Chương 5

Vương Hạo hối hận, đáng lẽ ra hắn không nên để Phạm Hạo Vân đơn độc một mình ở nhà mà đi săn.

Bữa trưa với bữa tối gì ở đây, suýt nữa vật nhỏ hắn chăm sóc giữa ban ngày ban mặt té vào vực sâu dục vọng.

Nhìn xem, nhân vật chính xém nữa bị cưỡng hiếp ngay tại nhà hắn, hiện đang trong trạng thái sợ hãi.

Nam nhân thương tiếc dùng bàn tay thô ráp vỗ về thiếu niên xinh đẹp khóc lóc ôm chặt mình "Vân Vân ngoan! Xin lỗi để ngươi một mình."

Dáng người thấp bé mảnh mai run cầm cập, hai tay nắm chặt áo nam nhân cố chui cả thân thể mình vào lòng nam nhân, nước mắt lã chã rơi xuống ướt nhẹp cả mặt, miệng không ngừng kêu "Chồng! Chồng ơi! Vân Vân sợ, chồng đi đâu?"

"Được rồi, được rồi, xin lỗi Vân Vân, từ nay chồng sẽ không rời Vân Vân nửa bước." Vương Hạo nâng mặt thiếu niên dấu trong ngực hắn, đừng nói là mặt Phạm Hạo Vân ướt nhẹp, áo của hắn cũng ướt bởi nước mắt thiếu niên.

Nước mắt tuôn trào hơn cả đài phun nước.

Nam nhân nhẹ nhàng dùng các ngón tay chẳng chút mượt mà dịu dàng chùi đi nước mắt thiếu niên, sốt sắng cho tình trạng khóc đến mất nước của nhân vật chính. 

Quên luôn việc trong phòng ngủ có khăn tay có thể đem ra chùi nước mắt cho Phạm Hạo Vân.

Một bên dỗ dành thiếu niên nín khóc, bên còn lại âm thầm mắng đứa em trai không sợ trời trăng đất lở.

Vương Duy vất vả canh ngày canh đêm trong địa bàn của anh trai e sợ bị phát hiện, chỉ đợi giây phút lơi lỏng khoảng cách giữa anh trai và thiếu niên xinh đẹp. 

Mới dám hiên ngang xông thẳng vào địa bàn nhà anh trai hắn trong lúc người anh đi săn chuẩn bị bữa cơm ấm no cho hai vợ chồng, dùng những lời mật ngọt với nhân vật chính cùng hắn ngoại tình nhưng bất thành.

Thiếu niên từ chối sự bê bối giữa em chồng anh dâu, Phạm Hạo Vân là người có gia giáo, còn một mực trung trinh với Vương Hạo nên không có ý nghĩ hồng hạnh xuất tường, nếu không phải Vương Hạo thì đừng mong bất kỳ ai lấy đi lần đầu của hắn.

Phạm Hạo Vân kiên quyết khước từ cùng Vương Duy NTR Vương Hạo, chọc giận người em của gã thợ săn.

Vương Duy nặng nề bởi tình dục, khó kiểm soát hơn khi đứng trước mặt là thiếu niên xinh đẹp hắn mơ ước.

Mỗi lần đưa ra quan niệm quan hệ với mỹ nhân liền lập tức kháng cự, hắn có thể thấy sự hoảng loạn muốn chạy trốn nhưng không thể vì cánh cửa thoát duy nhất bị hắn chặn.

Trong đôi mắt sáng trong chứa chan sợ hãi, trong căn phòng có đồ gì liền dùng làm vũ khí ném vào người hắn.

Dù có an ủi, khuyên ngăn, muốn ôm ấp thủ thỉ dỗ dành nhưng đều bị thiếu niên tránh né, coi hắn như quỷ dạ xoa mà đối đãi. 

Ngay tại giây phút thiếu niên Vương Duy yêu ngay từ lần đầu tiên gặp mặt khóc lóc gọi tên anh trai kêu cứu, Vương Duy quyết định tại chỗ đụ hỏng lỗ đít tên đĩ dâm này.

Dám gọi tên nam nhân khác ngay trước mặt hắn.

Não toàn ý dâm, Vương Hạo quên mất thiếu niên xinh đẹp trước mắt là vợ của anh trai hắn, là chị dâu hắn.

Tiếng gào thét kêu cứu xé nát cổ họng vang vọng khắp khu vực xung quanh căn nhà, lan đến chỗ Vương Hạo đang săn bắt hai con gà rừng.

Tai hắn vốn thính, làm nghề thợ săn bao lâu nay càng nhạy bén hơn, xa đến mấy hắn vẫn bắt được động tĩnh con mồi huống chi là âm thanh gần nhà kêu cứu của Phạm Hạo Vân.

Làm nam nhân vội vã ném con mồi chạy về giải cứu Phạm Hạo Vân bị Vương Duy đè dưới đất.

Đập vào mắt gã thợ săn, hình ảnh trước mắt làm người phẫn nộ.

Lớp áo rộng thùng thình cởi ra một nửa, để lộ bờ vai trắng nõn với ngực trần mê người, xương quai xanh quyến rũ cùng chiếc bụng mềm mụp.

Kèm theo đó là tiếng khóc nỉ non sau khi gào thét, cổ họng đau rát làm thiếu niên không thể hét nổi.

Bàn tay Vương Duy mò vào quần thiếu niên, bóp nhẹ bờ mông hắn ước ao, chưa kịp tụt quần hành sự liền bị người đánh.

Vương Duy nhận ra sự hiện diện của Vương Hạo đã lộ rõ sự hoảng sợ, vội vàng đứng dậy sau cú đánh trời giáng của anh trai, định mở miệng thanh minh nhưng không kịp.

"Vương Duy!" Vương Hạo gằn từng chữ, giọng nói thấp và lạnh lẽo tựa băng giá "Ngươi có biết mình vừa làm gì không?"

Phạm Hạo Vân được giải cứu, tay chân luống cuống bò dậy, run rẩy lùi lại, thân thể co rúm vì sợ hãi. Dẫu đôi mắt đỏ hoe không còn sức gào thét, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ tuôn rơi trên gương mặt xinh xắn ấy.

Vương Duy cười gượng, tay giơ lên như muốn cầu xin sự tha thứ "Anh Hạo... Em không cố ý... Chỉ là đùa chút thôi..."

"Đùa à?" Vương Hạo nhếch mép, đôi mắt tóe lên tia nhìn sát khí, hắn chưa bao giờ tức giận như bây giờ. Bản tính của gã thợ săn vốn cọc cằn khó đoán nhưng không hẳn là người xấu.

Trong ký ức xa xăm, cha mẹ mất sớm, một thân Vương Hạo bồng bế nuôi lớn Vương Duy, vì đứa em ngu xuẩn là thân nhân cùng chung dòng máu duy nhất với Vương Hạo.

Vương Hạo yêu thương em trai nhưng tình thương cũng có giới hạn, hắn sẽ không mất nhân tính đến nỗi trơ mắt đứng nhìn Vương Duy biến thành kẻ cưỡng hiếp.

Mà cách dạy bảo của Vương Hạo cũng rất tàn nhẫn, đánh… Đánh càng mạnh càng tốt.

Nói gì hơn với một kẻ sinh ra vốn là thợ săn, lăn lộn sống chết với dã thú, hành động của Vương Hạo cũng dã man như người nguyên thủy.

Tuy bản thân hắn là người hiện đại, học thức đầy đủ sẽ không tùy tiện đánh người nhưng ký ức và ý thức hỗn loạn đến kỳ lạ. 

Đôi khi hắn sẽ thân sĩ với ý định dùng lời nói khuyên nhủ nhưng ý chí Vương Hạo nguyên tác ăn sâu vào cơ thể này khiến hắn hành động dại dột như thú hoang.

Cơn đau lan toàn thân ập tới, từng cú quen thuộc giáng trên người, so với hồi xưa là đánh dạy dỗ thì đây là cảnh cáo.

Vương Duy biết anh trai hắn đang rất tức giận, nếu không phải anh em cùng chung huyết thống có lẽ đã bị Vương Hạo đánh chết ngay tại chỗ.

May mắn rằng, anh trai hắn chỉ đánh cảnh cáo nhưng cũng đủ khiến Vương Duy bầm tím thân thể. Cơn đau liên kết từng chỗ truyền tới não khiến Vương Duy quằn quại ôm người thống khổ. 

Nghe được hai chữ cút đi lạnh lẽo của anh trai mới lồm cồm bò dậy, không dám nhìn lại mà chạy thục mạng, bỏ lại sau lưng cả sự nhục nhã và nỗi sợ hãi.

Vương Hạo thở dài, ánh mắt đầy lo lắng hướng về phía Phạm Hạo Vân. Thiếu niên vẫn đang co người, hai tay ôm chặt lấy thân mình, như muốn che đi sự tổn thương. Hắn ngồi xuống, cố gắng nhẹ nhàng hơn để không làm thiếu niên hoảng sợ "Vân Vân! Là chồng đây. Đừng sợ nữa, không sao rồi." 

Thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước nhìn hắn. Sự uất ức khiến Phạm Hạo Vân bật khóc nức nở, tiếng khóc vỡ òa như vỡ tung mọi cảm xúc bị kìm nén. 

Vương Hạo không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ kéo vào lòng an ủi. 

Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy. 

Mọi nguồn cơn khiến Phạm Hạo Vân cảm thấy ám ảnh cũng không còn đáng sợ. Chỉ còn lại hơi ấm từ vòng tay Vương Hạo, như một nơi trú ẩn an toàn giữa thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.

Một lúc sau, khi cơn hoảng loạn của Phạm Hạo Vân dần lắng xuống, hắn cẩn thận dìu thiếu niên lên giường, ánh mắt nghiêm nghị nhưng lại chứa đựng sự dịu dàng hiếm thấy "Không sao rồi, có chồng đây rồi, sẽ không bao giờ để Vân Vân một mình nữa." 

Phạm Hạo Vân khẽ gật đầu, bấu chặt lấy tay Vương Hạo như sợ rằng nếu buông ra, mọi thứ sẽ sụp đổ "Đừng rời xa Vân Vân, đừng để Vân Vân một mình, chồng ở đâu Vân Vân muốn ở đó cùng chồng."

"Ừ! Không để Vân Vân một mình nữa." Vương Hạo nhẹ nhàng vỗ về lưng của Phạm Hạo Vân, cảm nhận từng hơi thở bất ổn dần trở lại nhịp điệu bình thường mới yên tâm.

Dù cơ thể vẫn còn run rẩy, biết rằng chỉ cần có Vương Hạo, hắn sẽ không bao giờ bị bỏ rơi hay bị tổn thương lần nào nữa.

Cánh tay ôm chặt eo nam nhân, chôn cả mặt vào ngực Hình Kiện Tùng dụi, sẵn tiện chùi đi nước mắt. 

Mọi nguồn cơn khiếp đảm tan dần, Phạm Hạo Vân bình tĩnh hơn, vui vẻ xen lẫn chút xấu hổ nhưng vẫn can đảm ngửi lấy mùi thơm cơ thể nam nhân.

Phạm Hạo Vân muốn tự mắng bản thân mình vài câu, hắn thật bệnh hoạn, một tên đàn ông lại điên cuồng hít hà ngực đàn ông khác. 

Đã si mê mùi đã đành, lại có ý định xoa bóp cặp vú lớn thình lình trước mắt, ngậm đầu ti trong miệng bú chùn chụt, thoải mái liếm cắn.

Chưa hết, tâm hắn rất dơ, rất bẩn.

Hắn muốn nghe thấy âm thanh rên rỉ của Vương Hạo, rất muốn nhìn thấy Vương Hạo nằm dưới thân sảng khoái hét to vì sướng.

Hôm qua chỉ lo hoảng sợ nên không để ý tới cơ thể cường tráng xuất sắc của Vương Hạo.

Vương Hạo hình dáng mạnh mẽ như là biểu tượng cho sức mạnh của tất cả cánh đàn ông, hắn cao hơn một mét chín, vóc dáng rắn rỏi như một chiến binh thời cổ đại. 

Khuôn mặt Vương Hạo mang vẻ cương nghị, góc cạnh. Đôi mày rậm, đậm nét càng làm tăng thêm vẻ nam tính. Đôi gò má cao, đường xương hàm sắc nét và chiếc cằm vuông vức tạo nên một diện mạo mới mẻ, đáng tin cậy. Đôi mắt sâu thẳm, đen láy như bầu trời đêm, ánh lên sự tự tin và quyết đoán, nhưng đôi lúc cũng dịu dàng như ánh trăng sáng soi. 

Mái tóc đen dày, đôi khi hơi rối bởi gió rừng, càng tôn lên vẻ phong trần của hắn. Vương Hạo thường để tóc ngắn, cắt gọn gàng vừa tiện lợi vừa làm toát lên phong thái tự do, không bị ràng buộc.

Đôi vai rộng như tấm khiên, cơ bắp săn chắc hiện rõ dưới làn da rám nắng, một minh chứng cho những ngày dài vật lộn với thiên nhiên hoang dã. Cánh tay là biểu tượng của quyền lực, những bó cơ nổi bật lên mỗi khi hắn cầm chắc cung tên hay mang vác con mồi lớn trên vai.

Đôi chân Vương Hạo vững chắc như gốc cây cổ thụ. Bắp chân rắn rỏi, đôi đùi săn chắc là nền tảng cho những bước chạy nhanh nhẹn và dứt khoát, đủ sức truy đuổi bất kỳ con thú nào. Bất kể là leo núi đá gồ ghề, vượt qua suối chảy xiết hay tiến sâu vào cánh rừng rậm rạp, Vương Hạo luôn thể hiện sự dẻo dai và bền bỉ tuyệt đối.

Vì có thể ôm sát Vương Hạo, Phạm Hạo Vân gan dạ leo lên đùi nam nhân ngồi, không cứng như hắn tưởng tượng, ngược lại mềm mại dẻo dai. Nhích qua nhích lại cũng không cộm giống ngồi trên đống đá, phù hợp ôm hắn ngồi ngủ.

Khuôn ngực rộng của Vương Hạo phập phồng theo từng nhịp thở, mạnh mẽ và đều đặn như nhịp điệu của cuộc sống nơi núi rừng. Đường nét cơ bụng sắc nét, xếp thành sáu múi rõ ràng, là kết quả của những năm tháng không ngừng vận động trong rừng sâu. Dường như không một loại vũ khí nào có thể làm hắn nao núng và ngay cả thiên nhiên hoang dã cũng phải kính nể trước dáng vẻ uy nghiêm của hắn.

Làn da nâu đồng, rám nắng do phơi mình dưới ánh mặt trời gay gắt, toát lên vẻ nam tính tự nhiên. Trên cánh tay và bờ vai, một vài vết sẹo dài ngắn là những dấu ấn mà cuộc sống thợ săn để lại, như những huy chương của một chiến binh. Mỗi vết sẹo đều có một câu chuyện riêng, minh chứng cho sự can đảm và lòng kiên cường của anh trước những thử thách khắc nghiệt.

Tuy mọi thứ đều có vẻ cứng cáp nhưng hầu hết đều mềm mại khi chạm vào, đặc biệt mềm nhất là cặp vú hắn đang ịn mặt vào cùng với cặp mông đang che giấu trong lớp quần thô ráp.

Dẫu bình thường Vương Hạo ngực đã lớn, mông đã to nhưng hồi sáng Phạm Hạo Vân tận mắt chứng kiến Vương Hạo cong eo thẳng lưng, không hề khôm chân nhét củi vào kho dự trữ.

Quần ngay mông banh ra đập vào mắt hắn là cặp mông to căng to tròn khiêu gợi, còn lắc qua lắc lại dụ dỗ. Đáng tiếc là bị quần lót che đậy, nếu không có quần lót chắc hắn có thể thấy lỗ đít cùng tinh hoàn nam nhân.

Phạm Hạo Vân yêu thích sờ loạn, từ sau lưng tới eo rồi tới cánh tay, nếu không phải nam nhân quá ngay thẳng Phạm Hạo Vân đã xoa nắn vú hắn.

Vương Hạo cũng ngoan ngoãn tùy người làm loạn, hắn nào ngờ, nhân vật chính thụ mà hắn luôn tin tưởng rằng ngây thơ và trong sáng lại có suy nghĩ táo bạo đẩy hắn lên giường làm chuyện ân ái.

Đầu nhỏ nhúc nhích trước ngực, cúi xuống chỉ thấy đỉnh đầu cùng xoáy tóc nhỏ đáng yêu thì những thứ còn lại Vương Hạo chỉ cảm nhận qua xúc giác. Đầu nhỏ hầu như chìm sâu vào khe ngực, hai bên đều bị bầu vú kẹp chặt, Vương Hạo hầu như cảm nhận được hơi thở nóng hỏi của nhân vật chính. 

Hắn mà là người ngoài thì nhìn cảnh tượng này liền mắng người, sao trên đời này có cảnh dâm dục phóng đãng đến thế.

Chẳng khác nào nam nhân cường tráng cưỡng ép thiếu niên yếu ớt chôn ngực hắn, hưởng thụ việc lăng nhục thiếu niên bằng cách cạ vú vào mặt thiếu niên. 

Dùng bầu vú to như vú bò, căng mọng đẫy đà tát chát chát vào má thiếu niên. Dùng xong bạo lực liền yêu chiều giữ người bằng cách nhét cả quầng vú vào trong miệng thiếu niên cho hắn chơi đùa.

Mặc sức mà bú mạnh, hút đến quầng vú kéo dài, nảy nở biến lớn. Vẫn chưa hết giận thì có thể trút cơn tức cho thiếu niên cắn, cắn đến độ để lại dấu răng ngay vú, vừa đẹp vừa dâm. 

Đầu ti bị nhai đến sưng tấy, bị nước miếng nhớp nháp rửa tội, tận dụng mọi ưu điểm cho thiếu niên hưởng dụng. 

Nứng đến độ có thể nhét sâu bầu vú vào khoang miệng cho thiếu niên thoải mái bú, bú cho đến khi vú bị chơi nát, càng ngày càng lớn, đầu vú cũng lòi ra không thể trở lại trạng thái bình thường. 

Chơi đến khi tạo ra sữa, căng đầy trướng vú khó chịu chỉ khi thiếu niên uống no nê mới được giải tỏa.

Lúc đó, chẳng khác gì đĩ dâm đội lốt nam nhân, liên tục dụ dỗ, liên tục hút tinh khí trai non đến khi khô héo.

Nhưng cũng may mắn rằng Vương Hạo là con người chính trực ngay thẳng, cả đời chưa liên tưởng tới hình ảnh đồi bại đó. 

Trước khi xuyên không chỉ duy tâm với đồ án, tốt nghiệp, kiếm được một công việc ổn định; sau khi xuyên chỉ nghĩ đến việc tự cứu bản thân, kiếm tiền, bảo vệ nhân vật chính.

"Ngươi làm gì?" Vương Hạo kinh khủng kéo người rời xa mình, giữ chặt vai thiếu niên không cho đến gần. Đánh giá vệt nước trước ngực, ngực trái hắn bị Phạm Hạo Vân ngậm chặt, đầu vú cùng áo đồng thời cùng nhau bị mút lấy mút để để lại nước miếng khó xóa nhòa. 

Đầu vú hưng phấn nhô lên cọ vào lớp áo thô ráp càng khiến tâm tình Vương Hạo hạ thấp, mở miệng định mắng người liền dập tắt.

Hắn không biết nên nói sao với Phạm Hạo Vân, mắng không được, đánh cũng không thể, thiếu niên mở to đôi mắt đáng yêu ngập nước mắt chớp chớp vài cái rất đáng thương.

Môi nhỏ tuôn ra lời lẽ xém nữa làm Vương Hạo nhồi máu chết "Chồng! Vợ muốn bú vú chồng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro