CHƯƠNG 5: Ngọc Hành
"Hôm đó đệ tử tu luyện vào ban đêm nên về muộn hơn một chút, khi đi qua rừng tuyết sau núi thì nghe thấy tiếng sột soạt của cây cỏ, ban đầu cứ nghĩ là thú rừng, không ngờ lại nhìn thấy..." Má Hạ Đình Đồng đỏ bừng như thể khó mở lời, dưới ánh mắt giận dữ của Tông chủ, hắn cúi đầu, "Nhìn thấy tiểu sư đệ và hắn đang..."
Hắn dùng hai ngón tay cái chạm vào nhau, làm điệu bộ hôn môi, kể lại một cách sinh động: "Tiểu sư đệ lúc đó kêu 'Thẩm ca ca, đừng mà', tên khốn đó còn đưa tay vào trong áo..."
"Đủ rồi!" Mắt Tông chủ tối sầm lại, suýt nữa ngã ngửa ngất đi.
Thời gian trước ông bị nội thương vì thế giờ đây tu vi khó mà thăng tiến được, nhiều năm qua đã xuất hiện tướng thiên nhân suy tàn, bên cạnh ông chỉ còn lại đứa con trai duy nhất là Vân Chỉ, sau này sẽ kế thừa tông môn.
Vân Chỉ thông minh, thiên phú cực cao, sau này nếu được vào Học Viện Thanh Vân rèn luyện tính cách một phen nữa là tiền đồ rộng mở, tuổi trẻ như thế tuyệt đối không được sa vào chuyện tình ái, nhất là lại dây dưa với một đệ tử ngoại môn có tư chất bình thường!
Trong lòng ông đã vô cùng giận dữ, gân xanh nổi lên trên trán, Hạ Đình Đồng ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: "Sư tôn chớ nổi giận, nổi giận làm tổn thương thân thể. Huống hồ... người trẻ tuổi muốn yêu đương là lẽ thường tình, tiểu sư đệ ngây thơ thuần lương, hẳn là bị người ta dụ dỗ nên mới nhất thời lạc lối."
"Con gọi nó đến đây." Mặt Tông chủ lạnh như nước, ngón tay buông thõng bên sườn đã nắm chặt đến trắng bệch cả khớp, nhưng bề ngoài vẫn phải giữ vững phong thái của bậc sư trưởng, ông lạnh lùng nói: "Cũng gọi cả tên đệ tử ngoại môn kia đến đây!"
Hạ Đình Đồng nhận lệnh, đang định đứng dậy thì Tông chủ không biết nghĩ đến điều gì, vội vàng gọi hắn lại: "Khoan đã, quay lại đây."
Hạ Đình Đồng dừng bước, thấy Tông chủ lấy từ trong lòng ra một tấm linh thiếp đưa cho hắn, hạ giọng nói: "Chuyện này trước hết đừng làm rùm beng, con cứ giả vờ như không thấy, sau này hãy dành nhiều thời gian ở bên Vân Nhi hơn, nếu thấy có động tĩnh gì nữa thì báo trực tiếp cho ta."
Hạ Đình Đồng cúi đầu nhận lấy, điềm tĩnh nói: "Đệ tử nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu sư đệ!"
"Con lui xuống đi."
Thế là Hạ Đình Đồng nhanh chóng chuồn đi.
Với tinh thần sảng khoái trở về phòng, Hạ Đình Đồng mân mê tấm linh thiếp trong lòng bàn tay, suy nghĩ làm thế nào để báo cáo mọi hành tung của hai người đó cho Tông chủ một cách chi tiết nhất, sau đó để Tông chủ nổi trận lôi đình xử lý họ.
Dù sao thì tu vi của hắn hiện tại chỉ có Nhị cảnh, hạn chế quá lớn.
Tu vi của Vân Chỉ cũng là Nhị cảnh, còn đối tượng của cậu ta là Thẩm Hề Viên, tuy trông chỉ là một tiểu tu sĩ Nhất cảnh mới nhập môn, nhưng cơ thể đó lại bị một ma tộc có tu vi Cửu cảnh đoạt xá, dù phân thần bị hạn chế bởi thể xác, khó có thể phát huy hết sức mạnh nhưng cũng cực kỳ khó đối phó.
Trước đây hắn không có đầu óc, lúc mới trọng sinh còn chưa hiểu rõ tình hình, nghĩ đến tình nghĩa đồng môn và ơn nuôi dưỡng mà hắn đã giúp che giấu, khuyên nhủ, thậm chí ra tay ngăn cản, nhưng rất nhanh đã tự mình khuyên đến chết.
Khi tình yêu lên ngôi thì dường như trời long đất lở cũng không thể chia cắt họ, mọi thất bại và lời khuyên can chỉ trở thành hòn đá thử vàng trên con đường tình yêu của họ, trải qua muôn trùng thử thách cũng không buông tay, trái lại càng thêm gắn bó keo sơn.
Vân Chỉ cố chấp, Tông chủ thương con, cộng thêm thiên phú mà Thẩm Hề Viên thể hiện sau này cực kỳ tốt nên ông thuận nước đẩy thuyền tác thành cho họ.
Thế là kẻ đáng ghét đã ra sức ngăn cản trước đây giờ trở thành kẻ trong ngoài đều không phải người, thành ngụy quân tử vu oan đồng môn, đức hạnh có khiếm khuyết, bị phế tu vi trục xuất khỏi sư môn.
Sau này Ngọc Hành Tông bị đồ sát, Vân Chỉ tìm đến Hạ Đình Đồng cầu xin hắn giúp đỡ, tuyên bố nói là không đội trời chung, không chết không thôi với tên ma tộc kia.
Nhưng hai người này, kẻ đuổi người chạy, tình chàng ý thiếp, cuối cùng vẫn là lăn đến trên giường, cái gì mà thù với hận đều vứt đi hết, huyết hải thâm thù cũng biến thành thú vui nhỏ điểm xuyết cho tình yêu.
Hạ Đình Đồng thực sự không thể nào hiểu nổi.
Vì vậy những thứ khó xử lý như thế này, vẫn nên giao cho Tông chủ giải quyết mới là đơn giản mau lẹ nhất.
Năm Lân Đức thứ tám, ngày hai mươi tháng mười một, còn bốn mươi mốt ngày nữa là đến Giao thừa, còn chín mươi ngày nữa là đến đợt Thanh Vân Sơ Thí. Thời gian của hắn gấp gáp, còn nhiều việc khác cần phải làm nên không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.
Cần phải tốc chiến tốc thắng.
Còn Phù Phong Yên cứ mãi quấn quýt bên cạnh hắn nữa.
Tu vi của người này đáng sợ, lai lịch bất minh, nhìn quần áo và khí chất là biết tuyệt đối không phải người phàm, nhưng những thiên chi kiêu tử của Ngũ Tông trên thiên hạ hắn đều quen biết, trong đó không có ai tên là Phù Phong Yên cả, trong Thất đại thế gia cũng không có ai họ Phù, họ Phó thì có một người.
Chỉ e là dùng tên giả.
Cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, đang nghĩ làm thế nào để tiễn Phù Phong Yên đi mà không đắc tội với người ta thì Hạ Đình Đồng liền thấy người mình đang nghĩ đến đang ngồi ngay ngắn trên bàn sách cạnh cửa sổ, đang hứng sáng đọc sách.
Gió mát thổi đến, một cuốn sách đã lật đến trang cuối, dù Phù Phong Yên thu tay lại rất nhanh nhưng vẫn để lộ bốn chữ lớn đáng sợ trên bìa sách màu xanh nhạt —— 《Tiên Môn Phụ Nhân》.
Mắt Hạ Đình Đồng tối sầm, hắn ba bước làm hai, xông lên túm lấy cổ tay đang giấu sau lưng của người kia, kéo ra, cưỡng chế tịch thu.
"Đừng đọc loại sách vớ vẩn này!"
Lòng bàn tay Phù Phong Yên trống rỗng, y sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra vài phần tủi thân, "Khoan đã, ta còn chưa xem hết kết cục."
Hạ Đình Đồng đau đầu, "Bên trong toàn là những thứ vớ vẩn dùng để mua vui, đọc nhiều không có ích gì đâu."
"Thật sự... không có ích sao?"
Vành tai đột nhiên ấm áp, Phù Phong Yên đột ngột áp sát, đôi mắt màu tím sẫm chăm chú nhìn hắn như muốn hút hết hồn phách của người ta, "Tiểu Hạ sư huynh, trên tóc huynh có thứ gì đó."
Hạ Đình Đồng sững sờ, chưa kịp phản ứng thì ngón tay trắng nõn thon dài lướt qua bên tai hắn, lấy ra một nụ hoa tuyết trắng từ trong tóc.
"Huynh xem." Linh lực lưu chuyển, nụ hoa trên cành nở rộ để lộ nhụy hoa màu đỏ tươi, Phù Phong Yên dịu dàng nói, "Tặng huynh."
Cảnh tượng này hắn đã xem trong thoại bản, hành động của Phù Phong Yên là tái hiện lại y hệt thủ đoạn trêu chọc tiểu cô nương của nam chính trong sách.
Đáng tiếc hắn không phải tiểu cô nương.
Nhìn sự dụ dỗ non nớt, ngây thơ trước mặt, Hạ Đình Đồng không đỏ mặt lùi lại như cô nương trong thoại bản, trái lại còn tiến thêm một bước kéo gần hơi thở, dưới ánh mắt kinh ngạc và thẹn thùng của thiếu niên, hắn thuận theo tay người thiếu niên, đôi môi nhạt màu chạm vào nhụy hoa đỏ rực, hơi thở lướt qua cánh hoa run rẩy, đôi môi mềm mại gần như sắp chạm vào đầu ngón tay thon dài của Phù Phong Yên.
Hắn nhìn chằm chằm vào đồng tử co lại và vành tai đỏ bừng của người đối diện, nhướng mày rồi sau đó cắn một ngụm, nhai nhóp nhép ăn cả hoa lẫn cành.
Phù Phong Yên: ".................."
"Cảm tạ tiên quân tặng thuốc, bông hoa này bổ khí huyết, điều hòa linh mạch, Tống trưởng lão đã trồng mấy năm rồi mà chỉ có vài bông như thế này, trước đây cứ keo kiệt không chịu cho ta, hôm nay cuối cùng cũng có phúc được nếm thử." Hạ Đình Đồng ăn cỏ, đột nhiên rùng mình phun ra một tiếng, "Đắng."
Dù sao thì cũng nuốt xuống rồi.
Tay Phù Phong Yên vẫn còn lơ lửng giữa không trung, cả người y dường như biến thành một khúc gỗ, mãi không hoàn hồn lại được.
Hạ Đình Đồng thản nhiên cuộn sách lại cầm trong tay, khoanh tay đứng bên cạnh đánh giá biểu cảm của Phù Phong Yên, trong lòng cảm thấy buồn cười, chỉ có chút thủ đoạn thôi mà đã thành ra cái dạng này, có thể thấy vị tiểu Thần Quân này không hiểu phong nguyệt, toàn là giả vờ. Tuy hắn cũng không hiểu, nhưng cũng đã lăn lộn ở Tu chân giới bao nhiêu năm nên ít nhiều cũng có chút kiến thức.
Thủ đoạn nhỏ này không đáng nhắc đến.
"Ngài bây giờ còn cảm thấy cuốn sách này hữu ích không?" Hắn lắc lư trước mặt Phù Phong Yên.
"Vô ích." Phù Phong Yên che lại vành tai đỏ bừng, thần sắc cũng lập tức tiều tụy, lầm bầm nhỏ giọng, "Không bằng ngươi."
"Thần Quân, ngài không bận sao?" Hạ Đình Đồng quay người ngồi xuống giường, vô cùng khó hiểu.
"Không bận." Phù Phong Yên dường như bị trêu đến choáng váng, y gật đầu, thành thật nói: "Sáu mươi năm tới không có việc gì lớn, ta đều không bận."
Hạ Đình Đồng: "............" Cho nên là rảnh rỗi quá rồi nên mới ra ngoài trêu chọc hắn sao?
"Vậy ngài không cần về nhà sao? Người nhà sẽ không lo lắng à?"
"Nhà?" Biểu cảm của Phù Phong Yên thực sự mơ hồ, y lắc đầu, "Ta không có nhà."
Hạ Đình Đồng "hít" một tiếng, nhận ra điều gì đó không đúng: "Ngài không có tông môn?"
"Không có."
"Nhưng cách ăn mặc của ngài..." Nhìn thế nào cũng không giống một tán tu.
"Quần áo chỉ có một bộ, khi họ đưa ta ra ngoài sẽ cho mặc một lần, trở về sẽ không có nữa." Phù Phong Yên trả lời thành thật, y đứng trước cửa sổ, dưới ánh sáng, thần sắc bình thản của y không giống nói dối.
Hạ Đình Đồng cau mày, "Vậy ngài ở đâu?"
"Một nơi rất cao, rất lạnh và không thấy ánh sáng, khi nào thế đạo sắp sụp đổ thì ta lại đi ra ngoài." Giọng Phù Phong Yên rất nhẹ, "Ta không thích nơi đó."
"Ta muốn ở bên cạnh ngươi."
Phù Phong Yên sinh ra tay dài chân dài, là một cái giá treo quần áo rất cao ráo, chỉ là bộ đồ đệ tử của Hạ Đình Đồng vốn đã cũ, khoác lên người y lại càng không vừa, ngắn đi một đoạn lớn, lộ ra cánh tay và mắt cá chân tái nhợt khiến người ta có chút buồn cười.
"Nếu ngươi không thích ta ở đây thì ta có thể xuống núi." Phù Phong Yên chậm rãi nói, "Ta ở dưới chân núi đợi ngươi."
"Đợi ta? Tại sao ngài lại nghĩ ta sẽ xuống núi?" Hạ Đình Đồng nhướng mày, "Nơi này là tông môn của ta, là nhà của ta, ta có thể ở Ngọc Hành Tông cả đời, làm một tiểu trưởng lão, ăn ngon uống sướng, trải qua một đời thoải mái."
"Ngươi sẽ không." Phù Phong Yên quả quyết, "Ngươi nhất định sẽ rời đi."
Hạ Đình Đồng: "Tại sao?"
Bởi vì mỗi lần trước đây ngươi đều đã rời đi rồi. Trời đất rộng lớn, ngươi tự do không bị ràng buộc, không như ta, bị giam cầm ở một nơi ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy.
Phù Phong Yên hé miệng, rồi lại nuốt tất cả những lời muốn nói xuống, chỉ nói: "Ngươi không thuộc về nơi này."
Hạ Đình Đồng: "………………" Hắn day day trán, có chút đau đầu nhưng lại thực sự không thể nắm rõ lai lịch của Phù Phong Yên.
Tu chân giới quá lớn, tông môn ẩn thế cũng nhiều, vẫn còn rất nhiều chuyện hắn không biết, đó cũng là điều bình thường.
Chỉ là mỗi khi nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy mình đang đứng trên một con đường dài không thấy điểm cuối, mệt mỏi vô cùng.
Phù Phong Yên đứng rất lâu, cũng đợi rất lâu, mới nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của Hạ Đình Đồng, "Thôi được rồi, trời đã không còn sớm nữa, ngủ trước đi."
Hạ Đình Đồng ngã người xuống giường, không nói gì nữa.
Thế là Phù Phong Yên im lặng bước đến, kéo tủ ra, cẩn thận trải đệm xuống đất rồi lặng lẽ nằm xuống.
Hai người không nói lời nào.
Không biết qua bao lâu, trong sự tĩnh lặng, Phù Phong Yên nghe thấy tiếng động trên giường, Hạ Đình Đồng đứng dậy rón rén bước qua chiếc đệm dưới đất, mặc quần áo vào rồi cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.
Y đứng dậy, nhìn Hạ Đình Đồng lén lút như kẻ trộm, vô cùng khó hiểu, "Ngươi định đi đâu?"
Đêm đen gió lớn, hai mắt thiếu niên phát sáng, cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên là đi... bắt gian rồi."
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hạ: Bắt gian cặp tình nhân nhỏ thôi!
Tiểu Phù: Ta muốn đi xem trò vui!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro