CHƯƠNG 6: Ngọc Hành
Ngọc Hành Tông không lớn, những góc khuất để Vân Chỉ và Thẩm Hề Viên lén lút gặp nhau thực ra cũng chỉ có vài chỗ.
Hạ Đình Đồng bước chân nhẹ nhàng rón rén như một con mèo, Phù Phong Yên lẽo đẽo theo sau, hai người lầm lũi đi trong bóng tối không tiếng động.
Lăn lộn trong Tu chân giới bao nhiêu năm, Hạ Đình Đồng dùng thuật ẩn thân cực kỳ thuần thục, hắn thu liễm khí tức không để lộ ra một chút linh lực nào, tựa như một cơn gió lướt qua từ khu đệ tử đến sau núi, không gây ra một sự chú ý nào.
“A Viên…”
Trong góc phát ra tiếng động vụn vặt, Hạ Đình Đồng dựng tai lên, lập tức dừng bước kéo Phù Phong Yên đang dán sát phía sau, cùng nhau nép mình trên một cái cây.
Trong đám cỏ cây vang lên tiếng nước mập mờ, kèm theo tiếng thở dốc dồn dập, củi khô bốc lửa bùng lên dữ dội, tiếng động không dứt bên tai.
Một lát sau, hắn nghe thấy giọng nói ngọt ngấy của Vân Chỉ vang lên, “Đệ đã khuyên nhủ Tiểu Sư huynh rồi, huynh ấy đồng ý giúp chúng ta che giấu.”
“Hắn có làm khó đệ không?”
“Không. Đệ lớn lên cùng huynh ấy, huynh ấy đối xử với đệ rất tốt… Chỉ là từ nay về sau, đệ và huynh ấy sợ là sẽ nảy sinh hiềm khích.”
“Hắn quan trọng hay ta quan trọng…”
“Tiểu Sư huynh đương nhiên không thể sánh bằng huynh rồi, trên đời này chỉ có một A Viên thôi.”
“Vậy nếu ta muốn giết hắn thì sao?”
Sau một hồi lâu im lặng, giọng Vân Chỉ hơi khiếp sợ vang lên: “Đây là trong Tông môn, huynh điên rồi sao, thân phận của huynh sẽ bị bại lộ!”
“Hắn là một mối đe dọa, Hạ Đình Đồng đã thấy ta ra tay, đã biết thân phận của ta, đây là nhược điểm của chúng ta rơi vào tay hắn, nếu sau này hắn dùng chuyện này để uy hiếp thì sẽ gây ra vô vàn rắc rối.”
“Nhưng huynh ấy đã đồng ý với đệ…”
“Ai biết được trong lòng hắn nghĩ gì? Ta đã đâm hắn hai nhát kiếm, ai mà biết hắn hận ta đến mức nào.”
“Nhưng… tu vi của Tiểu Sư huynh ngang với đệ, nếu động thủ thì đệ và huynh ấy chỉ có nước lưỡng bại câu thương.”
“A Chỉ ngốc, sao ta nỡ để đệ bị thương? Để ta. Hắn không phải thích phàm nhân kia sao? Đệ tìm cơ hội hẹn phàm nhân đó ra ngoài…”
.......
Hai người kia đang nghiêm túc bàn bạc cách giết người diệt khẩu, Phù Phong Yên đột nhiên cúi đầu nhìn Hạ Đình Đồng.
Bên tai đầy rẫy những am mưu hiểm độc và sát khí, nhưng hắn lại chẳng hề bận tâm mà chỉ nắm chặt linh thiếp trong tay, khóe miệng mỉm cười, thoăn thoắt viết báo cáo.
“Sư tôn, giờ Tý một khắc, phía tây bắc hai mươi dặm tại rừng tuyết sau núi, trong rừng trúc nhỏ, Tiểu Sư đệ và đệ tử ngoại môn Thẩm Hề Viên dã chiến.”
Cất linh thiếp đi, Hạ Đình Đồng chỉ hận mình còn quá nghèo, không thể mua được một viên lưu ảnh thạch gì đó, nếu không mức độ chấn động có lẽ sẽ lớn hơn nhiều.
Lâu sau, linh thiếp nóng lên, bốn chữ sát khí hiện ra trên đó, “Tiếp tục thăm dò!”
Hai người trong rừng cây nhỏ thỏa mãn rời đi.
Hạ Đình Đồng duỗi lưng, thong thả bước ra ngoài, mấy ngày gần đây thời tiết rất đẹp, ánh trăng rất sáng, soi rọi con đường một màu trắng nhợt, sơn môn thanh tịnh, lúc này muôn vật đều có một vẻ lạnh lẽo tĩnh lặng.
Phù Phong Yên đi theo phía sau, “Ngươi rất ghét bọn họ.”
“Đã từng ghét.” Hạ Đình Đồng nhét linh thiếp vào trong lòng ngực, “Hiện tại chỉ muốn nhanh chóng giải quyết thôi.”
Nếu không phải vì phong ấn Hàn Sơn Cảnh thì hắn đã sớm như mấy kiếp trước, sau khi tỉnh lại dưới vực sâu liền trực tiếp rời khỏi nơi này.
Mười ba năm ở Ngọc Hành Tông này, Hạ Đình Đồng sống cực kỳ mệt mỏi.
Sư tôn không hẳn là thích hắn, các sư huynh cũng không thân thiết gì với hắn, hắn mỗi ngày đi theo sau Vân Chỉ, mùa hè nóng thì quạt, mùa đông lạnh thì đốt than, Thiếu tông chủ kiêu căng quý giá, hắn là sư huynh, lại là người cùng tuổi nên phải hầu hạ như một nô bộc.
Thời gian bị vắt kiệt vô tận, hắn chỉ có thể tu luyện vào ban đêm, không dám ngủ, bởi vì căn cốt hắn bình thường, chỉ cần lơ là một chút là sẽ đình trệ. Ban ngày cũng phải cẩn thận, dù sao Vân Chỉ chỉ cần hơi nhức đầu sổ mũi một chút là hắn sẽ bị răn dạy, đe nẹt một phen.
Ai cũng nói Tông môn có ơn với hắn, Tông chủ và Thiếu tông chủ đã đối xử với hắn ân trọng như núi, cứu mạng hắn, dẫn dắt hắn vào con đường tiên, đây là tình nghĩa mấy đời không trả hết.
Người khác tu luyện là lẽ đương nhiên, hắn tu luyện thì dường như mỗi hơi linh lực hấp thụ đều là mắc nợ bọn họ, cần phải trả.
Hạ Đình Đồng đã trả hết mấy kiếp rồi, bị hãm hại khổ không tả xiết.
Sau này cuối cùng hắn cũng hiểu ra một điều.
Có những người, những chuyện, giống như một búi dây leo mục nát quấn quanh người, xoa dịu cũng vô ích, chỉ khiến nó càng thêm quấn chặt, chỉ có dùng thủ đoạn cứng rắn, dùng dao sắc chém đứt sợi dây leo đó.
*
*
Giờ Tý, linh thiếp nóng lên, Tông chủ giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy một hàng chữ nhỏ hiện ra trên đó: “Hôm nay Tiểu Sư đệ và đệ tử ngoại môn bàn luận tiên thuật tại Lạc Mai Viện suốt hai canh giờ, trời vừa hửng sáng, Thẩm Hề Viên đã trèo tường trốn đi.”
Tông chủ: “…” Lạc Mai Viện là nơi ở của Vân Chỉ.
Đệ tử của ông vẫn tận tâm tận lực như trước, hết lòng vì nhiệm vụ.
Tông chủ xoa cái đầu đau nhức, còn chưa nghĩ ra cách xử lý tốt nhất, không thể để hai cha con họ sinh hiềm khích, chỉ trả lời hắn, “Tiếp tục theo dõi.”
Ngày hôm sau giờ Thìn, chữ trên linh thiếp lại hiện lên.
“Hôm nay giờ Sửu, Tiểu sư đệ và đệ tử ngoại môn hẹn nhau leo núi, đến Động Phù Linh, vào Thiên Thủy Tuyền, đến giờ mới về.”
Tông chủ đang pha trà, suối lạnh trên núi là loại ngọt mát nhất, pha trà đốt hương là một việc tao nhã, vì vậy ông nhất định phải uống trà mỗi ngày.
Chỉ là, Thiên Thủy Tuyền là đầu nguồn của mọi dòng nước trong Ngọc Hành Tông.
Tông chủ nhìn chén trà vừa pha, đột nhiên không uống nổi nữa.
“Tiểu sư đệ và đệ tử ngoại môn vào tầng hai Tàng Thư Các, ở ba canh giờ, đến chiều tối mới ra.”
Tông chủ đến Tàng Thư Các lật sách, nhìn thấy trên giá sách, mơ hồ có vết nước.
“Tiểu sư đệ và đệ tử ngoại môn luyện kiếm ở trường đấu…”
“Tiểu sư đệ và đệ tử ngoại môn ở thư phòng…”
“Tiểu sư đệ và đệ tử ngoại môn ở cây cổ thụ sau núi…”
.....
Hạ Đình Đồng có động tĩnh là gửi ngay, báo cáo viết chi tiết tỉ mỉ từng việc, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ngày đêm không nghỉ, dường như ẩn mình dưới gầm giường Vân Chỉ, chỉ trong năm ngày ngắn ngủi mà Tông chủ đã đến giới hạn.
Ông chống đầu với quầng thâm dưới mắt, ngồi dưới hành lang, nghi ngờ nhân sinh.
Năm ngày, báo cáo mười hai lần.
Hoang đường! Phóng túng! Chướng mắt!
Ông đưa mắt nhìn quanh, vài cảnh đẹp ít ỏi của Ngọc Hành Tông nằm rải rác trong núi xanh tươi tốt, gió nhẹ thổi qua, nhưng ông cảm thấy toàn bộ Tông môn của mình đều không còn trong sạch nữa.
Cổng lớn khẽ vang, Tông chủ quay đầu lại thấy con trai mình cười nói đi tới, “A Cha, con muốn cầu xin người một việc.”
Tông chủ mặt đờ đẫn, không nói một lời.
Vân Chỉ mấy ngày nay thấy Hạ Đình Đồng và phàm nhân kia như hình với bóng, hai người ăn ở cùng nhau, thực sự rất cảnh giác, không thể ra tay được.
Nếu bọn họ muốn diệt trừ hậu họa thì cần phải dụ hai người họ xuống núi, trong Ngọc Hành Tông, tu vi của Tông chủ là Thất cảnh, muốn giết Hạ Đình Đồng ngay trước mặt ông tuyệt đối là không thể.
Hôn sự là một cái cớ rất tốt, chỉ cần khiến họ rời khỏi lãnh thổ Ngọc Hành Tông là liền có hàng trăm cách khiến họ không thể quay về nữa.
Vốn dĩ cậu ta cũng đã đồng ý sẽ giúp Hạ Đình Đồng cầu xin, bây giờ vừa hay thuận nước đẩy thuyền.
Chỉ là không hiểu sao, ánh mắt của phụ thân hôm nay có chút kỳ lạ.
Vân Chỉ bỏ qua một số điều bất thường, cậu ta bước nhanh tới ngồi bên cạnh Tông chủ, nghiêng đầu, ngây thơ trong sáng, “A Cha, thân thể của Tiểu Sư huynh đã tốt hơn nhiều rồi, chuyện lần trước con nói người còn nhớ không? Tiểu Sư huynh cứu con một mạng, có phải nên có một phần thưởng không?”
“Người chi bằng cứ đồng ý chuyện hôn sự của huynh ấy với phàm nhân kia đi, nếu có thể tác thành cho người hữu tình thì cũng là một việc tốt đẹp.”
Tông chủ: “Người hữu tình?”
Vân Chỉ không nhận ra sự giận dữ bị kiềm nén trong giọng điệu của đối phương, buồn bã nói: “Phải đó, phàm nhân kia không thể tu tiên, lại còn bị mù, nếu đuổi xuống núi thì hắn ta làm sao sống nổi? Tiên phàm khác biệt, tuổi thọ vốn đã hữu hạn, hắn ta không thể ở bên Tiểu sư huynh được mấy năm, tội gì phải bắt hắn chờ đợi năm này qua năm khác chứ, lãng phí tuổi xuân của hắn.”
“Người yêu nhau mà không thể ở bên nhau vậy thì quá bi thảm rồi, sao không tác thành cho họ?”
“Sau này Tiểu Sư huynh cũng sẽ biết ơn chúng ta.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Tông chủ quét qua khuôn mặt Vân Chỉ, lướt qua đôi môi dù đã được xử lý nhưng vẫn còn hơi rách da, những vết đỏ lưu lại sau tai và chiếc khăn lông ép chặt vào cổ.
Bộ dạng khổ sở khuyên nhủ này của nó là đang cầu xin cho Hạ Đình Đồng sao? Rõ ràng là nó đang cầu xin cho chính mình! Cầu xin đường lui cho nó và tên đệ tử ngoại môn kia!
Không thể chịu đựng được nữa, Tông chủ một tay túm lấy, giật mạnh chiếc khăn lông trên cổ Vân Chỉ, dưới chiếc cổ trắng nõn là những dấu vết lộ liễu táo bạo, có thể thấy là đã phóng túng đến mức nào!
Nghĩ đến những linh thiếp đã nhận được suốt mấy ngày đêm này, nhìn những dấu vết trên người con trai, còn có bộ dạng kiêu căng của tên đệ tử ngoại môn kia, Tông chủ nhìn đứa con trai không nghe lời này, cuối cùng cũng không nhịn được, vung tay lên lấy ra cây roi tre.
“Đồ nghịch tử không biết liêm sỉ! Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Vân Chỉ quỳ thụp xuống, cậu ta nhìn khuôn mặt âm trầm của phụ thân, trong mắt vẫn đầy vẻ mơ hồ, “Cha?”
.......
Thiếu tông chủ bị đánh một trận tàn nhẫn, một trăm năm mươi roi, máu me bê bết được khiêng ra khỏi Giới Luật Đường, sau đó bị nhốt trong Lạc Mai Viện, cấm túc.
Còn về tên đệ tử họ Thẩm kia, nghe nói là tự ý xông vào cấm địa, hành tung quỷ dị, còn trộm một kiện linh khí, loại đệ tử tay chân không sạch sẽ này e rằng là có động cơ thầm kín, Ngọc Hành Tông quyết không thể giữ lại!
Gã bị phế tu vi rồi đuổi ra khỏi núi, sống chết không rõ.
Hạ Đình Đồng cuối cùng cũng có mấy ngày yên ổn.
Vết thương trên người hắn đã hoàn toàn lành lặn không nhìn ra chút dấu vết nào, Phù Phong Yên không cần đến phòng thuốc lấy thuốc nữa, cả người y co ro trong phòng hắn, khi trời nắng đẹp thì bê một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi ngoài trời phơi nắng cả ngày.
Trời đất chứng giám, sau khi tất cả sách truyện của y bị tịch thu, Phù Phong Yên cuối cùng cũng có vẻ giống người bình thường một chút.
Nhưng chưa vui vẻ được hai ngày, Tông chủ lại truyền tin gọi Hạ Đình Đồng đến đại điện.
“Tâm trạng của Vân Nhi không tốt, đã năm sáu ngày không ăn không uống rồi.” Tông chủ thở dài, ông ngồi trên ghế cao, trông già đi nhiều, “Con lớn lên cùng nó, từ nhỏ đã rất thân thiết, trước đây cũng từng sống chung với nhau, Vân Nhi bây giờ không muốn gặp mặt ai, chỉ muốn gặp con. Từ hôm nay con hãy dọn đồ đạc qua đó bầu bạn với nó, cũng khuyên nhủ nó.”
“Vì một người đàn ông mà làm loạn đến mức này, thực sự là… Haiz.” Tông chủ xoa đầu, lát sau như nhớ ra điều gì, “Phàm nhân kia con đã xử lý xong chưa? Sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đuổi đi?”
“Sư tôn, không đuổi đi được nữa ạ.” Hạ Đình Đồng rũ đầu, giọng điệu trầm thấp.
Mí mắt Tông chủ giật mạnh, “Cái gì?”
Hạ Đình Đồng ngẩng đầu lên, cố gắng làm cho mình có vẻ tình cảm chân thật nhất, hắn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tông chủ, ho nhẹ một tiếng, “Có lẽ là vì đệ tử đột nhiên phát hiện huynh ấy thật dịu dàng, thật lương thiện, thật ngoan ngoãn, đệ tử mấy lần định ra tay đều không đành lòng, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nhận ra… đệ tử yêu huynh ấy, không thể nào sống thiếu huynh ấy.”
Tông chủ: “…………………….”
Ngày hôm sau.
Hạ Đình Đồng bị ném vào Lạc Mai Viện, Phù Phong Yên bị đuổi ra khỏi tông môn.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hạ sư huynh: Sư tôn, con cũng biến thành não yêu đương rồi!
Tông chủ: Thắt nút, treo cổ.
Vân Chỉ and Thẩm Hề Viên: Ha ha ha, đôi tình nhân nhỏ các ngươi, rơi vào tay chúng ta rồi!
Tiểu Hạ and Tiểu Phù: Ha ha ha, đôi tình nhân nhỏ các ngươi, cuối cùng cũng rơi vào tay chúng ta rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro