Chương 7
"Lửa Tất Phương ? Khó trách có thể giam được Hữu mộc." Bạch Cửu được Trác Dực Thần chắn ở phía sau, thò đầu ra từ vai hắn, nhìn thấy ngọn lửa mới bừng tỉnh
Trác Dực Thần đẩy cậu về, bàn tay khẽ nâng lên, hàn băng biến thành rồng gào thét bay về phía lửa, cuối cùng chỉ còn lại một luồng khói
Ngọn lửa đã tắt, Trác Dực Thần lúc này mới buông Bạch Cửu ra, để cậu phá hủy tất cả cơ quan phía trước, mở ra một lối đi rộng rãi
Nữ tử trên bục, tóc dài rối tung, y phục tả tơi, tay chân đều bị xích sắt khóa lại
Trác Dực Thần rút kiếm ra, chém đứt xích sắt, nhẹ giọng đánh thức đối phương, "Cô nương, chúng ta tới cứu cô."
Xích Hữu cho rằng mình ảo giác, ngây ngốc ngẩng đầu lên, thấy hai nam tử đứng trước mặt
Người cầm kiếm ôn nhã thanh tú, trông lãnh đạm, rất nghiêm nghị, mà nam tử bên cạnh hắn mặt mày sắc bén, ý cười lại hiền hòa, ôn nhu
Bạch Cửu quan sát nữ tử một lát, ấn lại tay Trác Dực Thần muốn cởi áo choàng ra, lấy ra một bộ y phục mới từ trong túi trữ đồ ném cho nữ tử, chậm rãi nói, "Còn có thể đứng dậy không ?"
Xích Hữu cầm y phục phủ lên người, chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, đang muốn đứng thẳng lên, đột nhiên lảo đảo một cái, Bạch Cửu giật mình, theo bản năng giơ tay đỡ nàng, giúp nàng ổn định đứng vững, tiện truyền vài phần yêu lực cho nàng
Được Bạch Cửu giúp đỡ, Xích Hữu rốt cuộc khôi phục vài phần khí lực, sau khi đứng vững, giọng khàn khàn nói, "Thiếp thân Xích Hữu, đa tạ ơn cứu mạng của hai vị."
Bạch Cửu thu tay lại, quan sát nàng một lúc, mỉm cười nói, "Nếu ngươi có thể hoạt động, chuyện khác tạm thời không nói, chúng ta đi ra ngoài trước."
Xích Hữu yên lặng gật đầu, đi theo hai người ra khỏi phòng giam, tới nhà trọ của bọn họ
Trác Dực Thần ngồi trước bàn rót trà không nói, Bạch Cửu bắt mạch kiểm tra cho Xích Hữu, Xích Hữu không biết thế nào, mắt nhìn qua lại hai người
Bị nhìn tới mất tự nhiên, Trác Dực Thần buông chén trà xuống, nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, "Có gì muốn nói ? Nói đi."
"Thiếp thân không biết hai vị xưng hô thế nào ? Nhận được ơn cứu mạng, lại không biết làm sao hai vị biết được chuyện của thiếp thân, còn bằng lòng ra tay tương trợ ?"
Trác Dực Thần nghe vậy, nhìn Bạch Cửu đang dựa vào bàn viết phương thuốc cho Xích Hữu, quay đầu lại đáp, "Đệ ấy tên là Bạch Cửu, ta tên là Trác Dực Thần, chúng ta tình cờ đi ngang qua đây, thấy người dân trấn này cực kỳ ghen tỵ, gây sự với nahu, sau khi kiểm tra mới biết là vì có người dùng máu yêu làm thuốc, lúc này mới tìm tới nơi ở của đối phương, cứu cô ra."
Thấy nữ tử rũ mắt suy nghĩ, Trác Dực Thần lại nói, "Ta vừa rồi thấy trên tay cô có ấn Bạch Trạch, chắc là đã được thần nữ cho phép mới tới đây, bây giờ cô đang yếu ớt, chỗ này cách Côn Luân không xa, ta đã truyền tin cho thần nữ, tới sáng sẽ đưa cô tới cánh cửa Côn Luân, quay về Đại hoang. Còn về phần thần y kia, vừa rồi người Tập yêu ti đã bắt lại hắn, sẽ đưa về Thiên Đô thẩm vấn, hắn lén nhốt cô, làm giả thuốc buôn bán kiếm chác, hại người quá nặng, bây giờ gia sản sung công, cho dù không xử tử cũng sẽ lưu đày biên cương, cô có thể yên tâm."
Xích Hữu nghe vậy thì bừng tỉnh, cảm kích nói, "Đa tạ hai vị đại nhân."
Bạch Cửu ở một bên viết phương thuốc, bốc thuốc xong, quay đầu lại nhìn hai người, không biết sao có thể cảnh tượng nói chuyện qua lại này có chút chướng mắt, nụ cười thường xuyên treo trên mặt đã biến mất, mặt mày hơi trầm xuống, khó chịu đảo thuốc
Không nghe thấy Bạch Cửu lên tiếng, Trác Dực Thần hơi thấy kỳ quái, lén đi tới, tập trung nhìn, mặt mày tuấn tú đã tràn đầy oán khí, miệng bĩu lên, trông có cả bụng giận dỗi, ủy khuất, thực sự vừa đáng thương vừa đáng yêu
Bạch Cửu nhấc mắt lên, bị ánh mắt nhìn chăm chú của Trác Dực Thần dọa sợ, còn chưa kịp nổi giận, đã bị nhấc cằm lên nhìn trái nhìn phải
Trác Dực Thần săn sóc nhíu mày, nhẹ giọng hỏi, "Tiểu Cửu cảm thấy chỗ này khó chịu ? Vừa rồi lửa Tất Phương có ảnh hưởng tới đệ không ?"
Mặc cho trong lòng tràn đầy ủy khuất, ở dưới ánh mắt ôn nhu như nước này cũng hóa thành khói nhẹ, huống hồ Bach Cửu sao có thể nhìn Trác Dực Thần nhíu mày, cậu chỉ mong cả đời này tiểu Trác ca có thể vui vẻ, không cần đau lòng, rơi nước mắt vì mình nữa, vì vậy lắc đầu cười nói
"Tiểu Trác ca đừng lo lắng, ta vừa rồi chỉ đang nghĩ, tối nay bận rộn như vậy, chúng ta cũng chưa kịp nếm thử đặc sản ở đây, có chút tiếc nuối."
Trác Dực Thần nhất thời đau lòng, mắt thấy Bạch Cửu làm thuốc, hắn cũng không giúp được gì, suy nghĩ một lúc, xoay người đi tới phòng bếp của nhà trọ
Trác Dực Thần vừa ra khỏi cửa, Xích Hữu liền cảm thấy không khí trong phòng lạnh hơn một chút, vị đại phu vốn tràn đầy ý cười từ sau khi Trác đại nhân đi liền không yên lòng, lúc này mặt mày mới lộ ra vẻ sắc bén, lại có vài phần hờ hững, vô tình
Bạch Cửu chế ra viên thuốc, cất vào bình sứ, đưa cho Xích Hữu, nói, "Mỗi ngày một viên, uống hết là được."
Xích Hữu cầm lấy bình sứ, cúi người hành lễ, "Đa tạ Bạch Cửu đại nhân."
Bạch Cửu gật đầu, không quan tâm tới nàng nữa, cậu muốn đi tìm Trác Dực Thần, nhưng để Xích Hữu lại một mình, vừa sợ nàng quay về báo thù, vừa sợ nàng xảy ra chuyện, trái lại còn làm phiền Trác Dực Thần tốn càng nhiều tâm tư, chỉ phải một tay chống cằm nhìn chằm chằm cửa phòng, chán nản chờ Trác Dực Thần quay lại
Xích Hữu ngồi trong phòng, trên người khoác bộ y phục mới của Bạch Cửu, đại phu vừa rồi tận tâm làm thuốc cho nàng, dung mạo ở dưới ánh nến như tranh vẽ, động tác nghịch chuông bạc trên cổ tay trong lúc nhàm chán cũng trông cực kỳ lười nhác
Trái tim hẫng một nhịp, ngón tay tinh tế của Xích Hữu nhẹ nhàng chạm vào hoa văn trên y phục, nàng lấy dũng khí nói, "Thiếp thân sớm nghe nói tới uy danh của hậu nhân Băng Di, Trác đại nhân cư nhiên cường đại như vậy, chỉ không biết Bạch Cửu đại nhân cũng là thụ yêu sao ? Thiếp thân lần đầu nhìn thấy ngài liền cảm nhận được khí tức cực kỳ quen thuộc."
Bạch Cửu đang suy đoán lúc nào Trác Dực Thần quay về, nghe vậy thuận miệng đáp, "Đúng vậy, nói thêm, chân thân của ta là Bạch Cao."
"Không biết hai vị đại nhân đã có hôn phối chưa ?"
"Chưa." Bạch Cửu sửng sốt, quay đầu nhìn Xích Hữu, nghi hoặc nói, "Cô hỏi cái này làm gì ?"
Hai má Xích Hữu ửng đỏ, nhẹ giọng nói, "Yêu quái ở Đại hoang, phàm là chưa có hôn phối, lưỡng tình tương duyệt thì có thể ký hôn ước, thiếp thân...."
Đầu óc Bạch Cửu ong ong, đột nhiên đứng bật dậy, gấp gáp la lên, "Không được ! Tiểu Trác ca không thích cô !"
Xích Hữu bị cậu dọa sợ, gương mặt càng đỏ, ngập ngừng nói, "Thiếp muốn hỏi.... Bạch Cửu đại nhân...."
Bạch Cửu không khống chế được lửa giận muốn đi giết người, trong lòng tràn đầy suy nghĩ phải làm thế nào sớm duổi Xích Hữu này đi, sửng sốt nhìn nàng, mở miệng lại bất tri bất giác phát hiện mình có chút vô lý, lúng túng nói, "Ta.... Ta.... Ta đã có người trong lòng rồi...."
"A...." Xích Hữu hơi thất vọng, nghĩ tới hai người này cũng phong thái xuất sắc, cũng chỉ có thể thở dài mình tới quá muộn, cũng không kinh ngạc, áy náy cười nói, "Thiếp thân đường đột rồi, xin đại nhân đừng trách."
Bạch Cửu rốt cuộc hồi thần, bất tri bất giác cảm thấy xấu hổ, nói, "Không sao."
Hai người ngồi một lúc, chỉ nghe thấy tiếng cửa vang lên, Trác Dực Thần bê đĩa đi vào, đưa một bát canh ngân nhĩ cho Xích Hữu, một bát khác đặt xuống trước mặt Bạch Cửu, ra hiệu cho cậu cầm lấy, nói, "Phòng bếp có ngân nhĩ, ta nấu ngọt chút, đệ nếm thử xem."
Bạch Cửu ăn một miếng, vị ngọt nhàn nhạt thấm vào trong lòng, lúc này mới thu lại tâm tư, mặt mày cong cong cười nói với Trác Dực Thần, "Ngon, ta thích ăn canh ngọt tiểu Trác ca nấu nhất."
Trác Dực Thần cười nhẹ nhàng, thất thần nhìn cậu
Một phòng, ba người, cũng may còn có một cái bình phong
Cuối cùng Trác Dực Thần để Xích Hữu ngủ trên giường, hắn và Bạch Cửu ngủ tạm trước bàn tới bình minh
Sáng hôm sau, người dân trong trấn sáng sớm liền chạy tới trước nhà thần y giả kia, quả nhiên thấy nhà cửa trống rỗng, Tập yêu ti xách từng thùng bạc ra ngoài, còn có hai người khác đọc tội trang bán thuốc giả của thần y, người từng uống thuốc giả nghe xong, trước mắt tối sầm
Cũng may Tập yêu ti cũng cho mỗi người bị hại một lượng tiền giúp đỡ, vãn hồi chút tồn thất bị lừa của bọn họ, không tới mức mất hết của cải
Bạch Cửu lạnh lùng nhìn người Tập yêu ti cung kính chào hỏi, làm quen với Trác Dực Thần, thật sự càng nhìn càng phiền lòng, lại thấy Trác Dực Thần muốn vỗ vai đối phương, cậu rốt cuộc không nhịn được nữa, kéo lại tay Trác Dực Thần, nói, "Tiểu Trác ca, chúng ta nên xuất phát rồi, Xích Hữu cô nương và Tiêu tỷ còn đang chờ."
Trác Dực Thần nghe vậy cũng không ở lại thêm nữa, tạm biệt mọi người liền rời đi
Hai người chỉ mang theo hai con ngựa, thêm nữa cũng vô ích, Trác Dực Thần để Xích Hữu cưỡi một con, hắn và Bạch Cửu ngồi cùng một con
Bạch Cửu nghe vậy, trong lòng mới thoải mái lại, xoay người lên ngựa, vươn tay tới Trác Dực Thần
Trác Dực Thần cầm tay cậu, mượn lực lên ngựa ngồi phía sau Bạch Cửu, vòng tay qua eo Bach Cửu, bỗng nhiên phát hiện người phía trước chợt run lên, hơi căng thẳng, hắn không khỏi sửng sốt, "Nếu đệ không quen...."
"Không phải, tiểu Trác ca, huynh ôm chặt chút." Ánh mắt Bạch Cửu thoáng thâm ý, mở miệng cắt ngang lời Trác Dực Thần, "Lực đạo của huynh quá lỏng, vừa rồi hơi ngứa."
Trác Dực Thần nghe vậy, ôm chặt eo Bạch Cửu, lúc này mới phát hiện Bạch Cửu đã cao hơn hắn rất nhiều, cằm hắn vừa vặn gác lên vai Bạch Cửu
Bạch Cửu có thể rõ ràng ngửi mùi lan nhẹ nhàng ở trên người Trác Dực Thần, cũng có thể cảm nhận được độ ấm đang dán vào trên người mình, gương mặt của cậu không thể hiện gì, thực tế khí huyết cả người đang sôi trào, thay đổi khó có thể để người khác biết
Hít sâu một hơi, Bạch Cửu giật dây cương, phi ngựa mà đi, gió mát thổi vào người, cũng thổi đầu óc hỗn loạn của cậu tỉnh táo lại chút
Trác Dực Thần ngồi phía sau Bạch Cửu, nghe tiếng chuông trên cổ tay Bạch Cửu theo động tác nắm dây cương mà vang lên đinh đang, chuông quấn quanh cổ tay trắng nõn, lay động trong gió
Chuông bạc này vốn cũng là trang sức của Trác Dực Thần, có ngày Bạch Cửu đùa với hắn, lấy sợi dây này quấn lên tay làm trang sức, lúc muốn gọi hắn liền lắc chuông trên cổ tay
Nhớ tới quãng thời gian bầu bạn trước đây, Trác Dực Thần không kìm được cười, nhưng giọng nói tối qua nghe thấy ngoài cửa lại quanh quẩn trong đầu
Tiểu Cửu đã có người trong lòng rồi....
Mình lại hoàn toàn không biết, sao đệ ấy chưa từng nói với mình ?
Vì sao trước đây luôn ở cạnh mình, không đi tìm người trong lòng ?
Đệ ấy có người trong lòng rồi, rất nhanh mình sẽ lại một mình phải không ?
Trác Dực Thần sớm không còn sợ một mình nữa, lúc Bạch Cửu không ở đây, hắn cũng một mình
Nhưng.... Nhưng đây là tiểu Cửu.... Hắn cho rằng Bạch Cửu sẽ luôn ở bên cạnh hắn
Mấy năm nay bầu bạn, ngủ chung, thân thiết khăng khít, hắn đã quen với Bạch Cửu trưởng thành.... lại rất nhanh lại phải mất cậu
Trác Dực Thần tinh thần không yên, Bạch Cửu lại hồn sắp bay lên trời
Nói tới cũng kỳ quái, từ sau khi Bạch Cửu thành niên cũng đã vài năm, nam tử đều có lúc huyết khí phương cương, nhưng trước đây cậu tuyệt đối sẽ không vì Trác Dực Thần chạm vào mà có phản ứng, nhưng bây giờ lại là vì sao ?
Tối qua hiểu nhầm Xích Hữu thích Trác Dực Thần, cậu cực kỳ buồn bực, nhưng trước đây tiểu Trác ca thích Tiêu tỷ, cậu cũng không như vậy, vì sao lần này lại tức giận như thế ?
Tiểu Trác ca là người khiêm tốn, thuần khiết săn sóc, lương thiện chính trực, trước đây ở Thiên Đô là giấc mộng của vạn nghìn nữ tử, cũng có nữ tử tâm duyệt hắn là chuyện rất bình thường, cho dù mình muốn độc chiếm, rốt cuộc cũng chỉ là bạn, có tư cách gì mà buồn bực chứ ?
Lại vì sao lòng ghen tỵ cuồn cuộn như vậy ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Cửu lại phiền muộn, cậu cắn môi lại không kìm được tâm tư muốn Trác Dực Thần thân thiết với cậu, nhưng chờ lúc cậu ý thức được suy nghĩ của mình, không khỏi trầm mặc
Cậu đã không phải là thiếu niên vô tri, ở trong đoạn đường này, cậu không thể không nhìn thẳng vào tư dục đáng sợ của mình không biết từ lúc nào đã nảy mầm
Ngồi chung một con ngựa, mỗi người đều có tâm sự của mình, cứ như vậy qua một ngày, rất nhanh đã tới thủy trấn Tư Nam
Bạch Cửu và Xích Hữu nắm dây cương, Trác Dực Thần ở phía sau Bạch Cửu xoay người xuống ngựa trước, nhìn hai người đi xuống ngựa, nói, "Sắc trời đã tối, hôm nay nghỉ tạm một đêm ở trấn này đã, ngày mai hẵng đi miếu sơn thần."
Chuyện này vốn là Trác Dực Thần tự quyết định, không ai dị nghị, ba người tìm nhà trọ ngủ lại, đúng là nơi ba mươi năm trước Trác Dực Thần và Bạch Cửu từng ở
Căn nhà vốn vô chủ một lần nữa được chia cho người dân, có chủ quán, nhưng bố cục phòng không đổi, vẫn như năm xưa
Trác Dực Thần đi trên hành lang, giơ tay chạm vào lan can, nhớ tới chỗ này trước đây, hắn nghi ngờ Bạch Cửu là nội gian của Sùng Võ Doanh, sau đấy bị tiểu hỗn đản này ủy khuất lừa mà áy náy trong lòng, còn mua hoa xin lỗi đối phương, nhưng bó hoa để tới khô héo cũng không được đưa
Bạch Cửu ở trong phòng không thấy Trác Dực Thần, ra ngoài thấy đối phương thất thần hồi tưởng, không khỏi hỏi, "Tiểu Trác ca nghĩ gì vậy ?"
Trác Dực Thần hồi thần, nhìn thanh niên tuấn mỹ cao ráo trước mặt, khẽ cười nói, "Nhớ ta từng mua một bó hoa cho đệ ở đây...."
Bạch Cửu nhìn đôi mắt u lam ôn nhu của hắn, nhớ tới lúc đó cậu đứng bên trong, nghe thấy tiếng chuông bên ngoài
Rõ ràng mình là gian tế, lại vẫn vì Trác Dực Thần không tin cậu mà tức giận, ủy khuất, trong lòng mong chờ Trác Dực Thần sẽ mở cửa vào dỗ cậu, sau đấy lại nghe thấy tiếng chuông xa dần, cậu chỉ liếc bó hoa kia một cái, thậm chí cũng chưa từng nhìn kỹ, nay nhớ lại, trong lòng tiếc nuối
"Nhưng ta chỉ liếc một cái, cũng không nhìn kỹ." Trong lòng Bạch Cửu nảy lên một suy nghĩ, thử kéo tay áo Trác Dực Thần, chớp mắt to nhìn hắn, "Ta vẫn muốn...."
Trác Dực Thần lắc đầu bật cười, không được một lúc liền nhận thua, thở dài, "Lớn như vậy rồi...."
Bạch Cửu chống cằm ngồi trước lan can nhìn bóng Trác Dực Thần đi trên phố, năm giác quan của yêu quái nhạy bén, cậu có thể nhìn thấy Trác Dực Thần đi trên đường tới quán hoa, cúi người chọn hoa thế nào
Cho dù không nhìn rõ sắc mặt, nhưng cậu cũng có thể tưởng tượng được hắn sẽ nghiêm túc chọn lựa, cẩn thận buộc lại, nho nhã cảm ơn, lại che chờ cho bó hoa để quay về thế nào
Trác Dực Thần ôm hoa quay về, không kìm được nhấc mắt tìm kiếm, thấy trên tầng xa xa có người chống cằm nhìn mình chăm chú, hắn thở dài một hơi, mở miệng niệm chú, tản đi trong làn khói nhẹ, thoáng cái quay về bên cạnh người thanh niên
"Đây, hoa cho đệ."
Bạch Cửu xoay người cầm lấy, cẩn thận ngắm nhìn, vui vẻ ôm hoa quay về phòng tìm bình cắm
---------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro