiếm Vân Quang, lại quay sang Bạch Cửu nghiêm túc nói, "Nếu ta không cho đệ đi, đệ cũng sẽ lén đi. Nếu bọn họ có thể nắm Hữu mộc trong tay, chắc là có một cách khắc chế thụ yêu, tối nay nhất định phải cẩn thận đi sát ta."

Bạch Cửu ngoan ngoãn gật đầu


Ban đêm, hai người lặng lẽ tới y quán, quả nhiên vẫn không phát hiện ra điểm khác thường trong quán, vì vậy đi tới nơi ở của người được gọi là "Trương thần y" kia

Nhảy qua tường viện tới nội viện, Trác Dực Thần cảm giác nòng rực, lập tức ngưng ra hàn băng lơ lửng trước người, một tay nắm cổ tay Bạch Cửu nói, "Đừng cách xa ta, trong nhà này có lửa khác thường."

Bạch Cửu cũng cảm thấy khó chịu, sau khi cậu thành yêu đã từng học pháp thuật với mẫu thân, sớm có thể khống chế được yêu lực của bản thân, lại có huyết mạch của Thần Mộc, kỳ thực đã sớm không sợ lửa thường, nhưng thấy Trác Dực Thần khẩn trương, lo lắng cho mình như vậy, cũng ngoan ngoãn để Trác Dực Thần nắm cổ tay mình

Trác Dực Thần có huyết mạch của Băng Di, đặc biệt nhạy bén với lửa khác thường, lập tức tìm được căn phòng kia, Trương thần y quả nhiên chỉ là người phàm, đang thoải mái nằm trên giường ngáy như sấm, không chút nào phát hiện ra sự khác thường

Bạch Cửu lấy ra mê hồn hương đặc chế, dùng một trận gió vẩy tới bên giường, không tới một lúc, tiếng ngáy của Trương thần y lập tức dừng lại, rơi vào trong cơn mê

Hai người tìm kiếm một lúc, rốt cuộc tìm thấy cơ quan đặt trên giá trang trí ở góc tường, mở ra mật đạo, bước xuống cầu thang đen sì

"Bùm ----" Một tiếng vang lên, ánh lửa bừng sáng, chiếu vào mật đạo rộng lớn, một bóng người rũ đầu quỳ ở giữa

Trác Dực Thần tiến lên kiểm tra, trầm giọng nói, "Là lửa của Tất Phương. Nhất định là bọn họ góp nhặt lửa Tất Phương phun ra chưa kịp tắt, mới có thể làm được trình độ này. Lửa bình thường không làm tổn thương được yêu quái."

----------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro