Chương 5
Cảm ơn Phi Ngư, cảm giác chương này hơi nhạt.
(5)
—— Chính văn ——
"Ngươi đã xem nội dung bức thư chưa?"
"Chưa, cậu ngược lại còn thiên vị y, nói mấy ngày nay tình cảnh của Thẩm Cửu khó khăn, bảo ta nên nhường nhịn y nhiều hơn."
Thiếu niên nói đến đây giọng đã đầy uất ức.
Ngụy Vô Tiện trầm mặc một thoáng, rồi rất nhanh đã phản ứng lại: "Thẩm Cửu tình cảnh khó khăn? Nếu y chỉ là một hồn ma, ký sinh trên người Giang Trừng thì lấy gì gọi là 'khó khăn' chứ?"
Kim Lăng ngẩn ra, liên tiếp hỏi: "Ý ngươi là gì?"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn Kim Lăng, trong mắt thoáng lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn nói: "Nếu ta đoán không sai, Thẩm Cửu hẳn là một người sống sờ sờ, nếu không cũng không thể giải thích vì sao hai người họ chưa từng cùng lúc xuất hiện trong thân thể này. Vì một lý do nào đó, họ đã đến nhầm vào thân thể của đối phương."
Kết luận này khiến Kim Lăng chấn động. Cách nói về việc hoán đổi hồn phách vô quy tắc thế này hắn chưa từng nghe qua. Nhưng lúc này điều hắn quan tâm nhất vẫn là làm sao để tách hai người đó ra hoàn toàn, bèn hỏi: "Vậy phải làm thế nào mới có thể tách bọn họ ra?"
Ngụy Vô Tiện trầm tư một lát rồi nói: "Ta nghĩ trừ khi chặt đứt sợi dây cơ bản nhất liên kết hai người họ, nếu không e là khó mà tách ra được."
Kim Lăng nghe ra ẩn ý trong lời hắn, sắc mặt lập tức tái nhợt. Trừ khi có một người chết... Hắn hít sâu một hơi lạnh, nếu Thẩm Cửu chỉ là một con quỷ, có lẽ hắn sẽ chọn cách siêu độ, nhưng nếu là một con người còn sống? Chẳng lẽ lại vung kiếm giết y sao? Thế thì còn khác gì với những ác quỷ tội ác tày trời?
Huống hồ cậu hắn lại còn để tâm tới người đó đến vậy.
Thấy sắc mặt Kim Lăng trắng bệch, Ngụy Vô Tiện vội trấn an: "Chỉ là suy đoán thôi, đừng coi là thật. Nếu Thẩm Cửu đúng là người sống, ngươi nghĩ với tính cách cậu ngươi, với tiềm lực hiện tại của Vân Mộng, chẳng lẽ không đưa y về ở bên cạnh sao?"
Lời này hoàn toàn có lý. So với việc thỉnh thoảng cách trăm dặm mà chiếm lấy thân thể đối phương, chẳng bằng mặt đối mặt còn ổn thỏa hơn. Giang Trừng dù gì cũng là tông chủ một môn phái, trước mặt Giang gia hắn luôn nghiêm cẩn, sao lại không đưa người đó về bên cạnh? Trừ phi chỉ có một khả năng: cậu hắn không làm được.
Nhưng điều này lại mâu thuẫn với suy đoán ban nãy của Ngụy Vô Tiện, khiến hắn hơi nhức đầu day day huyệt thái dương. Rốt cuộc cậu hắn và Thẩm Cửu có bí mật gì?
Có lẽ đây cũng chẳng phải bí mật gì khó mở lời với người thân, chỉ là không biết từ lúc nào đã trở thành bí mật chỉ thuộc về hai người họ.
Kim Lăng cụp mắt, do dự rồi khẽ nói: "Có lẽ Thẩm Cửu thật sự có nỗi khổ khó nói chăng..."
Ngụy Vô Tiện nghe thiếu niên nói vậy thì cũng đại khái hiểu ra, sợ rằng nguyên do là ở Giang Trừng. Đứa trẻ này phân biệt thiện ác quá mức thuần túy, hắn nhìn không thấu, nhưng cũng hiểu được cậu của nó thực lòng để tâm. Một người từng nương tựa lẫn nhau với cậu nó, sao có thể đột nhiên trở mặt thành thù như vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng dẫn dắt đứa trẻ còn đang mù mờ hỏi: "Vậy ngươi định làm gì?"
Trong mắt Kim Lăng lóe lên ánh kiên quyết, nói: "Ta muốn đích thân hỏi Thẩm Cửu, hỏi y vì sao lại làm vậy. Ta muốn tự mình nhìn rõ, hiểu rõ con người này."
Kim Lăng hiểu về Thẩm Cửu là qua lời kể của người khác — một hồn ma vô cớ muốn hại cậu hắn, hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh trong miệng Ngụy Vô Tiện và cậu hắn. Những gì hắn biết đều là những câu chuyện mang đậm sắc thái tình cảm của người kể.
Lần này hắn muốn dựa vào chính mình, tự mình phán đoán thiện ác. Hắn cũng đã làm vậy — không hề giấu cậu mình, thẳng thắn nói hết với Giang Trừng, còn khẩn cầu cậu hãy chuyển lời này tới Thẩm Cửu, để đối phương đừng giả vờ nữa, đến đối chứng một lần cho rõ ràng.
Giang Trừng nghe đứa trẻ nói những lời công chính quá mức như thế, chỉ khẽ xoa đầu nó: "Lần này con không sợ ta thiên vị nữa à?"
Kim Lăng hơi đỏ mặt — thì ra chút tâm tư nhỏ của mình cậu đều biết cả — lầm bầm: "Nhưng con không muốn giấu cậu..."
Thế là Kim Lăng cứ luôn chờ cơ hội, chờ một cuộc nói chuyện thật nghiêm túc với Thẩm Cửu. Trong lòng hắn diễn tập không biết bao lần, tưởng tượng đủ loại câu trả lời khác nhau của Thẩm Cửu, chuẩn bị mọi biểu cảm ứng đối, thậm chí còn coi trọng hơn cả kỳ khảo thí nhỏ, chỉ vì không muốn luống cuống trước mặt người nọ.
Chỉ là hắn đợi mấy ngày liền, lại mãi chẳng đợi được Thẩm Cửu xuất hiện. Khi định hỏi cậu mình thì lại phát hiện — Giang Trừng không thấy đâu.
Hắn hơi nghi hoặc, cậu đã đáp ứng rồi thì quyết sẽ không thất hứa, sao tự dưng lại biến mất? Một ý nghĩ vụt qua, hắn chỉ có thể nghĩ đến một khả năng — Thẩm Cửu trở về rồi?
Lo lắng bị niềm vui lấn át, Kim Lăng hít sâu mấy hơi, lập tức đi tìm tâm phúc của cậu để hỏi tung tích của Thẩm Cửu. Người kia bị Kim Lăng gặng hỏi mãi, cuối cùng bị ép đến đường cùng, lấy cớ có chuyện khẩn bẩm báo mới chịu nói ra nơi đó.
Lời vừa thốt ra khiến Kim Lăng ngây người, mặt lập tức đỏ bừng: "Y, y sao lại tới cái chỗ như thế..."
Người tâm phúc lặng lẽ quay đầu đi, dáng vẻ như muốn nói "không phải ta tự nói đâu, là ngươi ép hỏi đấy", khóe mắt lại liếc thấy Kim Lăng quả nhiên đã vội vàng chạy tới.
Một thiếu niên chưa lớn, lại còn mặc đồng phục của Kim thị Lan Lăng mà xông vào thanh lâu, ai nấy cũng phải liếc nhìn thêm mấy lần. Kim Lăng bị ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm làm cho hơi lúng túng, nhưng rất nhanh đã gọi bà chủ ra hỏi nhỏ, cuối cùng cũng biết được phòng của Thẩm Cửu.
Hiếm khi hắn cẩn thận nghĩ thêm một bước — nếu để người ngoài biết gia chủ Vân Mộng lại chạy tới thanh lâu uống rượu hoa, e là sẽ trở thành trò cười lớn, đây đã là mức hắn có thể nhẫn nhịn tối đa. Hắn chỉ có thể tự an ủi rằng Thẩm Cửu tới đây chỉ để giải khuây, sẽ không làm ra chuyện vượt quá giới hạn. Thế nhưng ngay khoảnh khắc hắn đẩy cửa phòng ra, Kim Lăng cảm thấy bản thân vẫn quá ngây thơ.
Rèm giường trong phòng mở toang, chẳng hề che giấu chút nào. Rõ ràng rành rành trước mắt — Kim Lăng vừa đẩy cửa bước vào đã thấy hai cô nương áo quần xộc xệch, ngực lộ lấp ló, lập tức hoảng sợ nhắm tịt mắt lại, vội kêu: "Mặc quần áo vào mau!"
Hai nữ tử khẽ chỉnh lại y phục, khẽ cười nói: "Tiểu công tử đừng thẹn thùng mà."
Kim Lăng đỏ bừng cả mặt, nhất thời không biết nên phản bác thế nào, chầm chậm mở mắt ra, liền đối diện ngay với ánh mắt của Giang Trừng... không, bây giờ phải gọi là Thẩm Cửu mới đúng, vẻ lạnh nhạt kia thuộc về Thẩm Cửu, lạnh lẽo đến mức Kim Lăng chỉ dám liếc một cái rồi vội cụp mắt xuống, sắc đỏ trên mặt cũng bay sạch không còn chút nào.
Thẩm Cửu tựa vào người một nữ tử, vẫn để cho người còn lại đút rượu và thức ăn, nhìn thấy Kim Lăng cũng không hề cảm thấy bản thân dùng thân thể của cậu người ta mà làm loại chuyện này rồi bị bắt gặp thì có gì không ổn, chỉ nhàn nhạt nói: "Đến rồi à."
Lần này Kim Lăng càng thêm không tự nhiên, hắn nhịn không được liếc nhìn Thẩm Cửu, thấy áo ngoài tuy đã cởi nhưng trung y vẫn mặc chỉnh tề, trên người không có dấu vết ái muội gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm — ít nhất sẽ không vô duyên vô cớ mang về thêm cho hắn một đệ đệ hay muội muội nào.
Kim Lăng quay sang hai nữ tử kia nói: "Các ngươi lui xuống trước đi."
Hai người kia không hề động đậy, bầu không khí nhất thời trở nên có chút lúng túng. Thẩm Cửu thấy Kim Lăng có vẻ luống cuống, nghĩ thầm đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị Giang Trừng cưng chiều đến hư, e là cả đời chưa từng chịu người ta làm khó, cũng không muốn làm khó hắn nữa, liền phất tay ra hiệu cho hai nữ tử lui xuống, hai người kia hiểu ý, rời đi còn chu đáo đóng cửa lại giúp.
Cánh cửa khép lại "cạch" một tiếng, hoàn toàn cách biệt với sự ồn ào náo nhiệt ngoài thanh lâu, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh như tờ. Kim Lăng cứ thế đứng im bất động, Thẩm Cửu thì ung dung uống nốt vò hoa tửu, mãi đến khi giọt rượu cuối cùng trôi xuống cổ họng, y mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi đừng nói với ta là ngươi vội vàng chạy đến đây chỉ để phá hỏng chuyện tốt của ta nhé? Tiểu bằng hữu, đừng nói với ta là ngươi đến giờ vẫn còn cái tuổi phải bú mớm, đến đâu cũng không rời nổi cậu mình, đến cả thanh lâu cũng phải theo?"
Miệng lưỡi thật cay độc, nhất thời chẳng biết là câu nào khiến Kim Lăng tức hơn — là cái câu giống hệt cậu hắn, nói hắn mãi chẳng lớn, hay là câu cuối nhắc đến thanh lâu kia, Kim Lăng mặt đỏ bừng, giận dữ nói: "Ngươi câm miệng! Đồ vô liêm sỉ, đến thanh lâu làm loại chuyện này còn dám quay ra dạy dỗ ta?"
Thẩm Cửu nhướng mày hỏi lại: "Ta làm loại chuyện đó rồi à?"
Kim Lăng nhất thời cứng họng, nửa ngày cũng không nói ra được lý do.
Thẩm Cửu thấy vậy liền cười nhạt: "Giang Trừng nói chuyện sắc bén, bình thường mở miệng là đâm trúng chỗ đau, sao lại có đứa cháu lắp ba lắp bắp như ngươi nhỉ?"
Phản ứng đầu tiên của Kim Lăng lẽ ra phải là nổi giận, nhưng hắn lại chú ý đến thần sắc của Thẩm Cửu — quá đỗi bình thản, hoặc nên nói là tự nhiên, chẳng hề có ý giễu cợt hay bất mãn, giống như thông qua hành vi và lời nói của đứa trẻ này mà bất giác nhớ lại chuyện xưa cũ, không kìm được mà thốt lên, trong đó chứa đựng nhiều hơn là nỗi hoài niệm đối với cố nhân.
Kim Lăng nhịn không được lẩm bẩm: "Ngươi và cậu ta xưa nay chỉ thư từ qua lại, sao lại biết cậu ta nói chuyện thế nào?"
Lời lẩm bẩm nho nhỏ này sao có thể thoát khỏi tai Thẩm Cửu, y chống cằm, chậm rãi nói: "Ta biết. Ta bắt chước hắn ba mươi năm, từ ban đầu từng chút từng chút phỏng đoán tính cách hắn, rồi dựa vào phản ứng của người xung quanh mà kịp thời điều chỉnh, đến sau này từ mỗi câu trong thư mà tưởng tượng ra hắn khi nói câu ấy sẽ có vẻ mặt, ngữ điệu ra sao. Ta nghĩ Giang Trừng chắc hẳn chính là như vậy."
Lời này nghe ra chẳng có gì sai, nếu Thẩm Cửu tưởng tượng sai về Giang Trừng, thì cũng không thể gạt được bấy nhiêu ánh mắt như thế. Nhưng Kim Lăng cứ cảm thấy trong đó có gì đó không đúng — ít nhất là trong nhận thức của hắn, nếu đã làm được đến mức ấy, người kia hẳn phải đắc ý, phải cao ngạo, giống như trong câu chuyện về kẻ tự phụ mà Ngụy Vô Tiện từng kể. Nhưng lúc này đây, từ Thẩm Cửu lại toát ra một nỗi mệt mỏi và tiếc nuối không nói thành lời.
Kim Lăng không hiểu được nỗi mệt mỏi này, cũng không hiểu được sự tiếc nuối này, hắn chỉ thấy Thẩm Cửu gần như tựa hờ vào cột giường với một dáng vẻ lười biếng, hoàn toàn không để tâm tới việc Kim Lăng đích thân tìm đến y, ánh mắt mang theo ý vị ngạo nghễ nhìn xuống từ trên cao.
Y nói: "Vậy nên ngươi bảo Giang Trừng cố ý để lại thư cho ta, hẹn ta gặp mặt, rốt cuộc là vì chuyện gì? Ta chẳng có kiên nhẫn đứng nhìn ngươi ngẩn người, bình thường đến nhìn thẳng vào mắt ta cũng không dám, thế nào mà bây giờ lại chủ động đề nghị gặp riêng ta?"
Kim Lăng từng bị y dọa cho khóc, giờ lại bị mấy câu này chọc tức, hắn không muốn bị kẻ trước mắt xem thường, liền ngẩng đầu lên, thẳng thắn nhìn vào mắt Thẩm Cửu — đôi mắt kia chẳng hề che giấu mà nhìn chăm chú y từ đầu đến chân.
Kim Lăng nói: "Ta muốn hỏi ngươi một câu."
Cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề, Thẩm Cửu hỏi: "Câu gì?"
Kim Lăng lại nói: "Ngươi nhìn nhận cậu ta thế nào?"
Thẩm Cửu có hơi bất ngờ, cuối cùng cũng chịu dùng ánh mắt đàng hoàng nhìn đứa nhỏ này, nói: "Ta còn tưởng ngươi sẽ hỏi vì sao ta lại hại cậu ngươi."
Kim Lăng mím môi, cố nén xuống vài phần xúc động, trong mắt thoáng hiện vẻ do dự, nhưng nghĩ tới những lời cậu từng dặn dò, ánh mắt hắn lại kiên định trở lại, nói: "Có lẽ ta nên hỏi câu đó, với thân phận là cháu ruột, với lập trường là người thân."
Lời nói của Kim Lăng ngừng lại, mang theo vài phần không cam lòng: "Nhưng cậu ta tin tưởng ngươi, sự tin tưởng đó ta không thể chen vào, hoặc có thể nói cậu ta lựa chọn tin tưởng ngươi, mà ta thì lựa chọn tin tưởng cậu ta."
Thẩm Cửu khựng lại, trong lòng nổi lên ý cười, nhưng y vốn chẳng thích cười, cũng chẳng cười nổi, giống hệt Giang Trừng, đến cả gắng gượng nhếch môi cũng gượng gạo cứng ngắc, trông có chút khó coi. Đã cười không nổi thì dứt khoát thôi không cười nữa, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi thật sự rất giống cậu ngươi."
Kim Lăng vẻ mặt nghiêm túc: "Vậy nên xin ngươi cũng cho ta một câu trả lời."
Ngụy Vô Tiện nói đúng — dù là hắn hay là cậu, những câu chuyện của bọn họ luôn mang màu sắc cảm xúc chủ quan. Cái ác của Thẩm Cửu, cái tốt của Thẩm Cửu, bọn họ luôn muốn dùng câu chuyện của mình để ảnh hưởng, để thay đổi cách nhìn của Kim Lăng. Mà lúc này, Kim Lăng muốn tự mình hiểu rõ Thẩm Cửu, muốn tự mình phân biệt thiện ác.
Thẩm Cửu hỏi lại: "Ngươi rốt cuộc muốn nghe điều gì? Muốn ta trả lời thế nào?"
Kim Lăng nói: "Thế nào cũng được, thật lòng là được."
Thẩm Cửu nhất thời cảm thấy buồn cười — có lẽ y nên nhân cơ hội này nói vài câu xấu về cậu hắn, khiến đứa trẻ này từ bỏ việc dò hỏi, khơi lại sát ý gần như đã buông bỏ vì Giang Trừng. Nhưng y bỗng nhận ra — đây có lẽ là lần cuối cùng y và Kim Lăng có thể nói chuyện một cách bình đẳng, với thân phận là Thẩm Cửu.
Y trầm mặc hồi lâu, bỗng bình tĩnh nói: "Ta từng thật lòng hận cậu ngươi, từng tức giận cậu ngươi. Ta đã gặp rất nhiều người, bất kể địch hay bạn, chỉ có hắn là người có thể cản đường ta."
Kim Lăng mím môi, lặng lẽ chờ nghe câu sau. Rồi đôi mắt đang cụp xuống của Thẩm Cửu bỗng ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn, lạnh lẽo, sắc bén như dã thú nhìn chằm chằm con mồi, khiến Kim Lăng không khỏi rùng mình, chỉ nghe y nói: "Ngươi đã từng khát vọng một thứ gì chưa? Bất cứ thứ gì cũng được — một vật phẩm, một mong ước, hay đơn giản nhất là sức mạnh. Ngươi đã từng vì nó mà khát khao đến điên cuồng, tìm kiếm nhiều năm không ngừng nghỉ chưa?"
Giọng điệu của Thẩm Cửu quá mức nghiêm túc, Kim Lăng bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt, cẩn thận nghĩ lại — không có. Hắn sinh ra trong Kim gia và Giang gia, trừ cha mẹ đã khuất, gần như thứ gì hắn muốn cũng đều có, chưa từng có thứ gì khiến hắn phải dốc sức truy cầu đến phát điên.
Nhưng ánh mắt Thẩm Cửu cứ nhìn hắn chằm chằm, như thể ép hắn phải lục tìm trong ký ức ra thứ gì đó có liên quan. Kim Lăng lại lần nữa suy nghĩ, chợt nhớ tới Đại Phạm Sơn, khi ấy tay hắn run lên mà vẫn cứng cỏi kéo dây cung Huyền Phát, dù quỷ thủ sắp bổ vào trước mặt cũng không buông tay — ý nghĩ duy nhất khi đó chính là phải hạ được con mồi lớn nhất nơi này, giành lấy sự thừa nhận của cậu.
Kim Lăng trong lòng bỗng dưng dâng lên một ý nghĩ chưa từng có —— có lẽ Thẩm Cửu thật sự không đơn giản như hắn từng nghe từ cậu mình và Ngụy Vô Tiện. Y không phải kẻ ác tuyệt đối, cũng chẳng phải tai họa vô tình lạnh lẽo, mà là một con người sống sờ sờ, có máu có thịt, có chấp niệm, có mâu thuẫn, có đau đớn.
Thẩm Cửu nhìn ra biến hóa rất nhỏ trong ánh mắt Kim Lăng, khẽ cười lạnh, nhưng trong nụ cười ấy lại chẳng hề có chút trào phúng nào, ngược lại tựa như thở phào nhẹ nhõm, khẽ giọng nói: "Cuối cùng ngươi cũng hiểu rồi sao? Ta không phải thần tiên, cũng chẳng phải ma quỷ, lại càng không phải thứ quái vật cao cao tại thượng, lãnh huyết vô tình trong miệng kẻ khác. Ta chỉ là... một kẻ còn sống mà thôi."
Y nói rất nhẹ, nhưng cái mệt mỏi, cái uể oải và nỗi đau chẳng thể nói thành lời lại từng chút thấm vào giọng nói trầm thấp ấy, len vào tận sâu trong lòng Kim Lăng.
Kim Lăng hé môi, muốn cãi, muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một câu: "...Vì sao?"
Thẩm Cửu ánh mắt thâm sâu, chậm rãi nói: "Bởi vì sống, vốn là chuyện đau khổ. Càng sống lâu, càng hiểu điều này. Cậu ngươi... là người duy nhất khiến ta không thể tiếp tục đi trên con đường này. Cũng vì thế, ta mới muốn rời khỏi hắn — nếu không, sớm muộn gì, ta cũng sẽ hại hắn, hoặc hại chính mình."
Lời này khiến Kim Lăng nghe mà lạnh toát cả sống lưng.
Thẩm Cửu khẽ nghiêng đầu, dựa vào cột giường, tóc dài xõa xuống, ánh mắt mờ mịt, giọng nói thấp trầm như thì thầm: "Hắn là người duy nhất... khiến ta sinh ra do dự. Những kẻ khác, ta có thể không chút do dự mà giết, đạp nát, lợi dụng, phản bội, chỉ riêng hắn... ta không thể động thủ. Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?"
Kim Lăng không đáp, Thẩm Cửu tự mình nói tiếp: "Nghĩa là nhược điểm. Nghĩa là tử cục." Y khẽ cười, trong nụ cười lại mang theo sự thê lương sâu thẳm, "Cả đời này, lần đầu tiên ta động tâm, cũng là lần đầu tiên trên con đường này nhận thua."
Kim Lăng trong lòng chấn động mạnh, suýt nữa không tin vào tai mình —— Thẩm Cửu... cũng sẽ thừa nhận thất bại? Lại còn là vì cậu mình mà thua?
Thẩm Cửu liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu trầm thấp, mang theo vài phần chế giễu: "Ngươi hỏi xong rồi, ta cũng đã đáp hết. Vậy còn ngươi, Kim Lăng? Rốt cuộc ngươi muốn từ ta nghe được điều gì? Nghe xong rồi, đối với cậu ngươi, là hiểu thêm một phần, hay hoài nghi thêm một phần?"
Kim Lăng ngây ra, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
—— Hắn bỗng phát hiện, trên đời này chẳng có trắng đen tuyệt đối, Thẩm Cửu cũng không đơn giản như lời cậu mình và Ngụy Vô Tiện kể, mà cậu mình cũng chưa chắc đã hoàn toàn không có lỗi với y. Những kẽ hở trong câu chuyện bị che giấu bởi cảm xúc, giờ phút này đột nhiên trở nên rõ ràng.
"...Ta chỉ muốn biết sự thật." Hắn khẽ nói.
Thẩm Cửu nghe vậy khựng lại, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi, ý cười kia lại có vài phần buông lỏng, mỏi mệt: "Sự thật à? Sự thật chưa bao giờ sạch sẽ như vậy. Ngươi đã nhìn thấy rồi, hãy nhớ kỹ là được."
Y khép mắt lại, tựa như thì thầm, lại như tự giễu: "Cháu ngoại của Giang Trừng nuôi ra, cũng không tệ."
Lời này khiến Kim Lăng trong lòng chua xót, lại không thể phản bác.
Thẩm Cửu nhìn hắn, cuối cùng nói: "Đi đi, Kim Lăng. Đừng tới tìm ta nữa. Lần sau... ta chưa chắc còn có thể bình tĩnh mà nói với ngươi thế này."
Kim Lăng đứng nguyên tại chỗ, do dự hồi lâu, cuối cùng xoay người rời đi.
—— Sau lưng hắn, Thẩm Cửu dựa vào cột giường, mắt cụp xuống, thần sắc lạnh lẽo như tuyết, tóc dài hơi rối, tựa như một con người chân thực đã buông bỏ hết thảy ngụy trang và sắc bén.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu vụng về thăm dò: "Cậu ta không muốn rời xa ngươi sao? Vì sao chứ? Có lẽ cậu muốn đích thân gặp ngươi, dùng chính thân thể mình để ngăn ngươi lại chẳng hạn, dù sao ngươi quan trọng đến thế cơ mà."
Thẩm Cửu hoàn toàn phớt lờ câu hỏi phía sau, chỉ nói: "Vì sao không muốn chia xa? Có lẽ là vì sợ cô đơn thôi. Cậu ngươi đôi khi cố chấp giống hệt một đứa trẻ con, chỉ nhớ chuyện tốt, chẳng nhớ chuyện xấu, đối với hắn mà nói, bất kể giữa hai người từng xảy ra điều gì, chỉ cần những điều tốt đẹp trong quá khứ là thật, thì hai người vẫn có thể quay lại như xưa, hắn sẽ cứ thế giữ chặt ngươi ở bên mình, mà bản thân cũng chẳng hiểu tại sao lại làm vậy, cũng buông không nổi việc cố gắng lấy lòng, rồi cứ lặng lẽ chờ đợi, chờ mãi, chờ mãi, giống như đang đợi những ngày tháng có thể quay về quá khứ vậy."
Kim Lăng ngẩn người, hắn chưa từng thấy cậu mình như thế trong lời kể của Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu nói tiếp: "Rất ngây thơ đúng không? Hắn chính là một kẻ ngây thơ như thế đấy."
Kim Lăng nhìn Thẩm Cửu, chỉ thấy dưới vẻ bình lặng trong mắt y là từng đợt sóng dữ dội đang không ngừng phá vỡ lớp vỏ bọc, dần trào ra.
"Ta hận hắn."
"Nếu có thể, kiếp này ta không muốn gặp lại Giang Trừng nữa."
Gặp lại Lạc Băng Hà trong địa lao là chuyện đã nằm trong dự liệu của Giang Trừng. Hắn đoán không sai, tất cả mọi việc đều có liên quan đến Lạc Băng Hà, từ chuyện vu oan cho Thẩm Cửu cấu kết với Ma tộc cho đến chuyện Thu Hải Đường bất ngờ xuất hiện để xác nhận.
Trong lòng Giang Trừng sớm đã nghĩ xong phải đối phó thế nào, những năm qua hắn đóng giả Thẩm Cửu, đã biết rõ nếu gặp lại Lạc Băng Hà thì người này sẽ nói năng, hành xử ra sao. Hắn đang định mở miệng thì chợt nghe Lạc Băng Hà nói: "Thẩm Thanh Thu, ta đã nói rồi, ân tình nuôi dưỡng và dạy dỗ bao năm qua, ta nhất định sẽ trả hết từng chút một."
Giang Trừng lập tức sững người, thoáng kinh ngạc lướt qua mặt, nhưng từ lời này hắn lại mơ hồ nhận ra một điểm — có lẽ đây không phải lần đầu tiên Thẩm Cửu và Lạc Băng Hà gặp mặt. Có thể từ trước khi bị nhốt vào địa lao, thậm chí còn sớm hơn, Thẩm Cửu đã biết Lạc Băng Hà đã trở về — mà suốt thời gian đó... y chưa từng tiết lộ cho Giang Trừng.
Sắc mặt Giang Trừng lập tức trở nên khó coi, hắn nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà, hỏi ngược lại: "Chỉ e Ảo Hoa Cung đã sớm nằm trong tay ngươi rồi."
Giang Trừng không chọn cách chọc giận Lạc Băng Hà, hắn hiểu quá rõ những chuyện năm xưa Thẩm Cửu đã làm với y, lần này Lạc Băng Hà trở về có chuẩn bị, Thẩm Cửu chắc chắn dữ nhiều lành ít — mà đây lại là thân thể của Thẩm Cửu, hắn không dám manh động, lúc này chỉ có thể cố gắng moi thêm tin tức hữu dụng.
Lạc Băng Hà lại không mắc câu, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ngươi cứ từ từ đoán đi."
Sắc mặt Giang Trừng trong thoáng chốc lạnh hẳn xuống, giọng khàn khàn: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Lạc Băng Hà như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm, bật cười ha hả: "Ta muốn thế nào à? Thẩm Thanh Thu? Năm xưa ngươi nhục mạ ta, lừa gạt ta, đẩy ta xuống vực, bây giờ lại quay ra hỏi ta muốn thế nào sao?"
Ánh mắt Lạc Băng Hà không còn che giấu sự tàn độc, y nói: "Hiện tại ta lại muốn hỏi Thẩm tiên sư đây, ngươi khi ấy làm đủ mọi chuyện đó, có từng nghĩ đến hôm nay? Có từng hối hận vì đã hãm hại sư tôn của ta?"
Hai chữ "Thẩm tiên sư" bị y nghiến răng nhấn mạnh, căm hận tràn ngập. Sư tôn trong miệng y chính là Liễu Thanh Ca, Lạc Băng Hà từng là đệ tử của Thẩm Cửu, nhưng giờ không còn là vậy nữa. Phải nói rằng, sau khi Giang Trừng phát hiện Thẩm Cửu có ý xấu với Lạc Băng Hà, hắn đã đem đứa trẻ này chuyển giao cho Liễu Thanh Ca — chỉ là chẳng ai ngờ cuối cùng Thẩm Cửu lại ra tay giết chết Liễu Thanh Ca.
Mối hận giữa hai người càng lúc càng sâu.
Lần này Lạc Băng Hà trở về không chỉ vì mối hận bị sỉ nhục, lừa gạt năm xưa, mà còn để báo thù cho sư tôn bị giết.
Giang Trừng mím môi, lặng thinh, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực — nếu năm đó hắn quyết đoán hơn một chút, liệu có thể tránh được cục diện hôm nay hay không? Nhưng ai có thể liệu trước được.
Thẩm Cửu lại thu nhận một đệ tử mới. Nói thật lòng, với tính cách của Thẩm Cửu, y vốn không thích hợp làm sư phụ, chẳng có đủ kiên nhẫn dạy dỗ môn đồ, bề ngoài có vẻ nghiêm khắc nhưng thật ra cực kỳ tùy tiện. Đối với nữ đệ tử dưới tay thì dung túng đến tột độ, Giang Trừng nhìn nữ đệ tử này — gương mặt rất giống Thu Hải Đường — tuy chẳng ghét bỏ, nhưng cũng không thích gặp nàng thường xuyên, vì sự ngây thơ lãng mạn này quá giống Thu Hải Đường, mà sự chìm đắm của Thẩm Cửu khiến hắn không khỏi cau mày, chẳng ra thể thống gì. Hắn khẽ thở dài — Thanh Tĩnh Phong trên dưới giống như đang cùng Thẩm Cửu chơi trò đùa vậy, Nhạc Thanh Nguyên thật quá dung túng Thẩm Cửu rồi.
Mỗi lần Giang Trừng nhập vào thân thể Thẩm Cửu, hắn đều nghiêm khắc hơn hẳn khi giám sát đệ tử luyện tập, tự mình trông coi, rồi hắn nhìn về phía Minh Phàm — đệ tử thân truyền của Thẩm Cửu — đại thiếu gia chạy từ nhân gian lên, tư chất bình thường, nhưng lại một lòng trung thành tuyệt đối với Thẩm Cửu, chính kiểu đệ tử này mới hợp với lòng Thẩm Cửu.
Ở một ý nghĩa nào đó, Minh Phàm được Thẩm Cửu coi trọng cũng chẳng có gì lạ — Thẩm Cửu lớn lên từ đống ăn mày, tự tôn bị vùi dập, sự kính trọng và sùng bái từ Minh Phàm vừa khéo bù đắp thứ mà Thẩm Cửu thiếu thốn, khao khát suốt bao năm. Mà đệ tử này lại càng hiểu rõ hơn ai hết thứ ẩn sâu sau vẻ điềm đạm bình thản nơi đáy mắt Thẩm Cửu.
Đệ tử này quá nghe lời Thẩm Cửu — chỉ cần Thẩm Cửu liếc mắt một cái, hắn liền biết phải làm gì, cũng chưa từng làm trái ý y. Cho nên khi Giang Trừng vô tình nhìn thấy đệ tử này đang bắt nạt Lạc Băng Hà — đứa trẻ vừa mới nhập môn vài tháng — hắn lập tức nghĩ đến Thẩm Cửu.
Chắc chắn là sự dung túng, thậm chí cố ý chỉ dẫn từ Thẩm Cửu. Minh Phàm dù kiêu căng đến mấy, không có sự cho phép của Thẩm Cửu cũng tuyệt đối không dám làm ra chuyện này. Thẩm Cửu lại có thể để đệ tử ức hiếp một đứa trẻ sáu tuổi, chuyện này Giang Trừng hoàn toàn không ngờ tới. Khi ấy hắn vẫn chưa chuyển suy nghĩ này thành ý thức rõ ràng về ác ý, địch ý. Tính tình Thẩm Cửu vốn ác liệt, mà sự ác liệt này đã từng xảy ra vô số lần, khiến Giang Trừng phần lớn thời gian chỉ xem đó như một cơn hứng khởi nhất thời của Thẩm Cửu mà thôi.
"Nhất thời hứng khởi" của Thẩm Cửu đã xảy ra quá nhiều lần — tranh đoạt tài nguyên với đồng môn mà chẳng có chút khí độ nào, hay dùng thủ đoạn hèn hạ giở trò mờ ám khi luận võ, tất cả những điều này đều bắt nguồn từ con đường tu hành dở dang, xuất thân tạp nham của y. Cho nên khi Giang Trừng nhìn thấy căn cốt cực tốt của Lạc Băng Hà, hắn cũng hiểu rõ lần này cái gọi là "nhất thời hứng khởi" của Thẩm Cửu vẫn đến từ nguyên nhân sâu xa nhất, trực tiếp nhất — tu vi.
Con người có thể vì căn cốt tuyệt hảo của một đứa trẻ mà sinh lòng đố kỵ hay không? Nếu là Thẩm Cửu, vậy thì câu trả lời chính là: có. Nhưng cả đời y, dù là cam tâm hay không cam tâm, dù là bị ép buộc hay tự nguyện, đã gặp quá nhiều mầm tu tốt, cũng từng vì vậy mà phải chịu đựng vô số ánh mắt lạnh lẽo và khinh thường. Y đã vô số lần tuyên bố trước mặt mọi người rằng muốn giết Liễu Thanh Ca, thế nhưng cuối cùng lại chưa từng thật sự ra tay.
Môn nhân phái Thương Khung đã quen với việc hai vị sư thúc bất hòa, quen với những cuộc đấu đá ngấm ngầm lẫn công khai giữa hai người, nhưng cũng chẳng ai thực sự tin một ngày nào đó sẽ có chuyện một vị sư thúc giết chết vị còn lại. Giang Trừng hiểu rất rõ những lời ác độc mang đầy chân ý căm hận của Thẩm Cửu sau cùng đều sẽ rơi vào kết cục chẳng đi đến đâu. Y luôn như vậy — hận ý rất dễ sinh ra, dễ dàng oán ghét một người, nhưng lại hiếm khi thực sự phát tiết, giống như một vở kịch tự biên tự diễn, hành hạ chính mình.
Cho nên khi mối hận này thật sự rơi lên đầu Lạc Băng Hà, so với năm xưa nhằm vào Ngụy Vô Tiện còn chân thật và hữu hình hơn, Giang Trừng lại một lần nữa tìm đến Lạc Băng Hà.
Đứa trẻ gầy gò, khi nhìn thấy Giang Trừng liền lộ ra một tia sợ hãi trong mắt, quỳ phịch xuống đất. Giang Trừng bảo nó ngẩng mặt lên, đứa trẻ dè dặt ngước mắt nhìn, đây không phải lần đầu Giang Trừng gặp Lạc Băng Hà, nhưng là lần đầu tiên hắn nghiêm túc quan sát từng chút một biểu cảm biến hóa trên gương mặt đứa trẻ này.
Giang Trừng nói: "Ngươi rất sợ ta à?"
Thân thể Lạc Băng Hà run lên một cái, liều mạng lắc đầu. Sau đó Giang Trừng chú ý tới sợi dây đỏ trên cổ nó, liếc mắt lên: "Cho ta xem thử."
Lạc Băng Hà ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì ánh mắt lạnh lẽo của Giang Trừng đã rơi lên cổ mình. Trên cổ đứa trẻ này chỉ có Quan Âm ngọc mà mẫu thân nó để lại, trong mắt nó thoáng lướt qua vẻ do dự. Giang Trừng chỉ lặng lẽ nhìn Lạc Băng Hà, nhìn nó do dự, giằng co, lộ ra lo lắng, rõ ràng đang chờ đợi lựa chọn của nó, thế nhưng dáng vẻ lại chẳng cho phép khước từ.
Lạc Băng Hà mím môi, đành nhẹ nhàng kéo sợi dây đỏ ra, Quan Âm ngọc nhỏ bé, rẻ tiền nằm trong lòng bàn tay nó. Giang Trừng chú ý thấy ánh mắt lưu luyến của nó, thanh âm cũng dịu xuống đôi chút: "Xem ra là người quan trọng tặng ngươi rồi?"
Lạc Băng Hà khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy, là người rất quan trọng, là mẫu thân ta, bà đối xử với ta rất tốt."
Giọng đứa trẻ mang theo vẻ quyến luyến, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lại, đặt miếng ngọc nhỏ lên ngực, cúi đầu, cả người phủ lên một tầng ôn nhu ấm áp. Giang Trừng gần như nghẹn thở, cuối cùng cũng hiểu vì sao Thẩm Cửu lại sinh lòng đố kỵ — không hoàn toàn vì thiên phú tuyệt hảo của đứa trẻ này, mà bởi vì Lạc Băng Hà quá giống Thẩm Cửu, nhưng lại may mắn hơn y biết bao.
Có mẫu thân yêu thương nó, mới sáu tuổi đã có thể nhập môn Thương Khung phái. Nếu nói Ngụy Vô Tiện là kẻ thuộc về một thế giới khác, thì Giang Trừng còn có thể tự nói với mình rằng tất cả những thứ đó chẳng liên quan gì đến y, có thể miễn cưỡng ép bản thân buông tay. Nhưng giờ đứa trẻ này lại xuất hiện ở thế giới này, cứ thế đứng ngay trước mặt y, chẳng khác nào phiên bản khác của Thẩm Cửu thì sao?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, gần như tâm thần rối loạn, Giang Trừng đã lập tức vén tay áo đứa trẻ lên, trên đó là những dấu vết bầm tím, quanh cổ tay hằn rõ vết đỏ do dây thừng siết chặt.
Chỉ một cái liếc mắt, hắn liền sải bước ra khỏi cửa, chỉ còn lại Lạc Băng Hà vẫn chưa hiểu chuyện gì, khẽ gọi một tiếng: "Sư tôn."
Ngay sau đó là một phong thư để lại cho Thẩm Cửu, một bức thư hy vọng Thẩm Cửu có thể nhìn thẳng vào đứa trẻ này.
Giang Trừng tỉnh lại giữa mùi hương ngọt ngào nồng nặc của phấn son nữ nhân, trên người cũng phảng phất mùi hương này, chỉ mặc một lớp áo lót, nơi cổ áo trắng tinh còn in dấu son đỏ tươi, sắc mặt hắn bất giác sầm xuống, tỉnh lại trong thanh lâu khiến hắn cực kỳ khó chịu. Nhưng cũng khéo léo nhận ra một điểm—Thẩm Cửu đang phiền muộn, đây là thói quen thuộc về Thẩm Cửu, cách duy nhất có thể xoa dịu cõi lòng bất an rối loạn của y—nữ nhân.
Trong những ngày tháng đen tối nhất, chính những nữ tử dịu dàng đã cho y che chở, cho y an ủi, điều này gần như đã trở thành phản ứng vô thức tận sâu trong tiềm thức y. Mỗi khi cần sự yên ổn bình lặng, y luôn thích tới thanh lâu tìm kiếm chút ấm áp đó, ngay cả thuở mới nhập Cửu Thiên phái, Thẩm Cửu cũng chẳng thích chen chúc cùng đám đệ tử nam, đêm đến luôn lén lút xuống núi tìm đến chốn ôn nhu.
Hiện giờ Giang Trừng thấu hiểu nỗi phiền muộn bất an đó, nhưng cũng chẳng rõ vì sao trong lòng lại dấy lên cơn giận, hắn vô thức sờ vào ngực áo—trống không. Một tia hoảng loạn lướt qua, ngay sau đó là sự sắc lạnh bừng lên chiếm giữ, vô thức nghĩ đến đám nữ tử trong thanh lâu—bị trộm rồi?
Không, không thể. Dù Thẩm Cửu có mê luyến ôn hương nhuyễn ngọc đến đâu cũng sẽ không sơ ý đến vậy. Hơn nữa, ai dám to gan trộm đồ của Giang tông chủ chứ? Lần này Thẩm Cửu không để lại thư, đây là kết quả duy nhất Giang Trừng có thể nghĩ tới.
Chỉ trong khoảnh khắc cơn giận đã bốc lên, nghĩ đến sự cố ý che giấu của Thẩm Cửu, nghĩ đến sự xuất hiện của Lạc Băng Hà—mối nghiệt duyên do Thẩm Cửu kết xuống, dù Giang Trừng và Nhạc Thanh Nguyên cố ý cắt đứt hai người cũng không thể thay đổi được ân oán này.
Giang Trừng gọi người mang đến tuyên chỉ bút mực, cầm bút mang theo lửa giận, vừa hạ bút đầu tiên, ngòi lông đã bị ấn mạnh đến tận cùng, để lại một vết mực tròn to loang lổ, tưởng như muốn bẻ gãy cả bút.
Hắn nhấc bút lên, ném tờ tuyên chỉ đã dính bẩn qua một bên, lại lấy tờ mới, nét chữ hơi lộn xộn lộ rõ tâm trạng lúc này của hắn, đợi đến khi nét bút cuối cùng hạ xuống, hắn đã mệt mỏi không chịu nổi.
Với cảnh giới tu vi hiện giờ của Lạc Băng Hà, Thẩm Cửu tất nhiên không địch lại được, nhưng thì đã sao? Thẩm Cửu, hắn nhất định phải bảo vệ, mà hiện nay, người duy nhất có thể cứu Thẩm Cửu, chỉ có Nhạc Thanh Nguyên.
Khi Thẩm Cửu tỉnh lại, y đang bị Kim Lăng chăm chú nhìn chằm chằm. Ngay khi nhận ra trong phòng có người, bản năng khiến y muốn vung Tử Điện nơi ngón tay. Tử Điện không biến thành roi như ý, y hơi giật mình, rồi từ từ ngẩng tay lên mới phát hiện giữa các ngón tay trống rỗng. Đây là pháp khí lợi hại nhất của Giang Trừng, di vật mẹ để lại, sao lại biến mất? Y lo lắng thay Giang Trừng, cuối cùng mảnh mơ hồ còn sót lại trong lúc tỉnh nửa mê nửa mơ cũng biến mất hoàn toàn. Y bật dậy, vén chăn lên mới nhận ra người trong phòng không ai khác chính là cháu ngoại của Giang Trừng — Kim Lăng.
Kim Lăng khoanh tay nhìn, thấy Thẩm Cửu tỉnh lại, ánh mắt sắc bén dừng lại trên ngón tay mình, nhìn quá độc địa, Kim Lăng nuốt nước bọt, không muốn hiện ra yếu thế trước mặt người này, nói: "Sao vậy? Đây là cậu cho ta, sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?"
Thẩm Cửu hạ mắt, nén giận trong mắt lại. Đúng, đây là cháu ngoại của Giang Trừng, cho hắn Tử Điện cũng không có gì sai, nhưng tại sao lại đột ngột như vậy? Thẩm Cửu hỏi: "Ngươi đến đây làm gì? Ta nghĩ trước đây ta đã cho ngươi câu trả lời rồi."
Kim Lăng lạnh lùng khịt mũi, nói: "Ngươi nghĩ ta thích sao? Là cậu ta dặn ta gần đây phải để mắt tới ngươi."
"Để mắt tới ta?" Nghi vấn hiện lên trong lòng, nghĩ tới thế giới tồi tệ của mình thì bỗng hiểu ra mọi chuyện.
Kim Lăng nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt y, hỏi: "Sao vậy? Ngươi và cậu ta cãi nhau rồi?"
Thẩm Cửu lắc đầu: "Không, không phải, chỉ là chẳng ai thích bị lừa dối thôi."
Kim Lăng không hiểu, mím môi: "Ngươi giống y cậu vậy, nói chuyện chỉ nửa vời, cũng chẳng nói rõ nguyên do."
Thẩm Cửu nói: "Chỉ vì hắn yêu ngươi, nên không muốn ngươi chịu phần lo lắng đau khổ ấy thay hắn."
Kim Lăng nghe xong liền xoa cánh tay, "Ôi trời, ngại thật đấy."
Rồi Thẩm Cửu từ trong ngực lấy ra tờ thư, chậm rãi mở ra, không có gì bất ngờ. Một nửa lá thư là những lời mắng nhiếc đầy giận dữ, Giang Trừng tức giận đến cực điểm, phần đầu rất khó nghe. Thẩm Cửu lạnh lùng nhìn, chỉ thấy Giang Trừng hiếm khi không giao phó vật gì cho người khác, nhưng lần này cuối thư viết rằng:【Nếu ngày ấy ngươi nghe lời ta, đối với Lạc Băng Hà tốt hơn, đừng gây chuyện với đứa trẻ đó, giờ sao lại kết cục như thế này? Ngươi lúc nào cũng vậy, cố chấp, không nghe lời khuyên, đến bây giờ vẫn giấu ta, ngươi đã biết Lạc Băng Hà quay trở lại nhưng không nói cho ta. Sự thật Lạc Băng Hà rơi xuống vực sâu là thế nào? Sự thật về cái chết của Liễu Thanh Ca là gì? Ngươi chưa từng nói với ta, ngươi không muốn nói cho ta biết những sự thật đó, cũng như ngày trước không nghe lời ta khuyên, ngươi đáng bị như thế, tự gây ra tai họa cho mình, nhưng ngươi không phải người dễ bị bắt nạt, nói cho ta biết, giờ ngươi đang nghĩ gì?】
Thẩm Cửu rơi vào im lặng, lẽ ra y phải cảm thấy tức giận, phải cảm thấy xấu hổ, nhưng chẳng có gì cả, nét chữ rối loạn kia như hút cạn mọi cảm xúc từ thân xác và linh hồn y, chỉ còn lại khoảng trống mơ hồ và mỏi mệt.
Y cầm bút viết: 【Ai cũng có thể nói lời đó, ai cũng có thể khuyên răn, đổ lỗi cho ta, nhưng ngươi thì không được, Giang Trừng. Đúng, tất cả là do ta tự chuốc lấy, ta đáng chết, nhưng có sao đâu? Nếu biết trước kết cục, biết rõ chân tướng, có sống lại lần nữa ta vẫn sẽ làm vậy, không để con quỷ nhỏ kia một chút cơ hội nào, hành hạ cho đến chết, ta vốn đã không cứu được, cũng không cần ngươi cứu. Phải, hối hận có ích gì? Khóc lóc hối lỗi có nghĩa gì? Đây là con đường ta chọn, cho dù chết ta cũng sẽ đi đến cùng trên con đường tối tăm này.】
Thẩm Cửu cầm bút lên, cảm nhận được ánh mắt đầy nhiệt thành nhìn mình, trong mắt Kim Lăng lóe lên chút lo lắng, hỏi: "Rõ ràng là ngươi đã cãi nhau với cậu rồi." Thẩm Cửu giơ tờ thư lên, chờ mực trên giấy khô rồi bỏ vào phong thư, ngược lại hỏi: "Ngoài việc bắt ngươi luôn dõi theo ta, Giang Trừng có dặn ngươi làm gì nữa không?"
Kim Lăng thành thật đáp: "Không có."
Thẩm Cửu bất đắc dĩ lắc đầu: "Dù sao cũng không yên tâm, mới giao cho ngươi cả Tử Điện."
Thẩm Cửu khoác áo ngoài, rửa mặt qua loa rồi định ra ngoài, Kim Lăng vội đuổi theo, như chú gà con bám sát sau, Thẩm Cửu nhìn thấy cười hỏi: "Hay là ta đi đến quán rượu mà ngươi cũng bám theo?"
Kim Lăng đỏ mặt, nói: "Nơi đó ngươi không được đến nữa."
Thẩm Cửu hỏi: "Tại sao?"
Thấy người kia chẳng chút tự giác, Kim Lăng sốt ruột: "Đó là thân thể của cậu, để tông chủ khác nhìn thấy thì sao mà phải phép được?"
Thật ra Thẩm Cửu cũng không định đi uống rượu lần nữa, y ra phố dạo chơi, Kim Lăng lững thững theo sau, người kia không có mục đích, đi lung tung, nhìn mọi thứ với ánh mắt tò mò nhưng chẳng mua gì cả.
Kim Lăng không chịu được, nhanh bước lại bên cạnh hỏi: "Không mua gì sao?"
Thẩm Cửu đáp: "Không có thứ gì ta muốn."
"Không có sao?" Kim Lăng đưa mắt nhìn về những sạp hàng xung quanh, dù đã thấy qua bao lần, lòng hiếu kỳ của trẻ con vẫn khiến hắn liếc nhìn thêm mấy lượt. Thứ khiến hắn ưa thích hơn cả mấy món đồ này, chính là cảm giác được cùng người thân thảnh thơi dạo phố.
Chỉ tiếc người này... vốn chẳng phải thật sự là cậu của hắn. Nghĩ đến đây, Kim Lăng lại thoáng thất thần, bĩu môi khẽ thở dài. Đợi đến lúc ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, đã chẳng còn thấy bóng dáng Thẩm Cửu đâu nữa.
Hắn nhất thời cuống lên, vội vàng tìm kiếm khắp nơi. Hắn đã hứa với cậu mấy ngày nay nhất định phải trông chừng Thẩm Cửu cho thật cẩn thận. Vừa quay đầu, liền trông thấy thân ảnh vận y sam màu tím kia chỉ đứng trước một quầy hàng, không chịu bước theo mình mà thôi.
Thở phào nhẹ nhõm, Kim Lăng sải bước đến bên cạnh Thẩm Cửu, thuận theo ánh mắt y nhìn sang, chỉ thấy chủ sạp bày một loạt quạt xếp.
Kim Lăng tò mò hỏi: "Thì ra ngươi thích quạt xếp sao? Nếu thích, ta về phủ chọn cho ngươi mấy cây tốt, đừng mua mấy thứ vớ vẩn này, trúc chẳng phải loại tốt, còn lấm tấm đốm đen, tranh vẽ cũng thường thôi, chữ viết lại xấu."
Chủ sạp nghe vậy sắc mặt càng lúc càng khó coi, tức giận nói: "Hàng của ta chỗ nào không tốt? Tiểu huynh đệ ngươi không mua thì thôi, đừng nói bừa làm hỏng buôn bán của ta được không?"
Kim Lăng khinh khỉnh hừ một tiếng, thiếu niên thẳng tính không giấu nổi lời nói, tiện tay ném ra một thỏi bạc: "Vậy thế này ta có thể nói được chưa?"
Chủ sạp sắc mặt lập tức dịu lại, cười nói: "Khách quan cứ nói tuỳ ý, tuỳ ý."
Thẩm Cửu bất đắc dĩ nhìn Kim Lăng, quả nhiên là đứa trẻ được Giang Trừng nuông chiều lớn lên, khí thế này cũng chẳng vừa.
Y nhìn mấy cây quạt xếp kia, nhàn nhạt nói: "Ta thực chẳng phân biệt được quạt tốt xấu thế nào, các ngươi đều hiểu, chỉ có ta là chẳng rõ mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro